Hắn Không Xứng

Chương 46: Phiên ngoại: Thẩm Yến




2.

Một Thẩm Yến khác, bắt đầu xuất hiện từ lúc nào, kỳ thực hắn đã không nhớ rõ nữa.

Ký ức thời thơ ấu đối với hắn mà nói chỉ có ba loại, tầng hầm, bạt tay và lời khen.

Làm tốt được khen, làm không tốt thì ăn một cái tát sau đó bị nhốt vào tầng hầm. Tầng hầm này sau khi hắn trưởng thành đã bị hắn lấp lại, nếu không phải có người ngăn cản, hắn còn định san bằng cả tòa nhà. Hắn hận thấu xương phương pháp giáo dục của cái nhà này, nhưng căn bản không đủ sức phản kháng, thế là một con người khác của chính mình xuất hiện.

Hắn đứng trước gương, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy "hắn", con người thứ hai của chính mình. Bọn họ lúc đầu còn có thể sống chung hòa bình, hắn cảm thấy đó chỉ là một phương pháp để hắn giải tỏa tâm trạng, bác sĩ tâm lý cũng có nói, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, sẽ không có vấn đề lớn.

Mãi đến tận lúc gặp Triệu Ôn Gia.

Nếu xét theo trình tự thời gian, thật ra hắn là người tiếp xúc với Triệu Ôn Gia trước. Sinh viên nghệ thuật nọ dung mạo rất đẹp, khá hấp dẫn ánh mắt người khác. Thẩm Yến chăm chú nhìn, hỏi mua tranh của cậu, miễn cưỡng xem như giúp đỡ đồng hương một chút, không ngờ sau việc đó, phản ứng dây chuyền lại lớn như vậy.

Hắn có thể cảm giác được thời gian của chính mình ngày càng ngắn lại, việc uống thuốc đã không còn giải quyết được nữa. Cảm thấy không đúng, hắn đi tìm bác sĩ, dọc đường hắn nhận được một cú điện thoại.

Hắn nhìn màn hình, không nhớ ra cái người tên Ôn Gia này là ai, liền nhíu mày lại, vừa định cúp điện thoại thì không còn khống chế được thân thể nữa. Suy nghĩ của hắn vẫn còn, nhưng giống như một người khác bị đẩy sang một bên, nhìn mình và cái người tên Ôn Gia nọ trò chuyện. Hắn thấy rất mệt, hắn gào thét, nhưng không cách nào thay đổi được sự thật, mãi đến tận lúc một chút ý thức cuối cùng cũng biến mất, hắn bị giam vào một cái tầng hầm tối tăm.

Năm năm đối với hắn mà nói, dài như năm trăm năm, năm ngàn năm, hắn tỉnh lại, nhìn cái người tên Ôn Gia đi đến trước mặt mình. Hắn nghe Triệu Ôn Gia thuật lại, rõ ràng mạch lạc. Hắn nén thù hận, nói với Triệu Ôn Gia, hắn không nhớ được gì cả.

Hắn rất mệt, hắn không muốn tiếp tục dây dưa, hắn cũng sợ lúc Triệu Ôn Gia ở bên cạnh mình, Thẩm Yến kia sẽ tỉnh dậy.

Ác ngôn ác ngữ, gây sự vô lý, một lần lại một lần nặng lời, nhưng Triệu Ôn Gia vẫn cứ như kẹo mạch nha, vô luận đuổi thế nào cũng không đi. Ròng rã hai năm, bọn họ thỉnh thoảng cũng có lúc hòa bình mà nói chuyện, hắn nói với Triệu Ôn Gia, hắn thật sự không nhớ được, năm năm đó bọn họ xảy ra chuyện gì hắn hoàn toàn không biết, hắn không muốn dây dưa nữa, cầu xin Triệu Ôn Gia buông tha hắn.

Người kia nói yêu hắn tha thiết, mỗi ngày đều van xin hắn, lộ vẻ tan nát cõi lòng.

Khuôn mặt đẹp đẽ như phủ một lớp bụi, có lúc Thẩm Yến cũng sẽ đau lòng, nhưng hắn biết, cảm giác đau lòng này không phải của hắn, mà là của một người khác.