Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 2 - Chương 22: Hiên Viên Vô Thương, cái người này




"Hiên Viên Vô Thương, chàng buông tay cho lão nương!" Tức giận gào thét, Vũ Văn Tiểu Tam giận đến ngực kịch liệt phập phồng. Đặc biệt sao? Cái người thối nát này, cư nhiên giả bộ làm cừu non nhỏ với nàng! Sợ rằng vừa mới bắt đầu đã có ý định này rồi!

Nhưng nàng rống giận hoàn toàn không ngăn cản được động tác của nam tử kia, từng bước từng bước công chiếm thành trì. Nàng cắn môi dưới, cả mặt đỏ ửng, liều chết giãy giụa: "Hiên Viên Vô Thương, chàng có nghe hay không? Lập tức buông tay cho lão nương!"

"Tam nhi thật không muốn?" Mang theo chút ý vị hấp dẫn.

"Không muốn! Chàng chết nhanh một chút cho ta!” Sắc mặt không vui, giọng điệu cũng rất không tốt!

Thế nhưng hắn lại tà tà cười một tiếng, cười đến nàng có chút hoảng thần, tại lúc nàng đang hoảng thần, tiến quân thần tốc. . . . . .

"Hiên Viên Vô Thương, chàng cút ra ngoài ngay cho lão nương! A. . . . . . Chết, rách hết rồi! Ừm. . . . . . Hu hu. . . . . . Chết, rách hết rồi!"

"Còn dám gọi Gia Luật Trục Nguyên —— Trục Nguyên ca ca hay không?" Âm thanh cực kỳ nguy hiểm vang lên bên tai nàng.

"Hu hu hu. . . . . . Không dám, người ta không dám nữa. . . . . ." Mỗ nữ đáy mắt rưng rưng, làm bộ đáng thương nhìn hắn, hy vọng có thể chiếm được một chút đồng tình.

Ai ngờ hắn chỉ là tà tứ cười một tiếng, động tác không vì lời của nàng mà chậm lại chút nào: "Hắn không phải là rất cường tráng, rất hấp dẫn Tam nhi sao?"

"Không có, không có. . . . . . ưm. . . . . . Không có, người ta đây chẳng qua là kể chuyện cười thôi! Ưmh. . . . . ." Gắt gao cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Nhìn thấy mỹ nam tử còn nhào tới hay không?" Âm thanh tăng thêm sự kinh khủng!

"Không nhào! Thật không nhào, hu hu hu. . . . . . Chàng tha cho ta đi. Người ta. . . . . . Ưmh. . . . . . Người ta thật hiểu rõ sai rồi! A. . . . . ." Một tiếng hét thảm, kinh động đến quỷ thần!

"Nhưng người ta còn rất tức giận, bởi vì Tam nhi rất không nghe lời!" Lần trước hắn thương tiếc nàng là lần đầu tiên, không có đem nàng hung hăng làm, không nghĩ đến nha đầu chết tiệt này dám đi ra nhìn mỹ nam tử cường tráng nữa chứ!

Thật coi Hiên Viên Vô Thương hắn ngồi không sao?

"Thương Thương, người ta thật hiểu rõ sai rồi, chàng tha cho người ta lần này đi? Thương Thương. . . . . . ưm. . . . . . Người ta yêu chàng nhất, chàng tha thứ người ta một lần thôi. . . . . . A. . . . . . Phụ thân, cứu mạng!"

Lần trước kêu mẫu thân, lần này đổi gọi phụ thân rồi hả? Khóe môi nam nhân nâng lên một nụ cười cực kỳ xinh đẹp, ngoảnh mặt làm ngơ. . . . . .

. . . . . .

Ngoài cửa Tiểu Nguyệt nghe tiếng kêu thảm thiết bên trong, lập tức xông lên, chuẩn bị phá cửa mà vào cứu tiểu thư nhà nàng, lại bị một cánh tay sắt chặn đường đi lại. Ngẩng đầu lên nhìn Đình Vân một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn dính vào chút ý tức giận: "Tránh ra, ta muốn đi vào cứu tiểu thư nhà ta!"

Đình Vân lúng túng xoay mặt: "Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng đi vào, nếu không Vương Gia có thể sẽ giết chết ngươi!"

"Ta mới không sợ!" Tiểu Nguyệt nàng cũng không phải là người sợ chết! Chẳng lẽ vì mạng nhỏ của mình, liền không để ý đến an nguy của tiểu thư nữa sao?

"Đình Vân, ngươi nhanh tránh ra cho ta! Nếu không tiểu thư sẽ bị Hi Vương Gia đánh chết mất!" Tiểu Nguyệt mắt hạnh trợn to, mặt đầy tức giận nhìn Đình Vân, mất công nàng còn có chút hảo cảm đối với hắn! Không ngờ hắn thế nhưng khuyến khích nàng không để ý đến an toàn sinh mạng của tiểu thư, một mình sống qua ngày!

Đây căn bản không phải là tác phong của Tiểu Nguyệt nàng!

"Đánh chết"? Đình Vân có chút im lặng nhìn nha đầu này một chút, có thể ngốc như vậy sao! Được tam vương phi, cái loại nữ nhân kinh khủng đó dạy dỗ, mà có thể đơn thuần như thế. Hắn nên cảm thán ma trảo của tam vương phi. . . . . . không, là ma trảo của vương phi không có kéo quá dài, còn nha đầu này lại có năng lực phòng ô nhiễm, chống phân huỷ tương đối cao.

"Vương Gia không phải đang đánh tiểu thư nhà ngươi!" Lúng túng mở miệng giải thích, đầu mất tự nhiên xoay qua một bên. Thật ra thì hắn cũng là "Đồng tử" ngây thơ có được hay không? Lại để cho hắn nói lời như vậy, hắn đành nghiêm chỉnh nói thôi!

"Ngươi nói bậy, tiểu thư nhà ta kêu thảm như vậy! Nhất định là Vương Gia nhà các ngươi muốn tìm tiểu thư nhà ta báo thù, cho nên ở bên trong quất nàng! Không được, ngươi lập tức tránh ra cho ta!" Nói xong gương mặt càng thêm nóng nảy, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn bởi vì tức giận mà ửng hồng, không để ý Đình Vân ngăn trở, cố gắng xông vào bên trong.

Đình Vân vội vàng đứng ở trước người của nàng, nói giỡn, nếu để cho nàng tiến vào, Vương Gia cưng chiều vương phi như vậy, nói không chừng nghe vương phi cầu cạnh một câu, tạm tha cho nha đầu này. Đến cuối cùng, người giữ cửa là Đình Vân hắn tuyệt đối chính là con cá trong chậu bị tai họa rồi!

"Tiểu Nguyệt cô nương, ta nhắc lại với cô nương lần nữa, Vương Gia nhà chúng ta không có đánh tiểu thư nhà các người. Nếu như cô nương đi vào bây giờ, không chỉ có vương gia cực kỳ không vui, vương phi của cô nương cũng chưa chắc vui mừng!" Đình Vân nói xong cũng có chút im lặng, vương gia nhà bọn họ và vương phi nhà nàng? Vương Gia và vương phi không phải là một nhà sao? Sao mình lại nói kỳ quái như vậy nhỉ?

"Hả?" Tiểu Nguyệt không dám tin trợn to mắt, ngay sau đó lại nghe thấy tiểu thư nhà bọn hắn kêu "A!" một tiếng thảm thiết, âm thanh chạy dài du dương, làm cho người ta đồng tình thương tâm tới cực điểm! "Ngươi nói xạo! Tiểu thư nhà chúng ta cũng không có điên khùng, ta đi cứu nàng, nàng làm sao lại không vui?"

Ngay sau đó một tiếng hét thảm truyền đến, Tiểu Nguyệt đau lòng, khóe mắt cũng chảy ra nước mắt, đành nức nở hướng về phía Đình Vân mở miệng: "Ngươi tránh ra có được hay không, để cho ta đi cứu tiểu thư nhà ta, hu hu hu. . . . . . Van ngươi, ngươi tránh ra có được hay không?"

Bộ dáng hoa lê đẫm mưa này của nàng, làm tim hắn hơi chậm lại, có chút không thích ứng được với cảm giác phức tạp của nội tâm này, bối rối mở miệng: "Tiểu Nguyệt cô nương, cô nương đừng khóc, cô nương phải tin tưởng ta, tiểu thư nhà các người thật không có việc gì!"

Khuôn mặt Tiểu Nguyệt tràn đầy nước mắt, ưu tư nhưng nhìn hắn, giọng nói có chút khàn khàn: "Thật không có chuyện gì sao?"

"Thật!" Hắn trịnh trọng gật đầu một cái, trong lòng có cái âm thanh nói cho hắn biết, không thể để cho nàng khóc, nàng khóc làm mình đau lòng! Đau lòng? Mắt trợn to, hoàn toàn không có thể tiếp nhận cái từ đột nhiên xuất hiện trong lòng mình, tại sao hắn có thể đối với nha đầu của tam vương phi kinh khủng, sinh ra loại này cảm giác khó hiểu này chứ? Chẳng lẽ là bởi vì hắn đi theo Vương Gia quá lâu, nên ánh mắt cũng thay đổi kỳ quái theo sao?

"Nhưng ta còn rất lo lắng!" Đáy mắt nén lệ hoa, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Đình Vân có khuôn mặt lãnh khốc.

Trái tim nhỏ bé của Đình Vân lại không thể ức chế được co rút đau đớn một chút, không tự chủ được vươn tay ra, giúp nàng lau đi nước mắt còn vươn trên khóe mắt, sau khi lau xong, hắn ngây dại!

Nàng cũng ngây dại!

Tay của hắn còn dừng lại ở trên mặt của nàng, quên thu hồi lại. Hai người cứ như vậy ngơ ngác nhìn nhau. . . . . . Thời gian giống như dừng lại ở hình ảnh này.

Chỉ là ngắm nhìn trong nháy mắt, giờ phút này lại giống như một thế kỷ rất dài vậy. . . . . .

Cách đó không xa Liên Vụ hoảng sợ trợn to mắt, ngay sau đó trong cặp mắt kia tràn đầy nụ cười, ha ha ha ha. . . . . . Vận khí của hắn thật tốt! Bị Vương Gia phạt 100 roi phải ở trên giường không thể động đậy, cả người đều muốn nổi mốc rồi, vì vậy liền chịu đựng đau đớn muốn được đi ra ngoài một chút, không ngờ ngày hôm nay vừa ra tới đây, đã nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời như vậy!

Đình Vân người này cả ngày lẫn đêm đều giả vờ nghiêm chỉnh, giả vờ làm quân tử, giả bộ bất diệc nhạc hồ(1). Không ngờ lại có khí phách như vậy, ma trảo trực tiếp đưa đến trên mặt con gái nhà người ta, chậc chậc. . . . . .

Quá vui mừng, khẽ động vết thương sau lưng, đau đến hắn nhe răng trợn mắt!

Không lâu lắm Liên Hoa cũng bước tới, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cách 50m liền ngẩn ngơ, con ngươi lạnh nhạt dính vào chút kinh ngạc. Ngay sau đó lắc mình một cái, nhanh chóng trốn qua một bên, huynh đệ tốt - chuyện tốt, hắn cũng không thể đi ra ngoài quấy rối!

Mới nhảy một cái đã để cho hắn nhìn thấy vẻ mặt đầy kích động của Liên Vụ, hiển nhiên cũng phát hiện cảnh tượng bên kia. . . . . .

Nhỏ giọng mở miệng, mang theo chút bất mãn: "Vì xem cuộc vui mà ngay cả vết thương của mình cũng không để ý sao?" Sau lưng của hắn là vết thương do roi gây ra, không có mười ngày nửa tháng tuyệt đối không khỏi hẳn! Lúc này mới ngày thứ mấy, liền từ trong phòng chạy ra ngoài rồi!

Liên Vụ nhíu mày với hắn: "Thứ nhất, ta đi ra ngoài chỉ vì bên trong phòng quá buồn bực! Thứ hai, nếu biết Đình Vân ở bên ngoài làm chuyện như vậy, ta dù cho đau chết cũng muốn ra ngoài xem một chút! Ha ha ha. . . . . . Mấy ngày trước còn cắn răng nói với ta không thể nào kia mà, giờ ngươi xem. . . . . . Ha ha ha, trực tiếp sờ tới trên mặt con gái nhà người ta, đúng là quỷ háo săc!"

Liên Hoa bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, quay đầu cùng nhau xem cuộc vui. Thật ra thì. . . . . . nếu như là hắn, cũng sẽ giống như Liên Vụ!

Chỉ thấy hai người bên kia chợt phản ứng lại, cùng lui một bước về phía sau của mình, cùng nhau đỏ mặt, xoay đầu của mình qua liếc về nơi khác. . . . . .

"Ha ha ha. . . . . . Ai u, thật là làm ta cười chết rồi ! Liên Hoa ngươi xem, ngươi xem bộ dáng xấu hổ của Đình Vân kìa, mặt hắn đỏ có giống như cái mông của ta không? Ha ha ha. . . . . ." Liên Vụ cười đến ngã trái ngã phải.

Liên Hoa rất là im lặng quay đầu: "Giống cái mông của ngươi? Cái mông của ngươi lúc nào thì biến thành màu đỏ rồi?"

Người đang cười đến cao hứng kia, sắc mặt lập tức cứng đờ, trong nháy mắt sắc mặt đầy vui mừng biến mất, nuốt một ngụm nước miếng, nhìn Liên Hoa: "Ặc, nói sai rồi, là đít khỉ!"

Quả nhiên vừa nói xong đã nhìn thấy đáy mắt Liên Hoa rõ ràng là ý cười, lúc này ở trong lòng không ngừng kêu khổ! ***! Quá vui mừng, tự làm mình đến tình trạng này! Lần này té lớn rồi!

Người này nhất định sẽ nắm chuyện này không thả, sau đó về sau tìm các loại cơ hội chế nhạo hắn! Hơn nữa hắn xác định100%, người này còn có thể giúp hắn lan truyền chuyện này ra ngoài, giải trí với mọi người!

"Ai nha, đừng để ý đến ta, vẫn là xem bọn hắn đi!" Cố gắng nói sang chuyện khác.

. . . . . .

"Cái đó. . . . . ." Giọng nói Đình Vân có chút không tự nhiên vang lên.

"Cái đó. . . . . ." Giọng nói Tiểu Nguyệt có chút xấu hổ đồng thời vang lên.

"Ngươi nói trước đi!" Đình Vân đỏ mặt, cực kỳ mất tự nhiên mở miệng.

"Ngươi nói trước đi!" Tiểu Nguyệt sắc mặt đỏ bừng, đồng thời mở miệng với hắn.

"Nếu không chúng ta cùng nhau nói đi?" Đình Vân mở miệng đề nghị.

"Nếu không chúng ta cùng nhau nói đi?" Tiểu Nguyệt cũng đồng thời mở miệng.

"Nhưng hai người cùng nhau nói thế nào đây?" Mỗ ám vệ mặt khổ não. . . . . .

"Nhưng hai người cùng nhau nói thế nào đây?" Mỗ thị nữ mặt bối rối. . . . . .

. . . . . .

"Ha ha ha ha. . . . . ." Liên Vụ vỗ bắp đùi của mình, cười đến ngã trái ngã phải, thật thần kỳ, hai người này cũng quá khôi hài đi?

Liên Vụ liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi khiêm tốn một chút đi!"

"Thế nào? Cười to cũng không được à?" Tên Liên Hoa này cũng quá không thông tình đạt lý rồi, chuyện buồn cười như vậy cũng không để cho hắn cười?

"Khụ khụ. . . . . ." Liên Hoa lúng túng ho khan hai tiếng, "Ta là sợ ngươi cười lớn tiếng quá, bị Đình Vân nghe thấy, vậy thì không thể xem diễn tiếp rồi!"

Liên Vụ ngửa mặt lên trời liếc mắt, hôm nay hắn rốt cuộc hiểu rõ ai mới là cao thủ giả vờ nghiêm chỉnh chân chính rồi! Tên Liên Hoa này cả ngày lẫn đêm một bộ dáng thật thà, nói cho cùng hắn mới là người có ý đồ xấu xa nhất? Phúc hắc a phúc hắc!

. . . . . .

"Mặc dù ta mới vừa giúp ngươi lau nước mắt, nhưng mà ta chắc chắn sẽ không thích ngươi!" Một thị vệ khốc khốc mở miệng, đồng thời dư quang khóe mắt lại nhìn lén nét mặt của nàng.

"Thật ra thì, rất lâu trước kia ta đã thích huynh!" Tiểu Nguyệt thẹn thùng e lệ, đỏ mặt dùng sức la lên lời nói trong lòng mình, nhưng đồng thời cũng đã nghe đến câu nói kia của hắn!

Ngẩng đầu lên có chút không dám tin nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cắn môi dưới, lui từng bước về phía sau, hốc mắt nổi lên một tầng nước mắt. . . . . .

Đình Vân cũng không còn ngờ tới một câu nói nàng muốn nói là như vậy, vốn tưởng rằng nàng cũng sẽ nói giống như mình, vịt chết còn cứng mỏ, mà không nghĩ đến nàng sẽ trực tiếp thổ lộ.

Nhìn hốc mắt nàng nén lệ, lui từng bước từng bước về phía sau, trong lòng của hắn vô cùng sợ hãi, không biết nên biểu đạt ra sao mới có thể thu hồi lời nói ngu xuẩn mà mình vừa mới nói!

"Thật xin lỗi!" Nàng cười nhìn hắn "Thật xin lỗi, là ta đã gây ra nhiều rắc rối cho ngươi, thật xin lỗi!" Nói xong không đợi hắn đáp lời, liền xoay người che môi chạy như bay. . . . . .

Đình Vân nhìn phòng này một chút, lại nhìn phương hướng nàng rời khỏi. . . . . . Cuối cùng không có đuổi theo, an toàn của Vương Gia mới là quan trọng nhất, so tư tình nhi nữ, so với tánh mạng của hắn còn quan trọng hơn gấp trăm lần! Có cơ hội sẽ nói chuyện với nàng sau!

Nhưng khi nhớ đến khuôn mặt treo đầy nước mắt của nàng, còn ngoan cường dùng khuôn mặt tươi cười nói với hắn "Thật xin lỗi!" , trong lòng của hắn đau, rất đau! Hung hăng nắm chặt quả đấm, tức giận đập một quyền xuống cây cột bên cạnh!

Hắn là một người đàn ông, lại mềm yếu như vậy, còn không thẳng thắn bằng một tiểu nữ tử như nàng! Hắn là một tên hèn nhát! Hèn nhát! Mới làm hại nàng đau lòng khổ sở!

Liên Vụ hung hăng dậm chân, Đình Vân đáng chết này, cư nhiên vào thời điểm mấu chốt còn xảy ra vấn đề, thật muốn giết chết hắn! Thật vất vả mới có cô nương mắt bị mù coi trọng hắn, hắn cư nhiên chọc cô nương nhà người ta tức tới khóc, giờ làm thế nào mới tốt đây!

Quay đầu nhìn sắc mắc âm u của Liên Hoa: "Liên Hoa, ngươi nói phải làm sao bây giờ hả? Tiểu tử này thật vất vả hồng loan tinh mới chuyển động, thế nhưng lại ngu như vậy. Ai nha, phiền chết người rồi!"

Liên Hoa quay đầu, vẻ mặt âm u chẳng biết đã biến mất lúc nào,mặt lạnh nhạt nhìn hắn, một câu nói nhẹ nhàng bật thốt lên: "Hoàng đế không vội, thái giám đã gấp!"

Nói xong tiêu sái xoay người —— rời đi!

Lưu lại Liên Vụ ở sau lưng của hắn nhe răng trợn mắt, tên này lại giả vờ nghiêm chỉnh! Ngươi cứ giả vờ đi, ta cũng không tin ngươi không gấp! Hừ!

Lỗ mũi hung hăng phun khí, quay đầu nhìn huynh đệ tốt đang chán chường, nghĩ có cần tới an ủi hắn một chút hay không? Nhưng nghĩ lại, dường như mình nhìn lén, kèm nghe lén, nếu giờ đi ra ngoài an ủi hắn, có lẽ mình sẽ bị hắn bổ cho 1 nhát! Hơn nữa bây giờ mình là người bị thương nặng, nếu chạy ra để hắn đánh thật, thì mình cũng chạy không thoát!

Lắc đầu một cái, nhìn một chút bộ dáng chán nản của Đình Vân: "Huynh đệ, tự mình cầu xin nhiều phúc đi!"

Nói xong trở về gian phòng của mình. . . . . .

. . . . . ."Bệ hạ, Vũ Văn Tiểu Tam đã xuất cung rồi !" Hạ Mộ Yên quỳ gối bên chân của Phượng Phi Yên.

"Cái gì?" Có chút không hiểu, rồi âm thanh mang theo uy nghiêm vang lên, rất tốt, làm sao Vũ Văn Tiểu Tam có thể xuất cung được?

"Là ẩn vệ của bệ hạ tra được, buổi sáng hôm nay nàng đã ra khỏi cung, sau đó còn gặp được một nam tử áo đen. Nếu không đoán sai, người kia là Gia Luật Trục Nguyên!" Hạ Mộ Yên nói ra tin tức mới nhất mà mình tra được.

Trên mặt Phượng Phi Yên không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng trong lòng cũng đã sóng to gió lớn, thì ra Gia Luật Trục Nguyên đã đến Hiên Viên đế quốc, dựa theo việc này mà nói, ngày khai chiến giữa Mông Man đế quốc và Hiên Viên đế quốc cũng không xa rồi, như vậy nếu bây giờ họ còn ở lại Hiên Viên đế quốc. . . . . .

Kết thân không thành, Hiên Viên Mặc tất nhiên có thể đoán được nàng sẽ đứng về bên Mông Man đế quốc, như vậy suy nghĩ xuống, nếu hiện tại nàng không đi, chỉ sợ là đi không được!

Hạ Mộ Yên cũng có ý nghĩ giống như vậy, đôi tay cung kính tạo thành tư thế chào, khom người hướng về phía Phượng Phi Yên mở miệng: "Bệ hạ, vi thần cho là, ngài nên lập tức rời đi Hiên Viên đế quốc, trở về Thanh Loan. Nếu không Hoàng đế Hiên Viên đế quốc vì tránh cho Thanh Loan sẽ cùng tham chiến mà giữ bệ hạ lại, vậy thì. . . . . ."

Lời chưa nói xong, nhưng là người sáng suốt đều nên biết ý tứ muốn biểu đạt trong đó!

Mắt phượng của Phượng Phi Yên khép chặt, tựa như đang cân nhắc, cuối cùng nhẹ giọng mở miệng: "Con tiện nhân kia bây giờ đang ở nơi nào?"

"Con tiện nhân kia" dĩ nhiên chính là chỉ Vũ Văn Tiểu Tam rồi !

"Cùng Hi Vương Gia ở chung một chỗ!" Hạ Mộ Yên run rẩy thân thể nói ra tin tức này. Nếu bệ hạ không hỏi, nàng có chết cũng sẽ không nói, lại càng không dám nói cho bệ hạ biết bọn họ đang làm cái gì!

Tuy là không dám nói, nhưng là làm thần tử phải mở miệng khuyên giải "Bệ hạ, ngài là nữ hoàng Thanh Loan quốc, lo gì không lấy được hoàng phu tốt hơn! Hiên Viên Vô Thương không biết tiếp nhận Thánh Ân, đó là không biết tiếc phúc, là tổn thất của hắn, ngài vẫn nên sớm một chút về nước đi! Nam tử như vậy không đáng giá để ngài lưu luyến, xin ngài hãy vì xã tắc Thanh Loan quốc mà suy nghĩ, vì lê dân bách tính mà suy nghĩ!"

Hạ Mộ Yên nói xong quỳ gối bên chân của Phượng Phi Yên, dập trán xuống đất, liều chết khuyên gián! Lấy tính khí bệ hạ, trước kia nếu nàng nói những lời nói tương tự như vậy, sẽ chỉ có một con đường chết! Chỉ cần nói Hiên Viên Vô Thương đó không tốt một chút, bệ hạ sẽ mặt rồng giận dữ!

Hôm nay nàng đánh bạo nói ra lời như vậy, chính là hi vọng bệ hạ lấy quốc thể làm đầu, lấy an nguy của mình làm đầu, lấy lê dân bách tính Thanh Loan quốc làm đầu! Nếu vẫn u mê không tỉnh ngộ nữa, người khổ chỉ có thể là bệ hạ thôi!

Huống chi Hiên Viên Vô Thương đó, thân thể đã không còn trong sạch, dù bệ hạ nghĩ biện pháp giấu giếm tốt hơn nữa, nếu có một ngày bị người phát hiện thì bệ hạ, thậm chí cả Thanh Loan quốc đều bị người trong thiên hạ nhạo báng!

Phượng Phi Yên nghe xong lời của nàng... không có giống như thường ngày nhảy dựng lên dạy dỗ nàng, mà là yên lặng một hồi lâu rồi nhàn nhạt mở miệng: "Mộ Yên, đứng lên đi!"

"Dạ!" Hạ Mộ Yên kích động nhìn nàng, chẳng lẽ lời của mình rốt cuộc đã đả động được bệ hạ sao?

"Trẫm biết lòng trung thành của ngươi, chỉ là. . . . . . Aizz! Về chuyện hắn không còn thuần khiết, trừ ngươi ra, trẫm không muốn để cho bất kỳ người nào biết nữa! Ngươi đi xuống đi trước!" Âm thanh đã là có chút mệt mỏi, từ trước đến nay đối với thứ Phượng Phi Yên nàng không chiếm được, thì chỉ có thể hủy! Nhưng duy chỉ có đối với Hiên Viên Vô Thương là nàng xuống tay không được! Đừng nói là buông tha hắn, dù là giết hắn, nàng cũng không làm được!

Gặp gỡ hắn, thật sự là kiếp nạn của nàng!

"Bệ hạ!" Hạ Mộ Yên vì nàng vẫn khăng khăng một mực, mà suýt nữa giận đến nỗi lấy cái chết để ép buộc. Nhưng suy nghĩ một chút tác phong thường ngày của bệ hạ, nếu nàng lấy cái chết ép buộc, dù nàng chết không thành, bệ hạ cũng sẽ đưa nàng một đoạn!

Nghĩ tới, tuy là lòng tràn đầy không cam lòng, nhưng vẫn đứng lên, tập tễnh từng bước muốn rời khỏi, đi tới cửa nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn vị quân vương này: "Bệ hạ, có lẽ chẳng mấy chốc Hiên Viên hoàng đế sẽ xuống tay với chúng ta. Hiên Viên đế quốc không đồng ý kết thân, ngài ở lưu lại chỗ này cũng là vô dụng. Chiến tranh hết sức căng thẳng, ngài phải tính toán cho tốt!"

"Đi xuống đi! Trẫm tự có chừng mực!" Nàng đúng là cần phải trở về, nhưng không gắng sức đánh một trận cuối cùng, nàng không cam lòng!

. . . . . .

"Hoàng huynh, những lời huynh nói là thật sao?" Con ngươi lãnh ngạo lạnh lùng quét Hiên Viên Mặc, muốn từ trên mặt của hắn nhìn ra sơ hở.

Trên mặt trơn bóng như ngọc không có bất kỳ khác thường gì, nâng lên một nụ cười nhạt: "Hoàng huynh còn có thể gạt ngươi sao?"

Nhíu lông mày nhìn hắn một hồi lâu, phát hiện trên mặt hắn cũng không có gì khác thường, nhưng vẫn có chút không yên lòng, muốn đứng dậy, đồng thời mở miệng: "Vậy hiện tại Thần Đệ liền trở về vương phủ!" Không nhìn thấy nàng an toàn, hắn không yên lòng!

"Không được!" Hiên Viên Mặc đè hắn lại "Thương thế bây giờ của đệ rất nghiêm trọng, nơi nào cũng không thể đi, dưỡng thương trước đã!"

Giọng nói không có quá nghiêm túc.

Hiên Viên Ngạo mặt đầy hoài nghi nhìn hắn, chợt trong lòng dâng lên chút khủng hoảng, nắm tay Hiên Viên Mặc đang đặt ở trên vai mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Hoàng huynh, huynh nói thật đi, nàng rốt cuộc có sao không?"

Âm thanh mơ hồ có chút run rẩy, cặp mắt rét lạnh kia cứ như vậy nhìn chằm chằm ánh mắt của Hiên Viên Mặc.

"Không có!" Đôi mắt như mặc ngọc hàm chứa sự kiên định nhìn hắn, ánh mắt không có bất kỳ tránh né nào. Nàng vốn là không có việc gì, có lẽ đối với nàng mà nói, rời đi hoàng gia, ở chung một chỗ với hoàng thúc mới là tốt nhất, cho nên hắn cơ hồ có thể nói nàng không chỉ không có việc gì, hơn nữa trôi qua còn tốt hơn. Nhưng lời như vậy, hắn không đành lòng nói cho Ngạo nghe, lại càng không nhẫn tâm nói cho mình nghe.

"Tốt! Hoàng huynh, đệ tin huynh!" Âm thanh lạnh lẽo vang lên, rồi sau đó an tâm nằm lại trên giường. Hoàng huynh cho tới bây giờ cũng chưa có lừa gạt hắn, cho nên hắn tin tưởng, lần này, hoàng huynh sẽ giống như vậy, không lừa hắn.

"Ừm! Dưỡng thương thật tốt, nếu trẫm không có đoán sai, đại quân của Mông Man đế quốc sắp xuất binh rồi, chuyện đánh giặc còn phải dựa vào đệ đó!" Đối với người đệ đệ này, hắn là tuyệt đối tin tưởng.

Hiên Viên Ngạo nghe vậy, khóe môi lạnh như băng nâng lên một nụ cười khó có thể nhận ra: "Ngạo cám ơn hoàng huynh đã tin tưởng!"

"Là hoàng huynh nên cám ơn đệ!" Đúng là hắn nên cảm ơn Ngạo. Nhiều năm như vậy, Ngạo vì giang sơn của Hiên Viên quốc hy sinh rất nhiều. Đột nhiên, con ngươi như mặc ngọc chợt lóe, có chút phiền muộn mở miệng "Ngạo, bản đồ vận chuyển lương thảo bị trộm!"

"Cái gì?" Có chút đè nén, mày kiếm nhíu chặt, bản đồ vận chuyển lương thảo bị trộm? "Có biết là ai làm không?"

"Nếu trẫm không đoán sai, là do Nguyệt Dịch Thừa làm!" Trên gương mặt trơn bóng như ngọc mơ hồ xuất hiện chút buồn bực, là sai lầm của hắn, mới đưa đến việc quân tình bị tiết lộ ra ngoài!

"Lão thất phu này!" Răng ngà suýt nữa cắn nát, Hiên Viên đế quốc đối đãi hắn không tệ! Phụ hoàng, Hoàng gia gia đều coi hắn là cánh tay đắc lực! Đem Kiêu Kỵ Doanh và một nửa binh mã cấm vệ quân giao cho hắn, không ngờ hoàng huynh vừa lên ngôi hắn liền sinh lòng tạo phản!

Vốn biết hắn với Mông Man đế quốc có chút chuyện dính dấp, nhưng trộm bản đồ vận chuyển lương thảo, là hoàn toàn không có coi dân chúng Hiên Viên đế quốc, coi an nguy tướng sĩ là quan trọng! Hắn làm sao có thể không nổi giận đây!

"Hoàng huynh, huynh yên tâm, chuyện này, đệ sẽ xử lý tốt!" Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn nhíu chặt lông mày, có thể thấy được chuyện này khó giải quyết đến cỡ nào!

Hiên Viên Mặc đang muốn nói gì đó, lúc này một tiểu thái giám báo lại: "Hoàng thượng, nữ hoàng Thanh Loan cầu kiến!"

Liếc mắt với Hiên Viên Ngạo một cái, đứng lên: "Mời nàng đến Cần Chính Điện đi!"

"Dạ!" Tiểu thái giám này đáp một tiếng, liền lui ra ngoài.

"Ngạo, đệ tốt nhất nghỉ ngơi đi, hoàng huynh đi ra ngoài trước!" Nói xong đứng lên chuẩn bị rời đi.

"Ừm!" . . . . . .

. . . . . .

"Hiên Viên hoàng đế!" Phượng Phi Yên hướng về phía Hiên Viên Mặc chào hỏi.

"Thanh Loan nữ hoàng, mời ngồi!" Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, Tiểu Đức Tử lập tức đưa đến một cái ghế, cho nàng ngồi xuống.

Phượng Phi Yên cũng không khách khí, vén Phượng Bào lên liền ngồi vào ghế: "Cuộc chiến giữa Hiên Viên quốc và Mông Man quốc, có mấy thành phần thắng?" Vào cửa chính là đi thẳng vào vấn đề.

Dịu dàng cười một tiếng, trên mặt lạnh nhạt không nhìn ra tâm tình, rồi sau đó âm thanh ôn nhã vang lên: "Nếu Thanh Loan không nhúng tay vào, là tất thắng. Nếu Thanh Loan nhúng tay, chỉ nắm chặt năm phần."

Nói xong nhìn nét mặt Phượng Phi Yên.

Khóe môi hình lăng kéo nhẹ: "Nếu trẫm bảo đảm không xuất binh, thì Hiên Viên hoàng đế có nguyện cầm Vũ Văn Tiểu Tam để đổi không?" Cười nói ra điều kiện của nàng.

Đây chính là mục đích nàng tới, chỉ cần Vũ Văn Tiểu Tam đó không có ở đây, nàng mới có hi vọng, không phải sao?

Con ngươi như mặc ngọc thoáng qua một đạo ánh sáng lạnh: "Thanh Loan Nữ Đế chẳng lẽ quên thọ yến mẫu hậu hôm đó, trẫm đã nói…"

"Trí nhớ Trẫm còn không có kém đến mức đó, tất nhiên sẽ không quên. Nhưng có thế nào đi nữa, cũng chỉ là một nữ nhân, nếu so sánh với hàng ngàn hàng vạn tính mạng của các tướng sĩ Hiên Viên đế quốc, tin rằng trẫm không nói, Hiên Viên hoàng đế cũng biết nên lựa chọn như thế nào!" Trong mắt phượng hàm chứa chút nụ cười, khóe miệng này thoáng cười vết, nói rõ mục đích của nàng đã thành công.

Nhưng tâm trạng của nàng mơ hồ có chút khẩn trương, cũng không phải sợ Hiên Viên Mặc không đồng ý, mà là sợ hắn trực tiếp xuống tay với mình.

"Mời Thanh Loan nữ hoàng trở về đi! Trẫm sẽ không lấy bất kỳ một con dân nào của mình, để đổi sự bình an của quốc gia đâu." Lại không nói dù Vũ Văn Tiểu Tam là một người bình thường, Hiên Viên Mặc hắn cũng sẽ không hèn nhát đến mức đó!

Đánh giặc, Hiên Viên Mặc hắn có lòng tin, tức là có lòng tin đối với tướng sĩ mình, cũng là có lòng tin đối với Ngạo!

Phượng Phi Yên có chút không dám tin nhìn hắn một hồi lâu, đứng lên, phẩy tay áo bỏ đi: "Vậy trẫm hi vọng Hiên Viên hoàng đế sẽ không hối hận!"

"Thanh Loan nữ hoàng chắc chắn mấy phần, có thể ở Hiên Viên đế quốc của ta chiếm được tiện nghi?" Bên trong giọng nói dịu dàng mang theo âm thanh nguy hiểm vang lên.

Người đã đi tới cửa, bước chân chợt dừng lại, quả thật bàn về binh lực, Thanh Loan đế quốc là nữ binh, chưa chắc đánh thắng được binh sĩ của Hiên Viên đế quốc, nhưng mà. . . . . .

Môi khẽ nâng lên, cuối cùng không có mở miệng, giẫm chận tại chỗ rời đi!

Mặt trời lặn về phía tây.

Vũ Văn Tiểu Tam trợn to cặp mắt, đáy mắt đều là lệ quang trong suốt, hung hăng nhìn chằm chằm nam nhân dã man vẫn còn nằm trên người nàng, gắt gao cắn môi dưới, chịu đựng kích động cao giọng thét chói tai!

Bởi vì nàng phát hiện, nàng gọi càng lớn tiếng, động tác của hắn lại càng nhanh!

Cắn răng mở miệng: "Hiên Viên Vô Thương, chàng đủ chưa!"

Nam tử tà mị ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười: "Vẫn chưa!" Hừ, Gia Luật Trục Nguyên thoạt nhìn rất cường tráng sao? Bản thân Hiên Viên Vô Thương hắn cũng rất cường tráng!

Vẫn chưa? Con mẹ nó! Buổi sáng liền bị bắt đến nơi này, hiện tại trời cũng sắp tối rồi, vậy mà vẫn chưa đủ?!

Thở một hơi thật dài: "Lão nương nghiêm trọng cảnh cáo chàng...chàng tốt nhất lập tức cút cho ta, nếu không. . . . . ." Câu nói kế tiếp chưa nói, nhưng ý tứ uy hiếp cực kỳ rõ ràng!

Ai ngờ, trên dung nhan như cánh hoa đào của người nam tử này nâng lên một nụ cười xinh đẹp như hoa: "Tam nhi còn có hơi sức phát giận, nói rõ là do người ta còn không nỗ lực đủ!"

Sau khi nói xong. . . . . .

Cả biệt viện cũng có thể nghe thấy được một tiếng kêu kinh khủng thảm thiết: "A. . . . . . Chàng buông ra cho ta. . . . . . Giết người rồi! A. . . . . . Hiên Viên Vô Thương, cái người cầm thú này! Chàng buông lão nương ra! Ta nguyền rủa chàng. . . . . . A. . . . . . Ta nguyền rủa. . . . . ."

. . . . . .

Bọn hạ nhân cùng nhau run lên, nét mặt của họ đều biểu lộ nụ cười mập mờ. Bọn họ tự nhiên biết Vương Gia và vương phi đang làm gì, ẩn vệ mặc y phục băng lam tìm Vũ Văn Tiểu Tam trở về đang được người hầu hạ, cũng cười đến cực kỳ vui mừng!

Sau khi Vương Gia thõa mãn, nhất định sẽ khen thưởng cho bọn họ thật tốt! Bọn họ tin tưởng sẽ như vậy!

Tiểu Nguyệt đứng ở bên hồ phía sau vườn hoa của biệt viện khóc đến thê thảm, cũng bị một tiếng la này dọa cho đứng không vững, rơi vào trong hồ. . . . . .

Ở trong hồ quẫy đạp, muốn kêu cứu mạng thì đã được người phát hiện: "Có ai không! Có ai không! Có người rơi xuống nước!"

"Mau cứu người đi!" Một hạ nhân thô sử (*) ở bên hồ cao giọng thét chói tai.

(*)hạ nhân thô sử: người hầu làm việc nặng nhọc

Một bóng dáng màu xanh bay qua, thân thể Tiểu Nguyệt liền được xách lên từ trong hồ nước, nhìn lên người trước mặt: "Cám ơn!"

Bởi vì là mùa hè, cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là khắp người đều là nước, tóc cũng bị ướt nên trông cực kỳ nhếch nhác! Y phục kia bởi vì bị nước làm cho ướt nhẹp, nên dính vào trên người, đường cong hoàn hảo bày ra không sót chút nào, áo ngực trói chặt bộ ngực cũng nhìn được tương đối rõ ràng!

Liên Hoa có chút xấu hổ xoay mặt đi, hắn mới vừa đúng lúc đi qua nơi này thấy có người kêu cứu, không suy nghĩ nhiều liền cứu, không ngờ lại là nàng.

"Không cần cảm ơn!" Dừng một chút lại mở miệng "Cô nương, không có việc gì lại nghĩ không ra. Sinh mạng là trân quý, nàng thật sự không cần lãng phí mình như thế!" Huống chi, Đình Vân cũng không phải không thích ngươi, một câu cuối cùng, không biết vì nguyên nhân gì lại không nói ra.

Tiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn. Gì? Nghĩ không ra? Không có lầm chứ? Nàng nghĩ rất thông suốt mà! Tiểu thư thường dạy nàng, tỷ muội như tay chân, nam nhân như y phục, nam nhân có thể đổi, nàng có gì cần nghĩ không ra sao? Đây chẳng qua là không có đứng vững thôi mà!

Được rồi, nàng thừa nhận, lúc ấy nàng quả thật rất khó chịu! Nhưng tuyệt đối không có khó chịu đến mức muốn nhảy hồ đâu!

Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Liên Hoa, vốn là muốn giải thích một chút, lại không biết thế nào mắt bốc đào tâm mà nói một câu: "Dung mạo của ngươi cũng rất đẹp trai đó!"

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của Liên Hoa hơi ửng hồng, nhìn tiểu nha đầu trước mặt, vô cùng dễ thương. Trong cặp mắt kia đều là ý vị đơn thuần, cực kỳ trong sáng! Nghĩ tới đó thì lắc lắc đầu, nàng là nữ nhân của huynh đệ, hắn loạn tưởng cái gì!

"Nàng thích Đình Vân?" Lời này vừa hỏi, chính hắn cũng ngây dại, hắn nói cái gì vậy hả!

Lời này làm cho nàng biến sắc, nụ cười treo trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt ảm đạm xuống. . . . . .

"Nếu không muốn nói thì đừng nói, là ta đường đột!" Nói xong ôm quyền, chuẩn bị rời đi.

Lại thấy cô gái trước mặt giống như nghĩ thông suốt cái gì, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú vô cùng tỏa sáng: "Vốn là thích, hiện tại không thích rồi!"

Đúng, Tiểu Nguyệt nàng hoạt bát đáng yêu, thông minh lanh lợi, khụ khụ. . . . . . Tha thứ nàng không tốt, khoe khoang đầy trời giống như tiểu thư. Nhưng Tiểu Nguyệt nàng vốn là ưu điểm cũng rất nhiều mà, còn sợ không có nam nhân thích sao? Tại sao muốn treo cổ ở cái cây Đình Vân kia —— khụ khụ, lần trước tiểu thư nói thế nào nhỉ?

—— A, đúng rồi, cái cổ xiêu vẹo trên cây! Bên ngoài còn có rất nhiều mùa xuân thuộc về Tiểu Nguyệt nàng. À không, trước mắt đã có một rồi này!

. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam còn dư lại nửa sức lực, nằm ở trên người của hắn, bây giờ hơi sức đánh hắn cũng không có!

Ai oán nhìn nam nhân phía dưới mình: "Hiên Viên Vô Thương, chàng thật ngoan độc!" Đáy mắt hàm chứa lệ quang trong suốt, tên này làm nàng đến chết ngất nhiều lần, hơn nữa hơi sức mắng người nàng cũng không có, mới chịu bỏ qua cho nàng!

Trên dung nhan như cánh hoa đào nâng lên một nụ cười rất đắc ý: "Tam nhi, nàng nói Gia Luật Trục Nguyên cường tráng sao?"

Cặp mắt tà mị như hoa đào kia không nháy một cái nhìn chằm chằm nàng, không buông tha bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên khuôn mặt nàng!

Mỗ nữ hung hăng nghiến răng, sau đó vẻ mặt bi thương. Bây giờ khí lực tốn hơi thừa lời nàng cũng không có, thân thể xụi lơ nằm ở trên lồng ngực màu mật ong của hắn, giận dỗi mở miệng: "Chưa từng thử qua, không biết!" Cũng bốn canh giờ rồi, đoán chừng tên này cũng không còn khí lực ép nàng lăn qua lộn lại nữa, cho nên lá gan đột nhiên lớn hơn rồi!

Thốt ra lời này xong, có cảm giác cái đó gì chỉa vào mình. Biến sắc, phải không đó! Lại còn có thể làm sao?

Gian nan nuốt một ngụm nước miếng, co rúm lại nhìn hắn cười đến dung nhan xinh đẹp: "Thương Thương, chúng ta có lời gì từ từ nói. Cái đó, lời ta vừa nói lúc nãy thật ra thì cũng chưa có nói hết. Mặc dù chưa thử qua, nhưng. . . . . . nhưng mà trọng điểm là…! Là ta đối với chuyện hắn có cường tráng hay không, một chút, không, nửa điểm hứng thú cũng không có!"

"Có thật không?" Nam tử cười đến tà tứ.

"Thật!" Thật nhanh gật đầu. Ôi mẹ ơi, ngươi có thể không nên làm ta sợ như vậy hay không!

Bỗng thấy thân thể hắn hơi nhúc nhích, có khuynh hướng gây bất lợi cho mình. Nàng quyết định thật nhanh, cọ xát lồng ngực trơn bóng của hắn: "Thương Thương, người ta thật sự rất mệt mỏi, mệt quá. . . . . .Hơn nữa chàng phải chú ý tiết chế, nếu không sẽ hư thận đấy!" Thuận tiện đe dọa một phen!

Trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, ôm hông nàng, sờ sờ tóc nàng, hắn đương nhiên biết nàng mệt chết rồi, nhưng nàng khiêu khích hắn như vậy, làm cho hắn không tức giận cũng khó! "Nếu sợ trừng phạt, về sau đừng làm sai việc gì."

Nhìn chuyện có thể thương lượng lại, nàng lập tức khéo léo gật đầu: "Biết, biết!" Chỉ cần cái người cầm thú này không làm chuyện khiến cho không người nào có thể chịu được đó, nói gì đều được!

"Thương Thương, người ta đói bụng!" Nước mắt lưng tròng nhìn hắn, lại nói cả ngày hôm nay nàng vẫn chưa ăn cái gì, mới uống một ly rượu, đầu còn có chút mông lung.

"Được, Thương Thương đi chuẩn bị thức ăn!" Hắn nói xong liền ngồi dậy, đặt nàng nằm lên giường xong, sau đó rất nhanh mặc quần áo, Tam nhi đói bụng, tốc độ của hắn có thể chậm sao?

Nhìn bóng lưng của hắn, nét mặt mỗ nữ biểu lộ một nụ cười gian. Hắc hắc, chờ hắn đi ra ngoài, mình liền chạy! Đùa gì thế, tiếp tục như vậy nữa, coi như mình là một thần tiên, cũng không chịu nổi hắn đâu!

Khi một thân áo trắng của hắn đã bước ra khỏi cửa, mỗ nữ nằm trên giường hai phút, sau đó lặng lẽ nhìn cửa một chút, vui vẻ ngồi dậy, mặc quần áo thật nhanh. Tuy nói mệt chết đi được, nhưng nghĩ đến mình có thể thành công thoát khỏi ma trảo của hắn, dù mệt mỏi hơn nữa, giờ phút này tất cả đều là mây bay! Mây bay mà thôi!

Sau khi mặc quần áo tử tế, xuống giường mới đi một bước, liền lảo đảo một cái, té trên đất. Ta phi, đặc biệt sao? Chân này hoàn toàn không phải của nàng rồi! Tất cả đều mềm nhũn, như thế này thì làm sao có thể trốn hả? Chẳng lẽ nàng bò ra ngoài sao?

Nghĩ tới đó, nét mặt kia trong nháy mắt vô cùng bi thương! Sao có thể hãm hại nàng như vậy! Hiên Viên Vô Thương, tên cầm thú này!

Suy nghĩ một chút, chạy là khẳng định chạy không thoát, hơn nữa nếu để cho cái tên nam nhân chết tiệt kia biết nàng muốn chạy, còn không biết có cái hậu quả bi thảm gì nữa? Vì vậy, gian nan di chuyển thân thể, muốn bò lại lên giường, thuận tiện tiêu hủy chứng cớ nàng chuẩn bị chạy trối chết.

Ai ngờ, còn chưa di chuyển được mấy bước, sau lưng liền nghe tiếng thở dài của hắn. . . . . .

Sắc mặt lập tức cứng đờ, sợ sệt nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn sắc mặt hắn dường như rất khổ não: "Tam nhi, nàng thật giống như rất không nghe lời!" Hắn đi ra ngoài phân phó người làm chuẩn bị thức ăn, làm sao có thể cần nhiều thời gian đây?

"Ha ha. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam cười gượng mấy tiếng "Cái đó, ta mới vừa chuẩn bị đi nhà cầu! Đúng! Đi nhà cầu!"

"Đi nhà cầu? Lần trước thời điểm Tam nhi muốn chạy, cũng nói là đi nhà cầu!" Hắn nói xong bước từng bước thong thả tới, ôm thân thể nàng ngồi dưới đất lên, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, nhẹ đến nỗi làm lông măng cả người nàng đều dựng lên!

Nhìn nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt hắn, lúc này liền nhận sai, làm ổ trong ngực hắn: "Thương Thương, ta sai lầm rồi, chàng tha thứ cho ta một lần đi, người ta không dám nữa đâu!"

"Tam nhi, những lời này nàng mới vừa nói không lâu!" Nói rõ không tin nàng!

"Này, này, vậy. . . . . . A! Buông ra. . . . . . A. . . . . . Hiên Viên Vô Thương, cái người cầm thú này!" Hét to lên một tiếng.

. . . . . .

Người làm gõ cửa: "Vương Gia, bữa tối đã chuẩn bị xong!"

Vũ Văn Tiểu Tam hung hăng nghiến răng, sát thiên đao rồi, một bữa tối cư nhiên chuẩn bị hơn nửa canh giờ, căn bản là chủ tớ bọn họ tính toán tốt, liên thủ tới hãm hại nàng mà!

"Biết!" Nam tử thong thả ung dung đứng dậy, đôi môi như cánh hoa anh đào nâng lên một nụ cười hài lòng.

Đi tới cửa, mở cửa ra, cũng không để người hầu kia đi vào, trực tiếp nhận lấy thức ăn trên tay hắn. Nha đầu kia còn không có mặc quần áo, mặc dù đã đắp chăn, nhưng nếu có gì ngoài ý muốn, cho người ta nhìn thấy bất kỳ chỗ nào trên người nàng, hắn cũng khó chịu cả người!

Bỏ món ăn lên trên bàn, cầm đũa lên, liền gắp món ăn vào trong chén, chuẩn bị đi qua đút nàng ăn. . . . . .

Nàng rất bất mãn mở miệng: "Chàng khỏi qua đây, để lão nương mặc quần áo xong, lão nương sẽ tự mình tới đó ăn!" Giọng nói cực kỳ ác liệt!

"Tam nhi còn có hơi sức tới dùng cơm sao?" Quay đầu liếc nàng một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nghi ngờ.

Vũ Văn Tiểu Tam hung hăng nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, cuối cùng khuất phục dưới dâm uy của hắn! "Không có!"

Đợi người mặt người dạ thú bưng cơm đi tới bên cạnh nàng, muốn ngồi thẳng người dậy lại bị té xuống. Lần này nàng thật lòng có chút khó chịu, cảm thấy nam nhân đáng chết này là đang khi dễ nàng! Quay đầu, hốc mắt ửng hồng: "Thương Thương. . . . . ."

Âm thanh mang theo chút nức nở, lần này thế nhưng hắn lại luống cuống, đặt chén ở một bên, đỡ nàng dậy. Nàng đau lòng là thật, nhưng vẫn giả bộ đáng thương, hắn nhìn ra được nàng đang giả đáng thương, nhưng mà….?

"Tam nhi, thế nào? Có phải trên người không thoải mái hay không?" Chẳng lẽ là mình thật quá không tiết chế rồi sao?

Vành mắt nàng đỏ lên nhìn hắn "Lạch bạch" một tiếng, một giọt lệ rơi lên mu bàn tay của hắn: "Chàng khi dễ ta! Hu hu hu. . . . . ." Hiện tại hắn chính là khi dễ nàng không thể trở về tam vương phủ, cũng không thể về tướng quân phủ, chỉ có thể ở nơi này của hắn, cho nên cứ khi dễ nàng như vậy đúng không?

"Tam nhi đừng khóc. Thương Thương không có khi dễ nàng, đó là. . . . . ." Hắn muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói gì.

"Chàng chính là khi dễ ta! Khi dễ ta hiện tại không nhà để về, cho nên chàng mới như vậy! Hiên Viên Ngạo so với chàng đối với ta tốt hơn nhiều!" Nàng hung hăng lau nước mắt một cái, hẳn là hơi nhớ Hiên Viên Ngạo rồi. Mặc dù mình luôn chọc hắn giận đến giơ chân, hắn cũng không có đối với nàng như vậy!

Vừa nghe nàng nói như thế, trong mắt hắn cảm giác hốt hoảng càng sâu: "Tam nhi, nàng nghe người ta giải thích! Người ta thật không có nghĩ như vậy!" Nàng có thể bởi vì như vậy mà không cần hắn hay không?