Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 102: Đông Cung Sinh Loạn (hạ)




Thẳng thêm một tháng nữa, bên Thịnh Vương phủ phát thiếp mời tiệc đầy tháng của tiểu Thế tử. Thiếp mời chỉ gửi đến cáo mệnh phu nhân quan lại từ Nhị phẩm trở lên, cùng Hoàng thân quốc thích cùng phẩm, bên Phùng phủ nếu tính có tư cách nhất chính là Phùng Đại lão gia, có điều Hàn thị vừa mất, hiện tại ông vẫn chưa cưới kế thê. Nên với cái tiệc này, Phùng gia liền im hơi lặng tiếng.

Thế nhưng sáng ngày ra, Phùng Bạch Thảo đã chạy đến viện Gia Hỷ làm loạn. Bối Lan đứng chặn trước cửa, Gia Hỷ nằm nghiêng trên tháp vốn không muốn tiếp chuyện. Nàng thực chán ghét Bát muội này.

Bối Lan dấm dẳn một hồi không đuổi được, lại khiến Phùng Bạch Thảo ô ô khóc, Gia Hỷ cau mày, đành phất tay cho vào.

Phùng Bạch Thảo khóc như chết cha mất mẹ, uất ức:

- Tỉ tỉ, cứu muội...muội...là...hoài...thai!

Gia Hỷ hời hợt, đã có gan trèo lên người Tây Định Vương, sao hiện tại không đến tận phủ hắn đòi công đạo. Ngày xưa Phùng Gia Hòa còn được một cái Cơ thiếp ở Thịnh Vương phủ cơ mà!

- Vốn muội đã biết trước những chuyện này không có kết cục tốt đẹp! Tứ muội đã là một vết xe đổ, không ngờ muội cái tốt không theo cái xấu lại học! Hiện tại còn muốn ta làm thế nào?

Phùng Bạch Thảo quệt ngang nước mắt:

- Tỉ, tỉ để muội gặp được Tây Định Vương! Vương gia gặp muội sẽ nhớ đến muội!

Gia Hỷ thực buồn cười, Tây Định Vương thân là Tướng quân chinh chiến sa trường, hắn không ở lâu lại kinh thành, thừa dịp này nếu Phùng Bạch Thảo lôi kéo được chút tâm hắn thì may ra mới có danh phận.

- Bát muội, tuy ta là Huyện chúa nhưng cùng Tây Định Vương không hề thân cận, làm sao giúp muội được?

Phùng Bạch Thảo càng thê thảm khóc. Gia Hỷ không vì nàng ta mà cảm động, nhưng Ngũ gia một đời đã quá nhiều bất hạnh, có nhi nữ thế này, nàng liền không đành lòng.

- Bối Lan, chuẩn bị lễ vật đưa đến Thịnh Vương phủ mừng Thế tử ra đời!

Gia Hỷ xoa xoa mi tâm, mọi chuyện dồn dập nặng nề. Giữa trưa, Thịnh Vương phủ thật sự đưa thiếp mời đến, Mạt Viện hộ tống xe ngựa đón Gia Hỷ đi. Nhờ đó, Phùng Bạch Thảo cũng theo chân nàng. Gia Hỷ chỉ mong Tây Định Vương tính cách thất thường đó có mặt ngày hôm nay.

Gia Hỷ nhìn ma ma bế tiểu Thế tử, đứa trẻ tuy bụ bẫm đáng yêu, nhưng không có nét nào giống Thịnh Vương, dù vậy hắn vẫn đang đi nhận rượu chúc tụng từ mọi người. Gia Hỷ nhìn lên án thư bày biện phía trước có một đạo thánh chỉ sáng loáng. Dễ hiểu là Hoàng thượng ban thưởng từ sớm.

Thịnh Vương nhác thấy bóng mỹ nhân liền cố tìm cách len ra khỏi đám người đông đúc, tươi cười ôn nhuận:

- Nàng có việc gì gấp?

- Ta muốn tìm Tây Định Vương!

Thịnh Vương cúi mặt, mi mắt hơi rung động:

- Không cho nghĩ về nam nhân khác!

Gia Hỷ hừ nhẹ xoay người đi, Thịnh Vương liền hốt hoảng:

- Được rồi, được rồi! Tứ Hoàng đệ đang đứng bên kia, phía ngoài hành lang, thấy không?

Gia Hỷ mỉm cười gật đầu, kéo tay Phùng Bạch Thảo đến đó, nàng giúp sức đến độ này coi như đã là quá mức, còn lại tự dựa vào năng lực nàng ta vậy. Tây Định Vương đứng cạnh Thành Vương, cả hai nhỏ to bàn luận, vừa thấy Phùng Bạch Thảo, Tây Định Vương ôm đầu rên rỉ. Hoàn Nhan Viên Hạo lắc đầu, hướng mắt về phía Gia Hỷ đang đứng.

Nữ nhân xiêm y xanh nhạt thanh thuần, có lẽ vì vội vã đi mà không điểm trang nhiều, nàng tựa người vào cột gỗ sơn son, thản nhiên như không. Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, cố lảng tránh ánh mắt nơi khác, nếu như ngày đó bất chấp lời mẫu phi nạp nàng vào Vương phủ, hắn giờ đã không ở đây tiếc nuối. Cơ hội nàng dành cho hắn chỉ duy nhất một lần, thế nhưng hắn liền đánh mất.

Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn tử y Thịnh Vương đến cạnh Gia Hỷ cười nói, lòng đau thêm một chút, cồn cào như vừa uống rượu mạnh, hắn nâng ly trong tay cạn sạch. Hắn nghĩ không sai, nàng là động tâm với Thịnh Vương!

Bên ngoài dâng lên chuỗi ồn ào, Thành Vương cau mày đi đến, lúc này, các Hoàng tử đều đang trầm trồ khen ngợi một lễ vật đưa tới muộn.

Giữa sân rộng bày một phản ngọc bích dày hai tấc sáu, rộng ngang mặt bàn, nghe nói trong bóng tối liền phát ra ánh sáng. Phản ngọc đẹp đến chói mắt, hiển nhiên thu hút sự chú ý không ít người.

Huy Quận Công cười cười:

- Nhị Hoàng huynh thật có nhã hứng, bỏ một số tiền lớn như vậy...

Thịnh Vương lắc đầu, nhàn nhạt:

- Đây là quà đầy tháng của tiểu Thế tử. Bản Vương thấy hợp mắt nên đem ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng!

Huy Quận công bắt vào nhược điểm:

- Xem ra viên quan đó cũng phóng khoáng, bỏ ngàn vàng tìm báu vật để đưa đến Vương phủ. Trên đời không có món hàng nào không trả giá...

Tây Định Vương sờ vào khối ngọc:

- Thật ấm, thích hợp trẻ con nằm. Viên quan kia có lòng!

Thành Vương ý vị thâm trường nhìn phản ngọc vạn kim khó cầu này. Môi khẽ nhếch lên, quà quý trọng độ này, nếu Thịnh Vương đám đem ra mà không sợ bị người tố giác tham ô thì chính là có ngụ ý! Hiện tại Thái tử đã vào vòng nghi vấn của Hoàng thượng, không chừng, Thịnh Vương đang muốn té nước theo mưa!

Gia Hỷ loáng thoáng nhìn thấy Phùng Bạch Thảo đã bám được theo Tây Định Vương thì định quay về, lại thấy một nha hoàn đến trước mặt phúc thân:

- Huyện chúa, Trắc phi có lời mời!

Sở Hồng Vi vốn cùng nàng không quen thuộc, đột ngột muốn gặp liền có chút không thoải mái. Gia Hỷ nhẹ bước dọc hành lang, về phía hậu viện. Đây là lần đầu tiên nàng bước vào hậu viện Thịnh Vương phủ, tháng tư, hoa nở rực rỡ, mẫu đơn tràn ngập khắp chốn, nàng ngạc nhiên:

- Là vị nào trong phủ yêu thích mẫu đơn?

Nha hoàn phía trước có ý cười:

- Là điện hạ!

Sở Hồng Vi đang nhìn tiểu thế tử trong nôi, ba bốn ma ma bên cạnh túc trực pha sữa. Gia Hỷ cau mày, ở cổ đại nữ nhân quyền quý thường không nuôi con bằng sữa mẹ. Gia Hỷ nhìn đứa bé đỏ hỏn trong nôi hớp hớp không khí liền đau lòng tội nghiệp.

Sở Hồng Vi tươi cười tiếp đón, nắm lấy tay Gia Hỷ vô cùng niềm nở:

- Huyện chúa ngồi đi! Người đâu, dâng Thiết Quan Âm mùa xuân năm nay lên!

Gia Hỷ thu biểu cảm Sở Hồng Vi vào trong mắt, không trách được Thịnh Vương tin tưởng giao cho nàng ta quản gia vụ, bề ngoài luôn tươi cười, gặp khách nhân mười phần vồn vã, nhưng mỗi khi hạ lệnh kẻ dưới liền sắc lạnh tròng mắt.

- Trắc phi mời ta đến đây là có gì?

Sở Hồng Vi ôm đứa nhỏ đến cạnh nàng, lại phất tay để toàn bộ người lui:

- Huyện chúa tinh mắt, nhìn xem đứa bé là giống ai a?

Gia Hỷ hơi nghi hoặc, ban đầu liếc sơ qua, liền không giống Thịnh Vương, giờ chăm chú so sánh, càng không thấy giống cả Bạch Cẩm Chúc!

- Ta thật không nhận ra được, trẻ con liền mỗi ngày một khuôn mặt!

Sở Hồng Vi cả cười, sau mới úp úp mở mở:

- Ta lại thấy giống Lữ Định Ân công tử!

Gia Hỷ cả kinh nhìn Sở Hồng Vi:

- Trắc phi đừng nên nói vậy, ảnh hưởng thanh danh Vương phi!

Sở Hồng Vi dịu dàng nắm lấy tay Gia Hỷ:

- Đi theo ta!

Chỉ cách có mấy khoảng sân, là một viện nhỏ, bên ngoài cảnh sắc cũng không tệ, nhưng thoáng qua liền biết, nơi này từ lâu đã không có người ở. Gia Hỷ đứng trước cửa, liền thấy Bạch Cẩm Chúc xanh xao nằm trên giường nhỏ, xung quanh nàng, không người chăm sóc, không dấu hiệu gì của việc một Vương phi vui mừng vừa hạ sinh tiểu Thế tử!

Hơi thở Bạch Cẩm Chúc vô cùng yếu ớt, dù ngày trước Gia Hỷ cùng nàng ta có vô vàn xích mích, thậm chí còn muốn dìm chết nàng dưới hồ sen, nhưng hiện tại chứng kiến một cảnh này, nàng liền mềm lòng rơi nước mắt:

- Vương phi! Sao lại thế này?

Bạch Cẩm Chúc nghe tiếng gọi, mở mắt, nhoẻn miệng cười, rồi lại xoay lưng vào trong. Có lẽ vì đã nằm một chỗ lâu, lưng nàng ta đầy vết lở loét. Đứa nhỏ trên tay Sở Hồng Vi thấy mẫu thân thì nga nga khóc lóc. Sở Hồng Vi vội vã kéo tay Gia Hỷ:

- Đi thôi, tránh để Vương gia phát hiện ra!

Gia Hỷ che miệng, trong mắt đã có chút kinh hoảng:

- Mục đích Trắc phi đưa ta đến đây để làm gì?

Sở Hồng Vi bước đi bên cạnh nàng, tay đong đưa tiểu hài tử ru ngủ, thấp giọng:

- Vì ta biết Huyện chúa đang muốn bước vào Vương phủ! Bạch thị từ ngày sinh mỗi bữa đều dùng hai chỉ thuốc độc hại thân thể, qua hơn một tháng cũng đã sắp chết. Nếu chỉ để Huyện chúa trở thành Vương phi mà điện hạ chia lìa một đôi mẫu tử, Huyện chúa có chút nào áy náy?

Gia Hỷ sững lại, sắc mặt thoáng trắng bệch:

- Lăng Mặc không phải là loại người như vậy! Ta cũng chưa từng muốn trở thành Vương phi!

Không phải ở hiện đại đều tìm hiểu lâu dài rồi mới đi đến hôn nhân hay sao. Nàng không muốn gấp gáp, càng không thể gấp gáp.

Sở Hồng Vi khẽ cười:

- Huyện chúa nghĩ điện hạ nhân hậu ngọt ngào như chính những lời ngài ấy hứa hẹn sao? So về tàn độc tuyệt tình, điện hạ có lẽ chỉ thua phụ hoàng mình thôi!

Gia Hỷ im lặng, Sở Hồng Vi vào hầu Thịnh Vương từ lúc hắn còn là một Hoàng tử ở Cấm Thành, sau nàng ta lại theo đến đất phong, khi lập phủ ở Kinh Thành, Sở Hồng Vi cũng được Thịnh Vương đón về quản trạch. Nếu nói về hiểu, Sở Hồng Vi chắc chắn phải hiểu rõ Thịnh Vương hơn nàng.

Sở Hồng Vi biết Gia Hỷ chưa kịp tiêu hóa hết lời mình nói:

- Huyện chúa nhìn đứa trẻ này xem, khẳng định sẽ không sống quá ba tuổi, đã không phải là con của điện hạ, càng lớn lên càng giống người khác đích xác là mối họa! Một đứa trẻ điện hạ cũng có thể nhẫn tâm! Huống hồ gì là...

Gia Hỷ vẫn bàng hoàng, Sở Hồng Vi cũng không nói nữa, cho tì nữ đưa nàng ra về, lại bồi thêm một câu:

- Bạch thị là Vương phi, nhưng có lẽ chỉ mình ta biết, để lấy tâm ý thuộc hạ, Vương gia liền cho nàng đem thân bồi đám người dưới! Đứa trẻ này sinh ra giúp Vương gia lấy lại cơ đồ, hết trách nhiệm thì không được phép tiếp tục sống nữa!

Gia Hỷ đi đã thật xa, vẫn nghe tiếng tiểu hài tử oa oa đòi ăn, lòng liền trống rỗng.

Buổi tối.

Thành Vương phủ.

Hoàn Nhan Viên Hạo vẫn miệt mài đọc sổ sách lưu cữu nhiều năm ở Hộ Bộ. Hắn chăm chú kiên trì không chỉ vì ngôi vị trữ quân, mà còn bởi vạn dân thiên hạ, mất một phần muối, là mất đi một phần máu mủ của bá tánh.

Triệu Tử Đoạn lẳng lặng đem trà nóng vào, nhìn mớ hỗn độn trên bàn thuận tay lấy một cuốn, nhưng lại không đủ nhẫn nại đọc hết. Hoàn Nhan Viên Hạo nhấp môi Long Tĩnh, nghe hơi ấm trôi vào cổ, lòng nhẹ đi một chút:

- Tình hình Mi Châu thế nào rồi?

Triệu Tử Đoạn gật đầu:

- Không có gì bất trắc, binh mã yên ổn tập luyện, không ai có thể phát hiện, càng không có bằng chứng tố giác! Sáng nay huynh muội...à...phu thê Phùng Hậu đã lên đường rồi, xem ra cái chết của mẫu thân hắn không tác động đến quá nhiều!

Hoàn Nhan Viên Hạo lại tiếp tục công việc, Triệu Tử Đoạn quạt ngọc chặn ngang công văn giấy tờ:

- Chủ nhân, người còn thong thả ở đây? Thục Trinh Huyện chúa đã động tâm lên kẻ khác?

Hoàn Nhan Viên Hạo gạt tay Triệu Tử Đoạn sang một bên, lại phê phê duyệt duyệt:

- Nàng yêu hắn, bản Vương biết phải làm thế nào? Là nửa đêm chạy đến Phùng phủ tranh thủ tình cảm như Hoàn Nhan Viên Thuyết? Bản Vương chính là không thể làm những chuyện khuất tất như vậy được!

Triệu Tử Đoạn không biết nói gì, chỉ đành than thở:

- So với ngói với gạch thì người càng khô khan hơn? Đừng nói là Huyện chúa, bất cứ nữ nhân nào trong thiên hạ này cũng sẽ không động tâm với người!

Hoàn Nhan Viên Hạo cả cười, bút vẫn không ngừng ghi chép:

- Ngươi có biết phụ hoàng ngày trước cũng đột nhập khuê phòng nữ nhân, kết cục hiện tại ngươi có thể nhìn ra rồi đấy, chính là cốt nhục tương tàn! Lòng yêu của Hoàn Nhan Viên Thuyết không kéo dài, chỉ mong nàng đủ sáng suốt!

Triệu Tử Đoạn lắc đầu, mi dài khẽ rung:

- Lần này có thể Thịnh Vương thật lòng đối đãi với Huyện chúa, nếu không với bản tính ngạo mạn hắn đã ép hôn nàng, trói lên kiệu hoa rước về phủ!

Bút lông trên tay Thành Vương đột ngột gãy đôi. Triệu Tử Đoạn giật mình, thần sắc cũng biến đổi.

- Vương gia, người nghỉ ngơi một chút đi! Chuyện Linh Tê, người tính thế nào?

Hoàn Nhan Viên Hạo xoay xoay đầu bút đã gãy:

- Giao nàng cho ngươi toàn quyền quyết định, ngươi còn muốn bản Vương phải làm gì?

- Chủ nhân!

Triệu Tử Đoạn thật vô lực khuyên nhủ, hắn không thể hiểu nổi đoạn tâm tình giữa Thành Vương cùng Linh Tê. Có gì quan trọng đến mức khiến Thành Vương bỏ qua mọi nghi kị mà ưu ái một cung nữ phản bội đến mức này!

Triệu Tử Đoạn thấp giọng:

- Người cho rằng Thục Trinh Huyện chúa không đúng khi coi trọng tình cảm Thịnh Vương, vậy người có bao giờ thấy bản thân sai lầm đối đãi với Linh Tê chưa? Thuộc hạ có đầy đủ chứng cứ chứng minh nàng ta là người của Thịnh Vương phủ, chứng minh nàng ta nghe theo Thịnh Vương hạ độc Huyện chúa! Người còn chần chừ gì mà không ban án tử!

Hoàn Nhan Viên Hạo nhắm mắt, mi tâm cau lại, hơi thở nặng nhọc vô cùng. Rất lâu sau mới nói:

- Năm ấy ở Mi Châu, bản Vương cứu ngươi mạng, ngươi cảm thấy thế nào?

Triệu Tử Đoạn một chân quỳ xuống, thật tâm trả lời:

- Thuộc hạ mang đại ơn trong lòng, tận lực trung thành với người!

Thành Vương gật đầu, tiếp tục:

- Nếu sau này, bản Vương trở thành một kẻ tàn độc vô lương thiên địa bất dung, ngươi có còn trung thành?

- Thuộc hạ sẵn sàng chết vì người, không thay lòng đổi dạ, nếu người có hóa thành A Tu La thuộc hạ cũng nguyện phục tùng bên cạnh!

Thành Vương đỡ tay Triệu Tử Đoạn đứng dậy, chỉ vào bên cạnh ghế ngồi:

- Ngươi đã hiểu rồi đấy, Linh Tê từng cứu bản Vương không chỉ một lần! Bây giờ chỉ cần nàng gả đi, bản Vương có thể thanh thản tâm nguyện, làm sao nói ban tử liền ban tử! Bản Vương không vì yêu nàng, không vì thích nàng, mà là vì báo ân, nếu không đền đáp ân huệ, ngươi biết đâu không có kiếp sau để làm việc đó! Còn sau này, nàng vẫn không biết hướng thiện, ngươi có thể tùy ý chém giết!

Triệu Tử Đoạn im lặng, vẫn cảm giác không thể hiểu nổi tâm tình chủ nhân mình.

- Điện hạ, người giống như đã từng chết một lần!

Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười, gật đầu:

- Ngươi nói đúng rồi đấy!

Triệu Tử Đoạn cho đó là một câu đùa, cũng không để tâm nữa, tạm thời cứ giam Linh Tê lại vậy!

___________________

À, ta đọc bản thảo thấy sắp có cảnh H của anh Triệu, đang suy nghĩ lược bỏ hay đem lên đây!

Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).

https://my.w.tt/qRUPDC4sVP

Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.