Cũng không có cách nào, bởi vì kiếp trước thời điểm huấn luyện, mỗi ngày đều không ngừng bị ám sát, dần dần thân thể Bạch Hiểu Tình đã có thói quen phản kích, chỉ cần có người tới gần nàng nhất định sẽ đợi đối phương tới gần rồi mới ám sát.
"Bạch Hiểu Tình, hiện tại ta rất hoài nghi, ngươi thật sự là Bạch Hiểu Tình mà ta biết sao?"
Kỳ thực sau khi bọn họ rời đi, Phượng Nghiêu luôn theo sau lưng bọn họ, thậm chí ở thời điểm diệt Bình thành hắn cũng ra tay giúp đỡ một chút.
Bất quá càng nhìn càng kinh hãi, bắt đầu từ việc phản bác nam tử kia, đến ứng phó phản kích, sau đó đó là thu phục thủ bị quân ở Thuận thành, cho đến ngày hôm qua lôi kéo những người tài đó.
Từng chuyện từng chuyện hắn căn bản không nghĩ tới một Bạch Hiểu Tình yếu đuối lại có thể làm được, nàng đã từng như thế nào Phượng Nghiêu so với ai đều hiểu rõ nhất, nhát gan, yếu đuối, lòng dạ đàn bà, những nhược điểm một sát thủ không nên có nàng đều có hết.
Nhưng hiện tại, trừ bỏ một chút nhân từ ở bên ngoài, nàng gần như có đủ tư cách để làm một sát thủ chân chính.
Không, cũng không thể dùng từ gần như để hình dung, chỉ sợ phải nói Bạch Hiểu Tình chính là trời sinh đã có mệnh sát thủ!
Kỳ thực làm hắn bất ngờ nhất vẫn là Bạch Hiểu Tình lại có thể dùng thương, hắn cho tới bây giờ đều không biết Bạch Hiểu Tình có thể dùng thương để chiến đấu, cho dù trước khi nàng được hắn nhặt về có thói quen sử dụng kiếm, nhưng từ khi nào mà nàng học được cách dùng loại vũ khí bá đạo như trường thương.
Từ khi trở về từ vách núi nàng gần như thay đổi, sau này hắn điều tra, vào lúc ấy nàng vì giải thoát thật sự đã nhảy xuống vách núi, bị thương không nhẹ, chẳng lẽ nàng thay đổi là vì trải qua sinh tử, nhưng ngay cả như vậy cũng không thể biến thành một người khác như vậy.
"Phượng các chủ hôm nay đến đây không phải vì chỉ muốn quấy rầy giấc ngủ của Hiểu Tình đi."
Có lẽ lúc trước Bạch Hiểu Tình sẽ hơi cung kính một chút, nhưng hiện tại Phượng Nghiêu cùng nàng cũng không có quan hệ gì, cho nên nàng cũng không cần phải tuân theo lễ nghi vô dụng này.
Kết quả một câu nói của nàng đã chọc giận người bên cạnh Phượng Nghiêu, "Bạch Hiểu Tình, chủ tử đến xem ngươi là vinh hạnh của ngươi, hiện tại ngươi có thái độ gì đây!"
"Hắn là chủ tử của ngươi, không phải của ta, hiện tại chủ tử của ta là Triệu Tử Tu." Lúc trước Triệu Tử Tu đem nàng từ thiên ẩn các đi, nàng cũng đã bị thiên ẩn các xoá tên.
Trong nháy mắt, nam tử á khẩu không trả lời được, nhưng trong lòng hơi căm tức.
"Ngươi tốt nhất không nên có ý nghĩ động thủ với ta, hiện tại tâm tình ta không tốt, xuống tay sẽ không có chừng mực."
Bạch Hiểu Tình hơi giương mắt, trong mắt mang theo ánh sáng lạnh. Tuy rằng nàng không nhớ rõ giấc mộng kia, nhưng có thể khẳng định là, giấc mộng đó làm cho nàng khó chịu.
"Phượng các chủ, nói đi hôm nay tìm ta có chuyện gì, ta nghĩ ngươi sẽ không nhàn nhã đến mức không có việc gì lại đến gặp ta." Hắn đã không còn là chủ thượng của nàng, Bạch Hiểu Tình nói chuyện đương nhiên sẽ không khách khí.
"Bổn tọa đúng là không có chuyện gì, chỉ muốn đến xem ngươi mà thôi."
Phượng Nghiêu cười đến dị thường xinh đẹp, không thể không nói, hiện tại hắn thật sự hứng thú với Bạch Hiểu Tình, thời gian dài như vậy, hắn thấy được sự thay đổi của Bạch Hiểu Tình, hắn muốn biết nguyên nhân Bạch Hiểu Tình thay đổi là gì!
"Vậy thật sự đa tạ Phượng các chủ đã quan tâm."
"Quan tâm thì thôi đi, bổn tọa chỉ là có nghi vấn, không biết ngươi có thể giải đáp thắc mắc cho bổn tọa không?" Phượng Nghiêu là rất muốn biết Bạch Hiểu Tình vì sao lại khác lúc trước như vậy.
"Đã có vấn đề, như vậy Hiểu Tình nhất định biết thì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết không giấu diếm."
Bạch Hiểu Tình hơi nhíu mày, nàng đại khái có thể đoán được vấn đề Phượng Nghiêu muốn hỏi, nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không lấy được đáp án chính xác.
"Ngươi... Rốt cuộc ngươi có phải là Bạch Hiểu Tình hay không?" Không phải hắn hoài nghi, mà là thời gian này Bạch Hiểu Tình thay đổi quá lớn, lớn đến mức vượt ra ngoài dự kiến của hắn, làm cho hắn không có cách nào coi nàng là Bạch Hiểu Tình trước kia được.
"Có phải hay không, Phượng các chủ không phải so với ta rõ ràng hơn sao?"
Bạch Hiểu Tình nói lời này cực kì khôn ngoan, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, đồng thời còn nói cho Phượng Nghiêu biết, nàng luôn biết hắn âm thầm theo dõi bản thân.
"Được, ngươi đã nói ngươi là Bạch Hiểu Tình, vậy có thể giải thích, vì sao ngươi lại thay đổi nhiều như vậy, ta nhớ không lầm là lúc trước ngươi luôn làm nhiệm vụ thất bại."
Trước kia Bạch Hiểu Tình có thể vì để mình không phải đi giết người mà nhảy vực kết thúc sinh mệnh, mà hiện tại người này, giết người hoàn toàn không chớp mắt.
"Đại khái là trong lúc sinh tử đã tỉnh ngộ đi, " nói tới đây, Bạch Hiểu Tình khóe miệng mang theo tia cười trào phúng, "Nếu như không phải là Phượng các chủ phái người đến đuổi bắt ta, ta nghĩ ta cũng không có cơ hội biến thành bộ dáng giết người không chớp mắt như bây giờ, chết qua một lần ta mới biết được sinh mệnh đáng quý như thế nào."
"Lúc ấy ta rất nhát gan, rất sợ chết, cho nên, ta quyết định sẽ giết chết những người dám xúc phạm tới sinh mạng của ta, không biết đáp án như vậy có thể khiến Phượng các chủ hài lòng hay không?"
Trong lúc nhất thời, Phượng Nghiêu không nói gì, hắn biết thiên ẩn các bồi dưỡng Bạch Hiểu Tình khiến nàng cực kì bất mãn, nhưng hắn lại không ngờ thật sự có người lớn mật như vậy, lại thừa dịp truy bắt Bạch Hiểu Tình để bức tử nàng, nghĩ đến đây, hắn híp mắt lại, xem ra thiên ẩn các cũng nên chỉnh đốn lại một chút rồi.
Đúng vậy, ngay từ đầu hắn chỉ biết lúc trước Bạch Hiểu Tình nhảy vực tuyệt đối là có người bức bách.
"Nếu Phượng các chủ đã hỏi xong, Hiểu Tình có thể hỏi ngươi một vấn đề hay không?"
Không chỉ Phượng Nghiêu có nghi vấn, mà Bạch Hiểu Tình cũng có nghi vấn, nàng luôn muốn biết đã từng đoạn trí nhớ thiếu hụt của bản thân là cái gì.
"Đương nhiên có thể, chỉ cần không đề cập đến vấn đề quá mức kín đáo, bổn tọa đều sẽ trả lời."
"Kỳ thực vấn đề của Hiểu Tình rất đơn giản, cùng Thiên ẩn các hoàn toàn không có liên quan." Bạch Hiểu Tình nghiêm cẩn nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia kiên định, " Hiểu Tình muốn biết rốt cuộc ta là ai, còn có đoạn trí nhớ thiếu hụt của ta là cái gì!"
Bạch Hiểu Tình đã sớm phát hiện thân thể này thiếu mất một đoạn trí nhớ, nhưng vô luận nàng nỗ lực thế nào đều nghĩ không ra, cho nên hiện tại chỉ có thể hỏi Phượng Nghiêu một chút xem hắn có biết hay không.
Phượng Nghiêu cũng không ngờ nàng sẽ hỏi vấn đề này, hơi sửng sốt, cuối cùng lười nhác cong khóe miệng, mỉm cười nhìn nàng...
"Vấn đề của ngươi ta không thể trả lời, bởi vì thời điểm ta nhặt ngươi về ngươi cũng đã bị trọng thương, tỉnh lại chính là bộ dạng hiện tại." Phượng Nghiêu cười đến lười nhác, trong mắt mang theo ý cười hàm ý.
Nhưng chính vì bộ dạng này, Bạch Hiểu Tình càng không tin, nàng có thể mơ hồ cảm giác được Phượng Nghiêu thật sự biết chút gì đó, nhưng hắn không muốn nói với mình, rốt cuộc là chuyện gì làm cho hắn giữ kín như bưng?
"Thế nào không tin?" Xem Bạch Hiểu Tình cau mày, hắn liền cảm giác nàng không tin.
"Là không thể nào tin được, dù sao một người bình thường sẽ không đem một người xa lạ lưu lại, hơn nữa bản thân lại bị trọng thương, dưới tình huống này đa số đều là bị cừu gia đuổi giết, ta nghĩ Phượng các chủ cũng không phải loại người thích tự tìm phiền toái cho bản thân."
Suy bụng ta ra bụng người, nếu là nàng, gặp được một người như vậy, nàng cũng chỉ trợ giúp, cứu chữa, nhưng tuyệt đối sẽ không để lại bên người, như vậy sẽ mang đến một phiền toái không nhỏ.
"Sao lại là phiền toái, Bạch Hiểu Tình võ công của ngươi thế nào ta còn không biết sao, cho nên giá trị của ngươi lớn hơn phiền toái." Phượng Nghiêu nói như có như không, nhưng Bạch Hiểu Tình lại càng thêm không tin tưởng.
Võ công càng cao, bị thương càng nặng, đại biểu cho cừu gia của nàng càng lợi hại, dưới loại tình huống này Phượng Nghiêu còn dám thu lưu nàng, lá gan của hắn thật đúng không phải bình thường!
"Vẫn không tin?" Xem vẻ mặt Bạch Hiểu Tình, Phượng Nghiêu tất nhiên biết nàng đang nghĩ cái gì, nhưng tin hay không cũng không quan trọng, đây là đáp án của hắn, tin hay không là do Bạch Hiểu Tình.
"Tin hay không quan trọng sao?" Bạch Hiểu Tình cũng nhàn nhạt cười, hắn đã không muốn nói sự thật, như vậy nàng tin hay không liền không quan trọng.
"Đêm đã khuya, Phượng các chủ, xin mời."
Đã không muốn nói thật với nàng, như vậy nàng cũng không cần tiếp tục nói chuyện với hắn, không bằng để hắn sớm cút đi, nhìn thấy hắn Bạch Hiểu Tình liền cảm thấy tâm tình bản thân không tốt.
"Ngươi!" Thái độ nam tử đối với Bạch Hiểu Tình cực kì bất mãn, muốn tiến lên động thủ, lại bị Phượng Nghiêu ngăn cản.
Phượng Nghiêu biết thủ hạ của mình hiện tại đã không phải là đối thủ của Bạch Hiểu Tình, một đường này, hắn luôn quan sát Bạch Hiểu Tình, biết công phu của nàng tốt bao nhiêu, nếu trong lúc này động thủ, Thiên ẩn các chỉ sợ lại sẽ mất đi một cao thủ.
Không, có lẽ không phải hiện tại mới biết được, cho tới nay võ công của Bạch Hiểu Tình đều rất tốt, chẳng qua là vì nàng không hạ được sát tâm nên mới làm cho người ta cảm thấy nàng thật nhu nhược, vô năng, nhưng hiện tại Bạch Hiểu Tình, là loại người chỉ cần có người uy hiếp đến sinh mệnh của nàng, nàng đều sẽ không thủ hạ lưu tình.
Bạch Hiểu Tình nhìn hành động của Phượng Nghiêu, tất nhiên hiểu, hiện tại nàng mặc kệ người kia là ai chỉ cần có người dám động thủ với nàng, như vậy nàng tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.
Nếu vừa rồi Phượng Nghiêu không ngăn lại thuộc hạ của hắn, Bạch Hiểu Tình hoàn toàn không để ý giúp Phượng Nghiêu thanh lý môn hộ.
"Đi thôi..."
Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cuối cùng hắn vẫn không biết nữ tử trước mắt này có phải là Bạch Hiểu Tình hay không, bất quá kỳ thực cũng không quan trọng nữa rồi không phải sao, chỉ cần là nàng là được rồi.
Phượng Nghiêu rời đi khiến Bạch Hiểu Tình cũng rất buồn bực, nàng luôn muốn biết đoạn trí nhớ thiếu hụt kia là cái gì, nàng cảm thấy đoạn trí nhớ này rất quan trọng, nhưng hoàn toàn không có một chút manh mối, làm sao có thể làm nàng không buồn bực được.
Bạch Hiểu Tình cứ như vậy tích tụ cảm xúc chậm rãi chìm vào giấc ngủ, thẳng đến sáng thời điểm Triệu Tử Tu trở về nàng mới chậm rãi tỉnh lại, bất quá đêm đó Bạch Hiểu Tình lại ngủ không ngon, nửa mơ nửa ngủ cứ như vậy mà qua một đêm.