Hàn Ngu Chi Thiên Vương

Chương 100: Lại đi tìm trẻ lạc




- Sung-won không thẹn là thiên vương trữ tình. Là ghủ tịch của YG, Yang Hyun-suk luôn chú ý động thái giới âm nhạc, Baek Ji-young comeback thành công, đương nhiên hắn cũng chú ý, nhất là bài I Won't Love do Baek Ji-young hát, tiếng lấy hơi như có như không ấy, thực sự không khác nào dùng dao cứ vào lòng mỗi người nghe: - Giờ tôi đã hiểu sao cậu nói chú trọng bản thân ca sĩ, bài hát này không phải Baek Ji-young không thể thể hiện hoàn mỹ đến thế.

- Đúng vậy, giọng ca của Ji-young noona ít nhất tăng thêm cho bài hát này 20% sắc thái. Kim Sung-won cảm khái nói:

Hai người trò chuyện một lúc về chuyện xảy ra quanh giới âm nhạc, Yang Hyun-suk hơi nhoài người tới nói: - Sáu đứa nhóc kia đang quay video trước debut, kết thúc sẽ đảo thài một hai đứa, Sung-won, cậu đánh giá chúng ra sao?

Kim Sung-won hết sức kiên quyết lắc đầu, y không có quyền làm ảnh hưởng tới vận mệnh của sáu chàng trai xa lạ, nhất là thời gian qua y nhìn thấy hết nỗ lực của họ.

- Chỉ là đơn thuần đánh giá ưu khuyết điểm thôi.

- Tiền bối lần nào đánh giá họ cũng rất khẳng định, hơn nữa YG còn có các ca sĩ như se7en, Gummy, cần gì đến tôi nhiều lời. Kim Sung-won rất lý trí nói:

Yang Hyun-suk chỉ biết lắc đầu, chàng trai này chẳng hề giống người mới hai mấy tuổi, lão thành quá mức.

- Ừm ... Ji-young nên tăng cường chút phương diện ca hát, cậu ấy có vẻ không thích hát, quá chú trọng rap. Còn Young-bae lý giải ca khúc nhanh, nhưng vẻ mặt khi hát thiếu tự nhiên. Kim Sung-won thấy mình tới YG học được không ít nếu mà không nói gì cả thì không được, cân nhặc cẩn thận nói:

- Choi Seung-hyun cơ sở vũ đạo quá kém, thế này e không đạt. Yang Hyun-suk làm như vô tình nói:

Kim Sung-won câm nín nhìn Yang Hyun-suk, hơn mình cả chục tuổi rồi mà còn chơi cái trò này.

Yang Hyun-suk bị ánh mắt Kim Sung-won làm xấu hổ, ho khẽ một tiếng nói: - Tôi rất do dự với thằng bé này, giáo viên của họ lại dễ bị tình cảm chi phối, nên muốn nghe ý kiến của cậu.

- Choi Seung-hyun có giọng nói cùng vẻ ngoài dễ gây chú ý, rap rất có cảm giác trầm mà thu hút của người da đen. Kim Sung-won chỉ nói cảm giác của mình chứ không xen vào bất kỳ bình luận nào:

Yang Hyun-suk gật đầu không truy hỏi nữa, Kim Sung-won rất biết cách cư xử.

Do đã bắt đầu ghi hình nhật ký debut, cho nên huấn luyện của sáu người Kwon Ji-young không cần bảo mật nữa, Kim Sung-won và Yang Hyun-suk thường cùng tới xem họ luyện tập trước ống kính. Nhìn sáu chàng trai nỗ lực đốt cháy thanh xuân của mình vì ước mơ, Kim Sung-won không khỏi sinh cảm khái, tuổi y không nhiều, nhưng debut sớm, kinh nghiệm dày dặn, thi thoảng chỉ dẫn bọn họ chút kỹ xảo ca hát, nhưng không bao giờ chuyên môn vì người nào đó, y luôn có gắng đặt mình ngoài cuộc.

Biểu hiện của Kim Sung-won làm các giáo viên phụ trách rất hài lòng, nên họ ngầm thừa nhận sự tồn tại của y, nếu không cho dù có sự đồng ý của Kim Hyun-suk, là người ngoài Kim Sung-won không có tư cách tham gia buổi luyện tập của sáu người, nói gì tới thi thoảng hỏi những câu trái khoáy làm người ta trào máu.

Kim Sung-won ở công ty YG cứ như một thực tập sinh cô độc, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, đôi khi vì suy nghĩ một vấn đề y thậm chí còn ngồi im tại chỗ đúng nửa ngày không nhúc nhích, xung quanh người ra người vào cũng không hay biết gì. Yang Hyun-suk sợ nhất điểm này của Kim Sung-won, hình như trừ lúc ngủ thì y luôn suy nghĩ không ngừng nghỉ.

"Chẳng trách y có được thành tích ngày hôm nay." Những người biết được hoạt động của Kim Sung-won ở YG đều chung suy nghĩ này.

Trung tuần tháng tư, Seoul muôn hoa khoe sắc, xuân quang vô hạn.

Tất cả nhân viên của YG đã quen với sự tồn tại bất thường của người không phải nhân viên công ty như Kim Sung-won, không còn ai ngạc nhiên khi nhìn thấy y nữa. Đồng thời do nghiêm lệnh từ Yang Hyun-suk, phóng viên không hề biết.

Kim Sung-won chỉ học tập tư tưởng âm nhạc của hiphop chứ không phải là muốn hát, cho nên đa phần thời gian y chỉ ngồi một chỗ nghe, suy nghĩ, lắm lúc cảm xúc bất chợt nổi lên y cũng đứng dậy hát, dần dần phát hiện giọng của mình hình như có chút chuyển biến.

Không ai hiểu niềm vui đó lớn lao thế nào với Kim Sung-won, vì thế y càng chú trọng bảo vệ cổ họng của mình, thậm chí món ăn quá cay hay quá mặn đều không ăn, hơn nữa thời tiết dù ấm áp rất nhiều, vẫn dùng một cái khăn quấn kín cổ.

Hôm đó kết thúc thời gian học tập buổi sáng, Kim Sung-won chuẩn bị đi ăn cơm thì nhận được điện thoại của Jessica.

- Sica, chuyện gì thế?

- Oppa, Taeyeon tới chỗ anh à? Giọng Jessica rất gấp gáp:

- Taeyeon sao lại tới chỗ anh? Anh không có ở nhà. Kim Sung-won không hiểu đầu cua tai nheo ra thế nào:

- Vậy oppa về nhà xem thử đi, vừa rồi Hwang Miyoung tới tìm em nói Taeyeon từ sáng đã đi đâu mất, bây giờ còn chưa về, di động thì tắt.

Miyoung? Là cô bé người Mỹ tên Tiffany? Kim Sung-won hơi đau đầu: - Đã tới chỗ cô bé hay tới để tìm chưa?

- Taeyeon chẳng bao giờ đi đâu cả, cô ấy chỉ luyện tập, đi học, lúc nào cùng ru rú trong nhà, hôm nay tự nhiên lại chạy mất. Jessica hiển nhiên đã hỏi qua điều này trước rồi, trả lời luôn:

- Ừ, vậy để anh đi về xem.

Kim Sung-won mượn Yan Hyun-suk một cái xe, tuy y hay thất thần, nhưng nếu không lái xe thời gian dài, hoặc cố gắng thật tập trung thì không thành vấn đề.

Trước khi về qua nhà Kim Sung-won còn lên cầu sông Hàn, nhưng không thấy bóng dáng Kim Taeyeon, tới nhà cũng không có dấu vết gì chứng tỏ Kim Taeyeon từng đến nhà mình.

Kim Sung-won gọi điện báo cho Jessica xong liền lái xe tới Dongdaemun tìm kiếm, y cũng không hiểu rõ lắm về cô bé này, cho nên cũng chỉ biết cầu may mà thôi, không ngờ lại lần nữa phải đi tìm trẻ lạc, lần trước là Jessica, lần này là Taeyeon, thật là chẳng biết nói gì nữa.

Lái xe tìm kiếm gần tiếng đồng hồ không có kết quả, Kim Sung-won dần thành đi lang thang không mục đích, khả năng tập trung cũng giảm sút, bắt đầu nghĩ tới chuyện báo cảnh sát.

- Í. Khi đi qua một thẩm mỹ viện, tình cờ nhìn thấy một bóng người ngồi ngay sau cửa kính, có vài phần giống Kim Taeyeon, liền tìm chỗ đỗ xe rồi đi tới đó.

- Chào anh, xin hỏi anh cần loại phục vụ nào? Người hướng dẫn kỳ quái nhìn thanh niên cao lớn trước mắt, khăn quàng cổ, mũ lưỡi chai, và kính mắt lớn, cứ như tội phạm trốn truy nã:

- Tôi tìm người. Kim Sung-won xua tay đi vào trong:

Sau cửa kính có một cô gái cũng đội mũ lưỡi trai ngồi cúi đầu, hai gối khép lại, bên trên đặt một cái túi kẹo mềm đủ màu, đang lựa chọn cho vào mồm. Dù không nhìn rõ dung mạo, nhưng với trí nhớ siêu cường, Kim Sung-won chỉ chớp mắt là nhận ra.

Đúng là Kim Taeyeon rồi, có điều cô nhóc này chẳng hề bi thương hay là u rũ như y tưởng tượng, ngược lại còn hào hứng ăn kẹo dẹo, cái miệng cười rõ là thỏa mãn, tích tắc đó Kim Sung-won chỉ muốn đưa hai tay ra véo cái má trắng trẻo kia.

....

Mấy ngày qua Kim Taeyeon thấy mình sắp phát điên rồi, mỗi ngày phải luyện tập làm cô gần như không thở nổi, cho nên khi mình còn lý trí, cô quyết định bỏ chạy một phen, tuy hơi có lỗi với Fany, nhưng Kim Taeyeon chẳng còn để ý được nhiều nữa rồi.

Không khí bên ngoài quả nhiên rất tươi mát.

Kim Taeyeon đi trên đường, tâm tình cực kỳ khoan khoái, mặc dù trí nhớ cùng cảm giác phương hướng của cô rất tệ, nhưng cái đầu thì rất nhanh nhạy, cứ bắt xe mà đi, tới nơi mình thích là nhảy xuống chơi bằng thích.

Chơi suốt cả một buổi sáng, Kim Taeyeoen chẳng còn giết mình ở đâu nữa.

Kiếm lấy một cái quán ngồi ăn trưa, ăn một mình thì sao, chả ai nhận ra mình, Kim Taeyeon ăn xong quyết định nổi loạn tới cùng luôn --- Cô muốn xỏ mấy cái lỗ tai.

Mua một gói kẹo dẻo, Kim Taeyeon ngồi ở viện thẩm mỹ chờ đợi.

Mặc dù thi thoảng nghĩ tới Fany, còn cả ước mơ ca sĩ của mình, Kim Taeyeon cảm giác đeo cả quả cân nặng trịch vào tim, nhưng cô quyết định hôm nay bất chấp hết.

An ủi bản thân một phen, Kim Taeyeon chuyển sự chú ý lên gói kẹo trong tay: Ừm, ngon quá, bình thường vì giữ dáng, cô không dám ăn, hôm nay ăn cho đã.

Có điều tâm tình khoan khoái của Kim Taeyeon nhanh chóng bị phá hỏng. Một bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, che hết cả ánh sáng.