Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 64: Nhất Lạc Thiên Trượng (trung)




Đoàn ngựa xe Thịnh Vương hồi kinh, hai bên đường tửu lâu quán trà lại được dịp nhộn nhịp, vốn chuyện Thịnh Vương suy bại ham thích tiểu nam hài đồn thổi từ trước Tết, sau đó từ Bạch gia lại truyền ra tin Thịnh Vương chưa hề viên phòng cùng Vương phi khiến nhiều người càng khẳng định Vương gia đoạn tụ, Ngự sử ngày ngày viết tấu chương tố lên, nhìn đâu cũng thấy tình thế Thịnh Vương ngặt nghèo.

Bạch Cẩm Chúc đưa thiếp thất hạ nhân ra cổng thành đón người, nàng ta có chút hối hận, tân nương không được viên phòng tuy ấm ức nhưng đem ra ngoài nói xấu trượng phu thế này khiến cho uy danh Thịnh Vương sắp hỏng đến nơi. Vì vậy hôm nay, Bạch Cẩm Chúc nghe theo Mộng Phúc, cố gắng dịu dàng điệu thấp với Thịnh Vương.

Chỉ là cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, Sở Hồng Vi nhìn thấy Bạch Cẩm Chúc không những không hành lễ, liếc ngang liếc dọc chính thê, mà còn giả vờ ngã vào người Thịnh Vương:

- Thiếp chóng mặt quá! Thật không quen đi xe nhiều!

Bạch Cẩm Chúc nghiến răng ken két nhưng vẫn phải tỏ ra mình hiền thục:

- Sở muội muội nếu không khỏe thì nên nghỉ ngơi sớm!

Thịnh Vương cau mày nhìn một hồi:

- Những người khác đâu?

Bạch Cẩm Chúc mỉm cười đoan trang:

- Trong phủ âm khí tích tụ, thiếp đã đuổi toàn bộ thông phòng đi rồi!

Thịnh Vương đưa tay xoa xoa thái dương, gương mặt cố nén tức giận:

- Vương phi!

Bạch Cẩm Chúc cúi mặt giả ngây ngô không đáp, giữa cổng thành không nên gây sự chú ý, Thịnh Vương kéo tay Sở Hồng Vi lên xe ngựa hồi phủ.

Bạch Cẩm Chúc hừ nhẹ, muốn danh tiếng tốt lại công khai sủng thiếp diệt thê như vậy, chính thê đứng trong gió lạnh đợi ngươi, ngươi thì ôm thiếp thất lên xe, mặt mũi chính thê bỏ đi đâu chứ.

Mộng Phúc thấy sắc mặt chủ nhân không tốt càng không dám nói gì, vốn dĩ tính tình Vương phi trước giờ ngang ngược, từ sau khi về nhà mẹ đẻ tố cáo Vương gia bỏ bê, được sự ủng hộ của Bạch Thái phi, Vương phi càng cố tình quá quắt hơn.

Đường lớn kinh thành đông nghẹt người, Mạt Viện đành phải chọn đường vòng để đi. Hiện tại ai cũng tò mò Thịnh Vương tâm thế ra sao, tốt nhất vẫn không nên lộ diện.

Xe ngựa vừa dừng trước cổng Vương phủ đã thấy hạ nhân ra bẩm báo:

- Vương gia, Vương phi, Thái tử đang đợi bên trong!

Thịnh Vương nhếch mép một cái, rõ là mèo khóc chuột, giả từ bi:

- Nói điện hạ cứ đợi, bản Vương thay áo rồi đến.

Thái tử trong khách phòng thản nhiên gác chân lên bàn, tâm trạng vui vẻ khoái hoặc, Nhị Hoàng đệ tài hoa phong nhã của hắn cũng có ngày dính phải loại chuyện thế này, thật khiến hắn sảng khoái.

Thái Tử ngắm đồ trang trí khách phòng, sự ưu ái của phụ hoàng hiện rõ, trên vách có bức tranh do phụ hoàng vẽ, tên điện thì phụ hoàng viết, đôi câu đối là phụ hoàng ban tặng. Bộ bàn ghế tử đàn này vốn là đồ tiến cống, bình phong kia cũng từ khố phòng.

Thái tử hừ lạnh, hắn tuy là trữ quân, nhưng Hoàng thượng chưa bao giờ đối đãi hắn ngang bằng với Thịnh Vương. Năm xưa mẫu hậu hắn người tiến cữ Đông thị vào cung, ả leo lên được Quý phi lại độc chết mẫu hậu hắn, bây giờ con trai ả ở đây lại muốn đoạt vị.

Thịnh Vương rũ áo, thản nhiên đi vào, điệu cười mỉa mai mỗi khi gặp Thái tử vẫn nở trên môi ngạo mạn:

- Điện hạ thật có lòng, sớm như vậy đã đến Vương phủ? Hôm nay không thiết triều?

Thái tử đứng dậy, gương mặt tỏ ra lo lắng:

- Hôm nay là ngày chẵn đệ không nhớ sao! Nghe tin đệ ở Mi Châu bị phụ hoàng phạt nặng, lòng ta thật không yên, ngày đêm mong nhớ đệ!

Thịnh Vương hờ hững:

- Khiến điện hạ phí tâm, bản Vương vẫn không sao! Ít nhất vẫn còn giữ được Vương tước! Huống hồ loại chuyện đó bản Vương bị người hãm hại, phụ hoàng giơ cao đánh khẽ!

Thái tử híp híp mắt, phất quạt:

- Mấy Ngự sử đều đồng loạt đưa tấu chương đòi lấy lại tước vị của đệ! Ta thật không biết làm sao cho phải, mỗi ngày nhìn đống sớ chất đầy trên bàn, thật đau lòng!

Tay Thịnh Vương siết lại, phần lớn Ngự sử trong triều đều không phải là học trò của Vương Kỳ Hầu ngoại tổ phụ Thái tử hay sao, muốn té nước theo mưa triệt để đánh đổ hắn, Thái tử vẫn chưa đủ khả năng.

- Điện hạ công tư phân minh, chính vụ nên xử lý ra sao thì làm y vậy, đừng vì bản Vương mà tổn hại uy tín!

Thái tử xếp quạt lại:

- Hôm nay ta đến đây là có quà cho hoàng đệ!

Thịnh Vương cau mày, quà, Thái tử với hắn chưa bao giờ bằng mặt, loại quà cáp thế này khiến người nhận vừa chán ghét vừa khó chịu.

Thái tử kệch cỡm:

- Người đâu, đưa vào đi!

Bên ngoài xuất hiện ba tiểu đồng độ tuổi khoảng mười một mười hai, bộ dạng tuấn tú lịch sự. Thái tử cười hềnh hệch:

- Ta mong là đệ thích!

Cơn giận của Thịnh Vương bùng lên không kìm được, là người cao nhã đến mức nào ở tình cảnh hiện tại cũng không thể nén tiếng chửi thề:

- Ngươi...

Thái tử đẩy một tiểu đồng tiến đến:

- Không muốn hay sao Nhị Hoàng đệ?

Thịnh Vương vung tay đập bàn, uy lực đủ mạnh để ấm trà vỡ vụn, giọng hắn như bị nghiền nát, âm lãnh bức người:

- Tiễn khách!

Thái tử trố mắt nhìn rồi cười ha hả:

- Tức giận? Ha ha ha! Ngươi cũng có ngày hôm nay! Để ta xem ngươi trở mình như thế nào!

Thịnh Vương hất bàn trà thẳng vào tường, bàn gỗ tử đàn quý hiếm vỡ làm đôi. Thái tử vội vàng lùi lại, hắn hơi hoảng hốt, ánh mắt Thịnh Vương u tối đến đáng sợ.

Giọng Thịnh Vương trầm lại:

- Điện hạ muốn tự về hay để bản Vương tiễn!

Thái tử lau mồ hôi đang chảy ròng ròng vội vã cùng hạ nhân một mạch đi ra cổng lớn, miệng lẩm bẩm:

- Hắn điên rồi! Thịnh Vương điên rồi!

Lữ Định Ân ra hiệu cho người vào trong cẩn thận thu dọn, bản thân tiến đến bên cạnh Thịnh Vương đang khó khăn ôm đầu:

- Vương gia! Người vẫn còn đang ốm!

Thịnh Vương vứt khăn lụa xuống đất, trên mặt khăn trắng tinh dây vết máu đỏ tươi thấm đẫm. Cơn giận giữ vừa rồi khiến chứng ho của hắn thêm nặng nề:

- Hùynh Kiện công công, đến viện của Vương phi thông báo, đêm nay bản Vương nghỉ lại bên đó!

Lữ Định Ân rót trà, Thịnh Vương nhìn hắn, mỉm cười trấn an:

- Bản Vương không sao! Có lẽ ngươi và Mạt Viện nói đúng, bản Vương nên có hài tử thôi!

Lữ Định Ân ngồi xuống ghế, nhẹ giọng:

- Vương gia, người được Hoàng thượng tín nhiệm nhất đâu phải đám học trò của Vương Kỳ Hầu, người cũng rõ Hoàng thượng cố kỵ họ Vương thế nào mà!

Thịnh Vương ngẫm nghĩ, Lữ Định Ân nói không sai, sau cái chết của Hiền Hiếu Thánh Đức Hoàng hậu Vương thị, phụ hoàng hắn mới để cho Đại Hoàng tử Hoàn Nhan Viên Mạo trở thành Thái tử như bây giờ, đủ thấy được trong tâm phụ hoàng hắn cố kị ngoại thích đến mức nào. Mẫu phi hắn tuy đến Nhất phẩm Quý phi nhưng ngoại tổ phụ hắn vẫn một cái Tam phẩm Thượng thư:

- Hàn Ngự sử hiện tại vẫn ở kinh thành chứ?

Lữ Định Ân gật đầu:

- Phó đô Ngự sử họ Hàn vẫn ở trong kinh, ngụ lại Sử Quán trong Hoàng cung.

Sử Quán nằm ở phần Tiền Triều của Cấm Thành, bên cạnh những phòng ban của các bộ điển lễ hay soạn thảo chiếu chỉ, viết sử sách,... Hàn Ngự sử là người được Hoàng thượng tin cẩn nhất, tuy đã xin cáo lão nhiều lần nhưng Hoàng thượng luôn tìm cách giữ lại, chuyện này nếu Hàn Ngự sử ra tay trấn áp thì chín phần sẽ thành.

Thịnh Vương cau mày:

- Mấy ngày nữa lấy danh nghĩa Sở Trắc phi mới đến Kinh Thành mời một số phu nhân quan lại, đặc biệt là Phùng Đại phu nhân Hàn thị!

Lữ Định Ân gật đầu, lại nhìn vào khăn lụa có vệt máu đỏ của Thịnh Vương thở dài:

- Về đến kinh thành rồi, người vẫn nên tĩnh dưỡng! Để thuộc hạ mời Thái y!

Thịnh Vương gật đầu, lẳng lặng về phòng, Lữ Định Ân nhìn ba tiểu đồng kia có chút tội nghiệp:

- Đưa vào quân ngũ, sống chết có số!

Trời về chiều, Bạch Cẩm Chúc từ bồn tắm bước ra, trên người khoác áo lụa mỏng, Mộng Phúc vui vẻ:

- Vương phi, cuối cùng Vương gia cũng hiểu được khổ tâm của người!

Bạch Cẩm Chúc thật sự hào hứng, có thể viên phòng, Vương gia cuối cùng đã không lạnh bạc nàng. Nghĩ đến đám thiếp thất trong phủ, Bạch Cẩm Chúc cong môi:

- Ta muốn đi dạo một chút! Vương gia đến viện ta, xem các ả thế nào!

Mộng Phúc vâng lời, chọn cho chủ nhân bộ y phục đỏ thẫm tươi đẹp, cài trên tóc trâm phượng hoàng ngậm minh châu, lại trang điểm cẩn thận, mắt môi hồng nhuận. Bạch Cẩm Chúc ngắm nghía trong gương mấy lần mới thong thả ra hoa viên.

Sở Hồng Vi ngồi trong tiểu đình, cau mày nhìn tì nữ thiếp thân báo lại:

- Trắc phi, tối nay Vương gia nghỉ lại chỗ Vương phi!

Sở Hồng Vi nhàn nhạt:

- Nàng ta là chính thê, Vương gia có ưu ái cũng hợp lẽ, vốn chưa từng được viên phòng, cũng không coi là vinh sủng gì!

Tì nữ kia bát quái thêm mấy chuyện, thì thấy từ xa xa tà áo của Bạch Cẩm Chúc:

- Chủ nhân, Vương phi đến!

Sở Hồng Vi nhẹ nhàng ra ngoài, vờ như vô tình, tay hái một đóa mẫu đơn chớm nở cài lên tóc, miệng dịu dàng trò chuyện với nha hoàn:

- Vương gia thật tốt mà, biết ta đường xa mệt mỏi không thể hầu hạ liền để ta nghỉ ngơi, còn dặn dò nhà bếp làm nhiều canh bổ!

Tì nữ bên cạnh biết ý liền họa theo:

- Trắc phi nên dưỡng thân mình cẩn thận, mấy ngày ở đất phong người cùng Vương gia thân mật không rời, nếu hoài thai chính là trưởng tử!

Sở Hồng Vi xoa xoa bụng:

- Thật sao? Ngươi nói cũng đúng! Vương phi còn chưa viên phòng, coi như người làm muội muội ta phải nhường nàng!

Gương mặt Bạch Cẩm Chúc đứng sau thoát trắng thoát đỏ, lời nói cả Sở Hồng Vi như vạn tiễn xuyên tâm nàng, vì cái gì mà một chính thê như nàng muốn được viên phòng cũng phải dựa vào thiếp thất! Bạch Cẩm Chúc lao đến, bạt tai nảy lửa rơi trên má Sở Hồng Vi:

- Tiện nhân!

Sở Hồng Vi không né tránh, hứng trọn, máu miệng bật ra, nàng ta chỉ lắp bắp cầu xin:

- Vương phi bớt giận! Thiếp thân mạo phạm! Vương phi!

Hạ nhân làm vườn vội vàng đi mời Huỳnh Kiện công công, khi ông đến nơi đã thấy Sở Trắc phi quỳ dưới mặt đất, mặt sưng húp một bên, tóc tai xô lệch, còn Vương phi thì thản nhiên ngồi trên bàn đá uống trà.

Huỳnh Kiện công công đành phải giải nguy:

- Vương phi, Trắc phi cũng đã chịu phạt, Vương gia sắp đến, người nên về viện.

Chập tối, Thịnh Vương vừa rời khỏi thư phòng đã nghe Huỳnh Kiện công công thuật lại chuyện ồn ào, hắn xoa xoa thái dương. Vì sao phụ hoàng luôn than thở mệt mỏi, thật sự chuyện triều chính chỉ chiếm năm phần, cái còn lại là đám phụ nhân gà chó không yên này.

Thịnh Vương ghé ngang phòng Sở Trắc phi dùng cơm tối trước, vốn nghe Huỳnh Kiện công công nói trên gương mặt nàng ta chỉ có vết sưng do Bạch Cẩm Chúc bạt tai. Nào ngờ khi vén khăn che mặt của Sở Hồng Vi liền thấy vết thương sâu như bị trâm cài rạch vào, Thịnh Vương xót xa:

- Sao lại thế này?

Tì nữ thiếp thân vội vàng quỳ xuống thuật lại sự tình thêm mắm dặm muối. Cuối cùng khóc lóc:

- Có lẽ trên tay Vương phi khi đó giữ vật nhọn hoặc là do mang nhẫn ngọc mài sắc!

Thịnh Vương hừ lạnh, cái này chính là cố ý làm loạn, ghen tuông vô lối:

- Bản Vương có cao trị thương tiến cống, chắc chắn không để lại sẹo. Nàng yên tâm, một khắc nữa sẽ có hạ nhân đưa đến!

Sở Hồng Vi khóc lóc tạ ơn, lại ôn nhu:

- Vương gia đừng trách tỉ tỉ, là thiếp lỡ miệng nói ra ở Giang Châu được người quan tâm đối đãi, có lẽ tỉ tỉ chạnh lòng!

Thịnh Vương nghe càng khó chịu, vốn hắn không có thiện cảm với Bạch Cẩm Chúc, trong khi Sở Hồng Vi lại là người cũ bên cạnh từ lâu, hắn lắc đầu:

- Nếu Vương phi hiểu chuyện như nàng bản Vương đã đỡ vất vả! Nàng nghỉ ngơi đi, Thái y đang trên đường đến, vết thương của nàng nếu không khỏi, Bạch thị phải chịu gia pháp!

Sở Hồng Vi tiễn Thịnh Vương một đoạn, nhìn bóng người khuất xa mới đưa tay lên má, nhăn mặt:

- Thật đau đớn!

Tì nữ bên cạnh lo lắng:

- Vương phi cũng không được sủng, người cần gì phải lấy trâm tự rạch mặt mình!

Sở Hồng Vi phất tà áo vào trong:

- Không sủng cũng là chính thê, huống hồ là ta biết trước Vương gia có cao trị thương, ngươi xem người luyện võ như Vương gia trên người lại không có vết sẹo nào, ta mới dám đánh cược dung mạo.

Bên kia Thịnh Vương phủ, viện của Bạch Cẩm Chúc hoa đèn rực rỡ, hơi ấm tỏa ra khoan khoái cả người.

Bạch Cẩm Chúc ngồi sẵn trong tẩm phòng, nàng có chút hụt hẫng khi biết Thịnh Vương dùng thiện bên viện Sở Hồng Vi, nhưng nghĩ hôm nay là ngày quan trọng bản thân vẫn là chính thê nên nín nhịn đại lượng không làm ầm ĩ.

Thịnh Vương gương mặt lạnh băng vào phòng. Mộng Phúc cau mày lo lắng, Sở Trắc phi chắc chắn đã thừa dịp thêm dầu vào lửa. Thịnh Vương nhìn Mộng Phúc giúp mình cởi áo choàng, buột miệng hỏi:

- Ngươi là cận nữ của Vương phi? Bao nhiêu tuổi?

Mộng Phúc thi lễ, cẩn trọng trả lời:

- Nô tì là Mộng Phúc, hồi môn nha hoàn Vương phi, đã mười bảy tuổi!

Thịnh Vương gật đầu, lớn hơn Bạch thị hai tuổi, tính cách cũng ôn hòa hơn. Hắn vén mấy lớp rèm vào bên trong, Mộng Phúc cẩn thận khép cửa ra gian ngoài.

Bạch Cẩm Chúc dịu dàng thi lễ, nghe mùi son phấn nồng nồng của Sở Hồng Vi trên người Thịnh Vương thì khó chịu, nói dỗi:

- Sao Vương gia không bên ả ta luôn đi!

Thịnh Vương hừ nhẹ:

- Ngươi cho rằng bản Vương muốn ở tại đây cùng ngươi?

Bạch Cẩm Chúc nén cơn giận:

- Phủ của Vương gia, người muốn đi đâu chẳng được, ai có thể cản!

Thịnh Vương ngồi xuống bàn, tự mình rót trà, Bạch Cẩm Chúc đứng bên cạnh, cũng không có ý định hầu hạ. Thịnh Vương nhớ lại mục đích hôm nay đến, dù sao cũng cần phải có đích trưởng tử, phụ hoàng hắn tư tưởng rất nặng, thứ trưởng tử ra đời sẽ không tốt đẹp:

- Ngồi đi! Lần sau đừng gây chuyện nữa, Sở nhi bị thương không nhẹ!

Bạch Cẩm Chúc cau có, hồ ly tinh đó lại ỏn thót bên tai Vương gia, nàng bĩu môi:

- Một cái bạt tai, làm gì đến mức nặng nề!

Nhớ lại vết thương sâu trên gương mặt Sở Hồng Vi, Thịnh Vương cau mày:

- Nói ngươi nghe thì ngươi nên nghe đi, đánh thì đánh phạt thì phạt, là chính thê đừng hạ độc thủ, hủy dung thiếp thất như thế còn ra thể thống gì?

Bạch Cẩm Chúc trợn mắt:

- Ta hủy dung? Ta cùng lắm chỉ đánh một cái bạt tai? Sao lại thành hủy dung? Là ả giá họa cho ta!

Thịnh Vương cảm thấy đầu ong ong lên, vốn dĩ hắn chỉ nhiễm phong hàn, nhưng vì đường đi rất dài, thêm tâm trí lo lắng quá độ mới càng ngày càng nặng thêm mà không hết được.

Bạch Cẩm Chúc khóc lóc vừa thanh minh bản thân vô tội, vừa mắng mỏ Sở Hồng Vi vu oan. Đầu Thịnh Vương càng lúc càng đau nhức, cuối cùng hắn đập bàn:

- Im ngay!

Bạch Cẩm Chúc không ngậm miệng:

- Sao chàng không tin ta? Ả nói gì chàng cũng cho là đúng, ta nói gì cũng thành sai! Ta không cần chàng viên phòng, nhục mạ ta như vậy đủ chưa? Sở Hồng Vi thân mình không khỏe ta mới có cơ hội viên phòng đúng không? Ta không cần! Chàng ra khỏi đây!

Thịnh Vương vung tay lên, hắn chưa bao giờ ra tay với nữ nhân, bàn tay lơ lửng trên không rồi hạ xuống. Bạch Cẩm Chúc nhào đến:

- Chàng đánh chết ta đi! Xem chàng ăn nói thế nào với Bạch gia, với Hoàng thượng! Ta là được ban hôn gả đến đây! Ta muốn hòa ly đấy! Xem cái thanh danh chàng còn vực dậy được hay không!

Thịnh Vương đập bàn, âm thanh mạnh đến nỗi Mộng Phúc bên ngoài cũng giật nảy mình.

Thịnh Vương nâng cằm Bạch Cẩm Chúc lên, nhàn nhạt cười:

- Vốn dĩ, bản Vương cần một đích trưởng tử mới tìm đến ngươi, nhưng xem ra, càng nhìn ngươi bản Vương càng kinh tởm! Ngươi muốn hòa ly? Muốn đập nát thanh danh bản Vương? Hôm nay bản Vương thành toàn cho ngươi!

Bạch Cẩm Chúc theo cái hất tay của Thịnh Vương ngã ngồi trên đất. Thịnh Vương lạnh lùng:

- Người đâu!

Mộng Phúc nhắm mắt đi vào, Vương phi lại khiến Vương gia tức giận. Nàng quỳ xuống:

- Vương gia, là Vương phi sơ xuất, Vương gia đại lượng bỏ qua!

Thịnh Vương nhàn nhạt:

- Cởi áo ra!

Mộng Phúc ngẩng mặt như không tin vào tai mình:

- Vương gia?

- Ngươi thay chủ nhân hầu hạ bản Vương!

Bạch Cẩm Chúc há hốc miệng, trừng trừng nhìn Mộng Phúc:

- Ngươi dám?