Liếc mắt nhìn nam tử một cái, Bạch Hiểu Tình không khách khí một quyền đánh vào trên cằm nam tử, cằm nguyên bản đã bị dỡ xuống liền trở về chỗ cũ, nhưng quá trình này lại phi thường thống khổ.
Bạch Hiểu Tình từ trong lòng lấy ra một cái bình trắng, chậm rãi nghiêng, bột phấn mịn bên trong theo góc nghiêng, chậm rãi trượt xuống, rơi trên quần áo, trên da, tinh tế ở trên người nam tử từng tầng bột rải rác.
Bột phấn rơi ở trên người nam tử một lát kia, liền nghe thấy hắn phát ra một tiếng kêu cực kỳ bi thảm, nhưng nàng lại giống như không nghe thấy, vẫn như trước rải bột phấn.
Mà những người khác đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nam tử kia, cái loại âm thanh này rất dọa người, không ai nghĩ đến một nam nhân lại có thể phát ra thanh âm kinh khủng như vậy, rốt cuộc là phải chịu thống khổ thế nào chứ.
"Ngươi có biết độc ta dùng tên là gì không? Gọi là tương tư, tương tư tận xương, đau tận xương, loại cảm giác này ta muốn ngươi từ từ hưởng thụ, độc này khó chế, cho nên, người có cơ hội cả đời hưởng thụ không nhiều lắm đâu."
Nhìn người đang quỳ rạp trên mặt đất, Bạch Hiểu Tình ánh mắt khó nén được thống khoái, trong nháy mắt nàng giống như đã về tới hiện đại, thảm trạng của nam tử khơi dậy phần bạo ngược trong lòng nàng.
Tương tư này không phải nàng mới sáng chế, mà là ở hiện đại, nàng đã tiêu phí không ít thời gian mới nghiên cứu chế tạo ra một lọ tương tư như vậy.
"Giết... Giết... Ta..."
Nam tử gian nan nói, hiện tại hắn cái gì cũng không muốn, chỉ cầu chết. Hắn trước kia thế nào lại cho rằng Bạch Hiểu Tình từ bi, nàng căn bản chính là ác ma, từ đầu đến cuối là một ác ma!
"Muốn chết, hiện tại đã muộn. Bất quá, ngươi yên tâm, sau đó ngươi nhất định sẽ chết, chỉ là cho ngươi hưởng thụ thật tốt một lần thôi."
Bạch Hiểu Tình nhẹ nhàng cười, nhưng lại mang theo hàn quang lạnh lùng, khóe miệng gợi lên độ cong lãnh liệt làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
"Tương tư sẽ chỉ làm ngươi đau năm canh giờ, sau đó, sẽ từng chút hòa tan vào xương cốt trong cơ thể, sau đó là nội tạng cuối cùng mới là máu, da, ngươi cũng có đủ thời gian để xem bản thân từng chút một thối rữa, rồi tử vong..."
Nghe được Bạch Hiểu Tình nói, nam tử trong mắt tràn đầy sợ hãi, năm giờ đau đớn hắn không sợ, nhưng để cho hắn tỉnh táo nhìn bản thân tử vong hắn làm không được, vì sao nàng có thể tàn nhẫn như vậy, vì sao!
"Bởi vì ngươi muốn giết ta, " Bạch Hiểu Tình thanh âm nhàn nhạt, "Các ngươi tới giết Tử Tu, là bởi vì các ngươi thu tiền, không có gì đáng trách, nhưng là, các ngươi vẫn còn muốn giết ta."
"Là... Là ngươi... Bản thân... Lao tới!"
Nam tử dùng ánh mắt thù hận nhìn Bạch Hiểu Tình, đúng vậy, là nàng lao tới, bọn họ mới có thể động thủ, hiện tại làm sao có thể biến thành lỗi của hắn. Nếu nàng không động thủ, bọn họ làm sao có thể động thủ giết nàng!
"Đúng vậy, là ta lao ra, bởi vì ta là hộ vệ bên người Tử Tu, bảo hộ hắn không phải là trách nhiệm của ta sao?" Bạch Hiểu Tình nói thật vô lương tâm, "Cho nên, ta chỉ có thể nói các ngươi sai lầm rồi, thời điểm nhận nhiệm vụ này đã quyết định của vận mệnh các ngươi, cho nên nói, đời sau đầu thai nhớ mang theo mắt, để biết người nào có thể chọc, người nào không thể chọc!"
Bạch Hiểu Tình nói cực kì kiêu ngạo, nhưng không ai dám phản bác nàng, bởi vì nàng quả thật có tư cách kiêu ngạo, có lẽ võ công của nàng không phải tốt nhất, nhưng là một sát thủ, không thể nghi ngờ nàng rất thành công.
Nếu lúc xuyên đến đây nàng không bị thương, cho dù là Triệu Tử Tu đều không có khả năng sở hữu nàng. Chỉ vì Bạch Hiểu Tình không thích lạm sát kẻ vô tội, hơn nữa chỉ làm nhiệm vụ một lần sau đó Bạch Hiểu Tình đã không phải sát thủ nữa.
Mà hiện tại nhiều người biết Bạch Hiểu Tình là sát thủ nguyên nhân hoàn toàn là do thiên ẩn các công bố tin tức, mỗi lần sát thủ của thiên ẩn các bị xoá tên đều sẽ tuyên bố tin tức ra ngoài, mà lần này người bị xoá tên vừa đúng là Bạch Hiểu Tình.
"Chúng ta rời đi thôi, còn lại để cho chính hắn từ từ hưởng thụ sẽ tốt hơn."
Lạnh lùng gợi lên khóe miệng, đối với người như thế, Bạch Hiểu Tình không có gì đồng tình, giết người không thành, đã đánh mất mục tiêu ám sát, như vậy liền chuẩn bị tốt tâm lý bị giết, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bất luận kẻ nào nên chuẩn bị tâm lý này, bởi vì giết người không nhất định sẽ thành công!
"Giết...... Ta..."
Hiện tại nam tử khẩn cầu chẳng qua là theo bản năng mà thôi, đáng tiếc, nơi này tuyệt đối không có người muốn hoàn thành tâm nguyện của hắn. Đã tới giết người, như vậy liền chuẩn bị thừa nhận kết quả nếu thất bại!
Xem xe ngựa càng lúc càng xa, nam tử trong ánh mắt rốt cục tuyệt vọng, cuối cùng bọn họ vẫn là rời đi, đem hắn quăng ở trong này, tùy ý hắn một người thừa nhận loại đau đớn thấu xương này, chậm rãi dần dần tới gần cái chết...
“ Vốn dĩ ta nghĩ nàng rất thiện lương, không nghĩ tới cũng rất có thủ đoạn a."
Triệu Tử Tu ngoài ý muốn nhìn nàng, hắn luôn luôn cho rằng Bạch Hiểu Tình là người không bị dồn đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không giết người, cho dù là giết người cũng sẽ trực tiếp cho đối phương một cái chết thống khoái, không nghĩ tới trước kia là hắn nhìn nhầm.
Bất quá như vậy tốt lắm, ít nhất có thể làm cho người ta sợ hãi, trong lòng người khác sẽ không phải là quá tốt, ít nhất không ai có can đảm động thủ với nàng.
"Bất luận kẻ nào cũng đều có một mặt ngoan lệ, chỉ là khi nào thì biểu hiện ra ngoài thôi, nếu như không chạm đến điểm mấu chốt của ta, ta tự nhiên sẽ là người lương thiện." Nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt của nàng, nàng so với bất luận kẻ nào đều tàn nhẫn!
Đối với Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu từ chối cho ý kiến, mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần Bạch Hiểu Tình không quá thiện lương là tốt rồi, ở đây bên trong rất loạn muốn tự bảo vệ mình, trước hết phải làm cho mình thành tâm ngoan thủ lạt, nếu nhân từ nương tay, lòng dạ mềm yếu, cuối sẽ hại đến tánh mạng của bản thân.
"Chúng ta khi nào thì có thể đến Bình thành?"
Hiện tại Bạch Hiểu Tình muốn bắt đầu chuẩn bị, bởi vì nàng có dự cảm, lần này đi Bình thành tuyệt đối không sẽ bình an, thậm chí khả năng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Trực giác của Bạch Hiểu Tình luôn chuẩn xác, thậm chí có rất nhiều thứ, chính trực giác đã cứu mạng nàng, cho nên, đối với trực giác nàng luôn tin là thật.
"Hẳn là ba ngày sau."
Không biết Triệu Tử Việt ở Vình thành chuẩn bị cái gì đón tiếp bọn họ, hiện tại Triệu Tử Tu cũng đã bố trí rất tốt, mặc kệ Triệu Tử Việt dùng thủ đoạn gì, muốn mạng của hắn đều có chút khó khăn!
"Tốt lắm, ba ngày này nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, đến lúc đó hẳn là có một trận đánh ác liệt!"
Hơi nhắm hai mắt lại, Bạch Hiểu Tình bắt đầu suy tư về khả năng sẽ có nguy hiểm, mặc kệ thế nào, nhiệm vụ hàng đầu của nàng đều là bảo vệ tốt Triệu Tử Tu.
"Lo lắng cho ta?"
Triệu Tử Tu thanh âm mang theo ý cười nhàn nhạt, mặc kệ nói như thế nào, hiện tại Bạch Hiểu Tình rốt cục bắt đầu biết quan tâm hắn, đây là chuyện tốt.
"Hừ! Ta vì sao muốn quan tâm ngươi, ta là lo cho an toàn của bản thân."
Bởi vì hiện tại nàng là hộ vệ của Triệu Tử Tu, nói dễ nghe là hộ vệ, nói khó nghe là lá chắn bằng thịt người, cho nên, hắn nguy hiểm càng ít, như vậy đối với bản thân càng tốt, bản thân cũng sẽ không có nguy hiểm.
Triệu Tử Tu cười cười không nói gì, mặc kệ nàng đến cùng có phải quan tâm hắn hay không, ở trong lòng hắn Bạch Hiểu Tình chính là đang quan tâm hắn, bởi vì hành vi của nàng làm cho hắn giải thích là nàng quan tâm hắn.
Đối với ý cười của Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình trong lúc này cũng không muốn giải thích, bởi vì nàng biết, cho dù bản thân giải thích, giờ phút này hắn cũng không nghe, còn không bằng cứ như vậy, nếu là hắn nghĩ nàng cam chịu, vậy cam chịu cũng tốt.
"Tình Nhi, nàng thật sự là cái người không có lương tâm."
Hiện tại hắn đem cả trái tim đặt ở trước mặt nàn, nàng đều tỏ vẻ không thấy, chuyện gì cũng đều nhàn nhạt như vậy, rốt cuộc muốn hắn làm thế nào mới đáp lại tâm của hắn đây.
"Lương tâm là cái gì vậy?"
Ai nhìn thấy sát thủ có lương tâm, nếu sát thủ có lương tâm, đã sớm bị áy náy đè chết rồi, giống như Bạch Hiểu Tình thời đại này đã từng, không phải vì có lương tâm, cho nên mới mất mạng sao?
Nháy mắt, Triệu Tử Tu không nói gì, hắn chỉ biết bản thân không nên cùng nha đầu không lương tâm này nói tiếp, nếu nàng có lương tâm, bản thân hắn làm nhiều chuyện như vậy không có khả năng một chút cảm động đều không có, nhưng nàng không đơn giản là không cảm động, hiện tại hoàn toàn là không thèm nhìn đến cảm tình của bản thân!
Nhưng cho dù là vậy, Triệu Tử Tu cũng không có cách nào không thích nàng, đôi khi hắn cũng không rõ, bản thân làm sao lại thích một người như vậy, thậm chí từng muốn buông tha.
Nhưng mỗi lần ý niệm này hiện lên, ngay sau đó đều bị hắn hung hăng đánh tan đi, bởi vì tâm động chính là tâm động, hoàn toàn không phải chuyện hắn có thể khống chế.
"Bình thành sắp đến, bản thân cẩn thận một chút."
Hiện tại nàng không muốn nhiều lời, bảo hộ hắn nàng tự nhiên sẽ làm được, kỳ thực tin tưởng lấy võ công của Triệu Tử Tu căn bản là không có gì nguy hiểm, nhưng nàng đã là hộ vệ bên người của hắn, như vậy cao ngạo của nàng tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào ở trước mặt nàng thương hại hắn!
Nghĩ đến cuối cùng, Bạch Hiểu Tình cắn môi, vẫn là nói ra câu nói từ đáy lòng.
"Mặc kệ lúc nào thì ta đều sẽ ở cạnh ngươi, cho nên không cần lo lắng ta sẽ rời đi."
Tuy rằng biết tự bản thân nói ra Triệu Tử Tu nhất định sẽ đắc ý vạn phần, nhưng nàng vẫn là nhịn không được nói ra, bởi vì nàng có thể cảm giác được trong khoảng thời gian này Triệu Tử Tu bất an.
Tuy rằng nói hắn bất an cùng bản thân hoàn toàn không có quan hệ, nhưng Bạch Hiểu Tình không hy vọng hắn lo âu bất an như vậy.
Nghe được Bạch Hiểu Tình gần như hứa hẹn, Triệu Tử Tu trên mặt hiện lên một tia vui sướng, ý tứ của nàng là nói nàng đã tiếp nhận cảm tình của bản thân sao?
Chỉ là vui sướng này đã bị âm thanh tranh cãi ầm ĩ bên ngoài đánh vỡ, nháy mắt, Triệu Tử Tu sắc mặt liền trầm xuống.