Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 187: 187: Quay Về Võ Trường 2





Cuối cùng ba người chẳng ai thi đậu, mà Giải Nguyên lại bị một sĩ tử địa phương cướp mất, quả thực khiến bọn họ vô cùng thất vọng.

Thi đậu cử nhân chỉ có chút tác dụng với học trò Ngoại Xá, chứ không hề có ý nghĩa gì với bọn họ hết.Dương Độ và Võ Bang Xương đi lên trước, chắp tay cười nói với Lý Diên Khánh:- Chúc mừng Lý hiền đệ đậu Giải Nguyên, vừa rồi chúng ta đã đọc bài thơ Lý hiền đệ viết rồi, quả thực khiến chúng ta phải mặc cảm trong lòng.Lý Diên Khánh thấy thái độ hai người này coi như thân thiện, bèn đáp lễ, nói:- Diên Khánh vốn chỉ mong trúng cử, may mà được chủ khảo yêu thích, ban cho Đầu bàng, khiến tiền đồ của hai vị huynh trưởng trễ nải, thật sự thấy áy náy trong lòng!Dương Độ và Võ Bang Xương nhìn nhau, Dương Độ cười nói:- Hai người chúng ta từ nhỏ đã là bạn tốt cùng lớp, tới nay đã kết giao mười lăm năm, tình bạn sâu đậm, nhưng Giải Nguyên chỉ có một; cho dù ai trong hai ta được Giải Nguyên cũng sẽ ảnh hưởng tới giao tình của hai người.

Mặc dù Lý hiền đệ được Giải Nguyên khiến chúng ta thất vọng, nhưng cũng góp phần bảo vệ tình bạn của chúng ta.

Nói ra thì, chúng ta hẳn nên cảm tạ Lý hiền đệ mới đúng.Võ Bang Xương cũng cười nói:- Vừa rồi ta nói với Lão Dương, thật ra Lý hiền đệ đạt Giải Nguyên là kết quả tốt nhất!Lý Diên Khánh bỗng nhạy cảm nhận ra hai người bọn họ thực sự không hề hòa hợp với Triệu Ngọc Thư như họ vẫn thể hiện ra.

Giữa hai người bọn họ và Triệu Ngọc Thư hình như còn tồn tại một loại quan hệ đối địch nào đó, bọn họ thà rằng để hắn được Giải Nguyên, cũng không hi vọng Triệu Ngọc Thư đứng đầu bảng.Lý Diên Khánh cười gật đầu:- Sau này tiểu đệ cũng sẽ tới Thái Học đọc sách, mong rằng hai vị huynh trưởng sẽ quan tâm nhiều hơn!Dương Độ nhìn Trịnh mập một chút, nói với Lý Diên Khánh vẻ sâu xa:- Quan hệ nhân mạch ở Thái Học hết sức phức tạp, được xưng là triều đình thu nhỏ, hiền đệ giao hữu cần phải cẩn thận!- Đa tạ ý tốt của hai vị huynh trưởng!Hai người chắp tay với Lý Diên Khánh một cái, ngó lơ Trịnh Thái rồi quay người rời đi luôn.


Trinh Vinh Thái tức giận xì một tiếng, thấp giọng mắng:- Hai con gián chết tiệt, tưởng rằng mình là học trò Thượng Xá thì giỏi lăm chắc? Còn cần bọn họ tới dạy dỗ chắc, cái thứ gì không biết!Lúc này, có hơn mười quan viên tiến vào, trong đó có những quan giám khảo trong kỳ thi lần này cùng với những quan viên khác như Tri Châu Lương Tốn, Thông Phán Giả Thuyên.Bởi vì lúc thi huyện, Giám Sát Ngự Sử Lý Cương đã từng kiểm tra Lý Diên Khánh, lần này Lý Diên Khánh đậu Giải Nguyên, Lý Cương cho rằng không cần phải kiểm tra lại nữa nên kết thúc chuyến tuần tra tại Tương Châu.

Sáng sớm Lý Cương đã lên đường tới phủ Chân Định, điều này khiến ai nấy thở phào nhẹ nhõm.Ba vị quan chủ khảo và Tri Châu, Thông phán ngồi xuống, chúng sĩ tử cùng tiến lên khom mình hành lễ, Quách Bách Tụng nhìn Lý Diên Khánh với ánh mắt phức tạp.

Sau khi Viện Thẩm Quyển mở ra, lão đặc biệt tới thăm Tri Châu và Thông phán Giả Thuyên, muốn lật ngược tình thế trước giây phút cuối cùng, nào ngờ Tri Châu Lương Tốn lại phê bình lão chẳng chút khách khí.

Quanh chủ khảo là người đại diện cho triều đình tới giám sát khoa cử lần này, chống lại quan chủ khảo đồng nghĩa với việc chống lại triều đình, ý nghĩ của Quách Bách Tụng ngu xuẩn tới mức nào chứ? !Thông phán Giả Thuyên còn chẳng thèm gặp lão, trực tiếp đóng cửa không tiếp khách luôn.

Lúc này Quách Bách Tụng mới tỉnh ngộ, chỉ vì chút tiền hối lộ này của Triệu gia mà tiếp tục chống lại bề trên, sợ là hậu quả khôn lường; lão đành phải chấp nhận sự thật này, trả lại ba ngàn lượng bạc cho Triệu gia trong đêm.Quan chủ khảo Âu Dương Tuần bước lên trước, cao giọng nói:- Kỳ thi Giải Thí năm Chính Hòa thứ sáu đã kết thúc.

Trải qua hai vòng tuyển chọn thi Huyện và thi Châu, mười lăm người nổi bật nhất cuối cùng cũng đã xuất hiện, dựa theo quy định của triều đình, mười lăm người trúng bảng cần được tiến hành gọi tên, chuyển giao cho châu phủ địa phương, đồng thời báo lên Lễ bộ để lập hồ sơ.Gọi tiên là quy định mới của năm nay, thật ra đây cũng chỉ là một quá trình giao tiếp mà thôi, do quan chủ khảo đại diện cho triều định giao cử nhân trúng bảng cho quan phủ địa phương, chuyện của triều đình tới đây kết thúc, quyền quản lý cử nhân coi như đã chuyển lại cho quan phủ địa phương.- Tiếp theo đây, nghi thức gọi tên chính thức bắt đầu.

Người đầu tiên tiếp nhận lễ gọi tên, Lý Diên Khánh.Lý Diên Khánh tiên lên, khom mình hành lễ:- Có học trò!Âu Dương Tuần nhìn hắn một cái, tiếp tục nói:- Lý Diên Khánh, học trò huyện Thang Âm, đạt hạng nhất thi huyện, trong bốn môn thi Châu, môn thi gộp hai kinh đạt điểm Thượng Thượng, Tam Kinh khoa đạt điểm Thượng Thượng, sách luận đạt điểm Thượng Thượng, hình luật và thi thơ đạt điểm Thượng Thượng, thư pháp đạt điểm Thượng Thượng.

Là hạng đầu trong số mười lăm sĩ tử trúng tuyển, cho nên trở thành Giải Nguyên.Nói xong, Âu Dương Tuần ngừng lại, chờ đợi ý kiến phản đối.

Không khí yên lặng chỉ tồn tại trong nháy mắt, Thông phán Giả Thuyên là người đầu tiên vỗ tay, sau đó Tri Châu Lương Tốn cũng vỗ tay, những quan viết đi cùng cũng vỗ tay, Quách Bách Tụng cũng phờ phạc vỗ vỗ vài cái.

Mặc dù đây là cơ hội cuối cùng để lão phản đối, nhưng lão không còn dũng khí để thốt lên chữ “không” nữa rồi.Tất cả mọi người đều nhất trí thông qua, điều này có nghĩa rằng, Lý Diên Khánh gọi tên thành công, chính thức trở thành Giải Nguyên đứng đầu kỳ thi Giải Thí năm Chính Hòa thứ sáu một cách danh chính ngôn thuận!Bận rộn ba ngày, Lý Diên Khánh cảm thấy mình như con rối vậy, ăn cơm, đi đường đều phải có người sắp xếp.


Chỉ riêng yến hội đã có ba lần, vinh quang cùng cực cũng mệt mỏi vô cùng.

Đương nhiên tất cả đều đã kết thúc, cuối cùng đã đến lúc trở về quê.Trời còn chưa sáng, Vương chưởng quỹ đã tiễn cha con họ ra khỏi khách sạn.

Lý Diên Khánh lên ngựa, ôm quyền nói:- Đa tạ Vương chưởng quỹ đã chiếu cố hơn một tháng này, sau này chúng ta còn gặp lại!Vương chưởng quỹ cười nói:- Ta mới phải cảm ơn tiểu quan nhân, khiến lần này ta phát tài một món tiền nhỏ.

Mười quan kiếm lời tám mươi quan, khi tiểu quan nhân đi kinh thành khoa cửa, nhớ phải báo ta một tiếng, ta lại đặt một trăm quan tiền!- Nhất định sẽ báo cho chưởng quỹ!Lý Diên Khánh cười lớn, phóng ngựa chạy về hướng cửa nam thành.

Lý Đại Khí cũng vội vàng thúc ngựa đuổi theo, Vương chưởng quỹ nhìn theo bọn họ đi xa, lúc này y mới quay đầu cười nói với mấy tên tiểu thị:- Dán chữ tiểu quan nhân lưu lại lên vách, đây chính là bút tích của Giải Nguyên, chúng ta treo trên đại sảnh, về sau còn lo lắng chuyện làm ăn sao?- Vẫn là chưởng quỹ khôn khéo!Vương chưởng quỹ vội vã đi tới hậu viện gửi bồ câu đưa tin.

Y vừa tới hậu viện, lại nghĩ tới một chuyện, vội vã chạy vào hô lên với mấy tiểu nhị:- Mấy người các ngươi quét dọn qua phòng tiểu quan nhân một chút, cố gắng giữ nguyên hiện trạng.


Vừa rồi có mấy sĩ tử tham gia thi châu tranh nhau muốn vào ở.

Nếu bọn họ hỏi giá, hãy nói cho họ là tăng giá rồi, giá gấp ba, thiếu một văn tiền cũng không được!***Lần này huyện Thang Âm có một trăm hai mươi bảy sĩ tử tham gia thi châu, có bốn người đậu, ngoại trừ Lý Diên Khánh, ba người khác đều là thái học sinh.

Ngoài Dương Vũ trấn Dũ Lý, hai người còn lại đều là sĩ tử huyện thành, đọc sách lâu năm.

Thôn Canh Bắc có nhiều sĩ tử tham gia nhất lại không ai thi đậu.

Thôn Hiếu Hòa thì rực rỡ hào quang, Lý Diên Khánh thôn họ đoạt được giải nguyên..