Hàn Ngu Chi Thiên Vương

Chương 14: Moon Geun-young




Kim Sung-won vui lắm, bài hát đó là "bài tập" đầu tiên Jung Ji-won giao cho y, là ost cho bộ phim có tên là My litte bride - Cô Dâu tuổi 15, nội dung bộ phim rất mới mẻ, nói về đề tài tình yêu lãng mạn tươi trẻ, tất nhiên người ta nhờ thầy của y, nhưng Jung Ji-won nói người trẻ như Kim Sung-won thích hợp hơn, nên giao lại cho Kim Sung-won làm, ca từ hoàn toàn do Kim Sung-won viết, còn nhạc được Jung Ji-won giúp đỡ hoàn thiện.

- Xin chào ngài Ji-won, đạo diễn đang ở trong phòng biên tập, bảo chúng tôi đi đón.

Nhân viên công tác đợi sẵn bọn họ từ cửa:

Phòng biên tập chỉ người có trách nhiệm của đoàn phim mới được vào, cho nên thầy trò Kim Sung-won được đưa tới căn phòng khác, nhân viên công tác chuẩn bị cho họ cà phê rồi lùi ra.

Còn chưa uống hết thì có tiếng gõ cửa, đạo diễn Kim Ho-joon đi vào, chào hỏi Jung Ji-won, chỉ gật đầu qua với Kim Sung-won.

- Ji-won hyung đúng là gừng càng già càng cay, không ngờ sáng tác bài hát hợp tuổi trẻ như thế, ca từ đơn giản mà hàm chứa tình cảm sâu sắc, có phải thích bộ phim lắm không?

Kim Ho-joon cười háy mắt, ám chỉ tình tiết loli ẩn chứa trong bộ phim đánh trúng tâm lý xấu xa của nam nhân:

- Không công không nhận thưởng, thật ra bài hát này hoàn toàn là do học sinh của tôi sáng tác, chẳng qua cậu ta còn quá trẻ, chưa được tin tưởng thôi.

- Là chàng trai này sao?

Kim Ho-joon có chút bất ngờ nhìn chàng trai ngồi ngay ngắn đàng hoàng như học sinh trong lớp, trông bề ngoài không giống mấy người sáng tác nghệ thuật, nhưng Jung Ji-won không có lý do gì mà nói dối, bài hài này hắn thực sự hài lòng, quay sang Kim Sung-won hỏi :

- Vậy về bài hát này cậu thấy sao, nên giao cho ai hát thì hợp?

- Bộ phim này mang tình cảm vừa thuần khiết vừa tươi vui, tôi thấy nên để Moon Geun-young hát là thích hợp nhất.

Lúc cần thể hiện nhất định nắm lấy thời cơ, không nên khiêm tốn, rụt rè đó là kinh nghiêm tổng kết từ thất bại của mình, Kim Sung-won mạnh dạn nói:

- Để Moon Geun-young hát sao?

Đạo diễn Kim Ho-joon chưa tin tưởng khả năng Kim Sung-won lắm:

- Moon Geun-young chỉ là một diễn viên thôi, không giống như nữ idol chuyển nghiệp, để cô ấy hát có hợp không?

- Hoàn toàn thích hợp.

Kim Sung-won vô cùng tự tin giải thích:

- Trước tiên bài hát này dựa sát theo tình tiết trong phim, yêu cầu kỹ thuật không cao. Giọng của Moon Geun-young vui tươi đáng yêu, lại là diễn viên chính, do cô ấy hát sẽ chuyển tải được hết hàm ý của bài hát.

Thấy Kim Ho-joon đã động lòng, tiếp tục bổ xung:

- Chúng ta có thể kết hợp với một số cảnh quay ngoài lề bộ phim, ghép với bài hát, chế tác thành MV tuyên truyền, tôi tin hiệu quả rất tốt.

Jung Ji-won cầm cốc cà phê lên uống, ngả người dựa vào lừng ghế, hài lòng nói:

- Tôi đã nói gì nào, học trò của tôi được đấy chứ?

Kim Ho-Joon giơ ngón cái, lập tức tìm người liên hệ với Moon Geun-Young.

……

Moon Geun-young vừa mới kết thúc công tác quay phim My Little Bride, quản lý Kim Jong-dae vì thế cũng được hai ngày nghỉ hiếm hoi, chưa kịp lập kế hoạch làm gì thì đã nhận được điện thoại của đoàn làm phim.

- Sao, muốn Geun-young hát ost?

Kim Jong-dae thấy khó tin, nhìn lại số hiển thị trên di động, nếu không phải đúng số trợ lý đạo diễn còn tưởng ai trêu mình:

- Geun-young, kỳ nghỉ của cháu kết thúc rồi.

Cúp điện thoại rồi, Kim Jong-dae lái xe tới chỗ ở Moon Geun-young, vừa lái xe vừa gọi điện:

- Chú, cháu còn chưa nghỉ cơ mà.

Moon Geun-young làm nũng với chút bất mãn:

- Chú cũng hết cách, người đoàn làm phim vừa gọi điện tới.

Kim Jong-dae thở dài:

- Nghe nói nhà sản xuất âm nhạc mà đạo diễn Kim mời tới vì cháu mà sáng tác một bài hát, dùng làm ca khúc chủ đề cho bộ phim.

- Hả? Chú đùa với cháu phải không?

Moong Geun-young bật cười, cô là diễn viên chứ đâu phải ca sĩ:

- Chú cũng tưởng ai đùa với mình đây, giờ chú tới đón cháu, sau đó cùng tới đoàn làm phim gặp nhà sản xuất âm nhạc.

........

- Xin chào tiền bối.

Moon Geun-young cùng quản lý tới văn phòng Kim Sung-won:

- Xin chào, bộ phim em đóng rất hay.

Kim Sung-won nhìn cô gái dáng vẻ hiền lành đáng yêu trước mặt, lập tức có thiện cảm:

- Cám ơn tiền bối khen ngợi.

Moon Geun-young lễ phép cúi mình cảm ơn, ánh mắt lấp lánh tò mò, nếu chẳng phải đạo diễn Kim Ho-joon giới thiệu, cô không tin thanh niên trước mắt là nhạc sĩ còn kiêm luôn nhà sản xuất âm nhạc.

- Không cần khách khí, làm phiền chờ một chút, tôi và thầy Jung đang hoàn thiện nốt một số đoạn cho phù hợp với giọng của em.

Kim Sung-won xua tay, giao bài hát cho Moon Geun-young, lúc đầu cũng không không phải viết cho cô hát, nên một số chỗ chưa thích hợp cần điều chỉnh lại:

"Thầy Jung? Jung Ji-won?Thì ra anh ấy là học sinh của thầy Jung, đạo diễn Kim chắc là vì nguyên nhân này mới chọn bài hát của anh ấy?" Moon Geun-young yên tĩnh ngồi một bên, đầu óc không ngừng suy nghĩ, ánh mắt quét qua quét lại trên người Kim Sung-won.

Kim Sung-won cảm giác nãy giờ cô bé này nãy giờ cứ nhìn trộm mình, nhất thời nổi tính trẻ con, trợn mắt lè lưỡi làm mặt xấu.

- Khụ ...

Con ngươi Moon Geun-young co lại, thiếu chút nữa cười ra tiếng, may mà kịp cắn răng thu lại.

- Làm sao thế?

Kim Jong-dae không nhìn thấy Kim Sung-won làm trò, hỏi nhỏ:

Moon Geun-young lắc đầu, làm diễn viên từ bé, cô nhanh chóng khôi phục nụ cười tự nhiên, mắt nhìn Kim Sung-won lơ tít đi, cứ như nãy giờ vẫn chuyên tâm công việc, lỗ mũi hơi phập phồng, môi giảu lên.

- Lễ phép một chút, đối phương là tiền bối đấy.

Kim Jong-dae nhận ra phản ứng lạ của cô:

Là người quản lý, trước khi tới đây Kim Jong-dae tất nhiên kiểm tra tư liệu về Kim Sung-won rồi, mặc dù đối phương là ca sĩ, Moon Geun-young là diễn viên, nhưng cùng giới nghệ sĩ, đối phương debut sớm hơn, tuổi cũng nhiều hơn, là tiền bối không cần bàn cãi.

Moon Geun-young gật đầu, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn.

- Thả lỏng chút, không cần để ý tư lịch.

Kim Sung-won sửa xong ca khúc, quay lại thấy Moon Geun-young ngồi ngay ngắn như học sinh trên lớp, ôn hòa nói:

Cho dù trước đó một động tác nhỏ kia làm Moon Geun-young cảm giác đối phương thân cận hơn nhiều, nhưng vẫn giữ thái độ đúng mực:

- Tiền bối vì sao lại chọn em hát bài này?

- Vì thấy giọng của em trong trẻo hồn nhiên thích hợp với nội dung bài hát.

Kim Sung-won ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh mình:

- Có hay hát không?

- Có ạ, em rất thích ca hát.

- Thế thì tốt.

Tuy còn trẻ, nhưng vào nghề được mấy năm, không giống các cô gái cùng tuổi khác, Moon Geun-young đã rất biết ăn mặc, mơ hồ hình thành phong cách riêng mình, trang điểm cũng cẩn thận, xức ít nước hoa, không nồng, song cái mũi chuyên ngửi thức ăn của Kim Sung-won nhận ra ngay, lắm lúc y cứ trách sao cái mũi mình nhạy như thế, ngoài mặt không thể hiện ra chút nào:

- Trước tiên anh dạy em nắm lấy tiết tấu, âm vực, sau đó em tự luyện tập, tốt nhất hãy hồi tưởng lại cảm xúc trong phim.

- Vâng thưa tiền bối.

Khi làm việc Kim Sung-won tuy vẫn giữ nụ cười ôn hòa, song Moon Geun-young nhận ra được thái độ hết sức nghiêm túc của y:

- Bài hát này không cần kỹ thuật cao, nếu ca sĩ chuyên nghiệp hát ngược lại mang tới cảm giá giả tạo, cho nên em không cần quá để ý giọng hát của mình, lại không phải cần em dùng bài hát này tranh thứ hạng, quan trọng là phải thể hiện được tình cảm của nhân vật Seo Bo-eun.

Trải qua nửa tiếng hướng dẫn, Kim Sung-won thấy Moon Geun-young đã nắm bắt được ý đồ của mình:

- Tạm thời tới đây, em có thể về tự luyện tập được rồi.

- Cám ơn tiền bối.

Moon Geun-young đứng dậy cúi chào:

- Không cần khách khí.

Có lẽ vì trước kia bản thân quá cứng nhắc, cho nên từ lúc tỉnh ngộ thay đổi, Kim Sung-won không thích người khác quá quy củ với mình, giống như nhìn thấy bản thân trước kia vậy, y ghét con người mình trước kia:

- À, phải rồi, chụp chung với anh một tấm ảnh được không?

- Được ạ.

Moon Geun-young không theo kịp sự thay đổi của Kim Sung-won, vẫn thoải mái nhận lời.