Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 113: Thẩm vấn thích khách




Edit: susublue

"Ta, ta không biết, ta không biết gì hết, tất cả những điều này đều do thủ lĩnh nói cho chúng ta biết, nên ta không biết gì hết!"

Không thể nói! Không thể nói gì cả!

Thành vương có thủ đoạn gì, thân là thuộc hạ tất nhiên hắn biết rất rõ, nếu hắn nói ra, tuyệt đối sẽ sống không bằng chết, thủ đoạn của chủ tử thật sự rất đáng sợ!

"Xem ra đã mấy ngày ngươi không được ăn no rồi, có phải còn rất đói bụng hay không, đến đây tiếp tục ăn đi, thịt không thiếu đâu, vớ đại một người sống, cũng đủ để ngươi ăn."

Giọng nói của Bạch Hiểu Tình nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng vì như vậy nên mới càng đáng sợ, diiexndaffnlleqysdnn một người còn sống sờ sờ lại bị nàng lóc xương lóc thịt, vậy mà bây giờ nàng lại có thể dùng giọng điệu ôn nhu như vậy để nói, vớ đại một người sống cũng đủ để ăn.

"Thật sự ta không biết gì hết, Bạch cô nương, cầu ngươi tha cho ta đi, ta không biết gì hết."

Hiện tại tên thích khách này thật sự đã sợ hãi, nước mắt nước mũi chảy ròng nhìn Bạch Hiểu Tình, bây giờ hắn không thèm cầu xin Bạch Hiểu Tình thả hắn ra, chỉ cần có thể cho hắn một cái chết thống khoái là đủ rồi, nơi này thật đáng sợ, hắn sắp chịu không nổi nữa!

"Bây giờ ta không có thời gian chơi với ngươi, nếu ngươi ngoan ngoãn nói ra những gì ngươi biết, như vậy ta sẽ cho ngươi chết thống khoái, nếu không nói, ngươi cũng biết trước kia ta đã từng làm gì rồi đó, trên người ta còn rất nhiều phương pháp tra tấn đáng sợ nhưng lại không làm chết người, nếu muốn ngươi có thể thử."

Thích khách nghe thấy Bạch Hiểu Tình nói xong, rõ ràng thân thể run lên một cái, môi cũng run theo, muốn nói gì đó, nhưng ngay lập tức liền ngậm miệng.

Không thể nói, không thể nói gì hết, nhất định tử sẽ tới cứu hắn!

"Nếu ngươi muốn Triệu Tử Việt tới cứu ngươi thì ngươi đừng mơ tưởng nữa, người hắn phái tới chết trên tay ta cũng không phải là một hai người, đến bây giờ ta vẫn chưa thấy hắn đến cứu người nào."

Bạch Hiểu Tình nói đúng, thời gian dài như vậy, nàng nhìn Triệu Tử Việt không ngừng phái sát thủ tới giết nàng, nhưng lại chưa từng thấy hắn tới cứu một ai khi họ bị bắt, nàng cũng không tin thích khách lần này đặc biệt hơn lần trước.

"Các ngươi không cần giết, chỉ cần tra tấn hắn là được rồi, nếu chúng muốn tự sát thì phá bỏ toàn bộ võ công của hắn, ta muốn nhìn xem tới lúc đó hắn làm thế nào để chết.”

Bạch Hiểu Tình nói câu này hết sức nhẹ nhàng, nhưng chính vf nhẹ nhàng mới làm cho người ta thấy khủng bố, đây là một con người, là một sinh mạng, nhưng trong mắt Bạch Hiểu Tình lại chẳng là cái gì cả, nói giết là giết.

"Bạch Hiểu Tình, ngươi không phải là người, ngươi chính là ác ma, ác ma!"

"Lúc nãy ngươi đã nói rồi, hơn nữa ta cũng không phủ nhận, cho dù là ác ma thì sao, nếu các ngươi không đến trêu chọc ta, sao ta có thể ác độc với các ngươi!" Bạch Hiểu Tình nhìn những người này cười lạnh, bọn họ thật buồn cười, diiennd@fnllequydnn rõ ràng là bọn chúng đến trêu chọc nàng trước, bây giờ võ công không bằng người khác nên thất bại bị bắt thì lại nói nàng là ác ma?

"Ai bảo ngươi đứng về phía Triệu Tử Tu, điện hạ mới là thái tử, chỉ có điện hạ mới có tư cách thừa kế chính thống."

"Chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ do nha hoàn thông phòng sinh ra, huyết thống không thuần khiết như vậy có tư cách gì để thừa kế, không cần nói ngươi không biết thân phận thái tử điện hạ của ngươi."

Bởi vì lần trước ở Thuận thành, thân phận của Triệu Tử Hằng bị công bố, cho nên bây giờ Bạch Hiểu Tình cũng biết thân phận của Triệu Tử Hằng.

Tuy rằng nàng là một người hiện đại không hề để ý tới thân phận, nhưng bọn họ cứ nhất thiết muốn nhắc tới, Bạch Hiểu Tình cũng không thèm khách sáo mà lợi dụng một chút, dù sao người ta đã không muốn nàng thoải mái, thì nàng cũng có biện pháp để cho người khác không thoải mái!

Mà lúc này Phượng Nghiêu nghe thấy Bạch Hiểu Tình nói vậy, có chút đồng tình nhìn thích khách trên mặt đất, ai, thằng nhãi này muốn đấu võ mồm với Bạch Hiểu Tình, cuối cùng nhất định sẽ chết không có chỗ chôn, vì sao lại có nhiều người không sợ chết như vậy?

"Ngươi! Ngươi nói bậy, ai nói huyết thống của điện hạ không thuần khiết!" Giọng nói của nam tử trên đất có chút kích động, làm Bạch Hiểu Tình hơi nhíu mày, người này hình như rất sùng bái thái tử.

"Chẳng lẽ ta nói sai rồi, thái tử không phải do nha hoàn thông phòng sinh sao? Đừng tưởng rằng ta không biết vì sao Thái tử và Thành vương luôn động thủ với Tử Tu, thật ra nguyên nhân rất đơn giản, là bởi vì bọn họ tự ti, bọn họ biết huyết thống bản thân hạ tiện, cho nên ở trước mặt Tử Tu bọn họ không dám ngẩng đầu lên, nên mới muốn trừ khử hắn!"

Bạch Hiểu Tình nói như lẽ đương nhiên, giống như lời mình nói đều là sự thật, nhưng có trời mới biết, những gì Bạch Hiểu Tình nói mười phần thì hết tám phần là bịa đặt rồi!

Nhưng những lời này bay vào trong tai của người khác lại rất hợp lý, dù sao Bạch Hiểu Tình đều nói thật, thái tử điện hạ quả thật không có huyết thống thuần khiết, diiendann//lleqysdoon hắn không phải con trai trưởng của Triệu Thiên Dương.

Nhìn nam tử đang quỳ rạp trên mặt đất, khóe miệng Bạch Hiểu Tình mỉm cười nhàn nhạt.

"Tiếp tục đi, tới khi nào hắn nói ra thì thôi."

Cứ như vậy thịt trên người liên tục được nhét vào miệng, mà Phượng Nghiêu đứng bên cạnh xem cũng thấy có chút ghê tởm, còn Bạch Hiểu Tình lại ngồi trên ghế uống rượu, xem diễn, thậm chí thỉnh thoảng còn ăn vài miếng thịt bò, Phượng Nghiêu nhìn thấy mà muốn ói.

Người này thật sự là nữ nhân sao, vừa rồi mới cắt thịt người khác xong, bây giờ ngồi nhìn thích khách bị đút thịt, vì sao một chút phản ứng đều không có, chẳng lẽ lòng của nàng sắt đá như vậy sao?

Thật ra không phải lòng của nàng sắt đá, chỉ có thể nói là tập mãi thành thói quen, thân là sát thủ đặc biệt trong tổ chức, tất nhiên nàng là người thực hiện nhiệm vụ nhiều nhất, giết người cũng nhiều nhất.

Cho nên, lòng của nàng đã sớm chết, lúc đầu, nàng nhìn thấy người chết cũng sẽ ói, nhưng về sau, đã hoàn toàn không còn cảm giác gì, cho nên cũng sẽ không đi để ý.

"Bạch Hiểu Tình, rốt cục ngươi có phải là nữ nhân không?”

Nhìn nàng lại tiếp tục bỏ một miếng thịt vào miệng, Phượng Nghiêu thật sự không chấp nhận được, nữ nhân này quá lạnh lùng, hắn hoàn toàn không biết nên nói gì nữa.

"..."

Nhìn nhìn bộ ngực cao ngất của mình, sau đó nhìn Phượng Nghiêu một cái, trong mắt đầy khinh bỉ, rõ ràng như vậy mà nhìn không ra, chẳng lẽ ngươi bị cận thị?

Thấy Bạch Hiểu Tình khinh bỉ nhìn hắn, tất nhiên hắn biết Bạch Hiểu Tình muốn nói cái gì, nhưng hắn không hỏi cái này, về sinh lý đương nhiên Bạch Hiểu Tình là nữ nhân, nhưng còn trong lòng thì sao, tâm địa sắt đá như vậy có thể là nữ nhân sao?

"Ta không muốn ăn, ta không muốn ăn, ta không muốn ăn, ta không muốn ăn..."

Mà lúc này ở bên kia, thích khách bị ép ăn thịt người, rốt cục chịu không nổi kích thích, cả người trở nên si ngốc ngơ ngác.

"Tốt lắm, như vậy là được rồi, bây giờ hỏi cái gì hắn cũng sẽ ngoan ngoãn trả lời."

Nhìn bộ dáng của thích khách, Bạch Hiểu Tình vừa lòng gật đầu, thật ra theo ngay từ đầu nàng chưa hề nghĩ tới nếu để hắn ở trạng thái bình thường sẽ hỏi được đáp án, diienndannleequysdoon nên lúc đầu nàng mới làm ra kiểu tra tấn tâm lý này.

Một khi tâm trí hắn đóng băng, cũng giống như dùng thuật thôi miên vậy, dễ dàng có thể biết được đáp án.

Bạch Hiểu Tình ngồi xổm trước mặt nam tử, hai tay nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng nói, "Nhìn vào mắt ta, hiện tại, ngươi cảm thấy rất mệt, cực kỳ mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thật tốt, sau đó, chậm rãi nhắm mắt lại, nghe mệnh lệnh của ta."

"Ta rất mệt, rất rất mệt, muốn nghỉ ngơi thật tốt."

Vừa nói, thích khách vừa chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhưng cả người vẫn còn tỉnh, ngồi đợi mệnh lệnh của Bạch Hiểu Tình.

"Tốt lắm, hiện tại ngươi cảm giác cả người mình đang ở trong nước ấm, rất thoải mái, không nghe ta nói gì cả, phục tùng mệnh lệnh của ta, ngươi sẽ cảm thấy càng thoải mái hơn."

Giọng nói của Bạch Hiểu Tình ôn nhu, mỗi một câu truyền đến tai thích khách đều sẽ làm cho hắn càng trầm tĩnh lại.

"Đúng, rất thoải mái, muốn... Muốn thoải mái hơn..."

"Tốt lắm, bé ngoan, nói cho ta biết, là ai phái ngươi tới đây, đến đây có mục đích gì?"

Nghe thấy câu hỏi của Bạch Hiểu Tình, thích khách không lập tức trả lời, mà nhăn mày lại, tuy rằng nhắm mắt, nhưng con mắt lại chuyển động, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.

"Bé ngoan, nói cho ta biết, nói cho ta biết là ai phái ngươi tới đây, ngươi không muốn được thoải mái hơn sao?"

"Là, là... Thành vương điện hạ..."

Rốt cục, do dự một hồi lâu, nam tử vẫn nói ra đáp án này.

Quả nhiên!

Tất cả những chuyện này đều giống như Bạch Hiểu Tình dự đoán, nàng chỉ biết, sát thủ chạy đến tìm nàng, nếu không phải là người của Triệu Tử Việt thì cũng là của Triệu Tử Hằng, hơn nữa khả năng do Triệu Tử Việt phái tới tương đối cao hơn, tên hồ ly Triệu Tử Hằng kia tuyệt đối sẽ không bại lộ dễ dàng như vậy.

Nhưng mà...

Khiến Bạch Hiểu Tình không hiểu là, người của Triệu Tử Việt không tìm được bà vú, như vậy rốt cũ là ai đưa bà ta đi?

Là Phượng Nghiêu?

Không, sẽ không!

Đáp án này vừa mới xuất hiện đã bị Bạch Hiểu Tình phủ nhận, bởi vì Phượng Nghiêu không phải người nhàm chán như vậy, nếu ngay từ đầu hắn đã cho người ẩn nấp sẵn, thì hắn sẽ không nói cho nàng biết về chuyện của bà vú, nhất định là có người khác đưa bà ta đi rồi.

Chẳng lẽ là tiền triều thái tử làm?

Trong giây lát đáp án này xuất hiện trong đầu Bạch Hiểu Tình, hơn nữa nàng càng nghĩ càng cảm thấy có lý, dù sao tiền triều bí bảo cần bảo nhân, nàng tin Triệu Thiên Dương biết về tiền triều bí bảo, như vậy tiền triều thái tử cũng sẽ biết, việc hắn muốn có được tiền triều bí bảo để phục quốc cũng không phải không có khả năng.

Nghĩ tới đáp án này, Bạch Hiểu Tình nhăn mày càng chặt.