Văn Nhược Nhan tỉnh dậy, hai tay nàng bị trói chặt, cả người uể oải không còn sức lực, ngồi trên ghế giữa căn phòng tối đen, nàng mơ hồ nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Rời khỏi Phùng phủ, xe ngựa nàng chưa đi được bao lâu thì bị một đám hắc y nhân chặn đứng giữa đường. Bọn chúng xưng là người của Đại phu nhân đi tìm Phùng Cẩm, chúng lôi nàng xuống xe, trói nghiến ở căn nhà hoang này. Chỉ là không ngờ, trên xe còn có cả Hàn thiếu, hắn bất tỉnh nằm giữa đống chăn nệm.
Văn Nhược Nhan biết bản thân đã trúng kế, nhưng trúng kế từ ai vẫn chưa thể xác định được, nàng cũng không biết Phùng Cẩm đã tới được Đồng gia thôn chưa. Có biết nàng bị bắt ở đây, có đi tìm nàng, hay đã bị Đại phu nhân đưa về phủ.
Văn Nhược Nhan khe khẽ gọi:
- Hàn công tử?
Không có tiếng đáp lại, nàng định thần trong bóng tối, phát hiện hắn đang nằm dưới nền đất lạnh, nàng dùng hết sức lay từng chân ghế một đến gần hắn, hất hất đôi chân bị trói lên người hắn:
- Hàn công tử!
Có tiếng trở mình nặng nhọc, mất một lúc lâu sau, hắn mới ngồi dậy được:
- Văn cô nương! Đây là đâu?
- Ta không biết! Công tử giúp ta cởi trói!
Hắn lắc lắc đầu đau ê ẩm, không xác định được thời gian, ký ức hắn mơ hồ từng đợt, hắn đang đi trên hành lang thì đột ngột tối đen, sau đó tỉnh dậy liền thấy một đám hắc y nhân trói Văn Nhược Nhan, rồi chớp mắt thêm một giấc ngủ dài thì đến hiện tại.
- Gọi ta là Hàn Bình!
Hắn không có nhiều sức lực, không thể mở được đoạn dây thừng quá cứng này, liền lấy một hòn đá góc cạnh cứa qua cứa lại, hồi lâu mới tháo được.
Văn Nhược Nhan vừa đứng dậy liền khụy xuống, máu đã quá lâu không lưu thông. Hàn Bình kéo vai nàng ta lên:
- Nhanh đi thôi! Phải ra đường lớn!
Trời mờ mờ sáng, cả hai hấp tấp chạy theo đường mòn thoát khỏi căn nhà nơi đồng không mông quạnh!
Giữa cánh đồng trồng đầy ngô vừa qua khỏi mùa thu hoạch, thân cây khô vàng chưa bị đốt bỏ, lá ngô sắc cạnh cào lên thân thể. Văn Nhược Nhan ôm lấy bụng có chút quặn đau cố gắng bước đi.
Tiếng vó ngựa dồn dập phía sau.
Hàn Bình nuốt một hơi lạnh, Văn Nhược Nhan tái xanh mặt mày, càng vội vã hơn.
Vó ngựa gấp rút, đã đến rất gần, bốn tên hắc y nhân xuất hiện.
Ngựa hí mấy tiếng dài, bọn chúng vây Hàn Bình cùng Văn Nhược Nhan lại.
Âm thanh lành lạnh từ một tên trên lưng ngựa ô tỏa ra sát khí:
- Còn dám bỏ trốn!
Ngựa lồng lên đạp vào giữa ngực Hàn Bình, máu từ miệng hắn phun ra. Văn Nhược Nhan cũng sợ hãi té xuống. Ngựa ô chầm chậm đi từng bước đến, vó ngựa đóng móng sắt dẫm nát khớp gối Hàn Bình.
Tiếng hắn đau đớn hét lên thấu tận trời xanh, xương gãy giòn vỡ vụn nghe răng rắc!
- Phùng Đại phu nhân muốn đưa hai ngươi về phủ!
Văn Nhược Nhan bị trùm kín trong bao vải, đường đi xốc nảy cộng với mệt mỏi dài lâu, thoáng chốc liền hôn mê.
Phùng phủ.
Lão phu nhân nhắm mắt, cả người bất động như một pho tượng. Hiện tại Phùng Cẩm còn chưa tìm được, Hàn thị đã đưa sính lễ sang Đông gia. Vốn không thể báo quan phủ tìm người, càng không để một ai biết chuyện, nhân lực ít ỏi trong phủ rải ra bốn phương tám hướng hỏi thăm.
Các phòng đều phải ngồi ở đây, gương mặt tựa như toát lên vẻ lo lắng vô cùng, mặc cho trong lòng đang vui sướng hoặc bàng quang điệu bộ.
Vu ma ma hơi nhỏ giọng, có chút vui mừng:
- Lão phu nhân, Ngũ gia đã về!
Lão phu nhân mở mắt, thần sắc tươi lên không ít, tuy là có trễ, nhưng người từ biên ngoại có thể ôm công danh trở lại kinh kì chính là hỉ sự:
- Gọi vào đây!
Ngũ gia y phục đi đường xa vẫn còn vương bụi, người hơi gầy, gương mặt cũng từng trải hơn. Ngũ phu nhân lấy khăn che mặt, không rõ vui buồn, nước mắt cứ thế rơi xuống. Ngũ gia nhìn qua Gia Hỷ, hơi mở nụ cười, rồi dập đầu vái dài lão phu nhân:
- Mẫu thân!
Lão phu nhân vẫy tay Ngũ gia lại gần, chăm chú xem xét cơ thể, miệng luôn lẩm bẩm:
- Tốt rồi, tốt rồi!
Ngũ gia mỉm cười:
- Mẫu thân, phủ ta là có chuyện gì?
Nguyễn thị liền chép miệng kể khổ:
- Phùng Cẩm cùng Văn tỉ nhi bỏ trốn, cả nhà phải truy tìm, đã hai ba hôm nay!
Ngũ gia ngờ vực thở dài, lặng lặng đến ngồi bên cạnh thê tử:
- Ông trời đã tác hợp, chúng ta phận làm trưởng bối sao nỡ khiến li tan!
Gia Hỷ xoa xoa vòng ngọc trên tay, bên kia Nhị phu nhân vẫn lần lần tràng hạt, tâm thế bình bình tĩnh tĩnh, tuyệt đối là một người đã nắm rõ ràng cục diện trong lòng bàn tay. Bên này Ngũ gia cùng Ngũ phu nhân thì thầm vài chuyện nhỏ to không rõ.
Trời sắp trưa, từ ngoài cửa, một tên sai vặt vội vàng đi vào:
- Lão phu nhân, đã tìm thấy Văn tiểu thư!
Hàn thị đứng bật dậy chạy ra sân, Văn Nhược Nhan bị trói gô trong bao vải, nhưng trên sân không chỉ có một bao, Hàn thị chỉ vào cái còn lại:
- Đây là gì?
Tên sai vặt trố mắt:
- Hàn thiếu gia ạ?
Lần này đến lão phu nhân ngạc nhiên:
- Hàn thiếu sao lại ở đây? Là ai tìm ra?
Một nhóm người áo vải thô bước đến, tên một mắt gương mặt bị sẹo ngang chém dài, đến trước lão phu nhân cúi đầu lễ phép:
- Là đám tiểu nhân, Đại phu nhân đây có treo thưởng tiểu nhân năm mươi lượng vàng đi tìm Văn tiểu thư và Đại thiếu gia!
Lão phu nhân ngờ vực quay sang, Hàn thị chăm chăm nhìn gã chột mắt, môi mấp máy, mồ hôi chảy ròng ròng. Lão phu nhân ho nhẹ:
- Đại tức, có phải con sai sử đám người này!
Gã chột mắt tiến đến gần Hàn thị:
- Thưa phu nhân, người đã đưa đến, phu nhân nên thưởng một nửa đi ạ!
Hàn thị vẫn sững sờ, gương mặt ửng đỏ. Vu ma ma hơi lay nhẹ tay:
- Đại phu nhân!
- Đại phu nhân!
Phùng Gia Hảo thấy không ổn, giật giật Hàn thị:
- Mẫu thân! Mẫu thân!
Hàn thị như bừng tỉnh, phân phó:
- Hạnh Độ, lấy hai mươi lăm lượng, cũng mau mau tiễn người đi!
Gã chột cười nhè nhẹ:
- Phu nhân không cần vội vàng như thế, tiểu nhân đem người đến thì cũng phải rõ ràng tiền trao cháo múc!
Gã chột cẩn thận mở hai bao vải, Văn Nhược Nhan lồm cồm chui ra khỏi, miệng hớp hớp không khí. Bao bên kia, Hàn thiếu nằm bất động, Phùng Gia Hảo tiến đến lay gọi:
- Biểu ca! Biểu ca!
Bỗng nhiên nàng ta tái mét gương mặt, không tin nổi vào mắt mình:
- Mẫu thân, sao lại thế này!
Hàn thị cuống quýt, liền phát hiện cháu trai đã bị đánh đến tàn phế một chân, máu me thấm ướt y phục.
Hàn thị trừng mắt nhìn gã chột:
- Ngươi? Ngươi dám?
Gã chột chẳng những không sợ, lại còn đối đáp:
- Phu nhân, chẳng phải người ra lệnh tiểu nhân gặp ai liền đánh chết! Chỉ để thiếu gia sống, Văn cô nương này đáng lẽ không còn mạng, chỉ là nàng ta mang thai, là máu mủ họ Phùng, tiểu nhân không dám động tay!
Hàn thị long long mắt, đứng dậy chỉ tay:
- Ngươi!
Gã chột hếch mắt:
- Phu nhân!
Hàn thị đơ ra, cuối cùng đành phải xuống nước:
- Ngươi đi đi, ta không muốn gặp lại ngươi!
Gã chột ha hả cười, lấy vàng bỏ vào ngực áo:
- Phu nhân đã có con mái ở đây, sợ gì con trống không đến. Tiểu nhân cáo từ!
Gã chột cùng đám đàn em ra khỏi cửa, Hàn thị lau nước mắt:
- Nhanh lên, gọi đại phu chuyên về xương khớp đến đây!
Chập tối.
Nhị phu nhân chậm rãi lần tràng hạt, miệng lẩm nhẩm đọc kinh cầu an, ngoài trời đã mưa to không ngừng. Phùng Điển Dung thanh tú đi vào:
- Mẫu thân, nghe nói chân của Hàn thiếu không thể hồi phục được, suốt đời phải trở thành một tên què!
Nhị phu nhân thở dài:
- A di đà phật! Thật đau lòng! Một thiếu niên anh tuấn như vậy, không mấy chốc liền què quặt!
Phùng Điển Dung im lặng, Hàn Bình tàn phế không phải do chính tay mẫu thân nàng gây nên hay sao, bây giờ có thể mở miệng ra cảm thán, mẫu thân nàng đúng thật là tim sắt đá vô cùng.
Nhị phu nhân quay người lại, nhỏ giọng:
- Chuyện Vương gia tuyển Trắc phi thế nào rồi?
Phùng Điển Dung mỉm cười:
- Tuyên Quý phi đợi sau khi Tây Định Vương đại hôn mới thông báo, hiện tại cũng chỉ có mấy gia tộc biết trước mà đề cử!
Nhị phu nhân gật đầu:
- Phụ thân con có tiến hành kế sách?
- Mấy ngày trước phụ thân đã đưa cho cận nữ bên người quý phi bát tự niên canh của Đại tỉ, nghe nói nương nương vô cùng yêu thích!
Bên ngoài có tiếng hạ nhân:
- Đại phu nhân đến!
Nhị phu nhân cười cười, người cuối cùng cũng đã đến, liền để Phùng Điển Dung lui ra sau rèm.
Hàn thị âm âm gương mặt tiến vào, áo xống có chút lôi thôi vì dính nước mưa.
Nhị phu nhân nhếch môi:
- Đại tẩu, ngồi đi, đêm khuya lạnh, tẩu còn quá bộ đến nơi này!
Hàn thị không nói không rằng, một tát giáng lên gương mặt Nhị phu nhân:
- Tiện nhân!
Nhị phu nhân xoa xoa gò má còn hằn năm dấu ngón tay, nhàn nhạt:
- Đáng lẽ ta không truy cũng giết tận, lưu cho con gái ngươi một con đường sống! Nhưng cái tát này đã hạ xuống, cũng là chấm dứt sinh mệnh mẫu tử các người!
Hàn thị cười lạnh:
- Mẫn tiện phụ, năm xưa là ta quá coi thường ngươi, bây giờ mới bị ngươi cắn ngược! Cột chó không nên cột ở đuôi!
Nhị phu nhân cả cười, chuyện năm xưa, Hàn thị còn dám nhắc lại, đừng nói là trong tối, cho dù lôi tất cả ra ngoài sáng, người đáng chết nhất không phải chính là ả hay sao!
- Đại tẩu, ta tiện phụ thì đã sao? Ít nhất Phùng Hậu là nhi tử của tướng công ta! Không phải loại hồng hạnh xuất tường giống tẩu, sinh ra một cái nghiệt chủng!
Phùng Điển Dung đứng sau bình phong vô thức há hốc miệng, Đại thiếu gia không phải con trai ruột của Đại bá, loại chuyện này lộ ra, trong danh môn như vầy, cho dù Hàn gia cũng sẽ vì thể diện mà ép chết Hàn thị, đừng nói đến Phùng gia.
Hàn thị híp mắt:
- Ngươi tốt đẹp hơn ta? Chỉ vì không đủ tư cách trở thành Đại phu nhân, ngươi liền quyến rũ lão Nhị! Nhà mẹ từ mặt, lão phu nhân chán ghét, Lữ thị được gả về thành chính thê cũng coi thường ngươi! Ít ra ta là thực tâm với trượng phu, còn ngươi, trước sau đều là một kẻ hám tiền!
Nhị phu nhân nhàn nhạt:
- Ngươi hận ta sao? Là ngươi ngu dốt, tin người, mới coi ta là tỉ muội thân thiết! Nhưng nhờ ta, ngươi mới có thể bước chân vào Phùng phủ, đánh đổ Lữ thị! Ngươi vong ơn phụ nghĩa, đừng trách ta vô tình!
Hàn thị chua chát cười, đúng là bản thân đã dẫn cáo vào nhà:
- Ngươi đưa A Sơn đến uy hiếp ta?
Nhị phu nhân xác nhận:
- Ngươi vẫn còn nhớ đến gã chột đó, bộ mặt ban sáng ngươi không thể gạt ai được đâu! Nếu không có A Sơn, ngươi không thể bước chân vào nhà họ Phùng được!
Hàn thị nghiến răng:
- Đúng, nếu không có ngươi, Lữ thị cũng không chết, ta làm sao trở thành kế thê! Chỉ là ta quá nhân từ, để ngươi sống chính là lưu lại mầm họa!
Nhị phu nhân đứng dậy:
- Nếu ngươi chỉ muốn nhắc lại chuyện cũ thì ta không rảnh tiếp ngươi nữa! Gia sản này, là của Phùng Hậu! Hầu tước Công tước tướng công ngươi đạt được, cũng sẽ do Phùng Hậu thừa hưởng! Cáo mệnh khăn quàng vai là do ta mặc! Mẫu tử ngươi, chuẩn bị vàng bạc mà đi xuống cửu tuyền!
Nhị phu nhân tiễn khách, Hàn thị lầm lũi quay về. Phùng Điển Dung từ sau rèm đi ra, cúi mặt không dám nhìn:
- Mẫu thân!
Nhị phu nhân thở dài, bà sinh ra từ Mẫn gia, một gia đình thư hương thanh sạch nghèo khó, không có vàng bạc, không tiền tài, thuở còn là một đại cô nương, bà chưa bao giờ có vải tốt như nha hoàn phủ lớn.
Đến khi gặp lão Đại, liền thấy thập phần giàu có, nhưng nhan sắc bà so với hôn thê ông là Lữ thị liền không bằng, so với nhân tình Hàn thị cũng thua kém. Bà kết thân cùng Hàn thị, ngày ngày tìm cách gặp ông đều không được đáp lại. Cuối cùng gặp lão Nhị, tuy là thứ xuất nhưng cũng là hi vọng duy nhất, bà liền nhắm mắt gả vào.
Lão nhị thương yêu bà không nhắc lại chuyện xưa, nhưng lão phu nhân chán ghét cô con dâu lẳng lơ hết muốn huynh lại yêu đệ, nên thường gây khó dễ. Nhìn Hàn thị được lão Đại yêu thương bà càng chán ghét, liền thuê A Sơn cưỡng gian Hàn thị, sau đó Hàn thị vì hoài thai nên bị Hàn gia đuổi ra thôn trang, mà lão Đại cũng bỏ đi ba năm làm quan ở xa.
Ba năm sau, Lữ thị vào cửa, luôn nhìn bà bằng thái độ bàng quang xa cách. Bà phải ngày ngày hầu hạ Trưởng tức đang mang thai cùng mẹ chồng vô cùng vất vả! Nghĩ đến Hàn thị nếu trở thành chính thê, tình tỉ muội thân thiết sẽ giúp bà thoát khổ. Nhị phu nhân liền âm thầm tiếp tay, hạ độc thủ lên Lữ thị khiến Lữ thị khó sinh qua đời. Hàn thị nhân cơ hội đó liền trở thành kế thê.
Nào ngờ, Hàn thị không rõ bằng cách nào biết được A Sơn là người của bà thuê đến. Tình tỉ muội mỏng manh ấy liền tan vỡ, Hàn thị một kích đẩy lão Nhị ra tận Mi Châu xa xôi, mười mấy năm mới có thể hồi kinh được.
Ân oán này, bà phải trả đủ, cho dù dùng hết một đời cũng phải trả được.
Nhị phu nhân xoay người vào trong, để lại Phùng Điển Dung đang bối rối:
- Con đi ngủ đi!
___________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/qRUPDC4sVP
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.