Hắn Ở Trên Mạng Chuyển Chính Thức

Chương 11: 11: Trung Tướng Nhà Cậu Gửi Cho Cậu





Khoa học công nghệ hiện tại phát đạt, dùng trí não rà quét tinh chỉnh khuôn mặt một chút không phải chuyện khó, chỉ mất ba phút.

Trước khi xuống xe Đoạn Trù và Hứa Liêm đều hoàn thành thao tác tinh chỉnh.

Nếu không việc hai người bọn họ cùng nhau xuất hiện sẽ khiến Tinh Võng tê liệt trong vòng nửa tiếng.Đương nhiên loại tinh chỉnh này chỉ có thể lâm thời khẩn cấp mới dùng, bởi vì hiện tại thanh toán tại malls đều sử dụng mã QR quét bằng trí não, ở một mức độ mà nói thì hoàn toàn đảm bảo tính riêng tư, không bại lộ danh tính.Hứa Liêm mặc áo khoác mới, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp.

Lúc xuống xe trời đã đổ mưa phùn dày đặc, có kịp bung dù thì cánh tay cũng đã ướt đẫm, y có chút ảo não, sau khi vào trung tâm mua sắm liền nhẹ giọng nói với Đoạn Trù: " Sau khi tgiặt sạch tôi sẽ trả lại cho ngài.

"Đoạn Trù mắt nhìn phía trước: " Không cần, chiếc áo này tôi mặc không vừa người nữa, cậu không cần thì ném nó đi.

"Không thể vứt, vứt rất đáng tiếc, vị trí vai áo vừa khớp với mình, đúng thật không thích hợp với trung tướng nữa, Hứa Liêm vùi mặt vào cổ áo dựng lên, che giấu nụ cười.Đỡ thế nào được đây? Khoé mắt chây mày thanh niên giống như tràn ngập ánh sáng, Đoạn Trù như vô tình quét mắt đảo qua, cổ họng lăn lộn.Rất nhanh đã mua được quần áo cho Đoạn Trạch, số đo của nhóc Đoạn Trù đều nhớ kĩ, chọn toàn là đồ ấm nhất, đẹp hay không bỏ một bên.


Đi tới đi lui giữa ba cửa hàng, hầu như là mua đủ.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng chuyên đồ nam Đoạn Trù dừng chân lại nhìn, Hứa Liêm nhận ra, " Trung tướng cần mua ít đồ sao? "" Không." Đoạn Trù trộm nhìn quần bò đã bạc màu trên chân Hứa Liêm, đè lại xung động* trong lòng, không thích hợp, không lập trường không thân phận, ngay cả bạn bè cũng chẳng phải, thật vất vả chịu đựng tới ngày hôm nay, nếu để Nội các đánh hơi ra cái gì đó, người chịu tội sẽ là Hứa Liêm.Mua đồ xong Đoạn Trù lập tức lái xe bay đến cảng Tường Vi, trùng hợp lúc đó vừa có ba nghị viên Nội các đang bước ra.Hiệu ứng tinh chỉnh khuôn mặt đã mất tác dụng, một đám tâm nhãn* nhiều như than tổ ong, mắt thấy Đoạn Trù và Hứa Liêm cùng nhau xuất hiện ai nấy đều sững sờ.

Đoạn Trù dáng vẻ không coi ra gì, gật đầu tượng trưng chào hỏi, sau đó mặt mũi không kiên nhẫn dặn: " Nói với Đoạn Trạch, nếu nó ham mát mẻ không mặc ấm thì đừng mong tôi tới thăm.

"* đề cập đến đầu óc và sức quan sát, có mắt nhìn, cũng mang nghĩa là ám chỉ người mưu mô nhiều kế, hoặc về tính khí ( tâm nhãn nhỏ nhen= không khí độ, hẹp hòi.)Hứa Liêm: " Vâng, Trung tướng."Đoạn Trù nói xong đóng cửa sổ xe rời đi, mười phần dứt khoát.Hứa Liêm mặt không cảm xúc, tìm không ra tia bất thường, thật bởi vì y không cảm thấy giữa mình và Đoạn Trù có gì đặc biệt.Một nghị viên trong số đó tiến lên, đánh giá túi đồ trong tay Hứa Liêm: " Đưa cho Đoạn Trạch thiếu gia? "" Đúng vậy." Hứa Liêm hiểu rõ, mở túi ra.

" Tất cả ở đây.

"Gã nghị viên lật xem vài lần, xác thực đều là cỡ quần áo dành cho Đoạn Trạch, lập tức đánh mất nghi ngờ, xua xua tay: " Ừ ừ, cậu cứ bận việc mình đi.


"" Khoan đã." Một người đàn ông có đôi mắt ưng nhìn chằm chằm Hứa Liêm, nặng nề hỏi: " Áo trên người cậu từ đâu mà có? "Sau gáy Hứa Liêm đổ một tầng mồ hôi lạnh.Y không am hiểu mưu mô chính trị, nhưng phàm là chuyện liên quan đến Đoạn Trù, Hứa Liêm phá lệ mẫn cảm.

Chiếc áo này dù Đoạn Trù không cần nữa, nhưng người của Nội các có thể thiết tưởng ra cả ngàn lí do, hơn nữa y và Đoạn Trù quan hệ gượng gạo, dùng cách nói trên Tinh Võng thì là " Thượng tướng chỉ thiếu điều chưa giơ súng bắn chết con chó không biết tự lượng sức mình Nội các nuôi kia."Vì vậy việc Đoạn Trù tặng quần áo cho y nói thế nào cũng không thông.Nội các sớm muộn cũng phải nhả ra quân quyền, không thể gây rắc rối cho Đoạn Trù, ít nhất không thể trong thời điểm quan trọng này.

Hứa Liêm vẻ mặt không đổi trả lời: " Tôi nhớ đã mua nó vào khoảng hai năm trước, có chuyện gì sao, thưa ngài? "" Không." Đối phương ngoài cười trong không cười: " Chỉ là nhìn không ra, thiếu tá Hứa Liêm ngày thường cần kiệm giản dị nhất còn biết mua đồ định chế*? "*đặt may riêng." Định chế? Cái này tôi đúng thật là đã quên rồi.

" Hứa Liêm không rõ chiếc áo này có phải là đồ định chế hay không, đề phòng đối phương muốn lừa hắn, y ba phải trả lời.

" Lúc ấy chỉ muốn mua đồ chất lượng tốt một chút dùng qua hai năm.

"" Được rồi! " Một nghị viên khác thúc giục: " Tôi bên đây vội đến sắp bốc khói rồi, ông còn có tâm tình xem người ta mặc gì à?!"Ánh mắt tìm tòi của đối phương cuối cùng cũng rời khỏi Hứa Liêm, nhưng tâm trạng tồi tệ vẫn ảnh hưởng đến y.Bị theo dõi......Hứa Liêm mím môi, không nói một lời ngồi vào phi hành khí.Phía trước cảng Tường Vi, trên một đoạn đường nào đó, Đoạn Trù để xe bay chuyển sang chế độ ẩn hình, thông qua gương chiếu hậu quan sát một màn vừa rồi.Hứa Liêm lái phi hành khí rời đi, mà bàn tay nắm vô lăng của Đoạn Trù nổi đầy gân xanh, gã nghị viên mắt ưng kia là người trung thành ủng hộ Camo White, rõ ràng gã đã nổi lên nghi ngờ.Không nên xúc động.........Đoạn Trù chỉ là không kìm lòng nổi, nhìn thấy dáng người gầy yếu của Hứa Liêm liền muốn y mặc ấm một chút, lại nghĩ tới người này xưa nay không có hoạt động giải trí gì, mỗi ngày hai đầu trạm trung chuyển và kí túc xá đi đi về về nên trộm muốn mang y tới trung tâm mua sắm dạo quanh.


Đoạn Trù giơ tay che mặt, thầm nghĩ áp lực suốt hai năm ở trong lòng biết đi đâu để phát tiết?Bởi vì nơi đây là chủ tinh, trong tối ngoài sáng có vô số đôi mắt chằm chằm quan sát hắn, cho nên làm gì cũng phải tìm đủ mọi loại lí do, ngay cả việc muốn mua cho Hứa Liêm ly nước trái cây y để ý cũng không làm được.Hứa Liêm vì mang Đoạn Trạch ra ngoài, phải chịu bốn mươi lần công kích cấp trung.

Đoạn Trù nghẹn trong lòng cả ngày này, vô số lời hỏi thăm trằn trọc trên đầu lưỡi cuối cùng chỉ có thể chua xót nuốt xuống, loại giày vò này ai có thể hiểu được?Đoạn Trù là một thợ săn có kiên nhẫn, hắn có thể bình tĩnh thản nhiên đối mặt với nghịch cảnh, giờ phút này lại nóng nảy hiếm thấy.Loại cảm xúc này rất nhanh đã bị một số thứ nặng nề đè trên vai đẩy xuống vực sâu, hắn bình tĩnh khởi động xe bay, vẻ mặt khôi phục dĩ vãng.*" Anh tui thật nói vậy? " Đoạn Trạch lôi ra chiếc áo khoác ấm mùa thu màu xám, thấy Hứa Liêm gật đầu liền mặc vào.

" Được nha, anh nói lại với anh tui, mỗi ngày tui sẽ đổi một món, để ổng tới thăm tui.

"Hứa Liêm: " Nhất định chuyển lời.

"" Đúng rồi.

" Thấy Hứa Liêm sắp đi, Đoạn Trạch gọi người quay lại, chỉ chỉ lên bàn: " Ở dưới sách, giấy gói tui chưa có vứt đâu, anh muốn thì cầm đi đi.

"Câu cuối cùng gần như nghe không ra âm thanh, miễn cưỡng như bị ai bóp cổ.Hứa Liêm hai mắt sáng ngời, cười cười: " Cảm ơn.


"Vừa đến trạm trung chuyển Hứa Liêm đã đổi về quân phục, y mang bao tay màu trắng, đường nét xương bàn tay đẹp không đến khó tả, chỉ đơn giản đứng đó cầm sách lên rồi bỏ sách xuống, có một loại cảnh đẹp ý vui say mê lòng người.

Đoạn Trạch bỗng nhớ tới lúc trước khi còn ở Miller Star, có tên thiếu gia quý tộc muốn lấy lòng anh trai, tự mình bưng trà rót nước, tay dưỡng đến vừa trắng vừa mềm y chang phụ nữ, nhưng cũng chẳng ưa nhìn cho lắm.Chút nữa thì nghĩ lệch đường, Đoạn Trạch ho nhẹ hai tiếng: " Được rồi, không còn việc gì nữa thì anh ra ngoài đi.

"" Ừm, vậy thì Đoạn Trạch thiếu gia nghỉ ngơi cho tốt, tôi xin phép đi trước.

" Hứa Liêm xoay người rời đi.Cửa vừa khép lại, Đoạn Trạch ảo não ném quần áo lên giường, tự hỏi mình lưỡi bị mèo ăn rồi à, rõ ràng muốn hỏi Hứa Liêm ngày hôm đó anh ấy không tới đưa cơm có phải bị phạt hay không? Có bị làm sao không?Không thể không nói, cùng với người nào đó đúng là anh em ruột.*Tô Việt Nhiên bước vào Đoạn gia khi Đoạn Trù đang thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, hắn khoa trương dụi mắt, nghi ngờ mình gặp áo giác rồi.

Đoạn Trù tuy không phải cái loại tàn tật kĩ năng sống không thể tự lo liệu sinh hoạt, nhưng dù sao cũng là một tên quý tộc hàng thật giá thật, bình thường chỉ tự thân sắp xếp tài liệu công tác cá nhân, còn lại thì bỏ.

Từ khi nào biết đường đi dọn tủ đồ?Tô Việt Nhiên nhạy bén phát hiện, Đoạn Trù đang phân ra mấy loại quần áo mùa đông nửa cũ nửa mới, xếp gọn bỏ vào một chiếc rương.

Mấy năm nay tên này cường tráng không ít, quần áo mặc không vừa nữa, cho nên là đang muốn làm cái gì vậy?.