Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 89: Chân tướng mười lăm năm trước




Nhưng lại không hữu dụng, giận dữ đều không có ích gì, người chết không ngừng gia tăng, mặc kệ là đề phòng thế nào, mỗi ngày buổi sáng sẽ xuất hiện một thi thể, không, phải nói là một đống máu thịt.

Mới ngắn ngủn vài ngày, người trong Lộ thành đã có chút không chịu nổi, không ít người bắt đầu rời khỏi nơi này, chỉ vì bảo trụ một mạng cho bản thân, nhưng lại không có tác dụng, mặc dù là rời đi, vẫn biến thành một đống thi thể nằm trong góc xó.

"Thành Chủ, giờ phút này ngươi vẫn không chịu nói sao, có phải muốn Lộ thành trở thành một tòa tử thành, ngươi mới bằng lòng nói thật?" Thanh âm có chút lạnh lùng vang lên, lạnh như băng thẳng tắp đánh vào trong lòng Thành Chủ.

"Ta... Ta thật sự không biết, các ngươi không cần hỏi nữa, cái gì ta cũng không biết, quản gia tiễn khách!"

Hiện tại hắn chỉ có thể chống cự một ngày lại một ngày, chuyện mười lăm năm trước hắn thật sự không muốn nhớ tới, chuyện đó giống như một đêm nguyền rủa.

Những người đó, khuôn mặt tươi cười của những người đó, máu tươi của những người đó toàn bộ đều trở thành một hình ảnh vặn vẹo, làm cho người ta không biết làm sao.

"Một khi đã như vậy, Thành Chủ cứ tự tiện, chỉ mong bây giờ ngươi không nói, mấy ngày sau cũng đừng hối hận."

Bạch Hiểu Tình dự đoán không sai, Thành Chủ hối hận, hơn nữa là cực kỳ cực kỳ hối hận, hắn thật không ngờ tình thế lại nghiêm trọng đến nước này, rõ ràng có một số người căn bản không liên quan đến chuyện mười lăm năm trước, vì sao bọn họ rời đi còn bị giết chết?

Thời gian mỗi một ngày trôi qua, tình thế cũng càng ngày càng nghiêm trọng, mọi người đều hiểu, sự tình lần này không đơn giản có thể giải quyết được, hiện tại bọn họ giống như bị nhốt ở trong thành, chỉ có thể ở tại chỗ này chờ cái chết tiến đến.

Rốt cục tinh thần lão Thành Chủ sụp đổ, Bạch Hiểu Tình lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, trên mặt của nàng mang theo ý cười lạnh lùng, làm lão Thành Chủ cảm thấy sợ hãi.

"Thành Chủ, đến bây giờ ngươi vẫn không nói sao? Chẳng lẽ Thành Chủ muốn hung thủ tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chẳng lẽ thật sự muốn nhìn Lộ thành ngươi thủ hộ cho tới nay bị hủy diệt như vậy sao?"

Lại một lần nữa đi đến phủ Thành Chủ, Thành Chủ rõ ràng so với lần trước, tiều tụy rất nhiều, thật không ngờ sự tình sẽ biến thành cái dạng này, hắn cho rằng mọi chuyện rất nhanh sẽ có thể giải quyết. Nhưng hiện tại xem ra, hết thảy đều vượt qua tưởng tượng của hắn.

"Đây là cơ hội cuối cùng, nếu ngươi còn không nói, chuyện lần này truyền đến kinh thành, việc mười lăm năm trước cũng sẽ bị người khác biết, hơn nữa Lộ thành cũng sẽ biến mất từ đây."

Bạch Hiểu Tình không phải nói chuyện giật gân, đã xảy ra huyết án trọng đại như vậy triều đình sao có thể mặc kệ, một khi quân đội tiến vào nơi này sẽ càng thêm phức tạp.

"Không nói?" Thành Chủ tự giễu cười, "Hiện tại ta làm sao có thể không nói, nếu không nói ta sẽ phải nhìn toàn bộ người Lộ thành chết hết."

Vốn cho rằng chẳng qua là đứa nhỏ năm đó đến trả thù mà thôi, thật không ngờ, sự tình sẽ phát triển đến cục diện hiện tại, vô pháp khống chế được.

Chuyện xưa rất đơn giản, không lâu, chỉ dùng vài nét bút ít ỏi là đã có thể đủ miêu tả rõ ràng, nhưng, chuyện xưa đơn giản như thế cũng nồng đậm máu tươi, làm người khác không thể bỏ qua.

Thì ra mười lăm năm trước Lộ thành cũng không phồn hoa như hiện tại, mà cực kì nghèo nát.

Vào lúc ấy Lộ thành chính là một tòa thành bỏ đi, không có bóng người...

Lộ thành bị chiến tranh tàn phá, trình độ nguy hiểm lớn hơn các thành thị khác, hơn nữa cũng bởi vì không có sản nghiệp gì đặc sắc, cho nên thương nhân cũng không muốn tới nơi này buôn bán, dần dà liền trở nên càng ngày càng nghèo nát.

Cho đến một ngày, một thương nhân trên đường trở về, đi ngang qua Lộ thành, bởi vì sắc trời chuyển tối liền ở lại trong thành, đi theo còn có thê nữ của hắn.

Bởi vì bọn họ đã chứng kiến nhiều thứ, cho nên ở nhìn thấy Lộ thành phá nát như vậy cũng không ghét bỏ, mà lại trợ giúp người trong thành.

Thương nhân này đối đãi với dân chúng vô cùng tốt, bởi vì thấy dân chúng ở đây lầm than, cho nên để lại không ít tiền tài giúp đỡ người Lộ thành.

Kết quả lại bởi lòng tốt mà đưa tới họa sát thân, bởi vì Lộ thành thật sự rất khốn cùng, cho nên khi bọn hắn thấy nhiều tiền như vậy, liền động tâm.

Những người đó cướp tài sản của hắn rồi giết chết hắn, mà thê tử hắn lại khóc lớn nguyền rủa bọn họ, rủa bọn học chết không được tử tế, cuối cùng những người này vì sợ hãi lời nguyền rủa mà phân thây nàng ta đến chết.

Khi dân chúng đều giải quyết xong mọi chuyện, mới phát hiện tiểu cô nương bên cạnh bọn họ không thấy.

Nhưng bọn hắn nghĩ lại, tiểu cô nương đã bị bọn họ giết chết, thi thể không chừng bị ném ở đâu đó, nên cũng không để ý. Bởi vì bọn họ khẳng định tiểu cô nương kia đã không còn sống.

Cuối cùng, toàn bộ người Lộ thành dùng tiền của phú thương này, xây dựng Lộ thành.

Chỉ là thật không ngờ, cuối cùng nơi này vẫn bị nguyền rủa, tuy rằng Lộ thành phồn hoa mười lăm năm, nhưng mười lăm năm sau cũng phải trả giá bằng máu!

"Mọi chuyện là như vậy, cái khác ta đều không biết, Vương gia, Bạch cô nương, van cầu các ngươi cứu dân chúng lộ thành, tuy rằng mười lăm năm trước có một số người làm sai, nhưng những người khác là vô tội!"

Cho dù là oan hồn lấy mạng cũng là oan có đầu nợ có chủ, vì sao muốn thương hại những người chưa từng làm qua chuyện xấu.

"Bởi vì trong mắt oan hồn không có người nào là vô tội, " Thanh âm Bạch Hiểu Tình có chút trầm thấp, lạnh cả người, "Bởi vì Lộ thành dùng tiền bọn họ mà phát triển, những đồng tiền này đều nhiễm máu tươi của bọn họ."

Tuy rằng nói như vậy có chút tàn nhẫn, nhưng Bạch Hiểu Tình lại có thể hiểu vì sao người sau lưng lại làm như vậy, Lộ thành dùng tiền nhiễm máu tươi để phát triển, dựa vào những đồng tiền đó mà sống, ở trong mắt hắn tất nhiên chính là dựa vào máu để sống sót.

"Không... Không phải, bọn họ không thể làm như vậy, chỉ có một vài người sai, không phải là tất cả mọi người."

Xem Thành Chủ vô cùng đau đớn, Bạch Hiểu Tình không có gì cả nói, mà xoay người rời đi.

"Thật sự là oan hồn quấy phá?"

Đối với cách nói này, Triệu Tử Tu là không thể nào tin được, nói như thế nào, tuy rằng mọi người đều tin tưởng nhân quả báo ứng, nhưng oan hồn lấy mạng là có chút khó tin. Oan hồn thật sự có năng lực như vậy sao? Nếu oan hồn thật sự có năng lực lớn như vậy, trên cái thế giới này còn có chuyện bất bình sao?

"Làm sao có thể."

Bạch Hiểu Tình lắc đầu, oan hồn lấy mạng chẳng qua là một cái cớ mà thôi, vì để có thể báo thù cho những người năm đó, bất quá hiện tại xem ra việc này có chút quá đáng, ngay cả người vô tội đều bị liên lụy.

Kỳ thực chuyện năm đó vẫn có không ít người biết đến, cho nên lúc trước có người nào tham dự vào, Bạch Hiểu Tình cũng điều tra xong hiện tại tới hỏi Thành Chủ chẳng qua là vì muốn tìm hiểu nguồn gốc chuyện này mà thôi.

Nhưng Bạch Hiểu Tình cảm thấy có chút không thích hợp, nàng luôn cảm thấy Thành Chủ có điều giấu diếm.

"Ý nàng là người động thủ vẫn là người?"

Tuy rằng không tin là oan hồn lấy mạng, nhưng cảnh tượng đẫm máu như vậy vẫn làm cho người ta không rét mà run, cho dù là Triệu Tử Tu đã từng trải ở chiến trường cũng có chút không tiếp thụ được.

"Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi không chú ý tới những người đó chết kiểu gì sao?"

Bạch Hiểu Tình vừa hỏi đến làm Triệu Tử Tu sửng sốt một chút, chết kiểu này hắn thật sự không quá chú ý, chẳng lẽ có huyền cơ gì sao?

"Mỗi người đều một kiếm xuyên tim mà chết, sau đó mới bị phân thây, nếu là quỷ, làm sao có thể dùng vũ khí để giết người?"

Trong nháy mắt, liền bừng tỉnh.

Đúng vậy, nếu là oan hồn lấy mạng cá làm sao có thể dùng vũ khí được?

Chỉ là, biết không phải quỷ thần quấy phá, Triệu Tử Tu lại càng thêm buồn bực, rốt cục là loại người nào, có thể hạ thủ ngoan độc như vậy, nếu là nữ hài năm đó, lá gan của nàng cũng quá lớn, sau khi giết người, lại có thể bầm thây.

"Rốt cục là ai..."

Hiện tại ngay cả Bạch Hiểu Tình đều không rõ ràng, đã chết nhiều người như vậy, toàn bộ Lộ thành đều bao phủ trong máu tươi, vì sao đến bây giờ, vẫn tìm không thấy người kia, thậm chí là ngay cả một chút manh mối đều không có.

Xem ra lần này thật sự rất phiền toái! Thật sự muốn phủi tay mặc kệ a!

Nhưng...

Nhìn thoáng qua Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình lại không có cách nào thuyết phục bản thân buông tay, tất cả những thứ này vốn làm vì nam nhân này không phải sao?

"Không cần lo lắng, sẽ giải quyết được!"

"Ân." Nhẹ giọng lên tiếng, Bạch Hiểu Tình hồi tưởng còn có điểm đáng ngờ, nhớ tới ngày ấy ở nhìn thấy trong góc kia...

Hơi gợi khóe miệng lên, cũng không hẳn là không có manh mối đi.

Nghĩ thông suốt Bạch Hiểu Tình nắm tay Triệu Tử Tu tiêu sái rời đi, trở về quán trọ của bọn họ.

Mà bọn họ không biết, ở một nơi khác trong Lộ thành, trong một ngõ tối nhỏ, lại sắp trình diễn một cảnh giết người...

Đát, đát, đát...

Một người ở trong ngõ tối cấp tốc chạy, giống như phía sau có cái gì đáng sợ đang đuổi theo hắn.

Hắn cấp tốc chạy, dùng sức thở dốc, nỗ lực để cho mình chạy nhanh hơn, giờ khắc này, hắn thật sự hận bản thân, lúc trước vì sao không học võ, nếu học võ, có võ nghệ cao cường, tội gì lại bị người ta đuổi theo như vậy!

Đạp, đạp...

Phía sau tiếng bước chân không vội, mỗi một lần đều hung hăng phát ra tiếng làm người phía trước đang chạy tim đập nhanh, một chút lại một chút, làm cho hắn hô hấp có chút dồn dập.

"Ngươi là ai!"

Trong thanh âm khủng hoảng mang theo run sợ rõ ràng, thậm chí đều mang theo một tia khóc nức nở, hắn không biết vì sao, hôm nay hắn đã bị người này đuổi theo một buổi tối, rõ ràng hắn chậm rãi tiêu sái, mà bản thân chạy gấp gáp, nhưng khoảng cách lại không hề kéo ra. 

"Ngươi không nhớ rõ sao?" Người phía sau chậm rãi mở miệng, mang theo vài phần lạnh như băng, "Mười lăm năm, một nhà chết thảm, có một tiểu cô nương, ngươi quên sao?"