Lúc này hắn rất muốn nói cô sẽ làm gì tôi nhưng lương tâm không cho phép.
Nhìn thấy cảnh tượng này nên hắn cũng cố gắng lui lại về sau để tạo cảm giác an toàn cho cô gái này, và cô gái cũng có chút bình tĩnh trở lại. Đi ra thử mở cửa và nói là cửa không khóa đề cho cô ấy an tâm hơn, đây là một số mẹo nhỏ mà hắn biết để tạo cảm giác an toàn cho người đối diện.
"Cô bình tĩnh nghe tôi nói! Tôi chưa làm gì cô cả!"
"Vậy áo quần tôi đâu rồi?"
Nước mắt lại lả tả rơi xuống làm ướt một mảnh khuôn mặt tỉnh lệ
"Tôi sẽ nói chuyện hôm qua nhưng cô phải thật bình tĩnh lại đã!"
Tuy còn khóc nhưng mà cô gái vẫn cố gắng gật đầu ra hiệu đồng ý, Bo Yong thấy vậy cũng bình tĩnh ngồi xuống cái ghê cách giường một khoảng đủ an toàn để cô gái đối diện an tâm. Sau đó hắn bình tĩnh kể lại chuyện hôm qua nhưng mà có chút giảm bớt một số tình tiết có hắn ở trong như tình tiết hắn thay áo quần chẳng hạn.
Cô gái nghe xong cũng bắt đầu có chút nhớ lại, đợi sau câu chuyện gần 5 phút thì cô gái lại khóc càng dữ dội hơn không ngừng lấy chiếc mền quấn thân mình như sợ lộ ra điều gì đó.
Bo Yong có chút nghỉ, hắn nhìn hết trơn còn che cái gì mà che, nhưng mà hắn cũng không nói ra mà chỉ lẳng lặng nhìn cô gái ấy khóc thút thít. Lúc này mọi lời nói đều không còn tác dụng chỉ có sự lắng đọng mới thức tỉnh chúng ta.
Tiếng khóc lúc này cũng nhỏ dần Bo Yong ngước đầu lên nhìn thì cô gái đó mở đôi mắt to tròn mỹ lệ nhìn chòng chọc vào Bo Yong làm hắn có chút không hiểu sao nên cố gắng hỏi lại
"Cô không tin lời tôi nói a!"
Cô gái ấy lắc đầu
"Tôi tin!"
Nghe được câu trả lời đó hắn càng thêm thấy kì kì, đã tin sao mà còn nhìn hắn kì là như vậy, không biết sao hắn tự dưng sờ vào mặt mình kiểu có gì dính trên mặt mình hay sao
"Tôi có gì kỳ lạ lắm à!"
Cô gái lại lắc đầu càng làm hắn khó hiểu
"Vậy cô nhớ lại rồi đúng không?"
Cô gái gật đầu rồi lại khóc khiến hắn luống cuống tay chân hết cả lên có chút ngồi không yên muốn đi lên an ủi nhưng mà lại không biết an ủi kiểu gì.
"Tôi cũng không biết làm sao cho cô ổn lại nhưng mà tôi đã làm hết sức mình có thể và chiều nay tôi phải về nước rồi nên lát nữa cô có thể tự bắt xe đi về!"
Cô gái khóc lại càng lớn hơn, hắn sợ rằng người ở ngoài mà nghe thấy lại kêu hắn bạo hành hay là gì đó thì toi, thế nên đứng dậy bịch miệng cô gái ấy lại, và đưa tay ra dấu im lặng.
"Im lặng và bình tĩnh lại!"
Đợi cô ấy gật đầu hắn mới từ từ thả tay ra. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều vào phòng tắm lấy một cái bì bỏ quần áo hôm qua của cô gái vào một cái bao rồi từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo hưu nhàn của hắn đôi lên trên giương
"Đồ hôm qua của cô đã hư rồi, lấy đồ của tôi mà mặt còn không thì cô có thể gọi cho người đem đồ tới!"
"Phòng tắm bên kia cô có thể vào thay trong đó tôi sẽ không nhìn đâu!"
Cô gái lúc này lại im lặng lạ thường làm theo lời Bo Yong nói, vào thay quần áo rồi còn tắm trong đó nữa. Bo Yong ngồi ngoài này cũng lắc đầu thở dài, lấy vali xếp lại áo quần để lát nữa đi trả phòng.
Một lát sau cô gái bước ra mà hắn cũng đã sếp xong vali áo quần và bổ nó ở gần cửa. Thấy cô gái đã hoàn toàn bình tĩnh nên hắn cũng thở dài yên tâm. Cô gái bước tới phía Bo Yong rồi xòe tay ra
"Có thể cho tôi mượn điện thoại được không?"
Bo Yong cũng đồng ý và nghỉ rằng chắc cô gái này chỉ muốn gọi điện cho người thân tới đón hoặc gì đó. Cô gái cũng bấm số điện thoại mà hắn cũng chả để ý mà quay sang đi tìm xem thử mình còn để quên gì không. Thì bất ngờ lúc này trong tay kia của cô gái tiếng chuông vang lên thì ra cô gái lấy số của hắn
"Sao cô lại làm vậy?"
Thấy cô ấy như không muốn trả lời nên Bo Yong cũng chả muốn quan tâm là bao. Dù sao bao cảnh sát thì hắn cũng có cớ để nói
"Trước khi đi có thể cùng tôi ăn bữa cơm được không? coi như tôi trả ơn cho anh vì đã cứu tôi!"
Nghỉ gì đó nhưng Bo Yong vẫn đồng ý điều này, bao một bữa cơm cũng không có gì là lạ dù sao hắn cũng cứu cô gái này mà.
Đi xuống sảnh trả lại phòng cô ấy vì mặc áo quần Bo Yong nên có chút rộng thùng thình, không những vậy cô ấy còn mượn Bo Yong một cái khẩu trang. Mọi người ở khách sạn cũng không quá chú ý tới việc này dù sao việc này đặt ở nơi đây thì là rất bình thường.
Bọn họ cũng không đi đâu xa mà chỉ ăn tại khách sạn đó luôn, vì đã là 10h hơn nen khung cảnh cũng khá trống vắng chỉ có một vài người đang ăn ở đây. Hai người họ chọn một bàn ở gần cửa sổ khá khuất so với nhưng chổ ngồi còn lại, Bo Yong thì để cô gái toàn gọi món.
"Tôi tên là Đinh Lệ Nhiệt Ba người Tân Cương!"
Vừa nghe câu nói này hắn bổng đứng hình, không nghỉ tới người hắn cứu lại là một người ở khiếp trước hắn biết đến. Theo trí nhớ thì cô gái này là một diễn viên khá nổi tiếng ở trung quốc đại lục cũng như trong Châu Á.
Hơi giật mình rồi hắn cũng tự giới thiệu bản thân
"Tôi tên Bo Yong người Hàn Quốc tới nơi đây công tác"
"Có phải hôm qua anh đã thấy hết cơ thể tôi rồi không!"
Đang tính động đũa thì hắn khựng lại có chút lúng túng đặt đũa xuống, đang tính chuẩn bị giải thích cái gì đó nhưng đã bị Nhiệt Ba giơ tay lên chặn lại
"Tôi biết anh đã nhìn thấy nhưng mà tôi sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm gì đâu!"
Tiếng nói của Nhiệt Ba nghe có chút não lòng khiến hắn cũng bị ảnh hưởng và im lặng
"Xin lỗi! Thật tình tôi không hề muốn việc đó xảy ra"
"Anh không cần xin lỗi đâu tôi biết anh đang giúp tôi mà thôi!"
Nghe vậy hắn cũng không cảm thấy tốt hơn mà chỉ thấy càng thêm cảm giác tội lỗi. Cố gắng gượng cười để giải tỏa bầu không khí lúc này
"Trước đây tôi mong cơ thể của mình sẽ mong dành cho người đàn ông tôi yêu nhưng ai ngờ!"
Lúc này hắn có chút cứng hóng chả biết làm sao cứ miệng mở lớn như muốn nói điều gì mà lại không biết nói gì tay hắn lúc này đang toát mồ hôi chợt hắn lở mồm
"Tôi chịu trách nhiệm!"
Vừa nói câu này xong hắn cũng ý thức câu nói này ngu thế nào liền tự mình bịt mồm mình lại, nhưng không ngờ người ngồi đối diện lại hai mắt tỏa sáng nhìn chòng chọc vào hắn.
Biết mình lỡ mồm cố gắng ho vài cái, rồi ngồi ăn một cách tự nhiên như không gì xảy ra, lâu lâu thì liếc mắt bên cạnh đối diện Nhiệt ba cứ cười cười rồi ăn như vũ bão. Lúc ăn xong thì tính tiền hắn có chút muốn trả nhưng Nhiệt Ba cứ dành trả, bảo là báo ơn cho hắn.
Đứng trước cửa khách sạn Bo Yong nhìn qua Nhiệt Ba
"Tôi phải ra sân bay rồi nên tạm biệt cô, cứ coi như chưa việc gì xảy ra là được!"
Tự dưng bên cạnh Nhiệt Ba như kiểu sắp muốn khóc làm hắn cũng ý thức được mình vừa rôi câu nói có cái gì đó sai sai liền quay qua
"Xin lỗi mà, đừng khóc a! Tôi sợ con gái khóc trước mặt mình lắm a!"
Đúng lúc xe taxi tới Bo Yong cũng nói với Nhiệt Ba vài câu, nhắc là nhớ để ý lần sau đi bả cùng với khuyên nên gọi người thân đến đón đi, rồi theo người lái xe bỏ hành lý vào cốp sau. Vừa vẫy tay tạm biệt ngồi vào xe chưa kịp thở phào thì Nhiệt Ba đã chui tọt vào xe ngồi chỉnh tề vào cạnh Bo Yong như không có chuyện gì xảy ra.
Ngơ ngác nhìn Nhiệt Ba ngồi bên cạnh hắn có chút không hiểu
"Cô lên xe làm gì vậy? Sao không chịu về đi?"
Không trả lời câu hỏi Bo Yong mà Nhiệt Ba ngước đầu lên nói với tài xế bảo chạy xe đi rồi ngồi cạnh cười cười nhìn đường.
"Nè! Cô nghe tôi nói gì không?"
Thấy Nhiệt Ba bên cạnh vẫn không trả lời thì hắn cũng bó tay luôn ngồi nhìn ra đường mặc kệ muốn đi theo thì đi theo, chả lẻ cô ấy tới sân bay còn muốn lên máy bay chung với hắn không bằng.
20p sau thì hắn cũng tới sân bay, Nhiệt Ba cũng theo hắn xuống xe cứ lon ton theo sau Bo Yong. Nhìn thời gian chưa tới chuyến còn gần 30p nữa mới tới chuyến bay của hắn về Seoul. Tìm một chổ ngồi để nghỉ chân thì cô ấy cũng ngồi bên cạnh
"Cô gái tôi đã nói với cô rồi! mọi thứ chỉ tai nạn, tôi giúp cô thoát khỏi cũng là lương tâm tôi như vậy thôi, tôi không hề có ý khác với cô a!"
"Tôi biết!"
Nghe câu trả lời như vậy hắn có chút im lặng
"Cô biết tại sao cô còn muốn ám tôi nữa a!"
"Tôi muốn nhìn thêm một chút người đàn ông đầu tiên của đời tôi!"
Vuốt mặt thở dài hắn không biết làm sao nữa đây trời và tự hứa với long mình sẽ chả bao giờ làm việc tốt nữa. Tác hại là đây
"Anh biết không tôi trước giờ vẫn chưa yêu ai, trước đây cũng rất nhiều người tán tỉnh nhưng tôi biết họ chỉ coi trọng nhan sắc tôi thôi a!"
"Anh là người đầu tiên tôi thấy không làm gì tôi! Thực sự là tôi không đủ mị lực hay sao mà cả một đem anh không làm gì!"
"Theo trí nhớ tôi biết tối qua anh làm việc đó là đúng, nhưng anh cũng là người đầu tiên nhìn thấy cái đó cùng với cũng cứu giúp tôi như vậy nên tôi thấy anh thực sự rất tốt!"
"Cảm ơn vì lời khen nhưng tôi không tốt đến vậy đâu cô gái!"
Đúng lúc này tiếng đọc sân bay truyền đến thông báo chuyến bay của Bo Yong sắp tới và cũng là đến lúc hắn phải đi làm ít thủ tục còn lại để lên máy bay.
Đứng dậy đi tới làm xong thủ tục quay về tạm biệt Nhiệt Ba.
"Tôi sắp phải đi rồi! Cô ở lại giữ sức khỏe với lại lần sau có đi Bar thì nhớ chú ý, gặp nhau cũng là duyên tôi sống ở souel nên cô có tới thì cứ gọi tôi với lại cô có số tôi mà!"
Tiến thúc dục chuyến bay sắp bay làm Bo Yong không còn thời gian nán lại nên hắn cũng quay đầu bỏ đi để lại Nhiệt Ba một mình đứng đó. Bước đi thật nhanh nhưng lúc này vai hắn lại có người vổ biết là Nhiệt Ba tính quay lại để răn dạy cái cô gái này mới được ai ngờ đón chào hắn sau khi quay lại là một khuôn mặt áp sát.
Một cảm giác mềm mại truyền tới từ môi làm hắn tê dại, mùi thơm cơ thể làm hắn bị mê luyến, mắt của hắn thì trừng to bất ngờ như chưa định hình cái gì đang xảy ra thế này.
Dứt nụ hôn thì bóng người cũng nhanh chóng chạy thoát đi để lại hắn ngơ ngác.