Note: Hôm nay Vương giả vinh diệu mở mùa 29, muốn chơi quá mà chưa edit xong không dám bật chơi.
Chơi là khỏi đăng chương TvT
Trong hành lang chật hẹp, mũi chân Hứa Liêm thỉnh thoảng va vào tường, trần nhà như quay cuồng như muốn sụp đổ, nhưng Đoạn Trù lại cứng rắn cường thế chống đỡ một mảnh không gian này.
Đồng thời, lặng lẽ lại vô cùng kiêu ngạo mở ra một khe hở trong trái tim khép kín của Hứa Liêm.
" Trung tướng......."
" Chìa khoá cho tôi.
" Đoạn Trù không có bất kỳ ý tứ nào muốn buông y ra, giờ phút này chiều cao của hắn phát huy công dụng, bàn tay ôm lấy đầu gối Hứa Liêm cầm lấy chìa, dễ dàng tra vào ổ khoá.*
*tôi ban đầu nghĩ bế lên là bế bằng 1 tay, 1 tay tra chìa, nhưng không, sau khi bị văn tả của tác giả hành não thì hoá ra là cmn bế công chúa à....
Hứa Liêm không thể đi bệnh viện, sẽ lưu lại ghi chép chói lọi.
Bất luận manh mối nào đêm nay cũng đủ trở thành nhược điểm trí mạng cho Nội các sau này tóm lấy.
Đoạn Trù hiểu rõ điều này, cho nên sắc mặt của hắn vẫn luôn lạnh như băng, mà sau khi vào cửa trông đến bố trí trong phòng, phải nói là trên mặt rớt vụn băng.
Bên trái cửa là phòng tắm, nhìn thẳng về phía trước bên trái một chiếc giường, bên phải một cái tủ, lối nhỏ trung gian miễn cưỡng vừa đủ chứa một người đàn ông trưởng thành.
Hết.
Đoạn Trù đặt Hứa Liêm xuống giường, hai chân hơi tách ra mới có thể thoải mái ngồi.
Hắn từ trong túi móc ra bình xịt chữa trị loại tốt nhất, trong lồng ngực như bị cái gì đó đè nén, ngột ngạt khó chịu.
" Trung tướng, ngài không nên tới đây, theo dõi trải khắp chủ tinh, ngài càng là.....!"
" Tôi có thể tới.
" Đoạn Trù trầm giọng ngắt lời, hắn nếu đã làm, thì sẽ có vẹn toàn nắm chắc.
Trong lúc này Đoạn Trù đã xé xong bao bì bình xịt, muốn tháo dây giày của Hứa Liêm.
Hứa Liêm rùng mình vội ngăn cản, nhưng lại bị Đoạn Trù giữ chặt cổ tay, nhất thời không cử động được.
Hai người ai cũng không nhường ai, người này so với người kia ra càng sức hơn.
Trong mắt Hứa Liêm có gợn sóng lay động, ngoài cửa sổ xe bay vun vút lướt qua, ánh sáng chớp tắt miêu tả đường nét khuôn mặt của Đoạn Trù, lãnh ngạnh túc mục, nhưng dường như có gì đó như sắp tan vỡ.
Phải, Đoạn Trù đau lòng.
Hai năm trước trận thổ lộ bị người người nhiệt tình thảo luận kia, Đoạn Trù chỉ liếc mắt một cái đã thấu tỏ, Hứa Liêm người thanh niên này có thể vì mình mà chết.
Khi đó kế hoạch ấp ủ mấy năm đã khởi động, tuyệt không có đường sống để quay đầu, hắn càng không có tư cách để nói chuyện yêu đương, cho nên chỉ có thể lạnh lùng từ chối.
Thật ra từ chối là đúng đắn, nếu không sẽ mang tới nguy hiểm cực đại tựa như đêm nay vậy, Hứa Liêm nghĩa vô phản cố* mà tiến về phía trước, trong cốt tuỷ của có một loại bi quan trời sinh, không đặt sinh tử ở trong mắt.
*tuyệt không lùi bước.
Nhưng Đoạn Trù cực để ý, hắn sợ người này đấu tranh anh dũng liều mình quá mức, sợ chớp mắt một cái không tìm thấy y nữa.
Đoạn Trù là người thường, thời đại tinh tế sinh tồn khó khăn, trong lòng hắn không gì quan trọng hơn mạng sống, cho nên hắn lưu lại điều quan trọng nhất này cho Hứa Liêm.*
* ngụ ý vì muốn thằng cha chuyên tìm chết này được sống lâu dài nên hai năm trước từ chối ổng.
Kế hoạch đưa Buddy rời khỏi chủ tinh lần này hắn bị hạn chế liên luỵ rất nhiều mặt, vì vậy tự thuyết phục bản thân, để Hứa Liêm giúp mình một chút.
Sau đó từ trong miệng Tô Việt Nhiên mới biết được toàn bộ quá trình không chút nào sợ chết của y.
Lúc ấy tim như muốn ngừng đập, giờ phút này nhớ lại cũng vẫn khó chịu khôn nguôi.
" Tôi còn tự hỏi cậu có biện pháp khác nào, dù sao phong cách hành sự của Thân Vệ quân ở chủ tinh có thể nói là lớn mật làm càn." Đoạn Trù bắt lấy tay Hứa Liêm ấn mạnh sang một bên, ý chỉ không cần y lộn xộn, " Kết quả cậu đi bám vào đáy phi hành khí? Cánh quạt gió một khi quạt đến cậu........!"
Đoạn Trù không nói tiếp, dây giày của Hứa Liêm đã cởi, chân của y cũng gầy, nhẹ dùng sức là có thể tháo xuống boot da cao cổ, không có mùi hôi, mép tất đã sờn rách lợi hại.
Đoạn Trù cởi dây thun ở gấu quần, đầu ngón tay thỉnh thoảng xoa nắn làn da Hứa Liêm, sự tỉnh táo cứ thế bị hắn xoa đến mất sạch.
Đầu óc Hứa Liêm trống rỗng, suy nghĩ duy nhất chính là, " Vừa rồi là tay của Trung tướng", " Ta xứng sao? ", " Mấy ngày nữa thôi không cần tắm".
" Đúng là còn biện pháp khác.
" Hứa Liêm máy móc trả lời, " Nhưng sẽ để lại dấu vết, nếu Nội các đột xuất kiểm tra, bọn họ luôn có thể xâu chuỗi chứng cứ, như hiện tại mới là an toàn nhất."
" Lỡ như không may rớt xuống, cậu cảm thấy còn an toàn không?" Đoạn Trù nhẹ thở phào khi thấy bắp chân Hứa Liêm còn chưa lở loét nghiêm trọng như trong tưởng tượng*, nhưng sờ lên phi thường cương cứng, loại cứng đờ này từ mắt cá chân chạy đến đầu gối, vì vậy hắn vén ống quần lên trên đùi.
*hẳn là bỏng lạnh + bệnh cước mức độ nặng, gây mưng mủ, loét da thậm chí là combo hoại thư (chết mô trong cơ thể) khi tiếp xúc với nhiệt độ thấp quá dài.
Gg để thêm chi tiết.
Hứa Liêm: "??? "
" Tôi, tôi sẽ không rơi xuống......" Hứa Liêm lắp bắp, vô tình lại giẫm trúng điểm khó chịu nhất lúc này của Đoạn Trù, " Tôi từng bám rồi, lúc đó...."
Đoạn Trù đột nhiên lườm y, mắt sắc như dao, Hứa Liêm vô thức ngậm miệng, không dám hé răng.
Lòng bàn tay của Đoạn Trù thực ấm, dù cho xúc giác trên làn da của y đã vô cùng kém, nhiệt độ vẫn cứ truyền lại cực rõ ràng, gần như muốn đốt cháy cả người Hứa Liêm.
Sắc mặt của y đỏ bừng, vị thiếu tá trầm tĩnh lạnh nhạt ngày thường giờ phút này hận không thể co lại thành một cục, lại bởi vì động tác xoa bóp của Đoạn Trù mà không thể không cố gắng phối hợp, thành ra trông dáng vẻ có hơi ngốc nghếch, mắt trừng to.
Đây là loại dịch chữa trị dạng bình xịt tân tiến nhất hiện nay, dược hiệu* sau khi ngấm sâu vào trong da sẽ tiến hành phục hồi lượng tử.
Độ hiệu quả này cộng thêm khả năng tự lành cường hãn của Hứa Liêm, sau khi bôi qua một lớp cảm giác cứng đờ trên chân đã giảm đi rất nhiều.
* hiệu ứng của thuốc
" Ba ngày tới không thể chạm vào nước, sáng tối đều phải bôi.
" Đoạn Trù đọc rõ từng chữ, như là hận không thể bổ đầu Hứa Liêm ra nhét vào, để y răm rắp làm theo.
Hứa Liêm gật đầu, giơ tay nhận lấy bình xịt nhưng không rút về được, dưới ánh mắt sắm lẹm của Đoạn Trù, y tự giác trả lời: " Tôi sẽ đúng hạn bôi thuốc, Trung tướng.
"
Biết cái người này nói được làm được, chuyện đáp ứng hắn sẽ không qua loa, Đoạn Trù mới chịu buông tay.
Trong bầu không khí an tĩnh nhè nhẹ tản ra ái muội.
Hứa Liêm nắm chặt bình xịt, " Trung tướng không về sao?"
Đoạn Trù vẫn nhìn y chằm chằm, " Đuổi tôi? "
" Không phải! " Hứa Liêm vội vàng lắc đầu, " Không còn sớm, ngài cần được nghỉ ngơi, "
" Cậu mới cần nghỉ ngơi.
" Đoạn Trù sửa lại, còn bản thân hắn có thể phấn chấn thức bảy ngày bảy đêm ấy chứ.
Nhấc lên góc chăn, cảm xúc mỏng nhẹ khiến Đoạn Trù khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, cầm phủ lên người Hứa Liêm.
Trong cái phòng lạnh thế này thì không cần cởi áo khoác nữa.
" Nằm xuống.
" Đoạn Trù ra lệnh.
Hứa Liêm làm theo.
" Nhắm mắt lại.
" Đoạn Trù nhắc nhở.
Hứa Liêm trong lòng thấp thỏm, tuy rằng đã nhắm lại nhưng hàng mi không ngừng run run.
Giọng nói của Đoạn Trù ôn hoà vang lên: " Ngủ đi.
"
Ngủ? Hứa Liêm ngạc nhiên, cứ thế này mà ngủ?
Trung tướng Đoạn Trù tiếng tăm lừng lẫy, được dự là " Hi vọng của nhân loại", người mình thích, giờ phút này cùng mình chen chúc trong phòng ký túc chật hẹp, quỷ mới ngủ được!
Ngay sau đó, nhiệt độ ấm áp phủ lên mi mắt, hơi thở quen thuộc, là lòng bàn tay Đoạn Trù.
" Mau ngủ." Đoạn Trù thúc giục.
Đầu óc Hứa Liêm hoàn toàn đình công, sau một hồi không rõ bao lâu, ý thức của y dần tan rã.
Chất lượng giấc ngủ của Hứa Liêm không tốt, có đôi khi y ở trong mơ chạy loạn như điên dại, có đôi khi lặp lại toàn bộ những cực hình trong quá khứ.
Dày vò thống khổ ban đầu qua đi, cơ thể và thần kinh cũng dần thích nghi.
Đêm nay thật đặc biệt, Hứa Liêm an tĩnh ngủ say đến nửa đêm.
Đoạn Trù nhìn đồng hồ, 3 giờ sáng.
Hắn cứ thế ngồi bên mép giường, nhìn Hứa Liêm suốt hai giờ, một chút cũng không thấy mệt.
Ngay ở lúc Đoạn Trù tính toán đi về, người trên giường bỗng nhiên nhíu chặt chân mày, mồ hôi lạnh chớp mắt túa ra trên trán, từ an tĩnh đến thống khổ, không có bất luận dấu hiệu báo trước nào.
Y nắm chặt chăn bông trước ngực, hung hăng ấn lên vị trí trái tim, toàn thân lăn lộn phát ra tiếng rên rỉ kìm nén.
Động tác này khiến Đoạn Trù giật mình, hắn vội bước tới, hai tay chống hai bên thành giường, ôm trọn Hứa Liêm vào lòng, " Làm sao vây?"
" Hứa Liêm! Hứa Liêm?! " Đoạn Trù kinh hoảng thất thố, " Làm sao vậy? "
Hứa Liêm không tỉnh lại, gân xanh trên trán y như muốn vỡ ra, tựa như đang giằng co với kẻ nào đó, cho dù không mở mắt cũng nhận ra hận ý nồng đậm bủa vây quanh mình.
" Cút! " Hứa Liêm thanh âm khàn khàn nhuốm vẻ huyết tinh, " Đừng, đừng....chạm vào tôi! "
Mấy chữ này khiến trái tim Đoạn Trù run lên.
*
[ kích hoạt thuộc tính mới]
Hứa Liêm: ngừi đàn ông không biết sợ chết viết như thế nào
Đoạn Trù: vừa phải cua crush vừa phải chú ý không để anh ta đi tìm chết, tâm bảo bảo mệt.
TvT.