Hàn Huyết Lệnh

Chương 23: Hồi 23




Cả hai suất thủ đồng một lúc, máu trong tim Tiểu Phong bị trào ngược lên, bụng nghĩ thầm :

– “Chưởng lực quá hùng hậu tuyệt luân!”

Chàng vội vã thâu kiếm nhảy lùi ra sau.

Lão cười ha hả nói :

– Giang hồ đệ tam ma! Cái gì thế? Ngươi không dám tiếp một chưởng của lão phu à?

Tiểu Phong bị lão ăn mày nói khích, trên gương mặt phừng lên sắc giận ngầm, cất tiếng nói :

– Hình như ngươi định chết đây sao?

Lão ăn mày cười khà khà nói :

– Đúng vậy! Đúng vậy! Ăn mày già định chết thật đấy! Chỉ sợ rằng mi không có đủ sức làm cho ăn mày già chết kia chớ!

Tiểu Phong là một người cao ngạo cùng cực trên đời. Tai nghe câu nói ấy chàng buông một chuỗi cười dài như điên như cuồng dõng dạc nói :

– Đã quyết tâm như vậy thì ta sẵn sàng đưa hồn ngươi về nơi Cực Lạc, giải thoát kiếp sống đau khổ ở chốn hồng trần. Mau xưng tên rồi chết cho sớm!

Lão ăn mày cười hả hả đáp :

– Xưng tên à? Mi thắng được ăn mày già. Bấy giờ ăn mày già sẽ nói rõ tên họ cho mi nghe!

Tiểu Phong nghiến chặt hai hàm răng quát bảo :

– Tốt lắm!

Tiếng chàng vừa thoát khỏi vành môi, tay trái đã đánh tới một chưởng.

Chưởng lực vừa đánh ra, thình lình...

Chàng kêu lên một tiếng á, gương mặt biến sắc nhợt nhạt, tay vội thâu về, nhảy tạt ra sau năm bước.

Cử chỉ đột ngột của Tiểu Phong khiến ai nấy đều giật mình hoảng kinh, không hiểu vì cớ nào đương lúc giận dữ đánh tới một chưởng có sức đẩy núi xô non lại tự nhiên rút tay trở về.

Những người có mặt tại chỗ đều sửng sốt ngẩn người.

Cặp mắt sáng ngời của Tiểu Phong trừng lên tròn xoe như hai cái lục lạc nhìn chăm chỉ vào lão ăn mày không nháy, chàng chẳng thốt ra lấy nửa tiếng.

Lão ăn mày cũng không hiểu nổi thái độ quái gở của chàng nên buộc miệng hỏi :

– Mi làm cái gì thế?

Giây lâu Tiểu Phong mới đánh tiếng hỏi bằng một giọng sợ sệt run run :

– Tiền bối đây chính là nhân vật làm giới giang hồ kêu bằng “Thần Cái Xích Cước Đại Tiên”?

Lão ăn mày khẽ đáp :

– Đúng vậy!

Tiểu Phong nghe trả lời dứt tiếng, vội vàng quỳ hai gối xuống đất lạy và thưa :

– Vãn bối ngu dại, tối tăm không biết lão tiền bối nên mới phạm nhiều tội đáng chết thế này. Cúi mong lão tiền bối lượng thứ đặng cho vãn bối lạy tạ cái ơn năm nọ, người đã cứu mạng cho mẹ vãn bối là Tần Thiện Anh thoát chết...

Tiểu Phong nói đến câu này, nhớ lại việc xưa bùi ngùi cảm động, lòng đau như cắt, hàng lệ ngọc chảy xuống lưng tròng.

Xích Cước Đại Tiên bị Tiểu Phong quỳ lạy quá đột ngột làm cho chân tay luýnh quýnh chẳng biết né tránh ngả nào, đành phải đảo lia đảo lại :

– Đứng dậy... đứng dậy... đừng làm thế... đừng...

Thiên Bất Luân nín không được, vỗ bụng cười ha há nói :

– Lão ăn mày! Ngươi có lối thoát nguy rồi đó! Hú hồn hú vía ông bà ta nghe!

Xích Cước Đại Tiên lườm Thiên Bất Luân. Lúc ấy Tiểu Phong đã đứng dậy, Xích Cước Đại Tiên thở ra một hơi, nói :

– Bạn cũ có đặng con để mà báo thù cho mình thế này, vong hồn dưới chín suối cũng được ngậm cười!

Tiểu Phong ngạc nhiên nói :

– Lúc mẹ vãn bối sắp thở hơi cuối cùng rất đỗi cảm kích cái ơn cứu mạng của lão tiền bối năm nào.

Xích Cước Đại Tiên chận lời nói tiếp :

– Vương mỗ chỉ ân hận một điều là lúc bà ấy bị đánh chết ta không ra cứu mạng được lần thứ hai. Việc ấy còn canh cánh mãi bên lòng, không lúc nào nguôi! Ôi!

Lão than một tiếng khổ sầu rồi nói tiếp :

– Lê thiếu hiệp! Hãy mau lại ra mắt bạn chí thiết của cha cháu lúc sanh tiền là bác Thiên Bất Luân đi!

Tiểu Phong ngẩn người, bụng bảo dạ rằng: Hóa ra bạn thiết của cha ta sao? Cớ gì lại lấy bảy đồng tiền có khắc chữ thần bí của ta?

bụng nghĩ như vậy nên chàng cứ đứng trơ trơ nhìn sững.

Thiên Bất Luân nhích mép cười gượng nói :

– Đi ăn cơm cho no cái bụng đã! Dẹp! Dẹp hết mọi việc lại hai bên, đừng bày đặt thêm lộn xộn.

Xích Cước Đại Tiên ngó thẳng vào mặt Tiểu Phong bảo :

– Lê thiếu hiệp! Cháu tìm đến đây với ý định không tốt, cố gây sự rắc rối lôi thôi. Nhưng bọn chúng ta đây đều đã liệu trước hết những điều thầm kín trong lòng cháu. Thiên Bất Luân móc trộm bảy đồng tiền của cháu thật sự không phải do ác ý, mà chính là do Vương mỗ nhờ ông ta giúp giùm đó!

Tiểu Phong lại càng không hiểu nên hỏi :

– Chính lão tiền bối nhờ và lấy trộm bảy đồng tiền trong túi áo vãn bối?

– Đúng vậy! Cháu có biết bảy đồng tiền ấy chứa đựng sẵn một vận kiếp võ lâm rồi chứ?

– Thưa, vãn bối đã biết!

Xích Cước Đại Tiên lại nói :

– Này Lê Tiểu Phong. Người đã biết rõ nó là điều hết sức dị tường mà lòng cháu lại muốn khám phá những bí mật của Cây Đèn Ma đó chăng?

– Thực vậy! Quả đúng! Lòng vãn bối đã nhất định thì không bao giờ thay đổi.

Tiểu Phong trả lời hết sức kiên quyết. Trên gương mặt hiền lành của Xích Cước Đại Tiên nổi lên một khí sắc âm thầm lạnh lẽo :

– Này Lê thiếu hiệp! Cây Đèn Ma là vật hết sức bất tường. Năm nọ Vô Cực Thiên Tôn cũng vì cây đèn ma ấy mà gây nên những cuộc đồ sát khắp giới võ lâm, làm cho máu đồng đạo chảy thành sông, thây đồng đạo chất thành gò. Sau cùng chính Vô Cực Thiên Tôn chết không đất chôn thây.

– Chí nguyện sắt đá là báo được thù sâu ngoài ra sanh mạng đối với Tiểu Phong này chẳng đáng chi làm tiếc.

Xích Cước Đại Tiên nói :

– Chừng như cháu vẫn muốn noi theo bánh xe cũ của Vô Cực Thiên Tôn?

– Chí quyết báo được thù nhà, vãn bối chẳng ngại chi cả.

– Này Tiểu Phong! Cây Đèn Ma rất có quan hệ đối với bạo kiếp võ lâm. Nếu cháu biến thành chủ nhân thứ hai của Cây Đèn Ma sẽ tàn sát vô số mạng người. Lão ăn mày già này ngày trước giao tình với thân phụ của cháu rất thân mật nên không thể trông thấy cháu chết một cách thê thảm, không được mảnh đất chôn thây.

Tiểu Phong nói :

– Tâm ý của vãn bối đã quyết, không cách nào sửa đổi đặng.

Xích Cước Đại Tiên ngó Thiên Bất Luân như muốn hỏi ý kiến :

– Luân lão đệ! Theo như lão đệ nghĩ thì sao?

Thiên Bất Luân bước thẳng đến trước mặt Tiểu Phong nói bằng lời chân thật :

– Lê hiền điệt! Lão phu là bạn chí thiết với cha cháu, nên đối với cháu rất đỗi quan tâm. Lão phu lấy trộm bảy đồng tiền có khắc chữ thần bí trong túi áo của cháu không phải cố ý khuấy chơi cũng không phải ngẫu nhiên vô tình mà chính là đã đắn đo, suy nghĩ chín chắn. Lão phu cố tránh trước cho cháu một tai họa rùng rợn không sao tránh khỏi, vì lão phu muốn cháu sống oanh oanh liệt liệt một kỳ tài võ lâm đạn nối chí cha cháu, đồng thời cũng giữ vẹn lửa hương cho dòng họ Lê. Nếu cháu vì việc báo thù cũng chẳng có chi là khó khăn lắm. Chỉ cần liên hiệp các bè bạn của cha cháu lúc sanh tiền thì kẻ một tay tưởng dư sức đối phó với kẻ thù. Tuy kẻ thù vây cánh rất lợi hại, nhưng bạn cũ của cha cháu có khắp bốn phương trời toàn là những cao thủ thượng đỉnh cả.

Tiểu Phong nói :

– Ý chí của vãn bối đã nhất quyết, việc phải lấy cho được Cây Đèn Ma nhất định phải thực hành. Lão tiền bối đã là bạn chí thân của cha vãn bối ngày trước, xin lão tiền bối trao trả lại cho vãn bối bảy đồng tiền có khắc chữ thần bí.

Thiên Bất Luân nói :

– Cháu không khám phá điều bí mật ấy không đặng hay sao?

– Thưa lão tiền bối đúng vậy. Bề nào vãn bối cũng phải đạt ý thích sở nguyện của vãn bối.

Thiên Bất Luân nói :

– Lúc cháu lấy Cây Đèn Ma, vô số các kỳ nhân, ẩn hiệp sẽ nhất định không dung tha mạng cháu!

Tiểu Phong cười ngạo nghễ đáp :

– Điều ấy vãn bối cũng chẳng bận tâm tý nào.

Xích Cước Đại Tiên thấy Thiên Bất Luân đem hết tình lý ra khuất phục mà Tiểu Phong trước sau vẫn khăng khăng một chiều giữ vững lập trường cố định của mình, chẳng chút nghĩ suy do dự. Lão ăn mày thở dài buồn bã, cất tiếng ôn tồn nói :

– Đã như vậy thì chúng ta còn biết làm thế nào hơn. Thôi Luân lão đệ cứ trao trả lại bảy đồng tiền có khắc chữ thần bí ấy cho Tiểu Phong.

Thiên Bất Luân móc túi lấy đủ số bảy đồng tiền ấy đưa tận tay chàng. Sau khi nhận lấy xong, Tiểu Phong vòng tay cúi đầu tạ ơn :

– Tình cờ hôm nay trong chỗ bất ngờ mà vãn bối được biết hai vị lão tiền bối là bạn chí thân ngày xưa của cha vãn bối. Hai vị đã nghĩ tình bạn cũ nơi suối vàng, tìm đủ cách để khuyên răn. Tiếc rằng vãn bối không vâng lời được hai vị lão tiền bối trong việc cản ngăn đi tìm lấy Cây Đèn Ma dám mong niệm tình tha thứ. Vãn bối xin đa tạ hai vị lão bá bá, cùng các vị thúc thúc, bá bá có mặt hôm nay tại đây! Cháu xin từ giã!

Thiên Bất Luân mặc nhiên nói :

– Lão phu chỉ ước nguyện cho cháu được qua khỏi cái họa chết không chỗ chôn thây.

Tiểu Phong lặng thinh vì chính chàng cũng đã dư rõ Cây Đèn Ma rất có liên quan đến bạo kiếp võ lâm mà Xích Cước Đại Tiên với Thiên Bất Luân đều nóng lòng lo sợ tương lai của chàng. Câu nói của Thiên Bất Luân là câu chí tình, chớ không mỉa mai hay chúc dữ.

Cây Đèn Ma khiến người nói đến là sợ mất máu. Việc Đông, Nam, Tây, Bắc bốn đại kỳ nhân liên hiệp đối phó với chàng cũng đủ thấy tánh chất nghiêm trọng đến mức nào rồi.

Trong cái sắt na chớp nhoáng ấy, Tiểu Phong sực nhớ đến lời nói của lão già Tây Thiền tại đỉnh Hận Thiên Phong. Chàng cảm giác rợn người.

Xích Cước Đại Tiên nói :

– Này Lê thiếu hiệp! Mỗi người ta có chí khí riêng của người nấy! Không thể nào miễn cưỡng đặng. Cháu đã cương quyết khám phá bí mật của Cây Đèn Ma, bọn chúng ta cũng không thể ép uổng cháu được.

Lão ăn mày ngưng lại rồi nói tiếp :

– Gần đây cháu có nghe tin cha cháu sống lại trong chốn giang hồ không?

Đầu óc Tiểu Phong rung động rất mạnh vì cái tin ấy làm chàng băn khoăn nghĩ ngợi, chẳng hiểu sự thật bên trong ra làm sao, do đó chàng vội vã đáp :

– Chẳng những cháu chỉ nghe mà thôi, chính mắt cháu lại càng trông thấy rõ ràng nữa. Có điều người không nhìn nhận cháu là con, không cho cháu kêu bằng cha. Người một hai vẫn cứ bảo không phải là cha của cháu. Bác biết làm sao, nhờ chỉ bảo giùm cháu.

Xích Cước Đại Tiên nói :

– Phấn Diện Thiết Nhân ra mặt lần thứ hai trên chốn giang hồ làm rung sợ tất cả người trong thiên hạ. Đúng là người ấy có phải là Trần Bình cha cháu hay không phải, dư luận bàn tán xôn xao chẳng ai có bằng cớ cụ thể mảy may nào đưa ra để rọi chút ánh sáng vào vấn đề đen tối ấy. Còn theo chỗ lão phu xét đoán thì rất có thể là không phải vì cha cháu, Phấn Diện Thiết Nhân Lê Bình đã chết thật cách đây vài năm trước rồi. Việc ấy còn chi hồ nghi nữa.

Tiểu Phong hỏi :

– Vậy người ấy chính là người đã thay thế cháu mai táng mẹ cháu cùng với đại ân nhân của cháu là Tinh Nhãn Nhiếp Hồn lại còn cứu cháu thoát chết trong trận thế rừng tòng.

– Người ấy là ai, câu hỏi ấy đã hàm ẩn một câu không lời giải đáp!

Xích Cước Đại Tiên nói đến đó, lòng đau như cắt. Mắt rươm rướm vài hạt châu rơi.

Trước mặt bạn bè cũ của cha mình, Tiểu Phong không biết nói thế nào.

Chàng vẫn chưa hoàn toàn tin lời ức đoán của Xích Cước Đại Tiên là đúng! Vì vậy chàng chắp tay vái sâu lão ăn mày và Thiên Bất Luân :

– Giờ đây vãn bối phải đi ngay! Đi Hận Thiên Phong! Tạm giã từ hai vị lão bá bá ở lại mạnh giỏi.

Xích Cước Đại Tiên nói :

– Đi liền sao? Vái trời giúp cháu thoát khỏi mọi hiểm nghèo, nói cùng mà nghe, nếu chẳng may cháu có bề nào bọn anh em chúng ta sẽ tạm thay cháu trả thù cho cha mẹ cháu. Không sao đâu!

Thiên Bất Luân nói :

– Có đói bụng không? Hay cháu ráng ở lại dùng bữa cơm hẩm hút rồi hãy đi!

Tiểu Phong thấy hai người bạn cũ của cha mình thật tình xót thương chiếu cố đến xúc cảm dâng trào. Nhưng nóng lòng đi Hận Thiên Phong, chàng từ chối bữa cơm của Thiên Bất Luân.

Trước khi rời chân, Tiểu Phong chần chừ như định nói gì, mà lại thôi. Chàng rầm rì thở dài quay người đi xuống núi.

Nhìn theo bóng lưng Tiểu Phong biến lần trong mây khói xa xăm, Xích Cước Đại Tiên và Thiên Bất Luân cùng buông tiếng thở ra.

Thiên Bất Luân nói :

– Tiểu Phong quyết chí báo thù, không tiếc chết chẳng đất chôn thây. Bạn cũ, vong linh có biết, hắn cũng ứa lệ khóc ròng.

Xích Cước Đại Tiên nói :

– Bọn anh em chúng ta hiện thời chưa biết phải toan liệu làm sao vì việc chưa xảy đến chưa có biện pháp, giả như mà Tiểu Phong có thật sự biến thành Vô Cực Thiên Tôn thứ hai, bọn anh em chúng ta cũng vẫn phải tìm cách bảo hộ nó, nhất định không để nó chết dưới tay tứ đại kỳ nhân.

Thiên Bất Luân gật đầu tán thành lia lịa.

Lại nói về Tiểu Phong, lòng mang một mối u tình đau khổ ra khỏi sơn trang.

Chàng bước chậm rãi từng bước một, đầu óc nghĩ ngợi băn khoăn. Cầm bảy đồng tiền có khắc chữ thần bí trong tay, chàng âm thầm ứa nước mắt.

Thình lình...

Từ phía sau lưng chàng nghe giọng nói của Bắc Yêu vọng đến :

– Em! Em Phong!

– Chị Bắc Yêu!

Bắc Yêu nhìn chàng ngậm ngùi :

– Xích Cước Đại Tiên đã nói với chị. Em nên suy nghĩ lại.

Tiểu Phong mỉm một nụ cười, gượng gạo đáp :

– Vì quyết báo thù, em thề thí nghiệm một lần đầu cho có thành “Vô Cực Thiên Tôn” thứ hai đi nữa cũng không chút ân hận. Này chị có nhớ những gì em đã nhờ chị chớ?

Trong hai khóe mắt long lanh của Bắc Yêu rơi hai hàng lệ. Nàng đáp bằng một giọng buồn buồn :

– Em ạ! Chị nhớ, nhớ hết... Lúc nào em biến thành Vô Cực Thiên Tôn thứ hai, em nhờ chị giết em!

– Đúng vậy!

Tiểu Phong cười chua xót nói :

– Mong chị làm đúng lời hứa ấy.

– Em! Em ơi! Chị sợ... chị sợ...

– Sợ sao đó chị? Chị à! Việc ấy dầu sao chị cũng phải làm xong giúp em. Em không bằng lòng chết vào tay một người khác hơn...

Bắc Yêu bậm môi, nuốt lệ lặng lẽ gật đầu.

Tâm sự của cả hai nặng nề như sắt đá. Dầu cho có muôn câu ngàn lời, vẫn không biết phải nói làm sao cho vừa.

Dưới bóng đêm, hai người so vai nhau đi. Gió lạnh sương khuya thổi lộng vào da thịt. Thế mà cả hai đều chẳng hay biết chút nào.

Sóng lá cây tùng reo vang, giống như trổi bản nhạc lâm ly đưa hai người trên bước đường giả biệt.

Từng chiếc lá rơi xào xạc, dường thể khóc đưa mạng sống của Tiểu Phong lần vào cõi âm.

Chẳng một tiếng nói, chỉ có những tiếng chân đi...

Giữa canh trường lạnh lẽo, tiếng bước nặng nề khác nào những tiếng bi ca rót vào tâm linh hai người.

Lâu thật lâu, Bắc Yêu gọi lên :

– Em!

– Vâng!

Nàng cười não nuột, nói :

– Giờ đây chị em chúng mình đi thẳng lên Hận Thiên Phong hay còn đi đâu nữa?

– Đi Hận Thiên Phong! Lòng em nóng nảy như lửa đốt không thể kéo dài ngày giờ khám phá bí mật thần kỳ dưới mười miếng đá hoa. Thù nhà một ngày còn chưa trả, lòng em xôn xao như muối xát kim đâm.

Nàng thở dài, nói lẩm bẩm một câu :

– Đời người thật giống hệt một giấc mộng. Có khi nào đó, người ta hoài nghi những điều trong mộng. Vì vậy sau tỉnh mộng, người ta lại lạc vào ký ức.

Tiểu Phong day mặt ngó nàng bắt gặp đôi mắt long lanh tợ thủy tinh của Bắc Yêu những ngấn lệ rơi đầm đìa. Chàng xúc động kêu lên :

– Chị... chị...

Bắc Yêu vô cùng đau khổ, nhích mép cười :

– Cầu mong... khác nào mà hình bóng lờ mờ. Vậy mà trên đời có vô số người nhờ chút mong cầu ấy mà sống qua ngày tháng.

Nàng kéo ống tay áo gạt dòng lệ đầm, miệng vẫn nói lẩm bẩm không ngừng :

– Kìa em! Em có nghe chăng tiếng tùng reo như sống động, tiếng gió rít như nhạc thiều. Phải đó là cảnh vật vì ta mà trổi khúc bi ca ai oán?

Tiểu Phong lặng thinh không nói.

Bắc Yêu lại tiếp :

– Này em! Lúc sanh mạng của em sắp kết thúc, em có giây khắc nào nghĩ đến?

– Phải có, đó là lẽ dĩ nhiên do tình cảm trời phú sẵn cho con người.

Bắc Yêu chợt nhớ mình không nên gieo vào đầu Tiểu Phong những ý niệm khó khăn trước khi chàng lấy đặng Cây Đèn Ma.

Nghĩ tới điều ấy nàng đành lảng sang chuyện khác :

– Này em, trước khi đến Hận Thiên Phong, hai chị em mình nên trở về hang đá thăm mấy quái nhân còn ở đó thế nào. Chị định cùng họ đến Hận Thiên Phong đặng bảo hộ em nếu có điều nào bất trắc xảy đến bất ngờ.

Tiểu Phong gật đầu :

– Càng hay!

Hai người lại thẳng đường đi về hướng “Tử cốc”. Qua ngày thứ ba thì cả hai đã gặp lại bọn hai mươi bốn quái nhân tại đó.

Sau năm sáu ngày cách biệt bọn người này đã mặc y phục mới và được ăn no ngủ yên nên cả hai mươi bốn quái nhân mới hôm nào còn là những con quỷ nhập tràng ghê gớm, hôm nay mặt mày tuấn tú.

Lúc vừa mới trông thấy, Tiểu Phong gần như không nhận ra bọn họ là ai.

Thiên Xà Lý Yên cùng với hai mươi ba chàng thanh niên khôi vỹ ấy thấy Tiểu Phong và Bắc Yêu từ xa nên đã kéo nhau sắp hàng trước cửa hang quỳ gối đón rước. Cả bọn đồng hô to :

– Các đệ tử đón mừng Lệnh chủ.

Tiểu Phong rảo mắt nhìn khắp một vòng cất tiếng bảo :

– Các vị hãy đứng dậy!

Thiên xà Lý Yên cùng ai nấy đồng hô tiếng :

– Tuân lệnh!

Khi mọi người chậm rãi đứng thành hàng ngũ hẳn hòi, Thiên xà Lý Yên bước tới trước, vòng tay cúi đầu thưa :

– Bẩm cùng Lệnh chủ! Lý Yên tôi đã tuân đúng theo chỉ thị của Lệnh chủ là trừ ba người được đặc phái ra ngoài kiếm vật thực và y phục, tất cả những người khác đều chưa hề bước ra khỏi hang một bước. Dám mong Lệnh chủ soi xét!

Nói dứt, hắn xá sâu một vái. Tiểu Phong gật nhẹ đầu tán thành, miệng bảo :

– Tôi biết rõ các vị đều là những thanh niên có chí khí, nặng lòng báo thù.

Tôi còn định đi Hận Thiên Phong một chuyến nên cần các vị. Sau đó chúng ta sẽ đi tìm Mông Diện Thần Nữ mà báo thù. Chưa biết ý các vị thế nào?

Lý Yên thưa :

– Thuộc hạ tuân vâng chỉ thị của Lệnh chủ.

Ngẫm nghĩ giây lát, Tiểu Phong lại bảo :

– Trước khi tại hạ lấy được Cây Đèn Ma, tưởng chừng cũng cần bàn bạc cùng các vị. Cây Đèn Ma rất liên can đến bạo kiếp võ lâm. Vì chẳng may có điều chi bất hạn xảy đến các vị hãy theo chỉ thị của chị nuôi tôi là Bắc Yêu đây sai khiến.

Lý Yên cung kính đáp ứng :

– Thuộc hạ răm rắp tuân vâng mạng lệnh!

Tiểu Phong lại bảo :

– Hiện giờ hai mươi bốn vị có đông đủ mặt tại đây chớ?

– Bẩm Lệnh chủ, đông đủ cả!

Tiểu Phong gật đầu bảo :

– Vậy là chúng ta lên đường!

Liền đó Tiểu Phong cùng Bắc Yêu dẫn hai mươi bốn môn nhân vừa thâu nhận vào phái Nhân môn nhắm thẳng ngã Hận Thiên Phong của ngọn Vạn Dương sơn để khám phá bí mật dưới mười miếng đá hoa!

Qua ngày thứ nhì bọn Tiểu Phong, hai mươi sáu người cả thảy đã đến sườn núi Vạn Dương sơn.

Thình lình...

Một chuỗi cười lanh lảnh xé bầu không khí của núi rừng dội đến. Nghe tiếng cười ấy Tiểu Phong dẫn đầu toàn bọn liền dừng bước lại.

Chàng ngước đầu liếc xuống phía dưới chân núi, thấy có chừng vài mươi bóng người bay vút lên theo.

Trong nháy mắt, mấy chục bóng người ấy đã lên đến trước mặt Tiểu Phong.

Liếc nhìn qua sắc mặt chàng hầm hầm giận dữ.