Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 92: Ai là hung thủ?




"Ta đã trả lời vấn đề của ngươi, bây giờ tới phiên ngươi trả lời vấn đề của ta."

Nhìn thiếu nữ thừa nhận, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, không có khí thế bức người, chỉ có thái độ ôn hòa, lúc này Bạch Hiểu Tình làm cho người ta dễ dàng trầm tĩnh lại.

"Ta chỉ muốn biết ngươi cùng một nhà phú thương mười lăm năm trước có quan hệ gì, vấn đề này không khó trả lời đi."

Đối phương muốn trả thù cho nhà phú thương kia, như vậy tất nhiên sẽ có liên quan đến họ, nếu không có liên quan, chỉ bằng một thiếu nữ nho nhỏ làm sao có dũng khí đi giết người.

Nghe thấy câu hỏi của Bạch Hiểu Tình, nữ tử há miệng thở dốc nhưng không trả lời, bởi vì nàng không biết nên trả lời thế nào, tuy rằng nàng có liên quan đến họ, thế nhưng...

"Ta nghĩ ngươi là đứa bé gái của bọn họ đi, nhưng ngươi lại không phải là người đã chết kia, mà là một nữ nhi khác, ta đoán đúng không?"

Bạch Hiểu Tình nhàn nhạt hỏi, khóe miệng vẫn mang theo ý cười như vậy.

Nhưng chính câu nói này, khiến cho vật trong tay nàng ta rơi xuống đất, vang lên một tiếng, tiếng vang thanh thúy chấn động cả ba người.

Bạch Hiểu Tình chậm rãi đi qua, nhặt vật rơi trên mặt đất, đó là một khối ngọc bội, cầm trên tay rất mát, nhìn qua là một khối ngọc rất tốt.

Mà cái làm Bạch Hiểu Tình để ý là hoa văn trên ngọc bội, hoa văn này rõ ràng là của riêng gia tộc phú thương đó, cho nên thiếu nữ này tuyệt đối là cái người của họ.

"Ngươi làm sao mà đoán được?"

Hiển nhiên thiếu nữ đã thừa nhận, không sai, nàng chính là nữ nhi năm đó của phú thương, bất quá nàng không phải là đại nữ nhi đã chết, mà là muội muội song sinh của nàng ta.

"Bởi vì ngọc bội, kỳ thực chúng ta đã sớm tới nghĩa trang, khối ngọc bội này ta cũng đã sớm xem qua, tất nhiên biết chuyện lần này có liên quan đến một nhà phú thương năm đó."

Bạch Hiểu Tình nhẹ nhàng cười, nhìn thấy tay nam nhân đó có nắm thứ gì đó, sao nàng có thể không đến kiểm tra, khi thấy được miếng ngọc bội tất nhiên cũng đoán được chuyện gì xảy ra.

Bất quá nàng không để lộ ra, bởi vì một khi lộ ra, như vậy cục diện nàng ta bày ra để mê hoặc người khác sẽ thành công, mọi người sẽ cho rằng đúng là oan hồn lấy mạng, chuyện này sẽ không thể giải quyết được.

"Ngươi thật sự rất lợi hại, vì sao mười lăm năm trước ngươi không xuất hiện ở đây, nếu ngươi có mặt ở đây lúc đó, có phải phụ thân, mẫu thân còn có tỷ tỷ của ta sẽ không chết thảm như vậy không?"

Nhìn Bạch Hiểu Tình, thiếu nữ, không, phải nói là trong mắt nữ tử, mang theo một tia ưu thương, vốn dĩ gương mặt khủng bố làm cho người ta nhìn thấy đáng sợ, lúc này lại làm cho người ta thương tiếc.

“ Có muốn nói chuyện năm đó với ta không?"

Tuy rằng chuyện năm đó Bạch Hiểu Tình đã nghe Thành Chủ nói qua một lần, nhưng nàng vẫn muốn biết chân tướng thật sự, bởi vì năm đó ít nhiều hắn cũng có điều giấu diếm.

"Muốn nói ở đây sao? Chúng ta có phải nên đổi một chỗ khác không?"

Nhìn cảnh sắc chung quanh, dù lớn mật đến đâu cũng sẽ cảm thấy sợ hãi trong lòng, huống chi nàng vẫn là một nữ tử. Nhìn thoáng qua biểu cảm bình tĩnh của Bạch Hiểu Tình, trong lòng không khỏi có chút bội phục, cùng là nữ nhân, vì sao Bạch Hiểu Tình lại có can đảm như vậy.

"Vậy đến chỗ ta ở đi, nơi đó rất ấm áp."

Cười với nàng ta, Bạch Hiểu Tình chuẩn bị rời đi, lại bị Triệu Tử Tu nắm thắt lưng kéo vào trong lòng, vận khinh công, ôm nàng bay trở về quán trọ, về phần nữ tử kia...

Được rồi, nàng đã triệt để bị Triệu Tử Tu phớt lờ.

"Tử Tu, chúng ta đi như vậy rồi, nếu nàng ta không đi cùng thì sao."

Nhìn Triệu Tử Tu rõ ràng có chút giận dỗi, Bạch Hiểu Tình không biết hắn lại làm sao nữa, bắt đầu nổi giận.

"Nếu không đi cùng, đến lúc đó ta sẽ phái người truy bắt, nàng ta không chạy thoát được đâu."

Triệu Tử Tu hừ hừ, rõ ràng bởi vì Bạch Hiểu Tình bỏ mặc hắn mà bất mãn, ở nghĩa trang lâu như vậy, Bạch Hiểu Tình căn bản không hề liếc mắt nhìn hắn một cái, loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Ngay thời điểm hai người cãi nhau, nữ tử kia đi tới chỗ của nàng.

Rõ ràng, nàng đã thay đổi quần áo, tuy rằng sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt, thế nhưng cũng không quá khủng bố, cần cổ xanh tím cũng bị nàng xóa đi, hiện tại nàng ta hoàn toàn là một giai nhân thanh tú.

"Quan hệ hai người các ngươi thật tốt."

Nhìn Triệu Tử Tu không ngừng dính theo Bạch Hiểu Tình, khóe miệng nàng ta mỉm cười đau khổ, giống như thấy được một cảnh tượng khác.

Nếu năm đó tỷ tỷ không chết, nàng và hắn cũng giống như Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu, khiến người ta vô cùng hâm mộ.

"Được rồi, đừng náo loạn nữa!"

Nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay to của Triệu Tử Tu đặt ở bên hông mình, ý bảo hắn đừng làm loạn nữa, hiện tại có việc quan trọng cần nói.

"Vị cô nương này không biết phải xưng hô như thế nào."

"Ngươi gọi ta là cô nương đi, ta không có tên, sau khi người nhà ta mất ta liền trở thành cô nhi, còn cần tên làm gì."

Thanh âm nữ tử mang theo chút tự giễu, nhưng vẫn có thể để cho người ta cảm giác được nàng rất coi trọng người nhà của mình.

Bởi vì bọn họ chết, cho nên nàng lựa chọn chôn vùi quá khứ, thậm chí ngay cả tên đều từ bỏ, nữ tử như vậy, thật sự làm cho người ta đau lòng a!

"Vậy cô nương, năm đó đã xảy ra chuyện gì, ta biết ngươi phẫn nộ, nhưng giết người thế này cũng có chút..."

Có chút gì đó, Bạch Hiểu Tình chưa nói ra, nhưng nữ tử cũng hiểu, nàng cũng biết bản thân lạm sát kẻ vô tội, nhưng nếu không báo thù chuyện năm đó, trong lòng nàng cũng không có cách nào bình ổn.

Nữ tử hít một hơi, bắt đầu kể chuyện xưa.

Mọi chuyện từ trong miệng nàng và trong miệng Thành Chủ không giống nhau, Thành Chủ kể chuyện tràn ngập máu tanh, nhưng nữ tử này kể lại khác.

Không phải nói nội dung bọn họ kể khác nhau nhều, nội dung cũng gần giống nhau như đúc, chẳng qua bởi vì là người bị hại, chuyện nàng biết nhiều hơn Thành Chủ một ít.

Nhưng câu chuyện xưa này lại tràn ngập cảm xúc đau thương, làm ai nghe được sẽ đều cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, trong lòng giống như bị cái gì ngăn chận, hoàn toàn không thể phát tiết.

Sau khi nghe nàng ta nói xong chuyện năm đó, Bạch Hiểu Tình chỉ hỏi một vấn đề.

"Năm đó bởi vì thân thể ngươi không khoẻ nên tránh được một kiếp, như vậy người mang thi thể tỷ tỷ ngươi đi là ngươi sao?"

Cho tới nay, điều khiến cho Bạch Hiểu Tình không rõ chính là xác chết của thiếu nữ kia rốt cục là ở đâu, mặc kệ là Thành Chủ hay là nữ tử này đều nói là nàng đã chết, nhưng người chết có thể tự chạy sao, chẳng lẽ xác chết sống lại? Điều này cũng rất không có khoa học rồi!

"Không phải ta, năm đó khi ta tỉnh táo lại liền người nhà toàn bộ đều lâm nạn, nếu không phải lúc đó ta bệnh nặng hô hấp mỏng manh bọn họ cho là ta đã chết nên không bổ một đao vào người ta, hiện tại chỉ sợ ta cũng không thể đứng đây nữa."

Nữ tử trả lời như vậy khiến Bạch Hiểu Tình nhăn mày lại, không phải nàng mang thi thể đi, như vậy thi thể đó làm sao có thể tự biến mất.

Thấy vẻ mặt của nàng ta thật sự không biết, Bạch Hiểu Tình nhàn nhạt khoát tay để cho nàng rời đi, nàng ta chẳng qua là muốn báo thù cho người nhà của mình mà thôi, nếu đem nàng ta bắt lại, trong lòng nàng sẽ cảm thấy bất an.

Nhưng thiếu nữ tiếp nhận ý tốt của Bạch Hiểu Tình, bởi vì nàng biết lúc này bản thân đã giết rất nhiều người, nghiệp chướng đã nặng nề, hơn nữa nàng giết nhiều người vô tội như vậy, báo thù không phải lý do để nàng có thể tùy ý giết người.

Hiện tại nàng đã giết hết những người hại gia đình mình, mà Lộ thành cũng gần như bị hủy rồi, như vậy nàng đã đạt được mục đích, hiện tại nàng quyết định muốn đoàn tụ với thân nhân của mình.

Đã chia lìa mười lăm năm, bây giờ nàng rốt cục có thể đoàn tụ với họ, cho dù nơi đoàn tụ là địa ngục cũng tốt!

"Tử Tu, ngươi nói xem, ta có phải nghĩ sai rồi không, nếu ta không cố ý điều tra, cô nương này sẽ không sa lưới..."

"Nàng không có sai, nếu nàng ta không rơi vào bẫy, sẽ có càng nhiều người vô tội bị giết, nàng không được quên,có rất nhiều người vô tội bị giết."

Tuy rằng không biết an ủi Bạch Hiểu Tình như vậy có đúng hay không, nhưng đây là sự thật, bởi vì có rất nhiều người bị liên lụy trong đó.

"Tử Tu, không biết vì sao, ta cảm thấy mọi chuyện có gì đó không đúng, tuy rằng nàng ta đã nói tất cả là do nàng ta làm, nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, cho tới bây giờ vẫn có một nghi vấn không cởi bỏ được."

"Rốt cục là ai mang thi thể thiếu nữ kia đi!"

Hai người trăm miệng một lời, bọn họ đều hiểu đây mới là điểm mấu chốt, năm đó đã có người đem thi thể đi, như vậy quan hệ của người kia với nàng ta tuyệt đối không bình thường.

Nếu như vậy, Bạch Hiểu Tình có lý do hoài nghi người gây ra việc lần này không phải chỉ có mình nàng ta.

Hơn nữa...

Bạch Hiểu Tình nhớ tới một điểm, công phu thiếu nữ kia tuy rằng không kém, nhưng có một vấn đề nghiêm trọng là, lá gan của nàng cũng không lớn, lúc ở nghĩa trang Bạch Hiểu Tình liền phát hiện, thân thể của nàng luôn run run, rõ ràng là bộ dáng sợ hãi.

Nếu ngay cả ở nghĩa trang đã thấy sợ, sao lại có can đảm giết người, lại  bầm thây người khác, điều này rõ ràng không thể tin được.

Cho nên trong lòng Bạch Hiểu Tình thầm đoán, sự tình lần này tuyệt đối không phải do thiếu nữ đó làm, hiện tại nàng sở dĩ đứng ra nhận tội hoàn toàn là vì ai đó, hơn nữa thoạt nhìn nàng rất tự nguyện.

Bạch Hiểu Tình có lý do để tin tưởng, chuyện lần này tuyệt đối sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy...