Chuyện của Thẩm Yến khiến tôi có chút bận tâm, có điều dù tôi có bận tâm cũng không liên quan tới tôi.
Tôi tự nhủ với lòng, không được tiếp tục thấp hèn nữa.
Tháng bảy, tôi nhận một chương trình tọa đàm phỏng vấn, tôi không phải nhân vật công chúng gì, cũng không mở tài khoản mạng xã hội nào, bây giờ cũng không ra ngoài chơi, bình thượng ngoại trừ vẽ vời thì chỉ ngủ, Bowen nói tôi đã biến thành động vật ăn lông ở lỗ, tôi cảm thấy so sánh này rất có hình tượng. Phỏng vấn đủ thứ chuyện, lúc tôi cho rằng chương trình sắp kết thúc, người chủ trì hỏi tôi, "Thầy Triệu, anh có từng nghe một ít tin đồn liên quan tới mình không?"
Tôi sững sờ, "Cái gì?"
Anh ta cầm điện thoại đưa cho tôi, có một video đang mở, là dáng vẻ tôi lúc đấu giá kết thúc, ở trong phòng khách uống say ca hát.
Rất điên rất loạn, xung quanh ồn ào, tôi nằm trên sô pha, xung quanh đầy ắp người. Chuyện xảy ra lúc đó tôi đã quên mất, tôi mở bình luận của video, có người nói có phải tôi chơi thuốc không, toàn bộ đều là chửi rủa, nói loại họa sĩ như tôi thật bại hoại, sau này đừng đi xem triển lãm của tôi nữa.
"Thầy Triệu, anh biết cái này không?"
Cuống họng tôi rất khô, muốn uống nước, tôi mấp máy đôi môi khô khốc, nói, "Tôi không biết."
Bowen nói tôi không cần để ý chuyện này, cậu đã nhờ quan hệ xã hội đi làm rõ, cậu nhất định sẽ khởi kiện người phát tán video.
Tôi cảm thấy rất mất mặt, bởi vì cái này cũng không phải đồ giả, mà là sự thật.
Tôi thật sự say rượu, sinh hoạt và làm việc rất hỗn loạn, bọn họ mắng tôi cũng không phải mắng oan.
Tuy rằng Bowen nói với tôi không có chuyện gì, nhưng tin tức đó vẫn ảnh hưởng đến tôi. Triển lãm riêng của tôi bị hoãn lại. Sau đó lại có người nói tôi hút ma túy, vì thế tôi còn đặc biệt đi đến bệnh viện làm xét nghiệm nước tiểu. Kỳ thực mọi người cũng không để ý đến kết quả xét nghiệm, nhưng những người không để ý không biết suy nghĩ đó chỉ có thể như gió lướt qua, không để lại tổn hại gì to tát.
Nhiều sự việc xảy ra liên tiếp khiến tôi bận đến sứt đầu mẻ trán, vậy mà lúc này, tôi lại còn nhận được điện thoại của trợ lý Thẩm Yến, anh ta nói Thẩm Yến đánh nhau với người ta bị đưa vào bệnh viện rồi.
Tôi cảm thấy khó hiểu, nói với anh ta qua điện thoại, liên quan gì đến tôi? Sau đó cúp điện thoại.
Tối hôm đó tôi mất ngủ, mở to mắt nằm trên giường nhìn trần nhà.
Lòng khó chịu, tôi cảm nhận được mình đối với Thẩm Yến thay đổi rồi. Những hồi ức yêu thương kia bị tôi vứt vào bãi rác như vứt một món đồ bỏ đi.
Tôi lại còn hận anh, hận đến xương tủy.
Tôi muốn phân rõ giới hạn, tôi muốn cả đời không qua lại nữa, tôi tự nói với mình cả đời này sẽ không liên quan gì đến anh nữa.