Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 2 - Chương 23: Quyến rũ Tam nhi , đều là hồ ly tinh!




"Chàng chính là nghĩ như vậy!" Nàng lớn tiếng gào to, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì tức giận mà đỏ bừng!

"Người ta thật không phải là nghĩ như vậy, ai bảo Tam nhi luôn đi ra ngoài quyến rũ nam nhân khác!" Hắn nhíu lông mày, một bộ dáng rất không vui, lại rất uất ức nhìn nàng.

Hàm chứa nước mắt thút tha thút thít quay đầu, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn: "Đâu có? Ta chỉ là xem một chút thôi mà!"

Khí thế rõ ràng đã yếu đi.

"Chỉ là xem một chút thôi sao?" Vẻ mặt nguy hiểm càng sâu.

Nàng vừa nhìn tình huống không đúng, mím mím miệng, liền chuẩn bị ‘ngao’ gào khóc lớn.

Nhìn bộ dáng kia của nàng, quậy đến hắn cực kỳ khó chịu, mặc dù biết nàng sẽ không khóc, chỉ giả bộ chút thôi, nhưng hắn vẫn không nhịn được mở miệng: "Tốt lắm! Tốt lắm! Tam nhi đừng khóc, Thương Thương không bao giờ………khi dễ nàng nữa!"

"Thật?" Cái miệng nhỏ nhắn giống như hơi nhếch lên.

"Thật!" Có chút bất đắc dĩ gật đầu một cái, hắn thật là thua với nàng rồi!

"Tốt lắm!" Hài lòng gật đầu một cái "Tiểu gia bây giờ muốn ăn cơm!"

"Dạ! Vi phu sẽ phục vụ nương tử đại nhân ăn cơm!" Bưng chén lên, gắp lên món ăn đưa đến miệng của nàng.

Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam ăn rất hạnh phúc, trên cái thế giới này thật không có chuyện gì so với lúc đói gần chết lại được ăn cơm tới sảng khoái như vậy!

Nhìn một chút nam tử đang ngồi bên mép giường, chợt biến sắc, trong miệng đầy cơm nói ra lời nói không rõ: "Hiên Viên Vô Thương, cái người cầm thú này!"

Dung nhan như cánh hoa đào cứng đờ, quay đầu có chút nguy hiểm nhìn nàng: "Nàng nói cái gì?"

Éc. . . . . . Cuống quít lắc đầu: "Ta cái gì cũng không nói!" Lại thấy nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng xinh đẹp, vội vàng bổ sung: "Chàng vừa mới nói không khi dễ người ta đấy!"

Đôi mắt tà mị như hoa đào híp lại, không mặn không nhạt nhìn nàng, Vũ Văn Tiểu Tam thấy tình huống lại bắt đầu không đúng, vừa chuẩn bị méo miệng.

Hắn than nhẹ một tiếng, trên dung nhan tuyệt sắc mơ hồ có chút thất bại, bất đắc dĩ gắp lên món ăn trong chén, thả vào miệng nàng: "Được rồi, đừng giả bộ nữa! Ăn cơm đi!"

Trên mặt Vũ Văn Tiểu Tam nâng lên một nụ cười cực kỳ hả hê, ngậm miếng thịt trên chiếc đũa vào trong miệng. Hắc hắc, rốt cuộc tìm được biện pháp đối phó với người này rồi!

Cười đến rất cao hứng, vừa động một chút, thắt lưng đã đau nhức. Lần này ngược lại thật có chút đau, quay đầu, đáy mắt hàm chứa nước mắt suýt nữa tràn ra, cắn môi, mặt uất ức chỉ trích: "Hiên Viên Vô Thương, cái người cầm thú này!"

Lần này hắn lúng túng ho khan một tiếng, quay mặt qua chỗ khác, không dám nghênh đón ánh mắt đáng thương của nàng nữa: "Khụ khụ. . . . . . Tam nhi, người ta chỉ là muốn chứng minh với nàng, người ta cũng rất cường tráng, nhất định có thể cho Tam nhi ăn no, nàng không cần đi ra ngoài tìm những thứ hồ ly tinh kia!"

Thốt ra lời này xong, Vũ Văn Tiểu Tam suýt nữa cười ra tiếng, hồ ly tinh? "Thương Thương, hồ ly tinh gì hả? Chàng biết hồ ly tinh có ý gì sao?"

"Quyến rũ Tam nhi, đều là hồ ly tinh!" Hung hăng cắn răng, căm tức nhìn nàng. Hắn đương nhiên biết phần lớn thời gian tuyệt đối là nàng chủ động quyến rũ mỹ nam tử, nhưng mà suy nghĩ một chút tên Gia Luật Trục Nguyên đó, thậm chí ngay cả an nguy của mình cũng không để ý, lại muốn lưu nàng lại, hắn liền tức giận đầy bụng!

Nhìn bộ dáng ghen ghét dữ dội của hắn, nàng đúng là không nhịn được mà bật cười: "Thương Thương, chàng thật đáng yêu!"

Đáng yêu? Hắn vừa nghe cái từ hình dung này, thế nhưng lại xấu hổ quay đầu đi, đáng yêu sao? Có sao? Nghĩ tới đây, dung nhan như cánh hoa đào có chút ửng hồng. . . . . .

Cắn môi dưới, tức giận quay đầu, gắp lên món ăn đặt vào trong miệng nàng: "Ăn cơm!" Đến lỗ tai cũng bị nhuộm thành màu đỏ.

Nàng ngậm miếng thịt kia trong miệng, nhìn mặt hắn hồng hồng, đến tai cũng hồng hồng, cảm thấy vô cùng dễ thương! Kéo đầu hắn xuống, rồi sau đó ấn xuống một nụ hôn lên mặt hắn, miệng đầy dầu mở, bôi lên mặt của hắn. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương ngẩn ra, ngay sau đó một cảm giác ngọt ngào truyền đến toàn thân, khóe môi chứa đựng một nụ cười hạnh phúc. . . . . .

Mặt Vũ Văn Tiểu Tam liền biến sắc, vẻ mặt rối rắm nhìn bộ dáng của Hiên Viên Vô Thương: "Cái đó, Thương Thương, ta...ta….ta không phải cố ý bôi mỡ lên trên mặt của chàng đâu!"

Nàng thế nào quên mất, Thương Thương nhà bọn họ thích sạch sẽ, lần trước bộ dáng bóc tôm đều là một bộ ghét bỏ tới cực điểm, lần này nàng cư nhiên to gan lớn mật bôi đầy dầu lên mặt của hắn, hắn sẽ không tức giận chứ?

"Không có việc gì, người ta giữ mặt mình lại, không rửa!" Khẽ cười nói xong, lại gắp lên một miếng thịt thả vào miệng nàng.

Mỗ nữ nghe vậy, mặt ghét bỏ nhìn hắn: "Người này…sao chàng lại ác tâm như vậy! Nếu vậy trên mặt chàng sẽ nổi mốc cho xem!"

Gương mặt tuyệt mỹ cứng đờ, không biến sắc cắn cắn môi, nha đầu đáng chết, nửa điểm phong tình cũng không hiểu! Không cảm động coi như xong đi, còn nói hắn ghê tởm? Thật là tức chết hắn mà!

Mặc dù tức giận, nhưng suy nghĩ một chút bộ dáng nàng mới vừa lã chã chực khóc, nên vẫn không có phát tác, lần nữa gắp lên món ăn đưa tới gần miệng của nàng: "Ăn cơm!"

Nàng nhíu lông mày, rất bất mãn nhìn hắn: "Vậy chàng không rửa mặt thật sao?" Thật là ác tâm mà!

"Rửa!" Cố gắng để cho mình có vẻ bình tĩnh một chút, thật ra thì hắn càng ngày càng có thể hiểu được cảm thụ của Ngạo, tại sao hắn lại có cảm giác một ngày nào đó mình sẽ bị tức chết?

"Vậy còn được!" Lầm bầm một tiếng, ngoan ngoãn há mồm ngậm, rồi sau đó nuốt xuống.

Tiếp, hắn gắp lên một miếng rau cải thả vào miệng nàng. . . . . .

"Hiên Viên Vô Thương, có phải chàng thấy ta bắt chàng rửa mặt cho nên chàng không vui, nên không cho ta ăn thịt đúng không?" Mặt đầy đau khổ, sợ hãi nhìn hắn, lông mày thanh tú nhíu chặt lại một chỗ!

Dung nhan như cánh hoa đào lây nhiễm vẻ dở khóc dở cười, nhìn hắn có vẻ hẹp hòi như vậy sao? "Không phải! Mỗi bữa cơm Tam nhi chỉ ăn thịt, đối với thân thể không tốt!" Kiên nhẫn giải thích.

"Nói bậy! Rõ ràng chính là chàng không muốn cho ta ăn thịt!" Vẻ mặt tức giận, Hiên Viên Vô Thương đáng chết này, quá hẹp hòi rồi! Không phải là để cho hắn rửa mặt thôi sao?

"Tam nhi, nghe lời, dù sao cũng phải ăn một chút rau cải chứ!" Đáy mắt hàm chứa mong đợi nhìn nàng.

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn hắn một hồi lâu, rốt cuộc xác định hắn không có ác ý, lại nhìn bộ dáng đáng thương kia, trong lòng mềm nhũn, há miệng về phía món ăn kia, ăn mà vẻ mặt đầy bi thương!

Cuối cùng giống như một loại ăn độc dược vậy, khó khăn nuốt xuống món ăn đó!

"Ngoan!" Trên dung nhan tuyệt mỹ nở rộ một nụ cười làm thiên địa lâm vào thất sắc, lần nữa gắp lên rau cải, mắt đầy mong đợi nhìn nàng.

Vẻ mặt đưa đám, cắn một cái , ở trong lòng lệ rơi đầy mặt. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Lòng của nàng sao lại mềm như vậy! Đều do mình quá thiện lương rồi!

Cũng may hắn cũng không có quá ác độc, ăn vài miếng sẽ đút nàng một miếng thịt. . . . . . Sau khi ăn xong bữa cơm này, chuyện đầu tiên nàng làm chính là nhào tới trong ngực của hắn, khóc lớn: "Hu hu hu. . . . . . Thương Thương, rau cải thật là khó ăn, chúng ta không bao giờ ăn rau cải nữa, có được hay không? Hu hu. . . . . ."

Vừa khóc vừa len lén ở trong ngực hắn nâng đầu lên liếc trộm hắn, hắc hắc. . . . . . Tại sao muốn nhào tới trong ngực của hắn khóc đây, vì che giấu mình căn bản không có khóc!

"Không được!" Cúi đầu nhìn tiểu nữ nhân đang ra sức biểu diễn trong ngực mình, môi mỏng như hoa anh đào rất tàn nhẫn phun ra hai chữ.

Lời này vừa rơi xuống, người đang ra sức "Khóc" kia bỗng cứng đờ, ngẩng đầu lên hung hăng quét hắn một vòng, lông mày thanh tú gắt gao nhíu chặt lại một chỗ, giở chăn lên, ngã xuống rồi bọc chặt mình lại: "Chàng không yêu ta! Hừ!"

Nhìn nàng tức giận thởi phì phò cuộn mình lại trong chăn, trên dung nhan tuyệt mỹ nâng lên một nụ cười khổ, nha đầu này! Suy nghĩ một chút vẫn là cảm thấy không thể nuông chiều tật xấu này của nàng được, nếu chỉ ăn thịt, không ăn rau, đối với thân thể thật không tốt!

Nhưng sợ nàng buồn bực đến hỏng người, nên đặt chén qua một bên, ở bên ngoài chăn của nàng nhẹ giọng mở miệng: "Tam nhi, ra ngoài, che chăn như vậy không thoải mái đâu!"

"Không ra! Nhất định không ra!" Vũ Văn Tiểu Tam núp ở trong chăn, rất tức giận mở miệng, nhưng khóe môi không tự chủ được mà nâng lên.

"Tam nhi, nghe lời! Có gì chúng ta từ từ nói, có được hay không?" Âm thanh rất có từ tính này bay vào trong chăn.

Vũ Văn Tiểu Tam quệt mồm mở miệng: "Không được! Trừ phi chàng đồng ý không bao giờ bắt người ta ăn rau cải nữa!"

"Tam nhi không ra thì coi như xong, người ta còn chuẩn bị mang Tam nhi đi ra ngoài chơi đấy!" Bên ngoài chăn âm thanh có chút lầm bầm lầu bầu lại vang lên.

Gì? Đi ra ngoài chơi? Nàng vén chăn lên, ngồi dậy, mặt đầy mong đợi nhìn hắn: "Có thật không? Đi ra ngoài chơi thật hả?"

Hắn quét một vòng qua ngực nàng, mặt nàng đỏ lên, lập tức che kín ngực lại, nhưng vẫn là không quên chuyện đi chơi: "Có phải đi ra ngoài chơi thật không? Thương Thương ~"

"Ừ!" Cười sờ sờ đầu nàng "Vậy Tam nhi phải ngoan ngoan nghe lời, người ta mới dẫn nàng đi ra ngoài chơi!"

Mỗ nữ điên cuồng gật đầu: "Được! Được!" Dường như nàng tới cổ đại lâu như vậy, cũng không có được đi ra ngoài chơi đâu!

"Để ta đi ăn cơm trước đã!" Lại nói hắn cũng một ngày chưa ăn cơm rồi!

Nàng nhanh chóng gật đầu. Thích quá! Có thể đi chơi rồi!

Nhìn bộ dáng nàng cực kỳ vui mừng, tâm tình của hắn cũng không khỏi vui vẻ, đi từng bước thong thả đến bên cạnh bàn, ung dung chậm rãi ăn cơm, động tác cực kỳ tao nhã.

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn người một thân bạch y kia, đang ngồi ở bên cạnh bàn, ăn cực kỳ tao nhã, mỗi một động tác đều mang khí chất cao quý bẩm sinh. Nhưng mà sao cứ cố tình ở chỗ này toát ra khi chất cao quý làm gì, làm cho trái tim nàng co quắp một cái, bởi vì dưới sự tao nhã của hắn, nàng mơ hồ nhìn ra vẻ cô đơn!

"Thương Thương. . . . . ." Có chút đau lòng gọi hắn.

Hắn quay đầu, mày kiếm nhíu lại nhìn nàng: "Sao thế? Có phải là không thoải mái hay không?" Nói xong có chút bối rối muốn đứng dậy.

"Không phải, không phải!" Nàng cười lắc lắc đầu "Thương Thương, ta đút chàng ăn cơm có được hay không?"

Hắn vừa nghe, ngẩn ra, ngay sau đó này trên dung nhan tuyệt mỹ nở rộ một nụ cười có lúm đồng tiền làm thiên địa thất sắc: "Được!"

Vui sướng hài lòng bưng cơm, chạy đến bên giường của nàng. Giờ phút này hắn giống như một đứa bé, cười hì hì giao chiếc đũa cho nàng, trên mặt đều là nụ cười ngây ngốc.

Nàng muốn nhận lấy cái chén trong tay của hắn, thế nhưng hắn lại cầm không thả: "Ta cầm được rồi, Tam nhi cầm sẽ mệt mỏi!" Nói xong ôm nàng vào trong ngực, vòng quanh hông nàng.

Nàng lại vẫn kiên trì lấy chén qua: "Thương Thương nghe lời đi...chàng cầm chén, sao có thể nói là người ta đút chàng ăn được?"

Mày kiếm nhíu chặt, do dự một lúc đành phải đưa chén cho nàng. Nàng bưng chén, gắp lên món ăn, rồi sau đó ngẩng đầu lên, cười híp mắt mở miệng: "Thương Thương, ăn cơm!"

"Ừm!" Hắn khẽ cười một tiếng, mở miệng ăn hết một lần, hốc mắt lại hơi ửng hồng.

Ặc "Thương Thương, có phải là ăn không ngon hay không?" Nàng ngước đầu nhìn hắn, lông mày nhíu chặt. Tại sao vậy, ăn một bữa cơm lại có thể như sắp khóc!

"Không phải!" Hắn nói xong, không đợi nàng kịp phản ứng, liền vươn tay ôm nàng vào trong ngực, gắt gao ôm chặt, thân thể mơ hồ có chút run rẩy.

"Thương Thương, chàng làm sao vậy?" Nàng có chút không biết làm sao, suýt nữa rơi mất chén cầm trong tay.

"Không sao cả, Tam nhi, để Thương Thương ôm nàng một lát, một lát thôi!" Giọng nói hắn mang theo run rẩy truyền đến, làm cho nàng rất đau lòng.

Mặc dù không biết vì sao hắn lại như thế, nhưng nàng biết hắn là đang đè nén một cái gì đó! Để chén kia lên trên giường, rồi quay lại ôm lấy hắn, an ủi tâm tình của hắn. Người nam nhân này có lúc cũng yếu ớt như một đứa bé, làm cho lòng người sinh thương tiếc!

Sau một lúc lâu, thân thể hắn khẽ run, rồi rốt cuộc không hề nữa rung động nữa, hô hấp cũng dần dần bình tĩnh lại, buông nàng ra, dịu dàng mở miệng: "Tam nhi, Thương Thương có làm đau nàng không?"

"Không có!" Nàng lắc đầu một cái, nhưng thật ra là có đau một chút.

Thế nhưng hắn lại không tin, nhìn lưng của nàng, đã bị hắn siết ra một vết hồng hồng, có chút đau lòng xoa nhẹ, lại như có một dòng điện làm cho thân thể nàng run nhẹ. Cái run này làm cho hắn nhíu mày mở miệng: "Tam nhi, rất đau phải hay không?" Mặt đầy ảo não, hận không được đánh mình mấy bạt tai!

Gương mặt nàng lại đỏ lên, quay đầu lúng túng mở miệng: "Không đau mà!"

Nhìn bộ dáng kia của nàng, hắn liền biết vì sao nàng lại run rẩy, ở bên tai của nàng thổi hơi mập mờ nói: "Tam nhi, có phải có chút muốn hay không?"

"Không có!" Một tiếng này là vô cùng kiên quyết! Quay đầu vẻ mặt phòng bị nhìn hắn.

Trên dung nhan như cánh hoa đào nâng lên một nụ cười khẽ: "Được rồi, không đùa nàng nữa! Người ta đói bụng!" Nói xong có chút uất ức cắn môi dưới nhìn nàng, nàng lập tức bưng thức ăn lên: "Tốt! Đói bụng thì ăn cơm!"

Ăn ăn, nàng có chút buồn bực hỏi: "Thương Thương, hồi nãy chàng sao thế?” Bộ dáng vừa rồi của hắn rõ ràng chính là đè nén đau khổ cực lớn! Nàng há có thể không nhìn ra sao?

Lời này làm cho sắc mặt hắn lập tức cứng đờ, trên dung nhan tuyệt mỹ lây nhiễm một vẻ đau khổ không muốn người khác biết, có chút tự giễu mở miệng: "Tam nhi, nàng là người đầu tiên đút Thương Thương ăn cơm!"

Vừa nói ra lời này, sắc mặt nàng liền biến đổi. Lúc này rất là tức giận nhìn hắn, rồi sau đó buông chén xuống , một cánh tay trắng nõn nhỏ dài níu lấy lỗ tai của hắn: “Hiên Viên Vô Thương chàng giỏi lắm, chàng còn muốn có bao nhiêu người đút chàng ăn cơm hả? Có phải chàng muốn học Hoàng đế có một hậu cung ba nghìn giai lệ, mỗi bữa cơm đều phải có người hầu hạ đúng không?"

Trên bộ mặt tuyệt mỹ đều là ý vị dở khóc dở cười, đây là cái gì với cái gì hả? Sao lại thành hắn mong đợi hậu cung ba nghìn giai lệ rồi? Nhìn một chút cánh tay nhỏ bé trên lỗ tai mình, bất đắc dĩ mở miệng: "Tam nhi, người ta không phải ý đó. Tam nhi nhớ lại đi, trừ Thương Thương, còn có người nào từng đút Tam nhi ăn cơm không?"

"Không có!" Chắc chắn mở miệng, kiếp trước nàng cũng không có yêu ai, làm sao có thể cùng bằng hữu ghê tởm đút nhau ăn cơm chứ? Đời này gả cho Hiên Viên Ngạo, cái tên sát thiên đao đó không giết nàng, nàng đã cám ơn trời đất rồi, còn có thể đút cơm cho nàng ăn sao? Căn bản là mơ mộng mà!

"Tam nhi ngẫm lại đi, thật không có sao?" Hắn hướng dẫn từng bước, cặp mắt tà mị như hoa đào kia mang theo ý vị đầu độc, tựa hồ đang hướng dẫn nàng nghiêm túc suy tư về vấn đề này.

Vũ Văn Tiểu Tam ngẩn ngơ một lúc, nhíu lông mày nhớ lại một hồi lâu, có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: "Dường như ngoại trừ cha mẹ ta ra. . . . . . Không, là cha, nương, cũng sẽ không có người khác đi?" Nếu nói cha mẹ hắn có thể nghe không hiểu, lập tức đổi lời nói thành cha, nương. Chợt, biến sắc, có chút không dám tin nhìn hắn.

Để tay đang hung hăng vặn tai hắn xuống: "Thương Thương?" Nàng cắn môi dưới, nhìn dung nhan hơi cô đơn của hắn, một cảm giác gọi là đau lòng truyền đến toàn thân.

Hắn là Vương Gia, thân phận vốn rất tôn quý, làm sao có thể gặp phải chuyện như vậy? Ngay cả Thái hậu cái lão yêu bà đó, mặc dù nàng cực kỳ chán ghét, nhưng bà ta lại là thật tâm thương yêu Hiên Viên Ngạo!

Thấy nàng có chút đau lòng nhìn hắn, hắn mở miệng cười: "Tam nhi, đều qua rồi, ta không quan tâm!" Nói là không quan tâm, nhưng đáy mắt lại xẹt qua một tia bi thương, làm sao có thể không quan tâm? Làm sao sẽ không quan tâm đây?

Nhìn các huynh đệ của mình đều có mẫu phi thương yêu, nhìn phụ hoàng mặt từ ái ôm bọn họ, thế nhưng hắn lại bị ném ở trong góc lạnh lẽo nhất. Làm sao hắn có thể không thèm để ý được? Nhớ tới đó tay hắn lại nắm chặt thành quyền, nổi lên gân xanh, tâm tình bị đè nén.

"Thương Thương, có phải mẫu phi của chàng qua đời rất sớm đúng không?" Nàng tin tưởng nếu phụ thân là Đế Vương, có thể bỏ rơi con trai của mình. Nhưng nàng lại không cho là một mẫu thân, sẽ không thèm để ý chút nào đến con trai của mình! Có lẽ mẫu phi hắn chết sau một trận cung đấu kia, rồi hắn trở thành một hoàng tử không được sủng ái.

Trên dung nhan tuyệt sắc của hắn nhẹ nâng lên một nụ cười giễu cợt: "Không phải!" Nữ nhân kia, không chỉ có không có chết, còn sống rất thoải mái, không ngày nào là không muốn tánh mạng của hắn, không có một khắc nào là không muốn giết hắn!

Lần này nàng liền hiểu vì sao trên mặt hắn lại có vẻ bi thương và sợ hãi rồi, nếu là cha mẹ không có ở đây, hắn gặp phải chuyện như vậy còn không là cái gì, nhiều lắm là cũng chỉ là cô đơn, quyết sẽ không lộ ra vẻ mặt bi thương này!

"Thương Thương. . . . . ." Nàng không biết nên nói những gì, trong mắt của hắn đều là bi thương, sợ hãi cùng hận ý nồng đậm, giống như nỗi đau đó đã đục khoét vào tận trong xương tủy của hắn! Giờ phút này hắn giống như là một con sói cô đơn, phảng phất như bị toàn bộ người trong thiên hạ vứt bỏ, bên cạnh không có gì cả, chỉ còn duy nhất một mình hắn.

Hắn sờ sờ đầu nàng: "Tam nhi, Thương Thương không có việc gì!" Hóa giải tâm tình, đồng thời cho nàng một khuôn mặt tươi cười. Hắn không muốn tâm tình của hắn ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng. Tam nhi của hắn, cả đời nên luôn vui vẻ hạnh phúc!

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo của nàng lộ ra một nụ cười như trăm hoa đua nở, vành mắt đỏ lên, nhào vào trong ngực của hắn, ôm hắn thật chặt: "Thương Thương, đừng đau lòng, về sau để ta thương chàng!"

Đúng, về sau sẽ có nàng thương yêu hắn, nàng sẽ thương yêu hắn thật tốt, thương hắn giống như là yêu mến chính bản thân mình vậy!

Con ngươi của hắn trợn to, có chút sững sờ, ngay sau đó giống như có vật gì đó hung hăng đánh trúng trái tim của hắn, một góc nhỏ vẫn bị hắn giấu ở tận trong trái tim đã đóng băng của hắn, liền bị một câu nói như vậy của nàng, một cái ôm như vậy của nàng, nhẹ nhàng đánh nát!

Trong cặp mắt tà mị như hoa đào kia lóe lên một niềm vui mừng khôn xiết cùng cảm động nồng đậm. Đáy mắt có chút lệ quang lấp lánh, cắn môi dưới hung hăng ôm lại nàng, dường như muốn dùng hết tất cả hơi sức: "Tốt! Tam nhi nói chuyện phải giữ lời!"

Hắn dùng một chút sức, thật sự là siết chặt có chút đau, thậm chí có cảm giác muốn tắt thở! Nhưng nàng vẫn chịu đựng không mở miệng, bây giờ hắn quá yếu đuối, cần nàng cho hắn an ủi! Nghe lời của hắn, trên gương mặt tinh xảo kia xuất hiện một nụ cười. . . . . .

"Người ta là người chính trực, đạo đức phẩm chất cao thượng, nói chuyện khẳng định giữ lời! Thương Thương, chàng chưa từng nghe qua một câu nói —— tin Vũ Văn Tiểu Tam, sẽ được sống lâu sao!" Nàng đứng đắn không được bao lâu, đức hạnh trong ngày thường lại chạy đến quấy phá.

Hắn vừa nghe, có chút dở khóc dở cười buông nàng ra, cũng biết là nàng không muốn mình khó chịu vì chuyện đã qua nữa, sờ sờ cái mũi của nàng: "Nghịch ngợm!"

Le lưỡi một cái: "Tốt lắm, Thương Thương ngoan, không nói chuyện không vui nữa, chúng ta ăn cơm đi!"

Nói xong cười híp mắt đút hắn ăn cơm, hắn nhìn chằm chằm mặt của nàng, đáy mắt đều là vẻ hạnh phúc, há mồm từng miếng từng miếng ăn hết thức ăn. Hắn không biết mình ăn cái gì, nhưng lại cảm thấy đây là thức ăn hắn ăn ngon miệng nhất trong đời của hắn! Tam nhi, gặp nàng, thật đúng là may mắn nhất đời ta!

Ai ngờ lúc nàng đang đút hắn ăn, lại biến sắc, có chút lo lắng nhìn hắn: "Thương Thương, chàng sẽ không vì vậy mà coi ta như mẹ của chàng chứ?"

"Khụ khụ. . . . . ." Hắn thành công bị sặc cơm đến sắc mặt đỏ bừng, "Khụ khụ. . . . . . Tam. . . . . . Tam nhi. . . . . ."

"Ặc, ho xong rồi nói!" Đưa ra một con móng vuốt giúp hắn thuận khí.

Gương mặt tuyệt mỹ bị nghẹn đến đỏ bừng, im lặng nhìn nàng: "Nghĩ bậy bạ cái gì đó? Cái gì mà coi nàng như mẹ ta!" Theo ý hắn, hắn không có mẫu thân, không có!

"Có phải bởi vì mẹ của chàng không có xinh đẹp bằng ta?" Tràn ngập mong đợi nhìn hắn.

Hắn nhìn nàng nửa ngày, trên bộ mặt tuyệt mỹ tràn đầy khó xử, nhìn bộ dáng nàng đầy mong đợi, thật sự không đành lòng nói ra sự thật, lấy lời nói trong lòng mình nói ra: "Ở trong lòng Thương Thương, Tam nhi là đẹp nhất."

Thốt ra lời này xong, sắc mặt nàng liền âm trầm xuống, đó chính là nói nàng không đẹp bằng mẹ hắn sao!"Mẫu thân của chàng hình dạng thế nào?" Sắc mặt không tốt nhìn hắn.

Hình dạng thế nào? "Nữ nhân kia, rất đẹp." Khạc mấy chữ ra, hiển nhiên không muốn nhắc lại nữa.

Nhìn một chút sắc mặt của hắn, xem chừng mẹ ruột của hắn dáng dấp không sai biệt với hắn lắm. Nếu nói như vậy, đúng là xinh đẹp hơn so với nàng rồi, nhưng mà lòng vẫn tràn đầy khó chịu, vì vậy. . . . . . "Mặc dù bà ấy đẹp hơn ta, nhưng mà ta lại trẻ tuổi hơn bà ấy!" Nói xong ngẩng đầu lên, vẻ mặt đắc ý.

"Tam nhi, nàng muốn người ta chết đói sao?" Trong đôi mắt tà mị như hoa đào tràn đầy lệ quang.

"Ách, ăn cơm đi!" Lần nữa gắp lên món ăn, đồng thời có một người rất không tự giác xông vào.

"Tiểu thư! Tiểu thư! Ngài không có sao chứ?" Tiểu Nguyệt đổi y phục xong liền vội vội vàng vàng chạy tới. Lần này ở tại cửa ra vào gặp khối băng lớn Đình Vân đó, hắn cư nhiên không có ngăn trở nàng, cho nên để cho nàng thành công chạy vào.

Nhưng khi nhìn đến tiểu thư nhà nàng đang đút Hi Vương Gia ăn cơm, bộ dáng ngọt ngọt ngào ngào. Hi Vương Gia quay đầu nhìn nàng, trên mặt cười đến vô cùng xinh đẹp, cực kỳ. . . . . . đẹp mắt!

Tiểu thư nhà bọn họ cũng cười híp mắt: "Tiểu Nguyệt, ăn tối chưa? Chưa ăn thì ăn ở chỗ này đi!" Vừa nói vừa chỉ về phía cái bàn.

Nàng tinh mắt nhìn thấy tiểu thư tuyệt đối không có mặc y phục, vậy buổi chiều nàng ở bên ngoài nghe được âm thanh đó, ngẫm lại lời Đình Vân nói, lúc này hiểu bọn họ đang làm gì, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đầu lưỡi giống như thắt lại: "Ách, ăn cơm à? Không có. . . . . . Không có. . . . "

Kết quả lại phát hiện nụ cười trên mặt Hi Vương Gia càng phát ra mê người, toàn thân run lên, co rúm lại mở miệng: "Ha ha. . . . . . Ăn! Ăn! Tiểu thư, Hi Vương Gia, hai ngươi từ từ ăn. Nô tỳ, nô tỳ lui xuống trước!"

Nói xong quay đầu liền muốn chạy, lại nghe thấy giọng nói tiểu thư nhà mình truyền đến: "Tiểu Nguyệt, Thương Thương sẽ dẫn ta đi chơi, ngươi có đi hay không?" Họ là tỷ muội tốt với nhau, có chuyện tốt như đi chơi, tự nhiên muốn đi cùng nhau rồi!

Mỗ thị nữ kích động quay đầu: "Tiểu thư, có thật không?" Nhưng ngay lập tức liền nhận được một ánh mắt không tốt, sợ sệt nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái, cái này, cái này. . . . . .

"Có khi nào tiểu thư ta lừa gạt ngươi chưa? Thương Thương, chàng không có ý kiến gì chứ?" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong quay đầu, cười híp mắt nhìn Hiên Viên Vô Thương.

Nam tử tuyệt mỹ quay mặt sang, giương môi cười với nàng một tiếng: "Lời Tam nhi nói, người ta dĩ nhiên không có ý kiến!" Sau khi nói xong quay đầu, rất là "thân thiện" nhìn Tiểu Nguyệt, làm Tiểu Nguyệt rợn cả tóc gáy.

Mẹ ơi! Ánh mắt của Hi Vương Gia giống như muốn giết nàng vậy? "Cái…..cái…..cái đó, tiểu thư, Tiểu Nguyệt nhớ tới buổi tối còn có một ít chuyện. Hai người cứ đi chơi đi… Ta...ta…ta không đi đâu!"

"Không đi?" Vũ Văn Tiểu Tam có chút kỳ quái nhìn nàng, không phải vừa rồi còn biểu hiện rất vui mừng sao?

Tiểu Nguyệt cứng ngắc mà cười cười gật đầu một cái: "Không đi!" Sau đó như một trận gió bay ra ngoài, giữa đi chơi với mạng người, tất nhiên mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn, cái vấn đề này còn có gì để nói sao? Dựa vào bộ dáng kia của Hi Vương Gia, cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám!

Nhìn bóng lưng Tiểu Nguyệt rời đi, bờ môi như cánh hoa anh đào của nam tử tuyệt mỹ nâng lên một nụ cười hài lòng. Không tồi, không có quá không thức thời, tạm thời giữ lại nàng!

"Thương Thương, hôm nay Tiểu Nguyệt thật kỳ quái!" Vũ Văn Tiểu Tam rất buồn bực nhìn về phía cửa.

"Không cho phép nhớ tới nàng ta!" Giọng nói tràn đầy vị chua vang lên, rất là bất mãn nhìn Vũ Văn Tiểu Tam.

Khóe miệng giật giật, người đàn ông này, thật là bá đạo!

Buổi tối, trên đường cái huyên náo, đám đông bắt đầu khởi động, cực kỳ náo nhiệt!

Từng chiếc hoa đăng treo trên không trung, từng nhóm tài tử giai nhân đi lại trên đường, mùi hương của các mỹ nhân tản mát ra các loại mùi thơm ngát trên không trung.

Một nam tử tuyệt mỹ mặc áo trắng, nắm hông một cô gái tuyệt sắc mặc hồng y xuất hiện trên đường cái, lập tức liền trở thành tiêu điểm!

"Thương Thương, hôm nay trên đường thật náo nhiệt!" Vừa nói vừa không tự chủ nhúc nhích eo, thật ra thì chân của nàng vẫn còn mềm nhũn, hắn nói để hắn ôm nàng ra ngoài cũng được, nhưng suy nghĩ một chút trên đường cái nếu làm như vậy sẽ có bao nhiêu bất nhã chứ! Cho nên không kiên trì nổi, cuối cùng chỉ cho hắn dùng một cái tay giúp nàng đỡ thân thể.

Nghĩ tới lại không nhịn được ai oán trừng mắt liếc hắn một cái, tên cầm thú này!

Không nhìn ánh mắt của nàng, khẽ cười đáp lời: "Hôm nay là lễ hoa đăng mỗi năm một lần, rất nhiều tài tử giai nhân cũng sẽ đi ra ngoài tìm kiếm phu quân của mình. Nếu trao đổi hoa đăng thành công, chứng tỏ hai bên đều có ý với nhau, cuối cùng sẽ do nhà đàng trai sang nhà đàng gái cầu hôn, thường là ngày hôm đó hai nhà sẽ quyết định hôn sự luôn, cha mẹ đều không được phản đối!"

"Oa! Không ngờ còn có loại hoạt động như vậy!" Đó không phải là so với đêm thất tịch còn cao cấp hơn một chút sao?

"Tam nhi không biết sao?" Có chút nghi hoặc nhìn nàng, ngũ quốc đều có lễ hoa đăng, nàng không có lý do gì mà không biết!

Ặc, cái này làm cho nàng nhớ tới có một số việc còn chưa có nói cho hắn biết, suy nghĩ một chút, nhíu mày mở miệng: "Chuyện này có chút phức tạp, ta sẽ nói với chàng sau, bây giờ chúng ta đi chơi trước đi!" Thật vất vả mới chạy được đến đây một lần!

. . . . . .

Cách đó không xa, một đôi mắt xếch mang theo chút tàn nhẫn, quét qua bọn họ. . . . . .

"Bệ hạ, chúng ta ra ngoài chơi đi, buông lỏng tâm tình một chút, có thể nhìn thấy nam tử thích hợp với bệ hạ hơn, nếu như vậy liền. . . . . . Bệ hạ, ngài đang nhìn cái gì vậy?" Hạ Mộ Yên có chút không hiểu nhìn nàng.

Rồi sau đó nhìn theo ánh mắt của nàng, đã nhìn thấy hai người Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương! Suýt nữa giận đến ngất đi, vì sao không có ai nói cho nàng biết hai người bọn họ cũng sẽ xuất hiện ở chỗ này hả? Vất vả lắm mới có thể khuyên bệ hạ ra ngoài giải sầu, lại gặp họ, thật là đáng chết mà!

Khóe môi hình củ ấu nâng lên một nụ cười vui vẻ: "Gặp được mà chẳng tốn công sức gì!"

"Bệ hạ?" . . . . . .

. . . . . .

Đi vài bước, liền nhìn thấy một đám người vây lại tại một chỗ, không biết đang làm gì. Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu cười hì hì nhìn hắn: "Thương Thương, chúng ta qua đó chơi có được không?"

"Được!" Sờ sờ cái mũi của nàng, "Tam nhi nói cái gì, thì chính là cái đó!"

"Thương Thương thật tốt!" . . . . . .

Sự dịu dàng này làm người bên cạnh phải ao ước ghen tị, người chung quanh cũng rất là hâm mộ nhìn bọn họ. Vốn là nên mơ ước, nhưng nhìn bọn họ trai tài gái sắc, xứng đôi với nhau như thế, ngược lại thật khó có thể sinh ra ý định gì không tốt!

Chen đến trong đám người, thì ra là đang cử hành một hoạt động ở đây, một nam một nữ chia làm một tổ. Tất cả người dự thi đều viết tên của mình lên trên một tờ giấy, sau đó thả vào trong một cái hộp, mọi người lại rút ra một tờ giấy, nam nữ của tổ nào rút được tờ giấy có ghi tên của đối phương, sẽ lấy được hoa đăng kia!

Hai cái hoa đăng đặt ở nơi đó, cực kỳ tinh xảo, chạm trổ điêu khắc những lỗ nhỏ chừng hạt đậu lên phía trên tầng tầng lớp lớp những miếng vàng mỏng như lá, ánh nến xuyên thấu qua miếng vàng thật mỏng kia hiện ra một loại cảm giác mưa bụi mờ ảo, cực kỳ duy mỹ.

Vũ Văn Tiểu Tam mím mím môi: "Thương Thương, chúng ta đi thôi!"

"Tại sao?" Có chút không hiểu nhìn nàng, hắn nhìn ra được nàng rất thích hoa đăng đó, làm sao lại muốn đi đây?

"Vận khí của ta luôn luôn không tốt, cái này còn bắt hai người cùng rút được, thật sự là quá khó khăn rồi!" Phải biết kiếp trước lúc nàng đi học, nàng luôn đoán bậy để trả lời câu hỏi, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có đúng lần nào đâu!

"Thử một chút đi, nói không chừng có thể bắt được thì sao!" Cười nhìn nàng, rồi sau đó bổ sung một câu "Dù sao chúng ta cũng không có tổn thất gì."

Những lời này mới thật sự đả động tới nàng, đúng ha cũng không có tổn thất gì, nhìn một chút người cử hành kia: "Thương Thương, hắn có nghĩ tới việc nếu như mọi người đều rút được tên đối phương của tổ mình, nhưng chỉ có một đôi hoa đăng, vậy thì làm thế nào!"

Lời này âm thanh có chút lớn, làm cho người cử hành hoạt động đó quay đầu lại, nhìn bọn họ một chút, hai mắt tỏa sáng, hai người này ngược lại thật sự là như một đôi tiên nhân rất xứng với nhau: "Vị cô nương này, ngài là lần đầu tiên tham gia hội hoa đăng phải không? Hoạt động hội hoa đăng mỗi năm một lần, đều chỉ sẽ có một đôi tình nhân rút được tên của đối phương, vì đôi tình nhân đó đã nhận được lời chúc phúc của Nguyệt thần nương nương, đã được ông trời tác hợp cho! Chưa từng xảy ra chuyện ngoài dự đoán đâu!"

Lần này Hiên Viên Vô Thương ngược lại có chút hăng hái: "Tam nhi, chúng ta nhất định sẽ rút được đấy!" Dứt lời không hỏi ý kiến của nàng, liền nắm tay nàng đến nơi ghi tên, nhấc bút lên, viết lên tên của mình.

Nhìn vẻ mặt thành kính của hắn, nàng cũng cầm bút lên viết tên của mình, sau đó bỏ vào trong hộp.

Hoạt động bắt đầu.

Vũ Văn Tiểu Tam rất kích động muốn xông tới rút đầu tiên, lại bị hắn kéo lại: "Tam nhi, đừng nóng vội, bọn họ sẽ để hai tờ giấy cuối cùng của chúng ta lại, hoa đăng này nhất định là của chúng ta rồi!"

"Làm sao chàng biết?" Có chút hồ nghi nhìn hắn, chẳng lẽ hắn ăn gian sao?

"Bởi chúng ta là đôi tình nhân hạnh phúc nhất, ai cũng giành không được!" Trên bộ mặt tuyệt mỹ tràn đầy chắc chắn, hạnh phúc thuộc về bọn họ, ai cũng giành không được!

Mỗ nữ giựt giựt khóe miệng, rất là khinh bỉ nhìn hắn một cái: "Chàng cũng quá mê tín đi?"

"Khụ khụ khụ. . . . . ." Tay thon dài che môi lại, liều mạng ho khan, hắn mê tín ư?

Mọi người dưới cái nhìn soi mói và vẻ mặt đầy rối rắm của Vũ văn Tiểu Tam, lấy từng tờ từng tờ giấy đi, sau đó hết người này đến người kia lộ ra vẻ thất vọng. Hiện tại chỉ còn dư lại hai người là Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương chưa lấy.

Có chút hồ nghi nhìn hắn một cái, không phải thần kỳ như vậy chứ?

Hắn cười nhạt, khuynh thành tuyệt thế, quay đầu nhìn nàng một cái, rồi sau đó dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, hai người đi tới bên cạnh cái hộp kia, hiện tại chỉ xem bọn họ có lấy được tờ giấy ghi tên của đối phương hay không thôi, còn nếu lấy trúng tờ giấy ghi tên của mình thì thua rồi!

Tay trái của hắn dắt tay phải của nàng, sau đó hai người đồng thời đưa tay, bỏ vào cái hộp kia, không lâu lắm, đồng thời lấy ra, từng người cầm trên tay một tờ giấy, trong ánh mắt mọi người có mong đợi, có chúc phúc, cũng có ghen tỵ, mở tờ giấy ra. . . . . .

Rồi sau đó, trên mặt của hai người đều là vẻ mặt vui vẻ. . . . . .

"Thương Thương, chàng nói thật chính xác!" Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng nhìn về phía hoa đăng. Oa! Cái hoa đăng đó thoạt nhìn có vẻ rất đáng tiền, đợi lát nữa bọn họ phải đi bán nó, ha ha ha. . . . . .

"Vậy mà Tam nhi còn nói người ta mê tín!" Hơi có bất mãn nhìn nàng.

"Ách, thì ta nói sai. . . . . ."

"Ha ha. . . . . . Tốt! Vậy thì phải chúc phúc vị công tử này và phu nhân của hắn rồi! Chúc mừng các ngươi lấy được lời chúc phúc của Nguyệt thần nương nương!" Vị chủ trì kia nói người làm gở hai ngọn hoa đăng xuống, giao vào trong tay của bọn nọ.

"Cái . . . . . . Cái gì! Ta không phải. . . . . ." Cái gì mà phu nhân của hắn hả?

Đột nhiên cảm giác ngang hông bị siết chặt lại, trên dung nhan tuyệt mỹ như cánh hoa đào của nam tử nâng lên một nụ cười khẽ, nhìn bọn họ một chút, ôm quyền mở miệng: "Vậy tại hạ và ái thê của mình xin cảm tạ mọi người!" Phu nhân? Hắn thích!

Ái thê? Vũ Văn Tiểu Tam trợn to cặp mắt, xoay đầu qua, không dám tin nhìn cái người vô sỉ này!

Những người bên cạnh lập tức sôi trào lên: "Chúc công tử và phu nhân trăm năm hảo hợp!"

"Ha ha. . . . . . Vĩnh kết đồng tâm!" . . . . . .

. . . . . .

Đầu ngón tay thật dài hung hăng bấm vào trong thịt, nhìn người đang cười đến vui vẻ ở bên kia. Hừ, trẫm thật muốn xem, các ngươi còn có thể vui mừng bao lâu!

. . . . . .

"Thương Thương. . . . . ." Nhìn đám người đang cuồng nhiệt kia, nàng ngược lại có chút ngượng ngùng, cọ xát trong ngực hắn, rồi vùi đầu vào đó luôn. Lại nói, cho tới bây giờ nàng cũng chưa nếm thử loại cảm giác này đâu! Có nhiều người vây quanh như vậy, ngượng chết mất!

Nhìn một chút bộ dáng xấu hổ của tiểu nữ nhân trong ngực, bờ môi như hoa anh đào nâng lên một nụ cười khẽ, ôm quyền về phía mọi người: "Các vị, tại hạ mang nương tử rời đi trước, cám ơn chư vị đã chúc phúc!"

Ngay sau đó ôm hông của nàng, ở một bên trong tiếng chúc phúc, cầm hai ngọn hoa đăng rời đi.

Lấy được phần thưởng của hội hoa đăng, lấy được lời chúc phúc của Nguyệt thần, trên mặt của hắn đều là thần thái vui mừng.

Vũ Văn Tiểu Tam cũng rất là vui mừng, đây không phải là vô duyên vô cớ kiếm một khoản sao? Cái người cử hành hội hoa đăng đó quả thật chính là đầu óc có bệnh rồi mà!

Tiếp, có một lão bá cõng mứt quả đi qua trước mặt bọn họ, ánh mắt của Vũ Văn Tiểu Tam liền di chuyển theo mứt quả kia, đầu cũng quay 270 độ, làm hắn khẽ cười một tiếng: "Tam nhi, đợi một chút...!" Dứt lời chạy lên mua cả cây mứt quả của lão bá kia.

Thấy hắn một tay xách mứt quả, một tay cầm hoa đăng đi tới, chọc cho nàng cười ha ha: "Thương Thương, chàng thật giống như người bán mứt quả và hoa đăng đấy!"

Sắc mặt tối sầm lại, nha đầu không có lương tâm này! Cắn răng có chút tức giận mở miệng: "Tam nhi, nàng. . . . . ."

Thấy sắc mặt hắn không tốt, nàng lập tức ngậm miệng lại, mặt cười đến nịnh hót: "Hắc hắc. . . . . . Người ta chỉ là nói giỡn một chút thôi, không nên kích động!"

Đi đến trước mặt nàng, nàng tự gở xuống hai xâu: "Cầm!"

Hắn ngẩn ra: "Ta không ăn!" Hắn không thích ăn đồ ngọt.

"Ai cho chàng ăn? Để cho chàng cầm giùm ta thôi! Chỉ bằng chàng cũng muốn ăn mứt quả của ta sao?" Sắc mặt không tốt nhìn hắn, tức chết nàng mà, có ý tốt cho hắn ăn, hắn còn không ăn! Stop!

Lời này vừa rơi xuống, gương mặt tuyệt mỹ sắc khẽ trầm xuống, cắn môi dưới, mặt uất ức: "Tam nhi, nàng không thương người ta!"

Lại là câu này! Vũ Văn Tiểu Tam thưởng hắn một cái liếc mắt, ngoảnh mặt làm ngơ, gở xuống xâu mứt quả khác, đưa cho đứa trẻ ven đường. . . . . .

Nhìn nụ cười ngây thơ trên mặt nàng, là sự vui vẻ phát ra từ nội tâm, tâm tình của hắn cũng không khỏi khá hơn!

"Đa tạ tỷ tỷ!" Lại có một người bạn nhỏ nói với nàng những lời này.

Nàng cười híp mắt sờ sờ đầu tiểu nam hài kia: "Không cần cảm ơn đâu!" Đứa bé này thật đáng yêu!

Đang cười đến câu hồn đoạt phách, sắc mặt lập tức cứng đờ, có chút tức giận nhìn bàn tay nàng mới vừa sờ soạng đứa bé kia, một cỗ dấm chua lan tràn ở ngực, bước nhanh mấy bước đến phía trước: "Tam nhi, không cho bọn nó ăn nữa!"

Liếc hắn một cái: "Là nam nhân, làm sao chàng có thể hẹp hòi như vậy chứ! Mấy xâu mứt quả cũng không bỏ được, hơn nữa chàng đã có tiền như vậy rồi!"

Nói xong không nhìn hắn, lại đem một xâu mứt quả đưa cho một tiểu cô nương, kết quả, tiểu cô nương kia ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào, lộ ra hai cái răng khểnh: "Cám ơn a di!" (D tính để dì nhưng đang ở cổ đại nên thấy a di hay hơn, mn thấy ko ổn thì nói để D sửa nha)

Khuôn mặt tươi cười của mỗ nữ cứng lại, trong mắt mơ hồ có tia lửa nhảy lên, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn vẻ mặt nhăn nhó một hồi lâu, rụt xâu mứt quả đưa cho cô bé trở về, giọng nói không tốt mở miệng: "Không cho ăn nữa!"

Dứt lời cắn răng chạy đến bên người Hiên Viên Vô Thương, mắt to ngập nước lóe ra lệ quang, nhìn hắn một hồi lâu, rồi sau đó nhào tới trong ngực hắn, kêu gào khóc lớn: "Thương Thương, ta không phải là già rồi chứ, đứa bé đó cư nhiên gọi ta là a di! Hu hu hu. . . . . ."

Khóe miệng khẽ co rúm một chút, ôm nàng an ủi: "Tam nhi rất trẻ tuổi, không có già!" Nói xong dùng ánh mắt như giết người nhìn sang cô bé vẫn còn ngây ngốc ở đó, tiểu cô nương không biết tại sao đột nhiên nàng lại không cho bé mứt quả nữa.

Đứa bé kia vừa nhìn ánh mắt này của hắn, bị dọa đến"Oa" một tiếng khóc lên, đôi mắt như hoa đào thoáng qua tia sát ý, lập tức có một vị phu nhân xông lại, ôm tiểu cô nương kia: "Đừng khóc! Đừng khóc! Thật xin lỗi đã quấy rầy! Tiểu hài tử không hiểu chuyện thôi!"

Nói xong ôm nữ nhi tháo chạy thật nhanh, hai người kia, nhìn một cái liền biết không phải nhân vật bình thường rồi. Nàng chỉ là một dân chúng bình thường, không chọc nổi họ đâu!

Vỗ vỗ lưng của nàng: "Tốt lắm, Tam nhi đừng khóc nữa!"

Hung hăng lấy nước mũi của mình bôi lên trên vạt áo hắn, cắn răng mắng: "Đặc biệt sao! Dám gọi ta là a di, lão nương quất chết nó!"

Sau ót xẹt qua một vệt đen, nói sang chuyện khác, từ trên cây mứt quả lấy hai xâu đưa cho nàng: "Không phải Tam nhi muốn ăn sao?"

"Ừm!"Giọt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, liền bỏ mứt quả vào trong miệng. Hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Ặc, thì ra là cổ đại mứt quả là mùi vị này, ăn vài miếng liền không muốn ăn rồi!

"Thương Thương, chàng giúp ta ăn hết có được không?" Mắt chứa mong đợi nhìn hắn.

Nhíu nhíu mày: "Người ta không thích ăn đồ ngọt!"

"Được rồi!" Mặt không vui, nhíu nhíu đôi mày thanh tú.

Tiếp, bên tai nghe được một tiếng than nhỏ, bàn tay thon dài cầm lấy tay của nàng, kéo mứt quả đến trước mặt của mình, bờ môi như hoa anh đào khẽ mở, cắn xuống một miếng, cảm giác chua chua ngọt ngọt đánh úp tới, hắn không tưởng tượng được sẽ ngọt như vậy.

"Mùi vị cũng không tệ lắm phải không?" Cười đến vui vẻ.

"Ừm!" Khẽ cười gật đầu một cái, thật ra thì từ trước đến nay,hắn cũng chưa từng ăn qua vật này.