Hàn Môn Trạng Nguyên

Chương 1-1: Thôn Đào Hoa có mưa (1)




Mùa xuân, mưa phùn miên man lất phất.

Đúng với cái tên Đào Hoa thôn, trước sau thôn, trong ngoài sân vườn, khắp đồi núi rợp cả màu hồng phấn của hoa đào rực rỡ.

Mới sớm tinh mơ, trên những đóa hoa hãy còn đọng nước mưa, xuân đến rồi nhưng khí lạnh chưa tan.

- Hồ ngập nước, mưa đã vơi, trong bùn dưới đồng nhơn nhởn cá...

Dưới đồng ruộng có một đứa bé trai chừng sáu bảy tuổi xắn ống quần, đội mưa phùn lầy lội, vừa ngâm nga hát điệu dân gian, vừa lội xuống bùn vùi đầu lùng sục gì đó.

Bên cạnh thằng bé đặt một giỏ trúc, trong đó chứa hơn mười con cá chạch đang quẫy loạn, đoán chừng đứa bé mới tờ mờ sáng đã thức dậy, xuống ruộng mò cá rồi.

Chỉ chốc lát, thằng bé tóm lên một đống bùn nhão trong tay, rồi cẩn thận bỏ đống bùn vào trong giỏ trúc, sau đó tiếp tục cắm cúi tìm kiếm.

- Tiểu lang Thẩm gia, mới sáng sớm đã xuống đồng bắt cá rồi à? Mưa còn lâu mới tạnh đấy, mau mau về nhà đi thôi, kẻo lát lại bị bà mẹ của cậu mắng...

Trên con đường mòn chạy dọc bờ ruộng, một người đàn ông vạm vỡ đang đứng, đầu đội nón tre, người mặc áo tơi, trên vai vác một cây cuốc, cười to hô lên với Thẩm Khê đang ở dưới ruộng.

Thẩm Khê thẳng người dậy, quay qua liếc nhìn người đàn ông một cái, sau đó nhấc giỏ trúc lên quơ quơ trước người, miệng cười toe toét lộ ra hàm răng trắng bóc, đều tăm tắp:

- Lưu đại thúc, trời mưa mới là lúc tốt nhất để mò cá chứ...

Thúc xem, con thu hoạch được khá lắm nè...

Khoe khoang đã đời xong, Thẩm Khê không thèm để ý tới người họ Lưu kia nữa, lại bắt đầu khom lưng sục sạo dưới bùn.

Sự thật thì, Thẩm Khê không phải là người của nơi này, chính xác hơn mà nói, Thẩm Khê không thuộc về thế giới này, dùng cách nói kiếp trước kiếp này cũng coi như khái quát tình cảnh mà hắn tao ngộ.

Kiếp trước, Thẩm Khê là một cô nhi, từ nhỏ đã trải cuộc đời cơ cực, hắn quyết tâm khắc khổ học tập, từ tiểu học lên trung học liên tục nhảy lớp và nhận được sự trợ cấp của các tổ chức xã hội.

Mười sáu tuổi Thẩm Khê đã đỗ vào trường đại học hạng nhất trong nước, sau đó học một đường lên đến học vị tiến sĩ, thuận lợi được giữ lại trường trở thành giảng sư.

Chỉ sau hai năm công tác đã xuất sắc ngồi vào vị trí phó giáo sư, chưa tới năm năm đã thành tựu là giáo sư khoa khảo cổ học Trung văn.

Trong thời gian đó, Thẩm Khê cũng đã cặp kè vài lần, tuy nhiên do hắn ham thích quá nhiều thứ, hầu hết tiền lương đều dồn vào sưu tầm các sách cổ, thi họa, văn phòng tứ bảo...

Nhà không có, sổ tiết kiệm cũng không nốt, vì vậy nên những mối quan hệ tình cảm chưa đi đến đâu đã chết yểu.

Sau này trong một lần được mời đến khu ngoại thành Tuyền Châu khai quật di vật văn hóa thì phát hiện ra một ngôi mộ cổ theo ước đoán là được xây dựng vào giữa đời Minh, chính tại nơi này bất thình lình xảy ra một vụ sạt lở và hắn cũng bị kéo theo, bất tỉnh nhân sự.

Lúc tỉnh lại, hắn đã hóa thành một đứa trẻ sinh sống ở thôn Đào Hoa.

Trong lúc Thẩm Khê lại vùi đầu vào tìm kiếm dưới ruộng, người đàn ông đứng đằng sau bất chợt cười to lên sang sảng.

Thẩm Khê tò mò ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa xuất hiện một người phụ nữ tuổi áng chừng hai ba hai bốn, áo hoa đắp vá, tay cầm một cành trúc, đang nổi giận đùng đùng chạy về hướng đồng ruộng, miệng gào to:

- Thằng ranh con, hôm qua lão nương mới nói với ngươi là trời xuân se lạnh đừng có xuống đồng, vậy mà mới sáng sớm ngươi đã chạy ra đây, ngươi coi lời mẹ ngươi như gió thoảng qua tai hả? Trong khi quát mắng, người phụ nữ đó đã vọt đến bên bờ ruộng, tay cầm cành trúc chỉ vào Thẩm Khê:

- Thằng ranh cút ngay lên đây cho bà, ngươi coi mẹ ngươi có đánh chết ngươi không...