*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Huỳnh Kiện công công ngồi trong xe ngựa, tay rót trà lên bàn thấp, dù xe chạy tốc độ rất nhanh, đường đi lại xốc nảy, nhưng trà không hề một giọt rơi ra ngoài:
- Vương gia, người đừng lo lắng, nương nương cát nhân thiên tướng chắc chắn sẽ không có chuyện gì!
Hoàn Nhan Viên Thuyết hờ hững:
- Bản Vương cũng chỉ diễn trò theo ý mẫu phi thôi, tính cách của mẫu phi, phận làm con này đã ăn không ít khổ!
Huỳnh Kiện công công cảm thán:
- Nương nương cũng là vạn bất đắc dĩ!
Hoàn Nhan Viên Thuyết cau mày nhàn nhạt:
- Chủ nhân của ngươi là ai?
Huỳnh Kiện công công biết sai liền cúi mặt im lặng.
Xe ngựa dừng giữa cổng Hoàng cung, Thịnh Vương thu lại biểu tình đạm mạt, trước mặt cung nữ thái giám liền giả vờ hốt hoảng lo lắng vội vội vàng vàng đến Diên Hi cung.
Vạn Quý phi nằm nghiêng trên giường, gương mặt hơi trắng vì dậm phấn dày, môi cũng bợt bạt. Vừa thấy bóng hài tử đến đến liền đuổi hết cung nhân ra ngoài.
Thịnh Vương đến cạnh, nhếch miệng trào phúng:
- Mẫu phi gây họa lại để nhi thần dọn dẹp!
Vạn Quý phi thẳng người ngồi dậy, mấy đầu móng tay dài đeo hộ giáp* vàng ròng khảm hoa trân quý siết vào chăn đến muốn gãy:
- Lăng Mặc! Hoàng thượng đã tra chưa?
Thịnh Vương lại cười:
- Tra cái gì? Tra mẫu phi giả vờ bệnh để được miễn cấm túc hay tra chuyện hành thích ở phủ Tam Hoàng bá?
Vạn Quý phi sợ hãi che miệng Thịnh Vương lại, ánh mắt thống khổ:
- Vốn là mẫu phi nhìn không vừa mắt tú nữ Hiên thị, muốn hạ sát nàng ta, nào ngờ...
Thịnh Vương gằn giọng, gương mặt vừa tức giận vừa bất lực, ánh mắt chán chường:
- Mẫu phi người bị sự bình yên giả tạo này dung túng đến hồ đồ rồi! Tú nữ có thể ngã ngựa chết, trúng độc chết, phong hàn chết, thất lễ với nương nương chết,...sao người lại chọn cách ám sát? Đã thế còn ám sát nơi có phụ hoàng? Giúp người khác may giá y đã là tốt, nhi thần chỉ sợ phụ hoàng nghi ngờ mà không nói ra!
Vạn Quý phi biết sai, im lặng không dám phản đối:
- Lăng Mặc, chuyện cũng đã xảy ra rồi! Bây giờ nàng ta, phụ hoàng có thật tổ chức một đại lễ phong Hậu?
Thịnh Vương hừ lạnh, mi mắt rũ xuống:
- Mẫu phi chuẩn bị tam quỳ cửu khấu với Hiên thị đi!
Vạn Quý phi hoang mang, mặt đen lại, thật sự không cam tâm. Thịnh Vương thu tà áo đứng dậy, một câu cuối cùng đánh vỡ mọi hi vọng của mẫu phi mình:
- Còn phải đón Hoa Quý Tần hồi kinh! Chưa biết mẫu tử họ nhận tước phong gì?
Vạn Quý phi ngẩng người, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nở một nụ cười miễn cưỡng:
- Hoàng thượng muốn ả ta vinh quang hồi cung? Mẫu phi nên phân ưu cùng Hoàng thượng mới phải!
Thịnh Vương thở nhẹ, mẫu phi hắn không thể mềm yếu, không thể ngu ngốc càng không thể bị đánh ngã, hậu phương có vững vàng thì tiền tuyến hắn đây mới yên tâm quyết chiến được.
- Tốt! Người đâu, hầm canh nhân sâm bát bảo để tối nay mẫu phi hầu hạ phụ hoàng!
Vạn Quý phi nhìn bóng Thịnh Vương khuất sau rèm liền gọi cung nhân vào trang điểm.
Sáng sớm ngày tiếp theo thượng triều, Vĩnh Nguyên Đế lôi Hàn Phó sử ra đánh hai mươi đại bản. Làm bạn với vua như chơi với hổ, mới lần trước dâng tấu bảo vệ Thịnh Vương còn được trọng thưởng thì hôm nay vì can ngăn lập Hậu mà mang đại tội.
Hoàn Nhan Viên Thuyết giữa triều đứng ra một bên:
- Hoàng thượng, thân là thần tử cũng là hoàng tự, thần cho rằng việc lập Hậu lần này không có gì không đúng. Hoàng thượng cùng Thành Hầu tuy là phụ tử nhưng cốt yếu vẫn là quân thần. Lập Hậu là việc hệ trọng, trung cung trống đã lâu, hiện tại chính là thời điểm thích hợp nhất. Những ai cảm thấy Tú nữ Hiên thị không thích hợp có thể tự đưa ra nhân tuyển!
Lời tâu của Thịnh Vương vô cùng hợp ý Vĩnh Nguyên Đế lại đẩy triều thần vào thế vô cùng khó xử. Hoàng Hậu tuy là mẫu nghi thiên hạ, nhưng cũng chính là thê tử Hoàng thượng. Có quan viên nào dám nghĩ đến việc ép hôn thiên tử? Chưa kể bất kì lời đề nghị nào hiện tại cũng dễ dàng gây ra hiềm nghi kéo bè kết cánh, các Hoàng tử đã trưởng thành, chính sự đang trong giai đoạn nhạy cảm. Phận là triều thần lại bị Hoàng thượng nghi ngờ, thật sống không bằng chết.
Vĩnh Nguyên Đế tán dương Thịnh Vương trước triều, lại hạ lệnh ban thưởng.
Thịnh Vương được miễn mấy ngày triều nhật kế tiếp, có lẽ lần này Hoàng thượng định một lần làm sạch sẽ lời ong tiếng ve để lập Hậu. Hắn đôi khi cũng thật băn khoăn, phụ hoàng hắn có phải chỉ hứng thú tạm thời với Hiên thị, hay thật sự nhất kiến chung tình, thời còn là một Vương gia, phụ hoàng hắn nổi tiếng phong lưu bậc nhất còn gì? Hoặc giả như phụ hoàng có mục đích nào khác?
Huỳnh Kiện công công dâng một sớ dài lên, chậm rãi đọc:
- Vương gia, những món đồ ngự ban đã được đưa vào khố phòng, còn đây là danh sách tiến cống của Giang Châu, người có muốn nghe?
Thịnh Vương gõ gõ tay lên bàn ngọc, gật đầu:
- Có gì cho nữ tử không?
Huỳnh Kiện công công dừng lại, lướt mắt qua rồi nói:
- Có lụa Giao Tiêu. Đây vốn từ một thương nhân buôn trân châu ở Đông Hải có được, đưa đến Vương gia tỏ lòng!
Thịnh Vương không tự chủ mà lặp lại:
- Lụa Giao Tiêu?
Tương truyền lụa này được dệt từ nước mắt người cá, lụa mịn như rong tảo, lấp lánh như đá quý.
Thịnh Vương nở nụ cười nhu hòa:
- Có lẽ nàng sẽ thích!
Phùng phủ.
Hôm nay Hoài Nam Vương gia đưa sính lễ đến hỏi cưới Phùng Dạ Vân, dù là Trắc phi nhưng Trắc phi do Hoàng thượng ban hôn sẽ khác, lần này Hoài Nam Vương gia rước hai Trắc phi cùng lúc, cần phải vô cùng cẩn trọng. Nếu một trong hai bên bị thiên vị sẽ gây ra điều tiếng không đáng có.
Bối Lan bước vào khuê phòng, Gia Hỷ đang cẩn trọng ngâm một vò rượu hoa đào, bởi mùa xuân vừa qua, hoa trong vườn cũng thu được không ít.
Bối Lan hơi ngập ngừng, nửa muốn nói, nửa lại không:
- Tiểu thư! Bên ngoài có người cần gặp!
Gia Hỷ không ngẩng đầu, đưa lên mũi ngửi hương rượu nồng nồng, mi mắt nàng hơi nhắm lại thưởng thức, giọng nhàn nhạt:
- Là ai?
Bối Lan vân vê tà áo:
- Là thuộc hạ bên người Thịnh Vương!
Gia Hỷ dấm dẳn, mày liễu cũng cau lại một nét dài:
- Không gặp!
Bối Lan lẳng lặng lui ra ngoài, tiểu thư cố kị Thịnh Vương, đi đường cũng tránh ngõ, thấy mặt liền né người, thế nhưng Thịnh Vương lại hay tìm đến cửa, khiến tiểu thư vạn lần khó xử.
Thịnh Vương ngồi trong xe song mã khuất sau hẻm nhỏ bên hông Phùng phủ, Mạt Viện thở dài đứng bên ngoài:
- Chủ nhân, nàng là nhất quyết không ra!
Thịnh Vương ve vuốt cuộn lụa Giao Tiêu mềm mịn, cảm giác thanh mát ngập tràn lòng bàn tay, hắn tưởng tượng Gia Hỷ may một bộ vũ y, đứng dưới trăng bạc múa khúc Nghê Thường, đẹp đến mức chúng sinh phải lặng thở.
Thịnh Vương hờ hững:
- Đưa vật này đến cận nữ của nàng! Tùy nàng giữ hay không giữ vậy!
Vật trân quý đến mức nào, nếu không được nàng để mắt đến, có khác gì rơm rác bên vệ đường.
Thêm ba ngày nữa, tân Hậu cũng chính thức được sắc phong. Đại lễ vô cùng long trọng, kéo dài từ sáng sớm đến giữa trưa, Hiên Hậu bước qua Ngọ Hoàng Môn tôn quý. Toàn bộ phi tần, hoàng tự đều phải khấu đầu hành lễ với nàng.
Vạn Quý phi nét mặt luôn tươi cười từ ái, không nhìn ra chút tâm tư gì. Khôn Ninh cung được Vạn Quý phi chủ trương trang hoàng so với thời Hiền Hiếu Thánh Đức Hoàng Hậu chỉ có hơn chứ không kém đi. Tuy vậy Vĩnh Nguyên Đế không ban phong hào cho Hiên Hậu, có điều Hiên Hậu vốn không được triều thần ủng hộ, chuyện phong hào này cũng không ai nhắc đến.
Thịnh Vương ngắm lễ phục lộng lẫy ánh vàng thêu trên lụa đỏ Tô Châu của Hiên Hậu, đôi mắt hắn chăm chú say mê, làn môi mỏng nhếch lên nụ cười kiêu bạc. Khi ánh nhìn của hắn bắt gặp gương mặt Hiên Hậu, chỉ thấy nàng ta ngại ngùng quay đi.
Thịnh Vương nhàn nhạt, Hiên Hậu còn không bằng tuổi của hắn, một tiếng mẫu hậu này, trong lòng chỉ có gọi chứ không có tôn. Huống hồ, hắn anh tuấn ôn nhuận như vậy, dù cho nàng ta có là Hoàng Hậu, cũng không thể lãnh đạm chẳng chút động lòng.
Đại lễ kết thúc, liền đến đại yến, Thịnh Vương tìm Gia Hỷ trong đám danh môn tiểu thư, chỉ thấy nàng dùng quạt ngọc che nửa mặt trò chuyện cùng người bên cạnh, dáng điệu nàng mềm mại như nước, thân áo xanh như trời đêm, còn đôi mắt là ánh sao điểm tô. Cổ họng Thịnh Vương khô rát, nàng vì sao vẫn đẹp vậy, vẫn khiến hắn say mê vậy!
Vĩnh Nguyên Đế nghe lời chúc mừng tán tụng, hồi lâu mới nói:
- Hoàng Hậu tuổi trẻ chưa rõ nhiều chuyện, các nàng trong cung cần phải giúp đỡ!
Bên dưới phi tần đồng loạt hứa hẹn. Hiên Hậu phất tay mỉm cười, điệu bộ tuy hoa lệ nhưng vẫn chứa đựng chút gượng gạo:
- Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói còn một Quý Tần đang hồi kinh?
Vĩnh Nguyên Đế gật gật đầu xác nhận:
- Đây là sinh mẫu của Ngũ Hoàng tử Thành Hầu, hiện tại sau khi hồi kinh sẽ có thể chế sắc phong từ Nội Vụ phủ. Còn Thành Hầu cũng được sắc phong thành Nhất đẳng Thân Vương, Hậu cứ từ từ, Quang Từ công công sẽ giúp nàng quen việc!
Thịnh Vương siết tay lại, đây là Hoàng thượng muốn thông báo Thành Hầu sẽ được phong Vương, cảnh cáo những kẻ còn lại không được làm càn, gây khó dễ trên đoạn đường hồi kinh.
Lữ Định Ân thì thầm mấy câu, gương mặt Thịnh Vương tươi sáng trở lại, hắn mỉm cười:
- Phụ hoàng, nhân đây nhi thần cũng có một tin vui!
Vĩnh Nguyên Đế nhướng mày, giọng nói trầm ấm âu yếm:
- Con nói xem?
Thịnh Vương ánh mắt lấp lánh không che giấu sự vui sướng:
- Phụ hoàng, người sắp có tiểu hoàng tôn!
Vĩnh Nguyên Đế cười ha hả, gương mặt giãn ra:
- Thưởng, cái này phải thưởng lớn, hôm nay là ngày Hậu được phong, Trẫm lại sắp có tiểu hoàng tôn, phải ban thưởng Nhị Hoàng tức thật rộng rãi!
Thịnh Vương thở nhẹ, Bạch Cẩm Chúc mang thai thật đúng thời điểm, cái thai này mười phần phải giữ được đến khi sinh ra đứa nhỏ. Sinh mệnh mẫu tử nàng ta bé như sâu như kiến, cuối cùng cũng là vật hi sinh cho con đường lên ngôi cữu ngũ của hắn mà thôi.
Gia Hỷ lẳng lặng nhấc chén rượu, thời gian nàng xuất giá ngày càng ngắn đi, mà nhân tuyển lại càng thu hẹp, nữ nhân cổ đại quan trọng nhất là hôn sự, vui vẻ nhất là hôn sợ mà đau thương nhất cũng là hôn sự. Chén rượu trong miệng nàng dâng lên đắng chát.
Thịnh Vương nhìn hướng đối diện, hắn thật sự muốn giải thích với nàng, rằng đứa nhỏ Bạch Cẩm Chúc đang mang không phải của hắn, rằng hắn chỉ muốn đứa trẻ đầu tiên nàng sẽ cùng hắn kết tinh, nhưng hiện tại hắn không thể nói ra, đành phải như ngụm rượu này, đắng trong miệng, càng ngậm lâu càng cay nồng bỏng lưỡi, nhưng nuốt xuống cũng đốt cháy ruột gan không kém.
Thấy Gia Hỷ đỡ tay tì nữ ra ngoài, Thịnh Vương vội vàng bước theo sau. Chỉ là nàng đi quá nhanh, khuất mấy lớp hành lang, hắn không đuổi theo kịp, lại vô tình va phải bóng nữ tử áo đỏ như nhung.
Thịnh Vương định thần:
- Mẫu hậu!
Hiên Liên Tĩnh Tú nở nụ cười rực rỡ giữa đêm đầy sao đầu hạ, nàng hơi cúi mặt, không rõ biểu tình:
- Vương gia!
Thịnh Vương hơi xốc lại cổ áo:
- Mẫu hậu phải cẩn thận, đi đâu cũng nên có cung nữ thái giám theo hầu!
Thịnh Vương hướng mắt về phía trước, lòng chỉ muốn đuổi theo Gia Hỷ, hắn bước vội, vai áo xoẹt ngang Hiên Hậu, nàng ta đứng không vững, liền ngã nhào vào lòng hắn.
Thịnh Vương đỡ mỹ nhân trong tay, hai đầu hành lang đều om om tối. Huỳnh Kiện công công cúi mặt đứng sau như không thấy. Thịnh Vương ôn nhu nở nụ cười, vòng tay ấm áp thoảng hương rượu siết nữ nhân trong lòng lại:
- Mẫu hậu, hứng thú với bản Vương?
_________________
Dạo này ta ra chương hơi chậm, thật xin lỗi các nàng, chỉ là ta đang đi du lịch, không ra nhanh như mọi ngày được. Các nàng thông cảm một chút nha!
Hộ giáp