Hàn Môn Trạng Nguyên

Chương 10: Con dâu nuôi từ bé




Tiểu nha đầu lúc này đã rửa sạch những vết dơ bẩn trên mặt, chỉ thấy cô bé mắt hạnh mũi ngọc tinh xảo, đôi môi mịn màng, ngũ quan tinh xảo đến không có một chút tỳ vết, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, căn bản là không giống như một đứa trẻ ăn mày, vào lúc này chính một mặt ngượng ngùng nhìn về phía Thẩm Khê.

Thẩm Khê không nghĩ tới cô bé đó lại đẹp như vậy, lập tức có chút thất thần, sau đó mới đột nhiên phản ứng lại, trong lòng tự nhủ hai kiếp của mình cộng lại cũng hơn ba mươi tuổi người, lại không thể ngờ sẽ lơ đãng vì một tiểu cô nương làm cho ngây ngô, thật sự quá buồn cười rồi.

Thẩm Khê ngẩng đầu, chỉ thấy Chu thị vui vẻ ra mặt, tựa như nhặt được bảo bối, khà khà vui vẻ: - Tiểu tử thối, mẹ quyết định đem tiểu nữ oa này mang về làm dưỡng tức.

Thẩm Khê đờ người ra chốc lát, giả vờ không rõ hỏi: - Mẹ, dưỡng tức là cái gì?

Chu thị vui tươi hớn hở liếc mắt nhìn hắn, cười nói: - Dưỡng tức chính là nàng dâu nuôi từ bé, còn có thể là cái gì?

Thẩm Khê trong lòng một trận ác hàn, gọn gàng dứt khoát hỏi: - Mẹ sẽ không muốn cho nàng lớn rồi làm vợ con chứ?

Chu thị thấy bộ dạng của Thẩm Khê có vẻ không vui, xoa eo, trừng mắt lạnh lẽo hừ một tiếng nói: - Con mới vài tuổi, biết cái gì mà gọi là vợ?

Chu thị dừng một chút, lại nói:

- Tiểu nữ oa dáng vẻ xinh đẹp như vậy, làm vợ của con con còn không vui? Đợi đến thị trấn rồi, mẹ sẽ bảo cha con đi quan phủ báo hộ tịch cho con bé, xếp vào ở với chúng ta... Việc này quyết định như vậy đi, không bàn lại nữa, đừng có như trước kia lý sự với mẹ nữa.

Thẩm Khê cảm thấy sự tình có chút không đúng, liền chất vấn: - Mẹ, mẹ cứ như vậy không chịu hỏi qua ý kiến của người ta, liền nhận con dâu nuôi từ bé về nhà ta? Quan phủ bên kia sẽ không truy cứu sao?

Chu thị trừng mắt lạnh lùng nhìn nói: - Truy cứu cái gì, đây cũng không phạm pháp! Hừ, cho rằng lão nương không đọc qua thư dễ bị lừa gạt có phải hay không? Tam bá mẫu của con chính là con dâu nuôi của Thẩm gia từ bé, đại tộc Thẩm gia có thể làm chuyện phạm pháp như vậy sao?

Thẩm Khê ấp úng, rốt cuộc cũng miễn cưỡng tìm được một lý do: - Nhưng... Nó... Nó lớn hơn con.

Tiếng nói hạ xuống, liền nghe Chu thị cười trêu chọc: - Mẹ nói tiểu tử con có phải là kẻ ngốc hay không hả? Con dâu nuôi từ bé là con dâu nuôi từ bé, đó là giữ cho con một người vợ sau này, khẳng định người vợ không lớn tuổi hơn con thì sao gọi là con dâu nuôi từ bé?

Thẩm Khê sửng sốt một lúc lâu, cảm thấy Chu thị nói như vậy thật sự là rất có đạo lý, hơn nữa hắn kiếp trước cũng biết thuyết pháp này, nhất thời trong lòng thê lương, chỉ có thể mang một bụng bực bội, giả bộ ngây ngô nói: - Mẹ, con chỉ muốn mẹ, không cần gả vợ cho con đâu, con còn chưa bảy tuổi, sao mà lấy vợ?

Chu thị liếc Thẩm Khê một chút, cười lạnh nói: - Con cho rằng lão nương muốn à? Bảy tuổi, đối với khoảng cách đủ tuổi cưới vợ của con cũng không là mấy năm. Chờ con đến tuổi lấy vợ lại không cưới được… Chúng ta lại không phải gia đình giàu có gì, tiểu nữ oa này đến với chúng ta sớm như vậy, cứ cho là tâm bệnh của lão nương cũng sớm khỏi.

Thẩm Khê không phục mà nói: - Mẫu thân con có bản lĩnh, con có thể tự mình cưới vợ.

- Con có thể có bản lãnh gì? Con nói xem, với gia nghiệp của nhà ta, chờ con lớn lên muốn cưới khuê nữ nhà người ta, tam thư lục lễ chỗ nào đến nhiều tiền như vậy? Lại nói, Thẩm gia nhiều tiểu bối như vậy, con lại là đứa út, nói không chắc còn có thể thêm vài đệ đệ, cho dù thế nào cũng không tới lượt con... Đi đi đi, đàng hoàng một chút cho lão nương coi, không cho phép con bắt nạt vợ tương lai.

Thẩm Khê liên tục cười khổ, kiếp trước hai mươi tám tuổi không giải quyết vấn đề hôn nhân, kiếp này vẫn chưa tới bảy tuổi liền giải quyết rồi.

Tiểu cô nương kia đỏ mặt, thấy Thẩm Khê có vẻ buồn bực, nhút nhát tiến lên hai bước, lại quay đầu lại nhìn Chu thị một chút, khẩn trương theo sau nhẹ giọng nói: - Đệ đệ, đệ chê tỷ bẩn sao? Không sao, về sau tỷ sẽ tắm rửa sạch sẽ thơm tho, thơm ngào ngạt luôn đấy!

Thẩm Khê nhếch miệng lộ ra cái điệu cười không hợp với tuổi của hắn, nói: - Ta không phải đệ đệ của ngươi, ta là tướng công của ngươi.

Nhìn tiểu nha đầu kia với khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vô cùng chờ mong, Thẩm Khê đột nhiên cảm giác được vô cùng tuyệt vọng. Nếu không phải Chu thị muốn cho nàng làm con dâu nuôi từ bé, còn có lý do gì thu nhận và giúp đỡ tiểu cô nương này? Cứ cho là mùa màng thái bình, một tiểu nha đầu mỏng manh như mảnh giấy bạc cũng không có cách nào sinh tồn được ở đây, có cơm ăn đã là quá tốt rồi.

Trầm mặc hồi lâu, tiểu nha đầu kia lo lắng hơn, đỏ mặt, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Thẩm Khê: - Đệ đệ, đệ yên tâm, về sau tỷ tất cả nghe theo đệ, chỉ cần đệ không đuổi tỷ đi, tỷ cái gì cũng nghe theo đệ.

Thẩm Khê nghiêng đầu sang chỗ khác để tránh nhìn cái cảnh thương tình này.

Đúng là Chu thị tựa hồ nghĩ đến cái gì, ngồi xổm người xuống, ngữ khí cực nóng hỏi: - Con dâu bé, con tên là gì? Nhanh kêu một tiếng nương thân nghe đi.

Thấy Chu thị dáng vẻ gấp gáp, Thẩm Khê không biết nên khóc hay cười, bĩu môi chạy đến một bên.

- Con là Lâm Đại, nhũ danh là Đại Nhi, năm nay chín tuổi… Cô bé nói không lưu loát.

- Tốt, tốt, tên thật là dễ nghe, con xem nó đi, nó là Thẩm Khê, tên nhũ danh là Ngốc tiểu tử, ta còn gọi nó là ranh con, tuy nhiên bất quá con cũng không thể gọi nó như vậy, nó bây giờ còn chưa đến tuổi quan lễ, cũng không có tự, con thích gọi nó là gì cứ mặc sức mà gọi... Sau này nó sẽ là chồng của con, chỉ cần con đối xử tốt với nó, sau này có tiền đồ nó sẽ là nơi nương tựa của con, được không Đại Nhi?

Lâm Đại gật gật đầu, không nói gì, chỉ nhìn Thẩm Khê đang ngồi xổm tại bờ sông xem cái bóng của hắn ở trong nước, lông mày kẻ đen nhẹ nhíu lại, không biết bên trong cái đầu nhỏ ấy đang suy nghĩ gì.

Chỉ chốc lát sau, Chu thị liền gọi Thẩm Khê, ba người quay trở lại trấn Song Khê, tìm một cái nhà trọ ở một ngõ sâu, lại cùng ông chủ trả giá nửa ngày, mới quyết định ở lại một đêm.

Vào ở được khoảng thời gian bằng uống hai chén trả, hai người tiểu nhị dọn sạch phòng và rồi đem vào một cái thùng tắm, sau đó liên tục đun nóng nước, vừa bận việc vừa không quên nhắn nhủ lời của chưởng quầy:

- Khách quan, chưởng quầy nói, thùng tắm này tính tiền riêng, hơn nữa không được mặc cả. Chưởng quầy bảo tiểu nhân hỏi ý các vị, nếu được thì được, không thì tiểu nhân đem trở về.

Chu thị nhìn thấy bộ dạng không kiên nhẫn của tiểu nhị, nụ cười trên mặt lập tức xụ xuống, hừ lạnh một tiếng: - Ngay cả việc tắm rửa mà cũng muốn ba mươi văn tiền, các ngươi cũng thật biết cách làm ăn, tuy nhiên lão nương ta hôm nay cao hứng, không thèm tranh giành chút tiền lẻ này cùng các ngươi, nói cho chưởng quầy của các ngươi biết, ta sẽ xuống đưa tiền ngay.

Thẩm Khê rầu rĩ không vui: - Mẹ, mẹ sao lại có mới nới cũ như vậy. Con tốt xấu gì cũng là con trai của mẹ, ba mươi văn tiền, cũng có thể mua hai ba cân thịt.

Hắn lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Chu thị hung tợn quay đầu lại trừng mắt, nói: - Nhóc con, con thì biết cái gì? Cô gái đoan chính phải kín đáo một chút, đâu có thể như con được, lớn như vậy còn cởi truồng ở sân tắm.

Thẩm Khê không phản bác được, lại nghe tiểu cô nương kia rụt rè nói: - Đệ đệ, có phải đệ không muốn nhìn tỷ tắm hay không?

Không đợi Thẩm Khê nói chuyện, Chu thị liền mỉm cười, nói: - Hắc, tiểu nha đầu còn xấu hổ đến xanh mặt rồi, không sao, hiện tại các con tuổi cũng còn nhỏ, không có chuyện gì được. Tên tiểu tử thối kia mười năm nữa thì không thể nhìn được rồi, có biết không con dâu bảo bối của ta?

Lâm Đại nghe vậy, chỉ có thể đỏ mặt gật đầu, Thẩm Khê ngược lại nghẹn một cục tức, gầm gừ một tiếng rồi đẩy cửa đi ra ngoài, lại nghe Chu thị nói với theo: - Ngốc tiểu tử, đi đâu đó? Ngồi xuống thành thành thật thật cho mẹ, mẹ phải đi ra ngoài một bận, con ở đây, chăm nom cho vợ con, hai người các con không được bước ra khỏi cửa biết chưa?

Thẩm Khê chỉ có thể gật đầu, một lần nữa ngồi trở lại ghế trên, không có việc gì chơi liền cầm lấy chén trà trên bàn.

Chu thị trước khi đi liền dặn dò: - Ngàn vạn lần đừng chạy loạn khắp nơi, nơi này không giống với ở nhà, có rất nhiều mẹ mìn thích nhất là những đứa oắt con không hiểu chuyện như các con đó. Đại Nhi, con tắm rửa đi, nương thân ra ngoài mua cho con một bộ xiêm y đẹp.

Chu thị đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có Thẩm Khê và Lâm Đại.

Nghe thấy tiếng nước truyền đến, Thẩm Khê căn bản là không có ý muốn quay đầu lại nhìn trộm, vốn cho rằng một tiểu cô nương như vậy, cơ thể chưa có nảy nở, không có gì hay để coi.

Nhưng thật ra Lâm Đại lại thấy khẩn trương, nhỏ giọng báo: - Không cho đệ nhìn lén.

Thẩm Khê đi đến bên cửa sổ, nhìn mọi người bên ngoài đi lại, khinh thường nói: - Không ai thèm nhìn lén ngươi, mau mau tắm sạch, mẹ chốc lát nữa sẽ về rồi.

- A!

Lâm Đại nhu thuận mà đáp lại một tiếng, sau đó ngồi ở trong thùng tắm, bắt đầu chà xát giặt rửa.

- Ào – Tiếng nước không ngừng truyền vào lỗ tai của Thẩm Khê, khiến hắn có chút phân tâm, chỉ có thể toàn lực mà nhìn mọi người đi lại trên đường phố, xem xem có quen ai không, lâu lâu bỗng nhiên cảm thấy có chút nhàm chán, xoay người trở lại bên bàn định ngồi xuống.

Lâm Đại hét lớn: - A... Đệ đệ, đệ gạt ta, đệ đã nói sẽ không nhìn trộm mà.

Thẩm Khê lúc này mới hồi phục tinh thần, không ngờ rằng Lâm Đại vẫn còn đang tắm. Nhất thời, hắn cảm thấy không biết nói gì, hắn hai đời cộng lại hơn ba mươi tuổi người bị một tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người gọi là đệ đệ, như thế nào đều cảm thấy không được tự nhiên, một đời lỗi lạc của hắn thế là mất sạch.

Lâm Đại trốn ở trong thùng gỗ, dùng vách thùng chống đỡ thân thể, đầu nằm nhoài ghé lên trên, cong lên miệng nhỏ, mang theo đầy ngập oan ức trừng mắt về phía Thẩm Khê, thật giống như muốn dùng ánh mắt này cảm hóa tên tiểu tử vô lễ kia.

Thẩm Khê lần này thẳng thắn không né tránh, nhìn thẳng nàng cười nói: - Tiểu muội muội, tướng công với đệ đệ khác nhau ngươi còn không biết, chớ nói chi là đối với thân thể cấu tạo... Quên đi, bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải gọi ta là ca ca, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể hòa thuận, ta mới sẽ không bắt nạt ngươi. Ngươi có ý kiến hay không?

Lâm Đại con mắt chớp chớp, đối với Thẩm Khê kiến thức nửa vời. Cô gái so với nam hán tử càng trưởng thành sớm hơn, nhưng muốn cho nàng rõ ràng một chuyện, ít nhất cũng phải đợi đến khi mười hai mười ba tuổi, sau khi kinh nguyệt lần đầu xuất hiện. Nàng cuối cùng mang theo vài phần oan ức, nói: - Há, tỷ biết rồi, sau này tỷ gọi đệ là ca ca... Đệ đừng tức giận nữa có được không?

Thẩm Khê nhìn tiểu nha đầu kia khuôn mặt vừa miễn cưỡng vừa thẹn mà cảm thấy buồn cười, nghiêng đầu, nhìn về phía hai con mắt trong suốt của Lâm Đại, hỏi: - Cha mẹ muội đâu? Vì sao lại bị vứt bỏ ven đường?

Tiểu nha đầu trên mặt hiện lên một tia buồn rầu, môi mím chặt lại, không nói một lời. Thẩm Khê thấy thế không muốn hỏi nhiều, trở lại bên ghế ngồi xuống.

Thời gian một nén nhang trôi qua, Chu thị trở lại, cầm trong tay vài bộ y phục, hẳn là mua trong trấn. Thẩm Khê xem dáng vẻ cao hứng của mẫu thân, tự nhủ khi nào mẹ mình lại trở nên hào phóng như vậy. Năm trước lễ mừng năm mới cũng không mua thêm quần áo mới cho mình, hiện giờ lại khảng khái đến nỗi ngay cả một cái chớp mắt cũng không có.

Chu thị vào nhà, trực tiếp không để mắt đến Thẩm Khê, đi đến bên thùng tắm, cười hỏi:

- Oa nhi, tắm rửa xong chưa?

Lâm Đại gật gật đầu, nhìn Chu thị bằng ánh mắt có một chút ỷ lại.

- Vậy mau dậy đi, nương thân mua cho con quần áo mới, con xem một chút xem có vừa không, Nếu không vừa nương thân dẫn con đi đổi. – Chu thị hiền lành nói.

Bởi vì bị Thẩm Khê nhìn, Lâm Đại đỏ mặt không chịu ra khỏi thùng tắm. Chu thị nhìn thấy Lâm Đại e lệ, quay đầu lại trừng mắt nhìn Thẩm Khê, mắng: - Nhóc con, quay đầu đi, không sợ đau mắt hột sao?

Thẩm Khê thở dài, chỉ có thể xoay người đi.