Hận Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 22: 1 ngày cùng em




- Sao cô ngồi xa như vậy? - Tử Thiên nghiêng mặt nhìn cô đang rúc vào đầu bên kia của ghế sofa, tay ôm gối che mặt

- Tôi.....tôi sợ phim kinh dị..... - Hạ Phong cắn cắn môi nói nhỏ

- Thời buổi này còn có người sợ phim kinh dị sao? - theo như anh thấy, những cô gái hiện đại bây giờ không muốn dựa dẫm vào đàn ông đã tự khắc phục nhược điểm của mình. Không ngờ còn có người bị Thượng đế bỏ quên, có nỗi sợ đơn thuần như vậy. Anh cũng lắc đầu cho qua

Phim đã bắt đầu quay chậm đến phần giới thiệu. Hạ Phong vẫn ôm chặt gối. Cả 2 ngồi mỗi người 1 đầu sofa. Lần đầu tiên là cô coi phim với anh, hơn nữa lại còn coi phim phòng chiếu nhà anh, chỉ có 2 người. Tuy biết cảm giác này không đúng như cô vẫn cứ thấy hồi hộp thế nào

Cái cảm giác không đúng gì đó duy trì chưa được bao lâu. Liền có mấy tiếng hét điếc cả tai cứ vang lên trong phòng. Tử Thiên vốn thích coi mấy thể loại này mặc dù gương mặt anh chẳng có chút biểu cảm nào cả. Đây có lẽ là thể loại phim ít nhàm chán nhất. Vậy mà lại bị cô gái nhỏ này làm cho mất cả hứng coi vì cô cứ hỡ 1 chút cũng hét. Thậm chí còn chưa đến cảnh đáng sợ đã hét ầm ĩ lên rồi

- ÁAAAAAA!!!!!! - Hạ Phong nhắm tịt mắt, cắn chặt răng, vùi đầu vào trong gối - Ơ.....

Bỗng có 1 lực đạo thật mạnh kéo cô ngã nhào về bên phải. Cả người cô nằm trọn trong lồng ngực anh. Hơi thở nam tính của ai đó làm cô bất động rất lâu. Anh kéo cô lại thật gần mình, ngồi giữa sofa. Quên mất cảm giác sợ hãi, tim cô đập thình thịch như muốn nổ tung. Thấy cô cứ ngây người ra như vậy, Tử Thiên lại nói thầm "Cô hét lớn như vậy, làm sao tôi coi được. Im lặng chút đi!"

Đúng thật, Hạ Phong ngồi im thin thít. Tay anh rất lạnh, lạnh hơn cả da của cô nữa. Đây là lần đầu tiên tay anh chạm vào da thịt cô. Người Hạ Phong run lên từng đợt. Cô không hét lên, căn bản cũng vì không còn để ý đến bộ phim đáng sợ nào đó nữa. Cho dù cảnh máu me có nhảy lên gương mặt của cô, trong mắt cô cũng chỉ có gương mặt đang chăm chú của ai đó

Có phải điều hòa trong phòng có vấn đề hay không? Tại sao tay anh lại lạnh như vậy? Hay vết thương vẫn còn thấy khó chịu. Cô đang đè lên vai anh hay sao?

- Giám đốc, vết thương.... - cô vội ngồi dậy, nhưng liền bị anh đè lại vào lòng

- Ngồi im đi, vết thương tôi không sao - anh nói vậy, nhưng cô vẫn chưa tin được. Nhưng nếu anh cố chấp, cô vẫn không động đậy

- Vậy tại sao tay anh lại lạnh như vậy giám đốc? - Hạ Phong lấy bàn tay lạnh ngắt của anh đang đặt trên vai cô xuống sờ thử. Vẫn còn lạnh

- Đấy là nhiệt độ bình thường của tay tôi. Không có gì ngạc nhiên - ngay cả trước đây, Minh Triết cũng nói tay anh là thứ lạ lùng nhất trên đời. Bất kể hoàn cảnh nào đều rất lạnh - vậy cô, sưởi ấm cho nó đi....

-...... - Hạ Phong lại run thêm 1 nhịp nữa. Anh nói sưởi ấm là sao chứ? Cô nhìn cả 2 bàn tay của mình ôm trọng bàn tay to lớn sạm nâu của anh

Tay anh lạnh quá. Cô muốn truyền 1 chút hơi ấm cho anh, như vậy anh sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa. Hạ Phong nhắm mắt, áp tay anh lên má mình. Tử Thiên giật mình nhìn cô. Lúc nãy, quả thực anh chỉ nói đùa, không ngờ cô lại chịu làm thật. Làn da mịn màng thoa qua thoa lại làm anh thấy nhồn nhột, rất thú vị. Khóe môi anh cong lên. Bây giờ Hạ Phong đang ngồi trong lòng anh, đang nắm lấy tay anh mà áp lên má. Khung cảnh thật khiến người ta cảm động. Đột nhiên, Hạ Phong thấy bộ phim này chẳng còn đáng sợ nữa, bởi vì mỗi lần đến cảnh kinh dị, cô lại càng siết chặt tay anh hơn nữa

- Vậy, tôi vào nhà đây - Hạ Phong cười mỉm chào anh. Cô lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa - cảm ơ.....

Đèn nhà vừa bật, Tử Thiên đã cư nhiên xách mấy túi quần áo hồi sáng mua vào nhà cô. Lúc nãy anh nói muốn đưa cô về nhà, cô đã thấy rất ngại rồi. Bây giờ còn tự tiện vào nhà cô nữa. Mặc dù cô rất biết ơn đã ga lăng mang đồ lên giúp cô nhưng chuyện này thực quá đáng mà

- Giám đốc, đây là nhà tôi mà..... - cô lí nhí phân bua

- Cô vào nhà tôi, ăn cũng ở nhà tôi, lẽ nào tôi không được vào nhà cô lại - anh nhìn 1 lượt xung quanh. Nhà trang trí rất đơn giản, 1 tầng, 1 phòng bếp, 1 phòng khách, 1 phòng ngủ và 1 phòng tắm. Loại nhà nhìn 1 cái là thấy hết này đúng chất là nhà của nhân viên văn phòng

- Nhưng.....đàn ông vào nhà phụ nữ rất kì....

- Vậy chắc phụ nữ vào nhà đàn ông vào đêm khuya không kì? - không bao giờ. Tại sao không bao giờ cô cãi lí lại anh 1 lần vậy chứ? Hạ Phong cắn răng để cho anh tự tung tự tác vào nhà

- Vậy.....rốt cuộc anh muốn thế nào?

- Cô đã đến nhà tôi ăn....Tối rồi, tôi đói - anh bình thản ngồi chéo chân ra lệnh, lấy 1 cuốn tạp chí nào đó ra đọc

- Nhưng nhà tôi chỉ còn mỳ tôm

- Tôi cũng không phải người kén ăn

Cái này thì là lần đầu tiên cô nghe thấy. Anh không kén ăn. Người giàu như anh lại có thể ăn được mỳ tôm, thật là chuyện lạ. Cô lặng lẽ xuống bếp nấu 2 bát mỳ tôm. Tiếng chén đĩa vang lên, cô vẫn còn nói vọng ra ngoài

- Tôi tưởng người giàu các anh không thích ăn mỳ tôm

- Người giàu thì cũng là người thôi - anh lật qua trang

- Tại sao anh không ra ngoài ăn thứ gì đó ngon ngon?

- Như vậy làm sao chứng kiến được cảnh nghèo khổ của nhân viên của mình được chứ. Nhưng đáng tiếc, tiền lương không thể tăng

"Đáng ghét, anh ta không thể nói được lời nào tử tế hay sao?", Hạ Phong vừa mắng vừa chắt nước sôi vào tô. Cô không thể nào biết được, đằng sau đôi mắt mạnh mẽ kia, là cả 1 nỗi buồn giấu rất kĩ. Cô không bao giờ biết được, ra ngoài ăn sẽ cô đơn đến nhường nào. Anh mặc dù vẫn có thể rủ Minh Triết ăn cùng nhưng hắn luôn hẹn hò với bạn gái, riết rồi anh cũng chán rủ rê. Bởi vì cho dù ngồi trong căn nhà tồi tàn này, chỉ ăn vài gói mỳ tôm rẻ tiền nhưng tại có được không khí ấm cúng của gia đình. Làm anh day dứt không buông

- Được rồi, ăn thôi - Hạ Phong nghiêng đầu gọi anh. Tử Thiên gấp tạp chí lại, nhìn trong tủ gương đột nhiên phát hiện rất nhiều huy chương và cúp về giải bơi lội. Hẳn cô là người bơi rất giỏi - anh cười cái gì vậy? - cô nhíu mày, thấy hôm nay anh có gì đó rất lạ

- Không có gì - anh lắc đầu rồi sì sụp ăn mì tôm. Cô cũng hít hà ăn theo. Nuốt được miếng đầu tiên anh liền nói - sao mỳ tôm chất lượng lại tệ đến vậy?

- Là do gia vị như vậy. Với lại tôi thấy ăn cũng được mà. Anh ăn không quen thì đừng ăn nữa

- Có dở đến không thể nuốt nổi tôi cũng phải ăn, làm sao cho cô được, như vậy đồ ăn tôi cho cô coi như công cốc

- Nhỏ mọn - Hạ Phong bĩu môi, vẫn không nghe lọt tai những lời này

- Ngày nào cô cũng ăn như vậy à?

- Cũng không hẳn, lúc nào đó rảnh tôi sẽ đi siêu thị

- Sau này đừng ăn những thứ này nữa....

- Sao vậy? - đang ăn cô ngẩng đầu hỏi. Tử Thiên nhìn thấy cọng mỳ còn lòng thòng trong miệng cô thì phụt cười. Suýt phun hết lên mặt cô

- Hừm.....ăn mỳ nổi mụn, tôi không thích người nào đó mặt mụn đầy ăn trưa trong phòng mình, sẽ làm tôi nôn hết đồ ăn ra mất. Ha..... - anh nói xong lại tự cười, còn vẻ mặt của cô thật sự vô cùng khó coi

- Giám đốc, anh ăn nói sao lại quá đáng như vậy!

Không hiểu đây là lần thứ bao nhiêu cô nói anh ăn nói quá đáng rồi. Vậy mà cũng chỉ là 1 câu cảm thán mà thôi, chẳng thay đổi gì cả. Nhưng mà như vậy cô đã thấy quen rồi. Bây giờ thay đổi cũng không được nữa. Không hiểu sao hôm nay anh đặc biệt kì quái. Lúc thì nói những câu rất muốn làm cô nổi điên nhưng có những lúc đối xử với cô rất nhẹ nhàng, thậm chí có thể gọi là dịu dàng. Làm người cứng rắn như cô cũng đôi lúc không kiểm soát được nhịp tim của mình

Nhưng điều đáng vui đó là anh đã rất thoải mái với cô, ít nhất là trong lúc ăn. Không phải bàn về chuyện công việc, chỉ là những chuyện không đầu không đuôi của cô đã kéo anh vào. Vào vũng lầy mà có thể anh sẽ không thể nào thoát ra được