Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 96: Mật tín, Triệu Tử Tu rời đi




Một đêm không mộng, hai người cứ như vậy ôm nhau mà ngủ, bên ngoài thời tiết lúc này đã có chút mát, nhưng trong phòng lại nóng khác thường, không, ít nhất là trong phòng Triệu Tử Tu mới có "Lửa nóng".

Uhm, không!

Có lẽ không thể dùng hai chữ "Lửa nóng" để hình dung, mà là "Lửa đốt".

Không, hai người ầm ĩ nhưng thật sự táo bạo.

"Triệu Tử Tu, ngươi hỗn đản, dám lợi dụng lúc ta gặp khó khăn chiếm tiện nghi của ta."

Bạch Hiểu Tình bị Triệu Tử Tu ôm vào trong ngực bất mãn mắng hắn, nhưng nam nhân kia lại giống như không nghe thấy, vẫn như trước nhắm hai mắt ôm nàng, nhưng nụ cười ở khóe miệng cho thấy tâm tình hắn lúc này cực tốt.

Thật ra...

Bạch Hiểu Tình tức giận không phải do chuyện ngày hôm qua, nghiêm túc nhắc lại, chuyện hôm qua thật ra nàng cũng có ngầm đồng ý, nếu không phải do nàng ngầm cho phép, tiện nghi của nàng cũng không dễ chiếm như vậy.

Hơn nữa, nếu Bạch Hiểu Tình thật sự nghiêm túc cự tuyệt, Triệu Tử Tu cũng không có lá gan làm càn như vậy, bởi vì hắn không dám chọc Bạch Hiểu Tình tức giận, ngày hôm qua lá gan của hắn lớn như vậy hoàn toàn là do Bạch Hiểu Tình đã ngầm đồng ý.

Mà Bạch Hiểu Tình tức giận vì, sáng hôm nay sau khi tỉnh lại, nam nhân này lại dám thừa dịp nàng mệt mỏi không muốn nhúc nhích, một lần nữa ăn sạch sành sanh!

"Tình Nhi, nàng không thoải mái sao?"

Không, thoải mái tất nhiên là thoải mái.

Nhưng, vấn đề mấu chốt không phải là thoải mái hay không, mà là nam nhân này, càng lúc càng lớn mật!

"Tình Nhi, không thể trách ta, nàng phải biết rằng bộ dáng của nàng rất mê người, ta không thể nhịn được."

Triệu Tử Tu nói cực kỳ đáng thương, giống như Bạch Hiểu Tình cố ý quyến rũ hắn, có trời mới biết thú tính của nam nhân này chỉ trong một buổi sáng đã dựng lên rất nhiều lần, chiếm tiện nghi của nàng mới đúng!

"Lăn xuống giường, ta không muốn gặp mặt ngươi."

Bạch Hiểu Tình nói đến nghiến răng nghiến lợi, nam nhân đáng chết, hiện tại vẫn còn ở trong thân thể nàng không chịu ra ngoài, làm hại nàng động cũng không dám động, sợ hành động của mình khơi mào "Tính trí" của hắn, một hồi người chịu khổ chỉ có nàng.

"Nương tử, nàng như vậy là đang ghét bỏ vi phu không tận lực sao?"

Nói xong, lại một lần nữa nhích người, nói cho nàng biết, nếu chưa thỏa mãn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thỏa mãn nàng!

"Triệu Tử Tu!"

Nam nhân này thật sự được một tấc lại tiến thêm một thước, ngày hôm qua chẳng qua do nàng nhất thời mềm lòng, hiện tại hắn cứ như vậy mà "Làm càn".

"Tình Nhi, ta thích nàng gọi ta là Tu."

Ngày hôm qua lúc Bạch Hiểu Tình thất thần, kêu tên của hắn, thanh âm mềm yếu nhu nhược mang theo khát cầu, khiến tâm tư Triệu Tử Tu đều được lấp đầy.

"..."

Bạch Hiểu Tình liền trừng mắt nhìn Triệu Tử Tu, tên này da mặt càng ngày càng dầy, thật sự không muốn để ý đến hắn!

Chỉ là...

Nhìn ánh mắt hắn lưu lạc, không biết thế nào, Bạch Hiểu Tình vẫn mềm lòng, aiz, coi như kiếp trước nàng thiếu nợ hắn đi, kiếp này nên trả lại!

"Tu."

Cuối cùng, Bạch Hiểu Tình vẫn thỏa mãn khát vọng của hắn, gọi một tiếng.

Kết quả...

Có thể nghĩ, tất nhiên là vì thú tính của Triệu Tử Tu, khiến Bạch Hiểu Tình ba ngày đều không thèm để ý đến hắn, đương nhiên, đây là sau này.

"Tình Nhi, nàng đừng tức giận nữa được không?"

Thấy Bạch Hiểu Tình ba ngày nay không chịu nói một câu với hắn, Triệu Tử Tu có chút bất đắc dĩ, cũng không phải hắn sai, chẳng lẽ nàng không biết nam nhân ăn chay là chuyện thống khổ cỡ nào sao.

Ngay lúc Triệu Tử Tu còn muốn dỗ Bạch Hiểu Tình, có một người xuất hiện trong phòng, giao một tờ giấy cho Triệu Tử Tu, sau đó cung kính lui ra ngoài.

"Xảy ra chuyện gì sao?"

Tuy rằng hai người có thể náo loạn, nhưng một khi gặp chuyện, Bạch Hiểu Tình sẽ không tiếp tục náo loạn với hắn.

"Có phải kinh thành xảy ra chuyện hay không?"

Nhìn biểu cảm của Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình vẫn có thể đoán được chút gì đó, hiện tại chuyện có thể làm cho hắn thay đổi sắc mặt sợ chỉ có liên quan đến kinh thành, đương nhiên, nàng quên một chuyện khác cũng có thể làm Triệu Tử Tu thay đổi sắc mặt, đó là chuyện liên quan đến nàng.

"Ừ, kinh thành xảy ra chuyện."

Triệu Tử Tu nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trên thực tế, tình huống so với Triệu Tử Tu nói nghiêm trọng hơn rất nhiều, hiện tại không biết hai người kia dùng thủ đoạn gì, ở trong triều mời chào không ít thế lực, nếu bây giờ hắn không trở về, thật sự sẽ bị lép vế.

"Chúng ta khi nào thì trở về?"

Triệu Tử Tu đã nói như vậy chuyện lần này chắc chắn rất nghiêm trọng, bọn họ tất nhiên cần phải trở về ứng phó.

"Là ta trở về, mà nàng, tiếp tục truy tìm tin tức bảo nhân."

Thật ra làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, vì để Bạch Hiểu Tình một mình ở lại chỗ này Triệu Tử Tu kỳ cũng rất lo lắng, bởi vì hiện tại hắn cũng không hoàn toàn nắm giữ lòng của nàng, nếu nàng rời đi...

Nhưng bây giờ thật sự không có biện pháp khác, hai người trong kinh thành kia đối với Bạch Hiểu Tình như hổ rình mồi, hắn tuyệt đối không thể đưa nàng về, tuy rằng nói bên ngoài cũng có nguy hiểm, nhưng Bạch Hiểu Tình có võ công, tuyệt đối có thể hóa hiểm thành an.

Hơn nữa ở bên ngoài, sẽ ngoài tầm với của hai người kia, cho nên muốn bắt Bạch Hiểu Tình nhất định vẫn khó khăn.

"Nhưng, ngươi trở về thật sự không sao chứ?"

Hiện giờ ở trong kinh thành hai người kia thật sự hận không thể giết Triệu Tử Tu, bây giờ hắn lại không tiện bại lộ võ công, không phải rất nguy hiểm sao.

"Không cần lo lắng, bên người ta có ảnh vệ phụ hoàng cho, tuy rằng bình thường không xuất hiện, nhưng một khi có nguy hiểm tới tính mạng ta, mấy người bọn họ cũng đủ để bảo hộ ta."

Nghe Triệu Tử Tu nói xong, ít nhiều nàng cũng nhẹ lòng xuống, nhưng dù sao lần này có chút kỳ quái, chỉ trong thời gian ngắn như vậy hai người bọn họ đã nắm trong tay không ít thế lực, tất cả những thứ này thật sự không phải cạm bẫy sao.

Ttất nhiên Triệu Tử Tu cũng lo lắng đến điểm này, nhưng hắn lại không thể không trở về, nếu trước đây không có Bạch Hiểu Tình, hắn hoàn toàn sẽ không để ý, nhưng hiện tại không giống như vậy, nếu hai người đó thật sự làm hoàng đế, như vậy, cuối cùng nhất định sẽ nghĩ biện pháp cướp mất Bạch Hiểu Tình, đây là chuyện hắn tuyệt đối không thể chịu được.

"Vậy ngươi làm chuyện gì cũng phải cẩn thận. Dù sao hai người kia không có ý tốt gì với ngươi."

"Ta biết, nàng ở bên ngoài cũng phải cẩn thận, tìm được manh mối liên trở về kinh thành, ta chờ nàng."

Một câu ta chờ nàng, khiến lòng Bạch Hiểu Tình gắt gao thắt lại.

"Ừ, ta sẽ mau trở về."

Lấy được đáp án của Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu cười cười, hôn lên trán nàng, sau đó liền rời đi, hiện tại hắn không có nhiều thời gian ở lại chỗ này.

Hơn nữa lần này đối với Triệu Tử Tu mà nói cũng là đánh cược, hắn không thể xác định được tâm tư của Bạch Hiểu Tình, cho nên việc có thể làm là buông tay một lần, hắn nguyện ý tin tưởng Bạch Hiểu Tình sẽ quay về bên cạnh hắn.

Nhìn Triệu Tử Tu chậm rãi rời đi, Bạch Hiểu Tình trở về phòng.

Mau trở về... Thôi?

Bây giờ xem như nàng đã tự do, chỉ cần nàng không muốn trở về, tùy tiện tìm một chỗ trốn đi, Triệu Tử Tu sẽ không có khả năng tìm được nàng, bởi vì nàng cảm giác được, lúc Triệu Tử Tu rời đi đã mang theo toàn bộ ám vệ.

Nói cách khác, hiện tại bên cạnh nàng đã hoàn toàn không còn thế lực ngầm của Triệu Tử Tu, chỉ cần nàng muốn, lúc nào cũng đều có thể rời khỏi nơi này, Triệu Tử Tu không bao giờ có thể tìm được nàng.

Chỉ là, lúc này nàng lại do dự.

Rõ ràng bản thân luôn khát vọng tự do, chán ghét chém giết, ở bên người Triệu Tử Tu chém giết chỉ sợ còn nhiều hơn khi làm sát thủ.

Cho nên theo lý thuyết, bây giờ nếu có thể rời đi, đúng ra nàng không nên do dự mà rời khỏi nơi này, nhưng nàng lại do dự, lòng của nàng, do dự...

Lúc này, rốt cục nàng đang nghĩ gì, nếu có thể, nàng thật sự rất muốn có được cuộc sống tự do, chỉ là, nếu nàng bỏ đi, Triệu Tử Tu sẽ thế nào?

Chắc không phải thiên hạ sẽ đại loạn đi, nói không chừng nam nhân bốc đồng này sẽ làm toàn thế giới trở thành vật hi sinh dưới lửa giận của hắn.

Cho nên, có lẽ nàng vẫn không nên rời đi...

Kỳ thực Bạch Hiểu Tình đoán không sai, lần này Triệu Tử Tu đã đánh cược, nếu Bạch Hiểu Tình thật sự rời đi, chỉ sợ hắn thật sự sẽ hóa thành ma, khiến toàn thế giới trở thành nạn nhân dưới lửa giận của hắn.

Sau đó, hắn sẽ đào mỗi một tấc đất, tìm cho được nàng, giam cầm nàng bên cạnh hắn.

"Bạch cô nương suy nghĩ gì vậy, ta đến đây được một lúc rồi mà vẫn không phát hiện."

Bỗng nhiên trong phòng truyền đến một thanh âm, chủ nhân giọng nói này rõ ràng là người mà Bạch Hiểu Tình quen biết, Phượng Nghiêu —— các chủ Thiên ẩn các.

Nghe thấy giọng nói của hắn, Bạch Hiểu Tình cũng không trả lời, sao nàng có thể không phát hiện nam nhân này, chỉ là hắn không lên tiếng nàng cũng làm bộ như không phát hiện, đối với Phượng Nghiêu nàng thật sự không muốn gặp.

"Bạch cô nương, ngươi cứ như vậy không muốn gặp ta, tốt xấu gì chúng ta cũng từng là bằng hữu."

Thấy Bạch Hiểu Tình rõ ràng không hề để ý đến hắn, hắn rất rối rắm, Phượng Nghiêu hắn từ khi nào lại khiến cho người ta không muốn gặp, cảm giác này cũng rất mới lạ.

"Phượng công tử đến chỗ này của ta chắc không phải chỉ để nói chuyện phiếm thôi chứ, nếu có chuyện gì thì nói thẳng đi, không cần thiết che đậy như vậy."

Đối với Phượng Nghiêu, cho tới nay Bạch Hiểu Tình đều không có hảo cảm, đối với nam nhân này, từ tận đáy lòng, Bạch Hiểu Tình đều không muốn gặp hắn, nhưng không biết tại sao, hắn lại cứ bám theo nàng?

"Bạch cô nương không phải đã được tự do rồi sao, tại hạ tới để chúc mừng Bạch cô nương."

Trong lời nói của Phượng Nghiêu có ý ngầm, nhưng Bạch Hiểu Tình lại không tiếp tục nói chuyện, bây giờ nàng thật sự không muốn đi, mặc kệ nói như thế nào, nàng đều không muốn rời đi, mặc kệ là vì thiên hạ hay là vì bản thân nàng.