Hắn Không Xứng

Chương 20




Đầu tháng chín, tôi về Pháp tham gia kỷ niệm 10 năm tốt nghiệp. Trường học trưng bày rất nhiều tác phẩm của sinh viên, không ngờ tên tôi còn có thể được vinh danh trên tường, cùng với rất nhiều họa sĩ nổi danh khác. Tôi đứng bên ngoài phòng triển lãm nhìn rất lâu.

Tôi gặp được giáo sư dạy tôi ngày trước, cùng ông tán gẫu chuyện hiện tại, ông nhìn thấy tác phẩm mới nhất của tôi, hỏi tôi gần đây sống không vui vẻ sao?

Viền mắt nóng lên, tôi gật đầu, nói với ông, sống rất mệt mỏi.

Tôi cảm thấy trong hạnh phúc không có nghệ thuật, chỉ trong thống khổ mới có.

Tất cả các tác phẩm của tôi đều là một loại phát tiết, lúc tôi hoàn thành một bức tranh, cũng không hy vọng người khác nhìn thấy. Những bức tranh kia bộc lộ tâm tình của tôi, vết thương của tôi, nỗi đau của tôi, cứ như trước mặt thế nhân, tôi bày ra những vết tích xấu xí, họ đào bới, thăm dò khiến lòng tôi càng thêm ngột ngạt.

Chúng tôi đi qua hàng cây ngô đồng, nhiệt độ rất ấm áp. Giáo sư có việc phải đi trước, tôi một mình đi đến thư viện, đẩy cửa bước vào, bên trong không có bao nhiêu người, thật yên tĩnh.

Lúc còn đi học, tôi rất thích tới đây, xem một ít sách tranh, thỉnh thoảng mở sổ phác thảo lén lút vẽ ra dáng vẻ Thẩm Yến đọc sách. Anh đưa lưng về phía cửa, ánh sáng sau lưng rực rỡ, trông anh như được chắp thêm đôi cánh. Tôi vẽ anh thành một thiên sứ.

Trở lại chốn cũ, tâm trạng lại hoàn toàn trái ngược. Tôi đi đến chỗ trước đây chúng tôi hay ngồi, đưa lưng về phía cửa sổ, cảm nhận gió lướt qua cổ, hơi man mát.

Lúc Thẩm Yến ngồi ở đây cũng cảm thấy như vậy sao?

Tôi ngẩng đầu lên, đảo mắt qua giá sách gần đó, nhìn thấy một loạt sách tâm lý, có mấy quyển tôi từng đọc qua. Tôi đứng dậy với tay, cầm đại một quyển, ánh mắt lướt qua trang bìa, "24 nhân cách".

Tôi mở sách ra xem một chút, từ lúc đọc được những lời bạt kia, tôi mới bắt đầu chậm rãi hiểu được, hóa ra nhân cách phân liệt không phải chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng, mà là thật sự có thật.

Thế nhưng những thứ đó quá xa vời đối với tôi, tôi mang tâm lý tò mò mà đọc từng trang, đọc hơn một nửa, tôi nhíu mày trực tiếp lật đến trang cuối cùng, sau đó ngây ngẩn cả người. Thư viện trường mấy năm trước còn dùng phiếu mượn sách, xem lướt qua tờ giấy ghi tên những sinh viên từng mượn, quyển sách này tổng cộng có hai người từng mượn, cái tên thứ hai là một cái tên tiếng Trung... Thẩm Yến.

Anh từng mượn quyển sách này? Tôi lật xem thời gian, là năm năm trước, lúc chúng tôi mới quen nhau.

Tôi nắm chặt cổ áo, đặt sách xuống rồi chạy về phía giá sách. Tôi cũng không biết mình đang làm gì, chẳng qua chỉ cảm thấy nên làm như thế. Hai chân như nhũn ra, tay run lên cầm cập, tôi lấy hết những quyển sách có vẻ khả nghi xuống, "Đa nhân cách", "Đối mặt nỗi sợ hãi nội tâm" của Dostoevsky, "William Wilson" của Edgar Allan Poe cùng "Hóa thân bác sĩ" của Stevenson. Tôi đặt chúng lên bàn, lật tới trang cuối cùng, thấy được cùng một cái tên, Thẩm Yến.

Cả người tôi run lên, căn bản không biết nên nói cái gì. Tôi ngã ngồi trên ghế, gió thổi gáy sắp tê rần, tôi mới phản ứng được. Tôi mở một quyển sách, bắt đầu đọc. Lần này là thật lòng.

Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng chuông, một hồi hai hồi ba hồi. Chậm rãi quay đầu qua chỗ khác, thấy được tà dương ngoài cửa sổ, tầng ánh sáng kia sắp biến mất rồi. Quản lý thư viện đến nhắc tôi đã hết giờ làm việc, tôi hơi hoảng hốt, ngẩn người một lúc lâu mới tỉnh táo lại.

- ----

Sa: Đến chết với cái đống tên sách và tên tác giả, toàn bộ phiên âm bằng tiếng Trung (chắc kiểu Philippines: Phi Luật Tân của bên mình):v