Hân Hoan

Chương 93: Hoa baby




“Bảo vệ tình yêu, lặng lẽ yêu anh.”

Kết thúc liên hoan, Lê Chiêu chào hỏi mọi người trong đoàn phim, lên xe trở về.

Đại Khả thấy Lê Chiêu im lặng không nói gì, bèn hỏi: “Chiêu Chiêu, lúc ăn cơm cậu đi lâu như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Lúc đi vệ sinh gặp Từ Bắc, nên trò chuyện với anh ta một lúc.”

Đại Khả: “………..”

Cái “Trò chuyện một lúc” này có phải là đánh nhau tơi bời không?

“Đợi đã.” Lê Chiêu thấy bên đường có một tiệm hoa, cậu bảo Đại Khả dừng xe lại, đội mũ đeo kính xuống xe.

Tiệm hoa không mấy lớn, một người phụ nữ chừng ba mươi đang quét dọn cành lá rơi xuống mặt đất, có một cô bé gái tết tóc ngồi làm bài tập ở bàn cho khách bên cạnh.

Thấy Lê Chiêu đi vào, cô vội vã cất chổi và đồ lau nhà, “Chào mừng quý khách.”

Trong tiệm bày rất nhiều hoa, Lê Chiêu bị chỗ hoa hoa cỏ cỏ trong tiệm làm cho hoa mắt, không biết nên mua cái gì.

“Chào cậu, cậu muốn mua hoa tặng ai?” Người phụ nữ cười, “Phụ huynh bạn bè hay là người yêu?”

“Em mua…” Lê Chiêu kéo vành mũ xuống, “Cho người em thích.”

Chủ cửa hàng thấy khách ngượng ngùng như vậy, liền biết đây là một câu chuyện yêu thầm, “Cô ấy biết tình cảm của cậu không?”

Lê Chiêu lắc đầu.

Chủ cửa hàng lại càng hiểu rõ: “Hoa baby, hoa hướng dương, cúc họa mi đều được.” Chủ cửa hàng hỏi, “Người ấy thích hoa thanh lịch một chút hay diễm lệ một chút?”

“Thanh lịch một chút,” Lê Chiêu khẳng định nói, “Người ấy không thích hoa quá diễm lệ.”

Chủ cửa hàng làm một bó hoa cúc họa mi và hoa baby trắng, đặt vào tay Lê Chiêu: “Chúc cậu tỏ tình thuận lợi.”

(T/N: Trong tiếng Trung, hoa baby là “sao đầy trời”)

Lê Chiêu dùng điện thoại quét mã trả tiền: “Em cảm ơn.”

Đại Khả thấy Lê Chiêu ôm một bó hoa lên xe, ngạc nhiên đến độ tròng mắt muốn rớt xuống, đúng là anh mang thể chất ông tơ bà nguyệt, làm trợ lý cho ai thì người ấy bắt đầu yêu đương.

Nín nhịn suốt cả dọc đường, anh không hỏi Lê Chiêu muốn tặng bó hoa này cho ai, trên thực tế trong lòng anh đã loáng thoáng có suy đoán, nhưng không dám nói ra.

Đưa Lê Chiêu vào cửa biệt thự rồi, Đại Khả lấy điện thoại ra gọi cho La Vinh.

“Anh La à, Chiêu Chiêu.. có khả năng yêu đương, phía chúng ta phải chuẩn bị đối phó dư luận thật tốt.

Anh cứ tưởng La Vinh sẽ tức giận, hoặc chất vấn anh có chuyện gì, ai ngờ nghe giọng La Vinh hết sức bình tĩnh: “Chuyện này trợ lý Tào đã nói với tôi rồi, phía bên đây đã lên mấy kế hoạch đối phó dư luận khẩn cấp.”

Đại Khả hơi mê man, Chiêu Chiêu yêu đương mà Tào Gia cũng phải quản cơ á?

Thế nhưng nghĩ tới thân phận hư hư thực thực người đó của Lê Chiêu, Đại Khả lập tức thoải mái.

Không sợ chuyện này ầm ĩ ra ngoài, chỉ sợ mấy nhân vật lớn vì giữ thể diện cho mình mà coi Chiêu Chiêu như vật hy sinh, hy vọng người Chiêu Chiêu thích sẽ không làm chuyện như vậy.

Lúc Lê Chiêu không ở nhà, Án Đình thích ngồi trên sofa đợi cậu trở về, đến khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc, anh biết Chiêu Chiêu đã về rồi.

Cửa nhà mở ra, anh quay đầu nhìn lại, vừa liếc mắt liền thấy bó hoa trong lòng Lê Chiêu.

Trái tim lập tức rơi vào hầm băng.

Ai tặng hoa cho Chiêu Chiêu vậy?

Là nam hay là nữ, Chiêu Chiêu trịnh trọng ôm bó hoa như vậy, có phải thích người đó không?

Anh hít sâu một hơi, muốn bảo Chiêu Chiêu ném bó hoa này đi, đừng để anh nhìn thấy nó. Nhưng cuối cùng anh chỉ đứng dậy, làm như không có gì mà cất tiếng: “Chiêu Chiêu, về rồi à?”

“Vâng.” Lê Chiêu gật đầu, ôm bó hoa đi tới trước mặt anh, “Bó hoa này đẹp không?”

Án Đình nhìn chòng chọc bó hoa mấy giây: “Đẹp lắm.”

“Tặng anh đấy.” Lê Chiêu nhét bó hoa vào lòng Án Đình, vội ho một tiếng: “Hồi tối đi ngang qua một tiệm hoa, thấy người mẹ một mình chăm con mở tiệm, nên mua một bó về. Ngoài anh ra thì em chẳng biết tặng hoa cho ai cả.”

“Cảm ơn em.” Trái tim buốt giá như được ngâm vào suối nước nóng, Án Đình cảm thấy cả người mình lâng lâng, “Anh thích lắm.”

“Anh.. anh thích là được rồi.” Lê Chiêu nhìn trần nhà lại nhìn xuống nền đất, chỉ ngại ngùng không nhìn Án Đình, “Em đi tắm, anh đi ngủ sớm đi.”

“Cậu Lê, cậu không ăn đêm nữa à?” Quản gia thấy Lê Chiêu chạy lạch bạch lên tầng, trước kia cậu Lê trở về, việc đầu tiên là hỏi nhà có gì ăn không, sao hôm nay kỳ lạ thế?

Ông quay đầu nhìn Án Đình, thấy anh ôm một bó hoa trong lòng, cười hỏi: “Thưa cậu, hoa này.. cậu Lê tặng cho cậu à?”

Án Đình im lặng mấy giây: “Ngày mai hỏi thợ cắt tỉa hoa xem làm thế nào để giữ bó hoa tươi lâu một chút.

Án Đình ôm bó hoa trở về phòng, chăm chú nhìn bó hoa mấy phút liền, lặng lẽ lấy máy ảnh, lên mạng tìm xem nên chụp tĩnh vật thế nào, sau đó chụp một bức ảnh bó hoa.

Ra khỏi rạp chiếu phim, Tần Tiêu nghe người yêu mình phàn nàn bộ phim ban nãy tệ đến mức nào, vô lý tới mức nào, không phản bác lấy một câu.

“Cái tay công tử quý tộc kia, diễn như tinh tinh xổng chuồng ấy, vai quý công tử trong “Sóng gió nổi lên” của Chiêu Chiêu mới là thiên hạ vô song thực sự.” Lục Văn Văn thở dài, “Nếu biết trước bộ phim tệ như vậy, chẳng bằng ở nhà viết tổng giám đốc thần bí với ngôi sao đẹp trai.”

Tần Tiêu: “……..”

Từ lúc Lục Văn Văn bắt đầu viết tổng giám đốc thần bí với ngôi sao tuấn tú đẹp trai thì linh cảm dồn dập, chỉ ước gì một ngày có thể viết mười ngàn chữ, ngay cả người bạn trai Tần Tiêu cũng không thể ngăn cô sáng tác.

Mở cửa xe cho bạn gái, Tần Tiêu quay người mở cửa ghế lái, thuận tay lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, anh sửng sốt.

【Án Đình: 【Hình ảnh 】 】

Thấy bức ảnh bó hoa được chỉnh lọc màu, Tần Tiêu đột nhiên bật cười.

Lê Chiêu thật sự kéo sếp từ vách núi cheo leo trở lại.

“Anh đang cười gì vậy?” Lục Văn Văn thăm dò hỏi: “Vẻ mặt như ăn đường thế kia?”

“Ừm.” Tần Tiêu cất điện thoại đi: “Ăn đường thật.”

Lục Văn Văn không thể tin mở to mắt nhìn: “Anh cũng hiểu ý của ăn đường cơ à, em còn tưởng anh là đồ trai già cổ hủ chứ?”

“Lục Văn Văn, hãy nghĩ về bức ảnh có chữ ký Lê Chiêu, anh khuyên em nói chuyện nên suy nghĩ một chút.”

“Em sai rồi, anh rất xì-tin, theo trend hàng đầu.” Vì bức ảnh có chữ ký của cục cưng nhà mình, Lục Văn Văn có thể vứt bỏ mọi nguyên tắc.

Ngày hôm sau, Án Đình lại nhận được một phần quà, một cuốn sách có tên “Ngôn ngữ loài hoa”.

Anh không hiểu, chẳng lẽ Chiêu Chiêu bắt đầu có hứng thú với hoa cỏ?

Ngày thứ ba, Lê Chiêu mua về hai đôi dép, phía trên là hai bé trai tay trong tay đứng chung một chỗ.

Án Đình hiểu, đây là dép “huynh đệ”.

Ngày thứ tư, Lê Chiêu lại mua hai chiếc cốc, trên cốc có hai bé trai đóng bỉm, một trái một phải xoay người chu môi, hết sức ngây thơ đáng yêu.

Ngày thứ năm, ngày thứ sáu…

Dường như ngày nào Lê Chiêu đóng phim trở về cũng mang một phần quà cho Án Đình. Án Đình hơi lo lắng, có phải dạo này Chiêu Chiêu gặp chuyện gì rồi không?

Kết thúc một cảnh phim, Lưu Phân thấy Lê Chiêu cúi đầu ủ rũ ngồi bên cạnh, cười hỏi: “Sao vậy, sao mặt mũi rầu rĩ thế kia?”

“Cốc đôi dép đôi hoa tươi tặng hết cả rồi, nhưng người anh em tốt của bạn em không phản ứng gì cả.” Lê Chiêu bưng cốc nước lên uống mấy ngụm lớn, “Có phải điều này chứng tỏ anh ấy không có ý gì với bạn của em không?”

“Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai, mấy chuyện tình cảm này không vội được đâu.” Lưu Phân suýt chút nữa bật cười thành tiếng, “Có lẽ chỉ là người ấy phản ứng hơi chậm, em cứ kiên trì một thời gian đi.”

(Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai: Chỉ cần quyết tâm dốc sức thì việc gì cũng giải quyết được)

Nghe thấy chữ “Em”, gương mặt Lê Chiêu đỏ bừng lên: “Chị Phân Phân, chị biết rồi ạ?”

“Hahahaha.” Lưu Phân không nhịn được nữa, cười phá lên thành tiếng, “Giờ ai mà chẳng biết, em có một người bạn chính là em, cũng bởi em còn nhỏ.”

“Em cũng cảm thấy mình còn nhỏ, không nhà không xe, có lẽ vì vậy nên anh ấy đối xử với em như em trai.” Lê Chiêu tính toán tài sản của mình hiện giờ, có tiền đặt cọc mua nhà ở thành phố, nhưng muốn mua nhà ở mấy khu vực đẹp thì chưa đủ.

Càng nghĩ càng cảm thấy khoảng cách của mình với Án Đình như trái đất với mặt trăng vậy.

“Thấy chênh lệch nhiều quá, không dám thích người đấy nữa à?” Lưu Phân hỏi.

Lê Chiêu lắc đầu: “Nguyên nhân chủ yếu của việc cảm thấy mình không đủ tốt nên chia tay, là do yêu chưa nhiều.”

Chỉ cần da mặt dày, nam thần đuổi tới tay.

Không phải chỉ thể diện thôi sao, cậu chẳng cần.

Tiền có thể từ từ kiếm được, nhà có thể từ từ mua, nhưng Đình Đình chỉ có một, nhỡ bị người khác theo đuổi được, dù cậu có gào khóc thảm thiết cũng vô ích.

“Nên là?” Lưu Phân cảm thấy mạch suy nghĩ của mình không theo kịp mấy người trẻ tuổi.

“Em quyết định giao thẻ lương của mình cho anh ấy, cho anh ấy biết thành ý của mình.” Lê Chiêu biết giá trị bản thân bây giờ không thấp, thế nhưng ekip rất khắt khe trong việc chọn thương hiệu để đại diện, cậu cũng không muốn fan hâm mộ móc sạch túi tiền để mua sản phẩm mình đại diện.

Mặc dù ngoài miệng fan Lê cứ như antifan, nhưng Lê Chiêu biết họ đối xử rất tốt với mình, không nỡ để cậu chịu uất ức tủi nhục.

Fan hâm mộ tốt như vậy, cậu phải thương lấy hầu bao cho họ trước tiên.

Bây giờ Lê Chiêu chỉ làm đại diện cho ba thương hiệu, ô tô Thương Hành, đồng hồ Thương Thời, và một hãng kem đánh răng nội địa uy tín lâu năm.

Suất làm đại diện cho kem đánh răng cậu mới nhận hai hôm trước, Lê Chiêu không lấy giá đại diện quá cao, buổi chiều hôm nay kết thúc quay phim cậu mới đi ký hợp đồng chính thức với nhãn hàng.

Phía nhãn hàng rất bất ngờ, bọn họ mời Lê Chiêu làm đại diện, theo lý mà nói Lê Chiêu phải thừa cơ hét giá cao mới phải. Mấy năm trở lại đây, bởi vì các nhãn hiệu nước ngoài ồ ạt vào thị trường trong nước, lượng tiêu thụ kem đánh răng của họ càng ngày càng ít, nhất là trong nhóm người tiêu dùng trẻ tuổi, họ hầu như không có đất đặt chân.

Làm một hãng kem đánh răng nội địa uy tín lâu năm, họ rơi vào số phận bị các nhãn hiệu khác thu mua. Tìm Lê Chiêu làm đại diện âu cũng là bất đắc dĩ, thực tế trong lòng họ đều biết, khả năng cao phía Lê Chiêu sẽ không nhận làm đại diện nhãn hàng này.

Một nghệ sĩ đang nổi sao lại tự hạ giá mình xuống để nhận chứ, trong mắt người ngoài, chỉ những người lớn tuổi mới dùng kem đánh răng nhãn hiệu này mà thôi.

Nhưng khiến họ ngạc nhiên là, phía Lê Chiêu nhanh chóng trả lời họ, đồng thời lấy lý do là ủng hộ hàng nội địa, nên giảm một nửa giá làm đại diện.

Cả nhà máy kem đánh răng nghe tin đều mừng lắm, nhất là sếp tổng của nhà máy kem đánh răng, cùng ngày hôm đó bảo thư ký đặt hàng một tấm poster của Lê Chiêu, treo trên tường phòng làm việc của mình.

Ăn trưa xong, sếp tổng của nhà máy kem đánh răng dẫn theo thư ký tới chỗ hẹn từ trước, đến khi nhìn thấy Lê Chiêu, ông không khỏi cảm thán, không hổ là diễn viên được nhiều người yêu thích, dáng dấp đẹp thế kia kìa.

Điều khoản hợp đồng rất công bằng, nhưng ở phí đại diện, hai bên lại có ý kiến khác nhau. Phía Lê Chiêu nằng nặc đòi giám đốc kem đánh răng giảm 50%, giám đốc lại kiên trì muốn giữ giá gốc, hai bên thiếu điều cãi nhau ầm ĩ.

Cuối cùng mỗi người lui một bước, phí đại diện giảm còn 80%.

Sau khi hai bên ký hợp đồng xong xuôi, giám đốc không nhịn được hỏi: “Cậu Lê à, tôi muốn mạo muội hỏi một câu, tại sao cậu nằng nạc muốn giảm giá cho bỉ công ty.”

“Chín năm trước, trong cô nhi viện của bọn cháu có một đứa trẻ bị bệnh nặng, quý công ty quyên góp hai mươi vạn. Kể từ đó, hằng năm quý công ty đều cung cấp đồ rửa mặt, quần áo và văn phòng phẩm mới cho cô nhi viện chỗ cháu.”

“Cháu không giảm giá.” Lê Chiêu cười, “Đây là phí cảm ơn.”

Giám đốc sửng sốt, vị giám đốc của nhà máy chín năm trước là cha ông, hằng năm cha ông đều giành một khoản giúp các em nhỏ và phúc lợi, sau này sức khỏe cha ông đi xuống, ông kế thừa nhà máy kem đánh răng này.

Mấy năm trở lại đây nhà máy kem đánh răng làm việc không được thuận lợi lắm, thực ra ông không muốn làm giống như cha mình, tiếp tục chi tiền phúc lợi, nhưng để yên lòng cha già, ông vẫn làm theo ý cha mình.

Trên thực tế, chút tiền này với nhà họ mà nói chỉ là thuận tay bỏ ra. Thế nhưng ông không ngờ, nhờ có cha làm việc thiện, đã giúp được ông trong lúc khó khăn này.

“Cảm ơn cậu.” Giám đốc im lặng hồi lâu, nói lời cảm ơn với Lê Chiêu.

“Cháu nên cảm ơn mọi người mới phải.” Lê Chiêu cười, “Cháu thích kem đánh răng vị chanh của quý công ty nhất, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Giám đốc và Lê Chiêu bắt tay nhau: “Hợp tác vui vẻ.”

Hôm sau, Lê Chiêu nhận được một bức ảnh chụp quyên góp tiền của giám đốc hãng kem đánh răng này, ông đã quyên góp toàn bộ số tiền mà Lê Chiêu giảm giá.

Lê Chiêu nhìn bức ảnh chụp màn hình này, khẽ mỉm cười.

Kết thúc ghi hình quay trở về nhà, Lê Chiêu kéo Án Đình lại ngồi ăn đêm với nhau.

“Đình Đình à, em kể anh nghe, đạo diễn đoàn phim của bọn em thế mà lại sợ vợ.” Lê Chiêu quan sát sắc mặt Án Đình, “Ngay cả mời bọn em đi ăn một bữa cũng phải báo cáo với vợ, hôm nay em mới biết hóa ra các thẻ mua sắm của ông ấy đều cho vợ giữ.”

Án Đình gật đầu lắng nghe.

Bàn tay Lê Chiêu sờ lần trong túi, sờ hồi lâu, cuối cùng đưa thẻ tiền tiết kiệm ra: “Đình Đình à, em.. em bàn với anh chuyện này được không?”

Án Đình gắp miếng rau vào trong bát Lê Chiêu: “Chuyện gì?”

“Anh giữ thẻ cho em được không?” Bàn tay Lê Chiêu cầm đũa hơi dùng sức, “Ngày nào em cũng ở nhà ăn cơm, cũng không có gì cần tiêu tiền. Anh làm việc thận trọng hơn em, để tiền chỗ anh em mới yên tâm.”

Án Đình nhìn chòng chọc Lê Chiêu trong thoáng chốc: “Ừm, khi nào muốn tiêu tiền thì nói với anh.”

Lê Chiêu thấy vẻ mặt Án Đình bình tĩnh, giống như không nghĩ xa xôi, tâm tình hơi sa sút.

Đình Đình có vẻ thẳng tắp, vốn không nghĩ tới phương diện khác.

Hồi nhỏ cậu bị cha mẹ nuôi ngược đãi, thuở thiếu thời lại lớn lên trong cô nhi viện, không được sống trong gia đình bình thường, cho nên khi cậu phát hiện mình thích một chàng trai như Án Đình cũng không hề có cảm giác bài xích, ngược lại còn vô thức cảm thấy, được sống trọn cuộc đời này với Đình Đình thì tốt biết bao.

Thế nhưng Đình Đình khác với cậu.

Lê Chiêu đột nhiên nghĩ, có lẽ Đình Đình vốn không thích con trai.

Nghĩ tới đây, Lê Chiêu chẳng có khẩu vị ăn uống gì cả, chồng mỹ thực trên bàn ăn đã không thể thu hút cậu nữa.

“Sao không ăn nữa?” Thấy Lê Chiêu buông đũa xuống, Án Đình hơi ngạc nhiên, tối nay Chiêu Chiêu mới ăn một bát cơm.

“Không có khẩu vị gì cả.” Lê Chiêu lau sạch khóe miệng, cả người như đóa hoa bị gió táp.

“Bị ốm rồi à?” Án Đình đưa tay đặt lên trán Lê Chiêu, nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường: “Đóng phim mệt quá à?”

Lê Chiêu nắm chặt tay Án Đình: “Không.”

Án Đình nhìn bàn tay bị nắm chặt, không tránh ra, chỉ là giọng nói trở nên khàn khàn: “Đồ ăn khuya không hợp khẩu vị à?”

Lê Chiêu lắc đầu.

Hai người liền ngồi trên sofa xem tivi, bộ phim “Thiên ca” đã đi được một nửa chặng đường, hôm nay vừa khéo lên sóng cảnh Từ đại nhân mà Lê Chiêu diễn thành hôn.

Án Đình vẫn nhớ rõ cảnh này, lần đó anh tới thăm đoàn phim, đúng lúc Lê Chiêu quay cảnh này.

Qua biên tập hậu kỳ, tác phẩm trình chiếu trên tivi rất hiệu quả, còn tốt hơn ở hiện trường. Nhất là ánh mắt Lê Chiêu nhìn tân nương, tình cảm sâu sắc đến mức tất cả mọi người đều tin rằng cậu yêu tân nương này.

Cậu sẽ trao cho nàng ấy tất thảy vui buồn hạnh phúc, người đời không thể sánh được với nàng.

Án Đình cảm thấy mình sắp điên lên mất rồi, anh không chịu được Lê Chiêu nhìn người khác bằng ánh mắt này, thế nhưng đến tình cảm của mình anh cũng không có dũng khí cho Chiêu Chiêu biết rõ.

Tâm tư bẩn thỉu kia, nếu nói ra, chỉ khiến Chiêu Chiêu vội vã rời xa anh.

Anh chưa từng ôm hy vọng xa vời một ngày Chiêu Chiêu sẽ thích mình, chỉ như vậy anh mới có thể sống bình tĩnh ngày trôi qua ngày, vờ như anh và Chiêu Chiêu đang sống hạnh phúc trong căn nhà này, không ai có thể chia cắt họ.

Dù rằng tất thảy chỉ là ảo tưởng của anh.

“Đình Đình.” Lê Chiêu vốn không có tâm tư xem mình diễn gì trong phim, trong đầu cậu chỉ toàn suy nghĩ làm thế nào để Đình Đình hiểu tấm lòng mình, nếu sau này Đình Đình biết được liệu có ghét bỏ cậu, sau này liệu họ có thể làm bạn nữa hay không?

“Gì vậy?” Án Đình bình tĩnh nhìn Lê Chiêu, nhưng nội tâm anh đang gào thét, muốn xé rách lớp ngụy trang của mình.

Nhưng mà.. anh không dám.

“Dạo này ở bên cạnh em xảy ra một sự kiện.” Lê Chiêu cúi đầu nhìn ngón tay mình, “Em có một người bạn trong showbiz, cậu ấy muốn tỏ tình với bạn của mình, nhưng cậu ấy sợ người bạn kia không thích mình, cho nên mới tìm em nghĩ cách, anh cảm thấy chuyện này.. nên làm sao mới tốt?”

Trái tim Án Đình run lên, sao người bạn này của Lê Chiêu lại giống anh đến thế.

Nghĩ tới đây, anh không khỏi cười khổ: “Cậu ấy có coi trọng người bạn kia không?”

Lê Chiêu gật đầu: “Vô cùng coi trọng.”

Án Đình trầm mặc hồi lâu, lắc đầu: “Cậu ấy không chịu nổi nỗi đau khi tỏ tình thất bại, trừ khi người bạn kia cũng thích cậu ấy, không thì…”

Nụ cười trên gương mặt Lê Chiêu nhạt dần: “Không thì chỉ có thể giấu tình cảm này trong lòng à?”

“Với cậu ấy mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất.” Án Đình mặt không đổi sắc nhìn màn hình lớn, Lê Chiêu đang nắm tay người con gái khác, hạnh phúc nhìn nhau đầy tình cảm, “Nếu yêu nhau chỉ là hy vọng xa vời, không bằng lấy thân phận người bạn thân thiết nhất để ở bên người ấy, ít nhất… Còn có thể ở bên cạnh người ấy, không cần phải chia xa.”

Lê Chiêu muốn nói rồi lại thôi, cậu nhìn Án Đình, buông rèm mi xuống: “Ừm.”

“Em về phòng đây.” Lê Chiêu đứng dậy đi hai bước, quay đầu nhìn Án Đình, “Đình Đình à, nếu như bạn anh tỏ tình với anh, anh không thích người ấy, liệu có tiếp tục làm bạn với người ấy không?”

“Ngoài em ra anh không còn người bạn nào khác.” Đôi mắt Án Đình sâu thăm thẳm, anh nhìn Lê Chiêu: “Cho nên không có bạn tỏ tình với anh.”

“Ồ.” Nhỡ Đình Đình vì không muốn mất đi người bạn này, nên miễn cưỡng chấp nhận lời tỏ tình của cậu thì làm sao bây giờ?

Cậu có rất nhiều bạn, Đình Đình lại chỉ có mình cậu, như vậy không công bằng với Đình Đình.

Cậu không nỡ.

Án Đình ngồi lặng mình trên sofa, không biết qua bao lâu, mãi đến khi hai tập phim “Thiên ca” kết thúc, anh mới thay đổi tư thế ngồi cứng nhắc đó giờ.

Mở điện thoại ra, vào vòng bạn bè.

Tin đầu tiên là Tần Tiêu đăng một bài viết, tiêu đề là “Bạn có biết ngôn ngữ những loài hoa này không?” Kể từ khi Tần Tiêu bắt đầu yêu đương, rất thích chia sẻ mấy thứ kỳ quái này.

Anh kéo xuống, phát hiện Lê Chiêu cũng chia sẻ bài viết này.

Ấn vào xem, anh liếc nhìn thoáng qua.

【Ngôn ngữ hoa baby trắng: Bảo vệ tình yêu, lặng lẽ yêu anh, cho dù anh không biết, cho dù em chỉ có thể đóng vai phụ trong cuộc đời anh, cũng hy vọng anh hạnh phúc.】
Lời tác giả:

Bé Chiêu Chiêu hái ven đường một bó hoa, muốn tặng cho Đình Đình.

Bé Đình Đình cất nguyên một cái bánh gato trong balo, muốn tặng cho Chiêu Chiêu.