Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 10: Lấy Lại Hồi Môn (hạ) 3.3




Hàn thị gương mặt còn hơi ửng đỏ vì tức giận, lại nghe mấy lời Tạ ma ma nói mà kích động hơn:

- Cái gì? Ma ma không nghe lầm chứ? Là Liên Thành Hầu muốn cùng Đại phòng chúng ta hợp tác làm ăn?

Tạ ma ma gật đầu liên tục:

- Chính miệng lão gia sai bảo nô tì mời phu nhân đến, còn phải đem theo cả sổ sách!

Hàn thị nghi hoặc, cho người chỉnh sửa y trang, lại gọi Hàn quản gia đem sổ sách theo cùng, kéo theo Phùng Gia Hảo đến thư phòng Đại lão gia. Trên đường đi, Hàn thị suy nghĩ rất lung, Liên Thành Hầu mở miệng muốn cùng làm ăn, vậy phải chia lợi nhuận thế nào, quan hệ thân thiết đến đâu, nếu sau này trong cuộc đoạt đích, Liên Thành Hầu có kéo cả Phùng gia xuống nước cũng không!

Hàn thị đến trước thư phòng, cũng không thấy người canh giữ, liền đi vào, bên trong đã có người ngồi sẵn, Hàn thị nhìn quanh một giây, thấy Liên Thành Hầu cùng Đại lão gia đều đang ở phía kia căn phòng, khuất sau một giá đồ cổ thay thế bình phong, Hàn thị nhìn về hướng đó, thi lễ một cái:

- Tham kiến Hầu gia!

Tiếng Liên Thành Hầu khách khí phát ra:

- Phu nhân đa lễ rồi, Triệu Thiếu giám theo bản Hầu đã lâu, nay tích lũy được chút vốn nhỏ, thật muốn làm ăn. Nên mới đến nhờ phu nhân vậy!

Bởi vì triều đình không cho phép quan viên cùng hoàng thân buôn bán, vậy nên bọn họ thường phải để thân tín đứng tên hộ, phi thương bất phú, các Ngự sử tố cáo một hồi cũng không dẹp được, nên Hoàng thượng thường nhắm mắt cho qua. Lẽ đó, Đại phu nhân nghe qua cũng biết Triệu Thiếu giám này là Liên Thành Hầu mượn danh làm ăn. Đại phu nhân liền ngồi xuống dè dặt:

- Thất lễ với Thiếu giám, chẳng hay Thiếu giám muốn đầu tư gì?

Triệu Thiếu giám di chuyển đôi mắt phượng dài đến cuốn sổ bìa đỏ mà Hàn quản gia đang ôm, săm soi bộ móng tay dài đẹp:

- Phu nhân có gì sinh lợi nhất?

Hàn thị cười hơi gượng, trên đời Hàn thị kinh bỉ nhất loại yêm nhân này, nhưng đây là Thiếu giám, người bên cạnh Liên Thành Hầu, muốn không nể mặt cũng là không được, Hàn thị ra hiệu để quản gia đưa sổ xuống, Triệu Tử Đoạn chậm rãi mở sổ, đọc rành mạch hồi lâu mới nói:

- Trong đây có một tửu lâu khiêm sòng bạc là Túy Khê phường, thu vào cũng không tệ, phu nhân thấy thế nào?

Hàn thị ngẫm nghĩ, Túy Khê phường này mỗi năm cũng kiếm về được khoảng hơn chục vạn lạng bạc, coi như không tệ, nếu đầu tư thêm hẳn sẽ sinh thêm phần lợi nhuận cao hơn, Hàn thị cười cười:

- Thiếu giám thật có mắt nhìn, Túy Khê phường thực chất làm ăn rất tốt, nếu muốn, Thiếu giám có thể bỏ tiền vào.

Triệu Tử Đoạn lướt thêm một vòng, lại thấy Bích Ba trang, nơi này có suối nước nóng, kinh doanh như một khách điếm, doanh thu cũng cao ngất, nửa năm qua đã thu được hơn năm vạn lạng bạc. Triệu Tử Đoạn nghĩ trong lòng, Hàn thị mấy năm qua sống trên đồ cưới của Đại tiểu thư thật sung sướng, chẳng trách, Hầu gia chướng mắt, muốn thu về.

Triệu Tử Đoạn phất tay cho mấy gia nô khiêng rương gỗ đi tới, mở miệng cười nhạt:

- Đây là năm vạn lượng vàng, nô tài muốn góp chút vốn vào làm ăn ở Túy Khê phường và Bích Ba trang.

Hàn thị sửng sốt, nhìn số vàng mê người kia đang lóng lánh từng đợt, Phùng Gia Hảo ngồi cạnh cũng thập phần mừng rỡ, năm vạn lượng vàng, là năm ngàn vạn lượng bạc đi. Nói Phùng phủ cũng là thế gia, nhưng tựu chung cả đời này, chưa bao giờ có một khối lượng tiền của nhiều như vậy.

Hàn thị lấp bấp nhìn Hàn quản gia:

- Mau mài mực khế ước cho Thiếu giám đại nhân!

Triệu Tử Đoạn cười cười:

- Nô tài chỉ là bề tôi của Hầu gia, nào dám nhận tiếng đại nhân này của phu nhân!

Hàn thị nào nghe được gì nữa, mắt hoa lên những vàng kim rực rỡ, Hàn quản gia viết xong khế ước mới đưa đến cho Triệu Tử Đoạn, nụ cười trên gương mặt trắng nõn như hoa lê của hắn dần thu lại, giọng điệu cũng không còn hòa nhã nữa:

- Thật không hiểu phu nhân cảm thấy Thiếu giám ta không xứng làm ăn với phu nhân?

Hàn thị quay đầu nhìn Hàn quản gia, lại đọc tờ khế ước Triệu Tử Đoạn trả lại, Hàn thị đọc đi đọc lại mấy lần đều nhìn không ra sai ở điểm nào, cuối cùng mới ấp úng:

- Thiếu giám thấy có gì không phải?

Triệu Tử Đoạn chỉ vào sổ:

- Phu nhân, nô tài thấy trên đây có viết rõ hai nơi này đều là của Lữ phu nhân để lại cho Đại tiểu thư, sao Đại tiểu thư lại không kí khế ước? Khế ước không có chữ ký điểm chỉ của người sở hữu, thì làm sao có giá trị?

Hàn thị ngớ người, mười mấy năm qua, Hàn thị luôn coi những món này là của riêng mình, nào nghĩ đến chuyện trên giấy tờ vẫn là của Phùng Gia Hỷ, khế ước sau khi lập ra còn phải đem tới quan phủ đóng dấu, như vậy giao dịch mới hoàn thành. Chỉ có điều như vậy, Phùng Gia Hỷ lại được nhúng tay vào chuyện sổ sách, Hàn thị không cam tâm, đang tìm cách trả lời lại, thì giọng Liên Thành Hầu sau giá đồ cổ vang lên:

- Hóa ra Phùng Đại nhân không nể mặt bản Hầu lần này, thật sự bản Hầu có chút thất vọng! Bản Hầu cứ nghĩ cứu Đại tiểu thư một mạng, nàng sẽ không đến mức phủi sạch.

Đại lão gia nghe Liên Thành Hầu nói thì cảm thấy khó chịu, Hầu gia là Hầu gia, Phụng Hoàng có gãy một chân thì gà rừng cũng chẳng sánh được, huống hồ Liên Thành Hầu mới mười sáu tuổi, tương lai rất dài, ai biết được ngày sau Vương tướng vinh hiển thế nào. Nhà mẹ Liên Thành Hầu lại là Tương gia, Hoa Tần có thất sủng, nhưng còn đó một Tương Hoàng Quý phi, một Tương Đại Tướng quân cả một cái Tương Quốc công kia nữa. Phùng gia danh gia vọng tộc thế nào, cũng không bì được, Đại lão gia nghiêm nét mặt lại:

- Hầu gia đừng nghĩ như vậy, chỉ là phu nhân làm việc có chút sơ sót, Gia Hỷ sẽ đến ngay thôi!

Liên Thành Hầu cười cười, hóa ra Đại tiểu thư tên là Gia Hỷ. Hắn thật sự rất thưởng thức cái tên nàng, vui vẻ nhẹ bẫng. Hắn gật đầu nhìn Đại lão gia:

- Bản Hầu biết Phùng Đại nhân là người hiểu chuyện, lại là bật trọng thần trong triều, sao có chuyện quản gia không nghiêm, hà khắc tôn tử được!

Hàn thị nghe mấy lời này mà khó chịu, cái gì quản gia không nghiêm, hà khắc tôn tử, đây chính là nói người làm mẫu thân như bà độc ác với con khác mẹ hay sao. Hàn thị nụ cười vặn vẹo khổ khổ sở nhìn Tạ ma ma:

- Gọi Đại tiểu thư đến đây mau!

Tạ ma ma men theo vườn hoa ba chân bốn cẳng chạy đến phòng Đại tiểu thư mời. Gia Hỷ hiện tại vốn ở trong viện Đại phu nhân, nên rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân Tạ ma ma gấp gáp đứng trước sân chung. Vịnh Đan nhìn sắc mặt thản nhiên của Gia Hỷ, cười cười bước ra:

- Buổi trưa khó chịu, không biết ma ma có việc gì lại gấp rút vậy?

Tạ ma ma nghiến răng nghiến lợi:

- Hừ! Còn không mau gọi tiểu thư nhà ngươi sang bên thư phòng lão gia, Đại phu nhân đang đợi bên đó. Còn có Hầu gia, nếu để Hầu gia chờ lâu, ngươi gánh được tội không?

Vịnh Đan khó chịu, cái gì là chó cậy gần nhà, viện này của Hàn thị, hiển nhiên Đại tiểu thư không thể mắng chửi làm khó người của Hàn thị được. Gia Hỷ bên trong nghe rõ, mới chầm chậm đứng dậy:

- À, thì ra là Tạ ma ma, ta cứ tưởng nô tì phòng nào đến quấy nhiễu, ma ma vào trong uống trà đợi một chút, ta chỉnh trang rồi đi ngay.

Tạ ma ma liếc xéo:

- Nô tì không có thời giờ uống trà, phiền tiểu thư nhanh một chút!

Gia Hỷ cùng lúc ngồi xuống bàn thì Hà ma ma đon đả đem thuốc đến, cơ thể nàng suy nhược đã lâu, làn da cũng nhợt nhạt, mười mấy năm qua sống trong chèn ép, nàng mới xuyên qua chưa đầy một tháng, đành phải tích cực bồi bổ bằng dược liệu, thức ăn. Những thứ này đều phải mua bằng tiền a, mỗi tháng mười hai lượng, còn thua cả chi phí ăn mặc của Phùng Gia Hòa là thứ nữ Đại phòng, mỗi tháng hai mươi lượng. Gia Hỷ cười nhạt, lần này nàng phải đòi cả vốn lẫn lời:

- Vịnh Đóa, hầu ta uống thuốc, Vịnh Đan giúp ta chỉnh lại tóc. Hà ma ma, xem thử phòng bếp đã có cơm chưa? Sáng sớm nay ăn ít, quả thật bây giờ ta có chút không chịu nổi.

Nhìn Tạ ma ma căm giận đứng đó, Gia Hỷ thấy thật thoải mái cái gì gậy ông đập lưng ông, ác nô bắt nạt chủ tử đã quen như bà ta, đứng ngoài sân nửa canh giờ còn là nhẹ! Tạ ma ma nhìn Gia hỷ hết uống thuốc lại ăn cơm, xong xuôi còn dùng hoa quả, lại đợi mấy a hoàn pha nước súc miệng bạc hà hoa hồng, bôi lại môi son, kẻ lại mày liễu, vuốt phẳng vạt xiêm y, rồi mới thong thả đi ra. Gia Hỷ ngang qua Tạ ma ma một cái, cười cười:

- Phiền ma ma đợi lâu!

Ta ma ma khó khăn lắm mới nhấc được chân đi theo sau, vừa ra đến viện Đại lão gia thi trời đổ tuyết, những bông tuyết trắng tinh lấp lánh đầu đông, báo hiệu cái rét dữ dội đã đến. Gia Hỷ vươn tay nghịch một bông tuyết trong lúc đợi Tạ ma ma vào bẩm báo.

Khi Gia Hỷ vào phòng, đã thấy Triệu Tử Đoạn trầm trầm ngồi cùng Đại phu nhân, trên bàn sổ sách chất đống, bên cạnh Đại phu nhân, Phùng Gia Hảo trang điểm hoa lệ mải mê nhìn mấy rương vàng ròng, nếu không được Liên Thành Hầu báo trước, có lẽ Gia Hỷ cũng thất kinh khi nhìn số vàng đó. Nàng chậm rãi tiến lên:

- Tham kiến Hầu gia.

Liên Thành Hầu ho khan một cái, hiệu nàng đứng lên, Gia Hỷ lại nhìn sang Đại lão gia:

- Phụ thân, mẫu thân an hảo!

Vịnh Đan đã sắp xếp ghế bên cạnh Đại phu nhân, Gia Hỷ thản nhiên ngồi xuống, vừa ngồi đã nghe tiếng Liên Thành Hầu:

- Thật lạ, đây là Đại tiểu thư của quý phủ? Bản Hầu thật nghi hoặc?

Đại lão gia nhíu mày:

- Vì sao Hầu gia lại nghi ngờ?

Liên Thành Hầu cười rộ lên:

- Bản Hầu gặp qua Trưởng Công chúa cũng phải hành lễ, chỉ là không biết Phùng Nhị tiểu thư gặp trưởng tỉ có thể làm lơ như vậy, khiến bản Hầu không khỏi suy nghĩ người vừa đến có phải Đại tiểu thư không?

Đại phu nhân nghe vậy thì ruột gan lẫn lộn lên, vừa khó xử vừa khó chịu, liếc mắt nhìn Phùng Gia Hảo đang vặn vẹo trên ghế kia một cái, Phùng Gia Hảo đứng dậy, nhìn qua Gia Hỷ một cái:

- Đại tỉ, muội muội thân thể không tốt, Đại tỉ bỏ qua.

Gia Hỷ đoan trang hiền huệ hỏi thăm mấy câu, lại nói:

- Muội muội đã thấy không khỏe, sao còn ở đây làm gì, mau cho người đưa về nghỉ ngơi!

Phùng Gia Hảo trừng mắt nhìn qua, cái gì, là đuổi nàng đi sao? Nàng trang điểm ăn vận, chỉ muốn được Liên Thành Hầu để mắt đến, Gia Hỷ vừa đến đã muốn đuổi nàng đi. Phùng Gia Hảo kéo khăn tay, liếc nhìn Đại phu nhân. Hàn thị thấy Liên Thành Hầu đã có ý nói Gia Hảo thất lễ, không phép tắc, cũng không định gây rối thêm, chỉ gật đầu:

- Con cũng nên về phòng nghỉ ngơi!

Lại gọi Tạ ma ma đưa Phùng Gia Hảo về. Gia Hỷ mím môi kìm lại nụ cười, cẩn thận nhìn Triệu Tử Đoạn, đọc qua mấy lượt khế ước, cuối cùng mới nói:

- Thiếu giám, lợi tức này vẫn nên chia theo mỗi người một nửa!

Hàn thị trừng mắt nhìn Gia Hỷ, cái gì là không biết tốt xấu nặng nhẹ. Năm nghìn lượng vàng kia có thể mua đứt cả gia sản đó, đừng nói là góp vốn. Gia Hỷ mặc cả như vậy, chỉ sợ rằng Hầu gia nổi giận.

Triệu Tử Đoạn phất phơ quạt lụa tím thẫm, cười như không cười:

- Đại tiểu thư muốn chia đôi?

Gia Hỷ gật đầu:

- Dẫu rằng Thiếu giám góp phần nhiều của cải nhưng chung quy lại việc quản lý ghi chép chịu trách nhiệm vẫn do Phùng Gia Hỷ ta làm, coi như ta bỏ công, người bỏ của, Thiếu giám thấy như vậy có hợp lý không?

Triệu Tử Đoạn muốn cười cũng không cười được, Đại tiểu thư này thật sự muốn Hầu gia mang tiếng hẹp hòi bức ép nữ nhân hay sao chứ. Sau giá gỗ, Liên Thành Hầu ho nhẹ:

- Đại tiểu thư đã mở lời vậy thì ngươi cũng nên đồng ý!

Triệu Tử Đoạn chấp tay một cái tỏ ý đã nghe. Soạn thảo khế ước lần nữa, sau lại cùng Gia Hỷ đóng dấu điểm chỉ. Phùng Gia Hỷ híp híp mắt nhìn hắn, lại nhìn qua phía Liên Thành Hầu, cuối cùng mới nở nụ cười.

Liên Thành Hầu thấy dung nhan diễm lệ của nàng nhờ nụ cười mà càng thêm tươi sáng, hắn cảm thấy khô khô cổ họng:

- Dù sao cũng là đã để nhiều kim lượng lại như vậy, thì Triệu Thiếu giám cũng nên ở đây giúp đỡ Đại tiểu thư điều hành hai phường này!

Hàn thị cảm thấy sự việc đi quá xa, vội vàng nói:

- Đại tiểu thư là nữ nhi khuê phòng, hơn hết còn không có viện riêng, Triệu Thiếu giám nếu cứ ở mãi khách phòng cũng không tiện! Thần phụ có thể giúp đỡ Đại tỉ nhi quản lý sổ sách a!

Đại lão gia thấy lời nói Hàn thị lộn xộn không hợp lý lắm, nhưng trước Liên Thành Hầu cũng không có ý làm Hàn thị mất mặt, hơn nữa, của nả trong nhà không vào tay con cũng là tay vợ, mới nói:

- Hầu gia thân phận quý trọng cần người hầu hạ, gia nữ chỉ là tiểu thư khuê phòng, không đánh để Hầu gia bỏ công phí sức!

Liên Thành Hầu cười mỉm:

- Bản Hầu không quản đến chuyện trong nhà của Phùng đại nhân, bản Hầu đang quản năm ngàn lượng vàng kia!

Đại lão gia nghe đến tiền cũng khó mở miệng, đành cho qua, Liên Thành Hầu nhìn Hàn thị một giây qua ô trống trên giá cổ, nụ cười càng rõ nét:

- Phu nhân, năm nghìn lượng đó, cũng đủ cho Đại tiểu thư xây một căn viện mới, Triệu Thiếu giám cũng không cần ở khách phòng làm gì.

Hàn thị cứng lưỡi, không đáp trả được, mồ hôi chảy ròng ròng sau áo. Gia Hỷ xoay người thi lễ với Liên Thành Hầu một cái:

- Tạ ơn Hầu gia giúp đỡ, Gia Hỷ sẽ nghe theo Hầu gia, xây mới viện, để Hầu gia không vì Triệu Thiếu giám mà phiền lòng!

Nàng lại nhìn sang Hàn thị:

- Tạ ơn mẫu thân mười năm qua đã giúp nữ nhi quản lý sổ sách, nay nữ nhi cũng sắp xuất giá, nhân dịp này có Triệu Thiếu giám chỉ bảo, cũng nên tập quản gia quản vụ!

Hàn thị chỉ đành gật đầu ra vẻ từ mẫu:

- Đại tỉ nhi nói phải, chuyện này Hầu gia trông cậy vào con, đừng khiến Hầu gia thất vọng!

Gia Hỷ mềm mại cười:

- Nữ nhi nhớ không lầm, ngoài hai phường trang này còn có trang sức, vải vóc, tranh thêu, bình phong các kiểu, dù gì cũng là đồ của nương, nữ nhi ngày đêm có chút mong nhớ!

Hàn thị gương mặt trắng bệch, những đồ này bao năm qua đã sớm tiêu sạch, làm gì còn giữ lại, hồi lâu Hàn thị mới gượng gạo:

- Trong phủ không có nhiều nơi trữ đồ đạc, mẫu thân nhìn vật nhớ người, chịu không thấu bi thương đã đem ra ngoài từ lâu! Một số đồ đạc cũ mục hư hỏng chưa kể đến!

Gia Hỷ a lên một tiếng, đưa khăn tay lau nước măt vô cùng đau xót, mỹ nữ yểu điệu hoa lê dưới mưa khiến ai nấy đều thương cảm. Hàn thị biết bản thân đã quá thất thố trước mặt Đại lão gia và Liên Thành Hầu rồi, đành giả lả:

- Biết rằng tiền bạc không đổi lấy được, nhưng mẫu thân sẽ cố vớt vát còn món nào hay món ấy, thứ gì đã mất, mẫu thân sẽ tìm mua bù vào!

Gia Hỷ thi lễ một cái, uyển chuyển cáo từ lui đi, Triệu Tử Đoạn cũng cất bước theo, cho người ôm sổ sách cùng mấy rương vàng đến phòng Gia Hỷ trong mỗi tiếc hận của Hàn thị.

Liên Thành Hầu đáy mắt đượm tia âm hiểm không rõ. Việc cũng đã xong, không lý gì còn ở lại Phùng phủ.