*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xe ngựa từ từ lăn bánh trên đường mòn, tuy có hơi xốc nảy một chút, nhưng cảnh vật xung quanh cũng đầy những chùm hoa dại đủ màu sắc khiến Gia Hỷ vui mắt. Hầu phủ nằm ở đường lớn nhất Liên Thành thì Hầu gia lại không chọn gặp, muốn nàng phải đến tận thôn trang thượng vô cùng xa xôi này. Gia Hỷ tựa vào xe ngủ gà ngủ gật. Vịnh Đan quạt quạt cho nàng, dù gì ở Mi Châu, tháng sáu vô cùng nóng nực.
Đến nơi trời cũng đã trưa, trước cổng có một ma ma lớn tuổi dẫn theo hai tì nữ đang đứng đợi, Gia Hỷ vừa nhấc rèm xe lên, nhanh chóng liền có người đem ghế cho nàng bước chân xuống lại cẩn thận che ô để tránh nắng:
- Tiểu thư, Hầu gia đang ở bên trong, nô tì đã cho người hồi báo! Tiểu thư muốn dùng kiệu mềm hay đi bộ!
Gia Hỷ biết đây là ý tốt, nàng ngồi xe ngựa cả buổi, hiện tại chỉ muốn chân tay hoạt động một chút, ma ma này nhìn ra nên mới để nàng tự ý lựa chọn, Gia Hỷ thong thả đi bộ theo hành lang gỗ dài, có mái hiên cong cong nhã nhặn lại quý phái, toàn bộ trang viên này là một vườn đào ăn quả* hiện tại đang vào mùa thu hoạch, hương thơm cứ thế tản mát, uốn lượn theo từng nếp váy áo của nàng. Bên cạnh hành lang có một dòng suối nhỏ, cá chép bên trong bơi lội từng đàn.
Đi một khắc thì đến Thanh Vân viện, nơi đây không có gì đặc biệt, ngoại trừ trước viện thay vì sân nhỏ lại là một hồ nước, trên hồ có những phiến đá vuông vức dày nặng để bước qua, tuy đá bằng phẳng rộng rãi nhưng không có tay vịn, Gia Hỷ nhìn ma ma đi đằng trước bước chân không lung lạc, nàng mới nhẹ nhàng đi theo. Hồ này chính là nơi mấy dòng suối đổ về, có cá chép và ít rong nhỏ, nhưng không thả sen như các nhà khác.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn qua cửa sổ, Phùng Gia Hỷ đang phất phơ áo lụa đi đến, mắt nàng nhìn thẳng, môi vẫn giữ một nụ cười như có như không, chân bước điềm đạm lại không vì sợ nước mà ngập ngừng, tư thái nàng ưu nhã, hẳn là đích nữ hào môn, lại nhớ đến đêm ôm nàng ở Phùng phủ, hương thơm dịu ngọt, thân thể mềm mại, thật mê hoặc. Nếu không vì đại sự, hẳn hắn liền muốn đưa nàng về trở thành chính thê.
- Hầu gia, Phùng Đại tiểu thư đến rồi ạ!
Hoàn Nhan Viên Hạo ho nhẹ một tiếng:
- Đưa tiểu thư vào đây!
Rèm được vén lên, Gia Hỷ nhìn nhanh một vòng bên trong không phải là nơi tiếp khách, có lẽ thường ngày Liên Thành Hầu cũng thích ở nơi này, một bàn trà đặt bên cửa sổ, trên có bộ cờ. Vách tường không treo gì, cũng không có giá đồ cổ, không khí thanh sạch đậm mùi thơm đào chín nên cũng chẳng xông hương. Ngoại trừ một án thư và giá sách, vô cùng đơn giản.
Có điều dù sao nàng cũng là nữ tử, lại chưa thành gia, tiếp đón nơi này quả thật có chút không phù hợp:
- Tham kiến Hầu gia!
Hoàn Nhan Viên Hạo đứng dậy, y phục trắng tinh, viền cổ áo tay áo dùng chỉ vàng chỉ bạc thêu hình hoàng hạc, mắt hạc đính đá quý linh lung sống động, cần bao nhiêu tinh xảo thì có bấy nhiêu. Trên thân áo thả xuống một ngọc bội phỉ thúy lục huyền** nguyên khối không vẩn đục, trơn tru không tì vết, điêu khắc tinh tế, hiện lên hai chữ Hoàn Nhan nổi bật chói mắt, hắn như đoán được sự ngần ngại của nàng:
- Ra ngoài hiên thuận tiện ngắm cảnh, vả lại đến nơi này không xem tận mắt đào tơ thì thật uổng phí!
Gia Hỷ mỉm cười:
- Tạ Hầu gia!
Nàng cùng hắn ngồi trên hành lang, nắng tháng sáu trải thảm vàng như mật ngọt, đào chín đỏ từng chùm một non tươi thích mắt. Hai bên bày nhiều bồn băng mát mẻ, Gia Hỷ thấy cử chỉ hắn khi ngồi xuống cũng không được tự nhiên lắm, đoán chừng trên người có lẽ không khỏe lắm. Hỏi qua mấy chuyện nhà, cuối cùng Hoàn Nhan Viên Hạo mới vào vấn đề chính:
- Nàng đọc thư bản Hầu gửi đến chưa?
Gia Hỷ gật đầu:
- Đã đọc qua, chỉ là thời gian gấp rút, cho nên vẫn chưa bắt đầu!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhấp một hớp trà:
- Không vội! Chuyện này nàng cứ từ từ giải quyết, có Triệu Tử Đoạn ở đó, cũng không khiến nàng mệt mỏi!
Mở cửa hàng gạo, cũng không phải việc gì quá khó khăn, có điều sau nhận thư trong phủ cũng xảy ra nhiều chuyện, nàng chưa có thời gian sắp xếp, đợi hồi kinh rồi, sẽ tìm một nơi đặt cửa hàng. Nhưng Mi Châu không phải nơi thích hợp trồng lúa nước, nàng liền có chút tò mò:
- Tạ Hầu gia quan tâm! Liên Thành này không có nhiều ruộng, lượng gạo có thể cung ứng đều đều không? Huống hồ, kinh thành người không phú thì quý gạo khô gạo cứng đều không ăn được!
Hoàn Nhan Viên Hạo cười:
- Chuyện này nàng không phải lo, Phùng Hậu sẽ giúp nàng chuyển lương từ Mi Châu đến kinh thành, gạo này đều là đặc sản, tuy không phải loại tiến cống, nhưng cũng là nhất đẳng của Viêm Quốc.
Gia Hỷ im lặng suy nghĩ, lúc này từ bên ngoài, Tuyệt Tâm tiến vào:
- Tham kiến Hầu gia, Phùng Đại tiểu thư!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhướng mày một chút:
- Sao?
Tuyệt Tâm hơi nhìn sang Gia Hỷ một chút, Hoàn Nhan Viên Hạo phất tay:
- Cứ nói.
- Hầu gia, đã tìm ra vật này.
Gói trong mảnh vải trắng là một chiếc nhẫn nhỏ có chạm khắc tỉ mỉ được lồng trong sợi chỉ đỏ. Gia Hỷ nhíu mày nhìn trí óc nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc nhưng nhất thời không nhận ra. Hoàn Nhan Viên Hạo thu lại vật đó, cho Tuyệt Tâm lui. Hắn ra đến giữa sân thì quay lại:
- Linh Tê cô nương đến rồi!
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu một cái, lại nhìn sang Gia Hỷ:
- Đã đến đây cũng nên thăm vườn đào, đi thôi!
Gia Hỷ đi bộ dọc theo hành lang, hương thơm nhẹ nhàng từ nếp áo của Liên Thành Hầu thoáng trên mũi nàng, mát mẻ dễ chịu, hắn quả thật tuấn mĩ, đứng dưới ánh nắng còn tỏa sáng hơn cả mặt trời. Cử chỉ đó, ánh mắt đó, trầm tĩnh nhưng ngạo nghễ, nếu không phải hắn sinh trưởng trong hoàng tộc, nói hắn chưa đủ mười tám tuổi, nàng quả thật không tin.
Vườn đào hiện ra trong tầm mắt, có nhiều hạ nhân áo xanh gấp rút thu hoạch, một vài người cũng đang bày cơm lên một bàn tre dài. Cơm hơi hẩm, thức ăn chỉ có mấy món đơn sơ, thịt rim mặn, cá khô trắng xóa muối, măng chua, rau cải, cùng bánh hành và bánh bao. Hoàn Nhan Viên Hạo đưa tay lấy một quả đào mới hái xuống, non mềm mọng nước, hắn cẩn thận rửa bằng nước suối dẫn trong ống tre, xong xuôi mới đưa đến:
- Nàng ăn thử đi, đời người được mấy thú ăn quả dưới gốc!
Gia Hỷ gượng gạo đưa tay ra nắm lấy, nhìn bàn tay hắn mềm mại, đầu móng tay trắng phau sạch sẽ thơm mùi giấy mới, nàng không khỏi hơi ngẩng người. Hoàn Nhan Viên Hạo thấy nàng nhận lấy thì cười, cũng đưa một quả lên miệng cắn, hương vị thơm ngọt, đời trước hắn không có nhiều hưởng thụ, cũng chưa từng đến Mi Châu, luẩn quẩn một vòng tranh đấu, cuối cùng vẫn vong thân. Đời này hắn không muốn phụ rẫy cuộc sống, những thức tươi đẹp, không nên bỏ sót.
Tiếng bên trong hành lang lanh lảnh đưa đến:
- Hầu gia!
Hoàn Nhan Viên Hạo vẫy tay người đến, Gia Hỷ xoay lại nhìn, là một tì nữ, có lẽ bằng tuổi Liên Thành Hầu, áo xanh thiên thanh thả buông xuống làn váy đỏ, trên đầu cài hoa vải đủ màu sắc, bộ dáng xinh đẹp, lối phục sức trang điểm trong giống như một thông phòng. Gia Hỷ hơi thất vọng nhưng không ngạc nhiên, Liên Thành Hầu là Hoàng tử, nếu không có nữ nhân bênh cạnh mới thật không đúng, tuy vậy ấn tượng hắn gieo cho nàng lại vô cùng tốt đẹp, nhìn ánh mắt mang theo tia ấm áp của hắn, trong lòng Gia Hỷ đành tự nhủ, bất quá cảm giác của nàng chỉ là một người hiện đại rung động trước mĩ nam mà thôi.
Linh Tê hành lễ cẩn thận:
- Phùng Đại tiểu thư, bên trong nô tì đã chuẩn bị sẵn thiện, Hầu gia cũng tiểu thư có thể dùng qua rồi ạ!
Gia Hỷ gật đầu, dùng cơm trưa xong, nghỉ ngơi đến giữa buổi chiều thì ra về. Vốn Liên Thành Hầu định đích thân đưa nàng về phủ, nhưng Gia Hỷ sợ rằng không biết trong phủ lại nháo lên đồn đại thành thể loại gì nên từ chối. Cuối cùng Tuyệt Tâm hộ tống xe ngựa nàng xuống núi.
Gia Hỷ nhìn quả đào khi nãy được bọc trong khăn tay, mùi thơm lan tỏa, Liên Thành Hầu dù sao cũng là một Hoàng tử, tất yếu sẽ dính dáng đến chuyện đoạt đích, nàng lại muốn an tĩnh một đời không ưu không lo mà sống. Vịnh Đan thấy nàng có tâm sự, cũng chỉ nhẹ nhàng trò chuyện:
- Tiểu thư đừng lo lắng nhiều, dù sao cũng không mấy khi rời kinh thành, quay lại còn nhiều đấu đá, tiểu thư vẫn nên giữ tinh thần tốt một chút!
Xe ngựa đổ dốc lắc lư, Gia Hỷ vén rèm nhìn ra, nắng đã nhạt màu:
- Em thấy Hầu gia là người thế nào?
Vịnh Đan trầm giọng một chút:
- Em không biết nhìn người, Hầu gia ánh mắt có nhiều tâm sự, cuộc sống có lẽ không thoải mái như bề ngoài. Có điều, chẳng phải lão tiên sinh ghé ngang phủ đã úp mở Liên Thành Hầu có tướng số hóa rồng đó sao! Nếu không thì Đại phu nhân cũng đâu tìm mọi cách gán hôn sự lên Nhị tiểu thư!
Gia Hỷ không nói gì nữa, lời Vịnh Đan không sai, nhưng nàng vẫn chưa sẵn sàng cho một cuộc hôn nhân, với ai cũng là tính toán, nàng phải tìm một cái tính toán tốt cho bản thân nhất.
Chập tối Tuyệt Tâm quay lai Liên Thành Hầu phủ, thấy xe ngựa của Liên Thành Hầu đã về đến nơi, hắn an tâm vào thư phòng:
- Hầu gia!
Hoàn Nhan Viên Hạo không ngẩng đầu, vẫn tính toán trên trang giấy:
- Về rồi à.
- Phùng Đại tiểu thư đã hồi phủ an toàn.
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu một cái, gấp sổ đứng dậy, thong thả ra sân viện:
- Ta nhận được tin Mộc Hộ Bá gia đổi đường đi, ba ngày nữa mẫu phi đến đây. Thông báo trong ngoài phủ chuẩn bị đón tiếp.
Tuyệt Tâm nhận mệnh lui đi, Linh Tê từ phía sau tiến đến, tay nàng không khỏi run rẩy, Hoa Tần đến đây, hôn sự của Hầu gia, nàng phải đối mặt thế nào, Linh Tê chỉ ước gì bây giờ dưới gối có một đứa trẻ, nàng sẽ có danh phận, không sợ gì hết. Nàng chậm rãi:
- Hầu gia, canh đã hầm xong!
Hoàn Nhan Viên Hạo quay lại, ánh mắt nhu hòa đi không ít:
- Đi nghỉ sớm đi, mẫu phi sắp đến, nàng có thể sẽ chịu chút ủy khuất, nhưng cứ tin ta, nhất định sẽ bảo vệ nàng.
Linh Tê kính cẩn hành lễ lui đi, Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn theo bóng dáng yểu điệu đó, trong đầu lại hiện lên rõ mồn một cảnh tượng đời trước, nàng cùng đứa nhỏ năm tháng tuổi trong bụng bị thiêu sống, tay hắn siết lại, nhìn về hướng kinh thành oán hận.
- Sắp xếp ngày mai mời Hiên nhị tiểu thư đến phủ!
Hồi kinh! Chắc chắn phải hồi kinh! Hoàn Nhan Viên Hạo cẩn thận lấy sợi chỉ đỏ có chiếc nhẫn ngọc Tuyệt Tâm đưa đến buổi chiều. Đây là của thích khách làm rơi lại, có vật này, chắc chắn sẽ tra ra người đứng sau.
_____________________
(*) Quả đào
(**) Ngọc bội phỉ thúy lục huyền