Hàn Ngu: Gặp Ai Đều Hốt

Chương 2




Nhìn lại có chút xơ xác căn phòng, nhìn lại mình lúc này như một kẻ lập dị. Căn phòng thì u ám, chỉ có một vài vệt sáng luồn qua chiếu rọi vào những góc của căn phòng.

Nhìn vào trong gương lúc này, một thanh niên cao ráo nhưng khuôn mặt lại bị che khuất bởi mái tóc dài.

"Hệ thống chỉ có chức năng đem ngươi tới thế giới này, mỗi tháng hệ thống sẽ định kì phân phát một phần thưởng ngẫu nhiên cho túc chủ, ngoài ra hệ thống sẽ không can thiệp vào bất cứ điều gì khác không thêm một trợ giúp nào cả, cũng như không ảnh hưởng đến cuộc sống túc chủ ở thế giới này!"

Nghe xong hệ thống nói hắn có chút vui mừng lẫn sợ hãi, ít nhất hắn có thể có một vài món quà từ hệ thống nhưng mà hắn cũng phải tự mình bước tiếp trên cái thế giới xa lạ này.

Nhìn lại con heo đất trên tủ giường hắn nảy ra một ý nghĩ. Lao thẳng xuống nhà cầm theo con heo đất trên tay. Vừa mới xuống cầu thang tiếng mẹ Bo Yong lền vang lên

" Ăn cơm luôn nè con!"

"Con ra ngoài một chút cái đã lát nữa con sẽ về liền!"

Cầm con heo đất hắn chạy ngay tới một tiệm làm tóc, nhưng trước khi đó hắn đã thủ tiêu con heo đất của mình và không ngờ tới trong đó có hơn gần 500 ngàn won, đó là một số tiền rất lớn. Theo trí nhớ bố hắn ở thế giới này thu nhập một tháng cũng chỉ có 400 ngàn won tầm đó.

Có tiền trong tay hắn liền lao vào một nhà tạo mẫu tóc gần nhà, với một người có tính khá gọn gàng như hắn thực sự là không thể chịu nổi bên ngoài của mình bây giờ, nhất là cái kiểu tóc này.

Vừa bước vào cửa tiệm đã có rất nhiều người chú ý hắn vì thời đại này thực sự không nhiều người có thể có lối ăn mặc cũng như với cái đầu như cái đầu cắt moi như vậy.

Hơi ngượng ngùng chút nhưng hắn vẩn đi tới quầy lấy số đợi tới lượt của mình. Dần già mọi người cũng chả còn chú ý tới hắn, có lẽ là hắn sau khi tiếp nhận ký ức thì cũng có chút ít ảnh hưởng bởi tích cách của chủ cũ nên hắn có chút phai nhạt giữa đám đông.

Tới lượt hắn, người cắt tóc là một cố gái nhìn có chút xinh xắn giọng nói cũng rất êm tai

" Tóc anh nhìn có vẻ hơi dài nên anh có muốn cắt ngắn hay là chỉnh lại một kiểu khác?"

Nhìn trên cuốn album ảnh kiểu tóc, hắn chọn một kiểu tóc nam mà hắn cho là khá hợp với hắn. Theo như cô gái nói kiểu tóc này là cắt tỉa lazer ngắn không quá mất thời gian để giữ kiểu tóc này, để tự nhiên cũng có thể.

Sau hơn 15p, hắn lúc này gần như là tâm điểm của cả tiệm gần như mọi ánh mắt nữ đều nhìn về phía hắn, đến cả cô gái cắt tóc cho hắn cũng luôn miệng khen hắn đẹp trai này nọ.

Nhìn lại mình hắn, có chút thở nhẹ nhõm hẳn đi, đúng là kiếp này hắn có một cái tui da khá tốt với khuôn mặt tuấn lãng góc cạnh mũi cao môi hồng, mắt hai mí không quá to cũng như quá bé nhìn vào hắn lúc này có chút lãng tử phiêu trần, có cảm giác công tử hào hoa, chỉ là bộ quần áo đang mang lúc này có chút không hợp với hắn bây giờ cho lắm.

Hơi chút hài lòng về mình bây giờ, hắn đứng dậy định đi tính tiền thì có một vài cô gái mạnh dạn chạy tới xin kakao talk của hắn nhưng đều bị hắn uyển chuyển từ chối rằng mình đang không mang theo điện thoại.

Đi tới quầy tính tiền, định rút tiền ra để thanh toán thì có một người phụ nữ có vẻ như là quản lý của nơi này đi về phía hắn

" Chào anh! anh có thể cho chúng tôi một mẫu ảnh để trưng bày và đưa vào album được không?"

Bo Yong nghỉ có chút muốn từ chối nhưng quản lý ấy lại nói tiếp

" Tất nhiên chúng tôi sẽ miễn phí cho anh lần này cùng với một voucher giảm 10% tất cả các lần cắt!"

Thực sự lời mời chào của cô quản lý làm Bo Yong không thể chối từ nổi, chụp xong một vài bức hình cùng nhận một cái danh thiếp với một lời mời chào Bo Yong có thể đến liên hệ để nhận chụp quảng cáo, cô ấy có một cửa hàng muốn chụp hình quảng cáo. Bo Yong cũng chỉ nói sẽ liên hệ sau rồi đi về.

Vừa bước chân ra khỏi tiệm thì trong tiệm lúc này có chút nháo lên một vài cô gái liền chạy đến nơi quản lý đòi xin số của Bo Yong nhưng quản lý cũng chỉ lắc đầu nói không có.

Ra tiệm kiếm một cửa tiệm mua cho mình một cái khẩu trang vì đi trên đường bị nhiều người chú ý như vậy thực sự làm Bo Yong không quá quen thuộc lắm.

Hắn còn tính đi mua mấy bộ quần áo nhưng mà nghỉ tới ở nhà mẹ hắn còn đợi hắn ăn cơm nên hắn cũng bỏ đi suy nghĩ đó mà đi về nhà.

Về tới nhà hắn vẫn như bình thường ngồi vào bàn cơm.