Hắn Không Xứng

Chương 22




"Cho nên ta là ta, không phải bởi vì cấu tạo cơ thể quyết định, mà bởi vì ta có cái nhìn riêng đối với thế giới này, cuộc đời này, có cử chỉ hành vi riêng, mà cái này bắt nguồn từ con đường sinh mệnh ta đã đi qua; nhân cách vì thế mà hình thành, đồng thời có phẩm chất riêng." ①

Tôi rất thích câu nói này, nó khiến tôi cảm thấy tôi không phải là một người dư thừa.

Tuy rằng cha mẹ không yêu thương tôi, bọn họ thường nói nếu không có tôi thì tốt rồi, nhưng tôi xuất hiện, không phải bởi vì sự tồn tại của tôi có giá trị nên tôi mới xuất hiện.

Triệu Ôn Gia là một sự tồn tại đặc biệt, ánh mắt lúc em nhìn tôi khiến tôi cảm nhận được sức mạnh. Tôi sợ biến mất, sợ bị áp chế, sợ quãng thời gian không thể nói được gì, không thể động đậy, không thể suy nghĩ, là em khiến tôi được tự do.

Lúc em nói với tôi em yêu tôi, tôi đã sắp bật khóc.

Từ thời niên thiếu trở về sau, mỗi khi tôi xuất hiện, những người gặp tôi đều cố gắng làm tôi biến mất, bọn họ không yêu thương tôi, họ hận tôi.

Chỉ có Triệu Ôn Gia, em yêu tôi, em nói em thích tôi, thích nhìn tôi cười.

....

Đó là một đoạn ngắn trong nhật ký của Thẩm Yến.

Quyển nhật ký này như một lưỡi dao, mỗi trang giấy đều là một lưỡi dao bén ngót, lòng bàn tay của tôi đau đớn, mồ hôi cứ như máu tươi, tôi lật từng trang, cuối cùng không cách nào kiềm được thống khổ, khóc lớn. Tôi gọi tên Thẩm Yến, ôm chặt quyển nhật ký, cứ như đang ôm Thẩm Yến vào lòng.

——

Chú thích của tác giả: ① trích từ "Đối mặt nỗi sợ hãi nội tâm"