Hân Hoan

Chương 80: Quá khứ




“Người bắt nạt em là ai?”

“Từ… Án Đình?”

Lê Chiêu đột nhiên bật cười thành tiếng, cậu nhìn tay nhà giàu say khướt, đến đứng còn không vững: “Anh ấy bảo vệ tôi bao lâu không quan trọng, chí ít hôm nay anh ấy vẫn có thể bảo vệ tôi.”

Tay nhà giàu châm chọc: “Con hàng dựa vào mặt để leo lên còn không biết xấu hổ.”

“Biết tôi có người bảo vệ rồi, người này anh còn không dây vào nổi, anh còn dám xỉ vả trước mặt tôi nữa?!” Lê Chiêu đẩy tay nhà giàu đang cố gắng tiến lên lôi kéo: “Đầu óc có vấn đề à?”

Cô gái vốn đang sợ hãi nghe Lê Chiêu nói vậy, suýt chút nữa không nhịn được cười, bộ dạng vừa khóc vừa cười trông rất hài hước.

“Ả tiện nhân còn dám cười tao..” Rượu vào gan to lên, tay nhà giàu kia tỉnh táo thì không dám trêu chọc người bên cạnh Từ Án Đình, nhưng cồn tiếp thêm dũng khí: “Mày được đằng chân lên đằng đầu à?”

Miệng hùng hùng hổ hổ, tay nhà giàu nổi đóa, nhấc chân lên đạp về Lê Chiêu che chắn trước mặt cô gái kia.

“Này, làm gì thế?!” Đại Khả thấy vậy lao tới, nhưng Lê Chiêu nhanh hơn anh một bước, đạp vào bụng tay nhà giàu, tay nhà giàu như con chuột núi bị dội nước, ngã bộp xuống mặt đất.

“Auuuu.” Tay nhà giàu kêu lên đầy thảm thiết.

Lê Chiêu không những không thu tay về, dù sao đạp một cái là đắc tội, đánh một trận cũng là đắc tội, không bằng đánh xong rồi tính sau.

“Quân thủ động khẩu không động thủ, bình thường tôi không thích đánh nhau với người ta.” Lê Chiêu đè tay nhà giàu xuống đất mà đánh một trận, đánh đến mức hắn kêu cha gọi mẹ, “Nhưng tôi không ưa mấy kẻ cặn bã đùa giỡn con gái nhà người ta!”

Cửa thang máy còn chưa mở, Diêu Vũ Quang đã nghe thấy bên ngoài vọng tới tiếng kêu la thảm thiết, cậu chau mày nghĩ, mấy tên hồ bằng cẩu hữu kia lại đang bắt nạt người ta à?

Nghĩ tới đây cậu cảm thấy hơi vô vị, định bụng lát nữa chào hỏi họ rồi đi.

Cửa thang máy từ từ mở ra, Diêu Vũ Quang liếc mắt thấy Cẩu Thịnh nằm dưới đất rên ư ử, người đè Cẩu Thịnh xuống dưới đất mà đánh đưa lưng về phía cậu, cậu không thấy rõ dung mạo người kia.

Nhưng cảnh này trùng khít với ký ức khủng bố trong lòng cậu.

Nếu vào mùa đông, chắc trên đầu hắn ta bị trùm một cái áo khoác, như vậy đánh thuận tay hơn.

“Anh Diêu, anh Diêu à!” Thấy Diêu Vũ Quang, Cẩu Thịnh bị đánh đến độ rơi nước mắt đàn ông vội vã gào thét, “Mau tới giúp em đi!”

Người đang đánh Cẩu Thịnh quay đầu lại, nhìn về phía Diêu Vũ Quang!!

Diêu Vũ Quang nhũn chân, xoay người ấn thang máy!

Cậu muốn rời khỏi nơi này!

Ngay bây giờ!

Ngay lập tức!

“Anh Diêu à!!”

Đừng gọi ông nữa, ông đây muốn thoát thân!!

Diêu Vũ Quang điên cuồng bấm thang máy, nhưng thang máy mãi chưa tới, mà cậu thì sắp tuyệt vọng tới nơi rồi.

“Diêu Vũ Quang?” Cơn tức trong lòng Lê Chiêu vơi đi hơn nửa, cậu đứng dậy chỉnh trang lại áo quần, “Cậu đi cùng cậu ta à?”

“Không đâu không đâu, tôi chỉ đi ngang qua thôi.” Diêu Vũ Quang vội vàng lắc đầu, “Chỉ đi ngang qua thật đấy.”

“Cẩu Thịnh cứ tưởng mình được cứu: “?????”

Dù có là bạn nhậu thôi thì cũng đừng vô tình tới mức ấy chứ?

Nhưng lúc này, Diêu Vũ Quang đã không màng tới tình bạn mỏng manh giữa cậu và Cẩu Thịnh, cậu đứng sát vào mép tường, thang máy đợi hồi lâu cuối cùng cũng tới, nhưng dưới ánh nhìn đau đáu của Lê Chiêu, cậu không có dũng khí đi vào thang máy.

“Tôi còn nhớ, cậu là bạn của cậu ta mà?” Lê Chiêu đi tới trước mặt Diêu Vũ Quang, Cẩu Thịnh bị đánh khóc thút thít muốn lén lút trốn đi, lại bị Đại Khả ngăn cản lại.

“Bạn? Bạn nào cơ?” Diêu Vũ Quang lắc đầu đến độ sắp thấy bóng: “Tôi chỉ ăn mấy bữa cơm, uống hai bữa rượu với cậu ta mà thôi, bạn bè gì chứ.”

“Diêu Vũ Quang, ông có còn khí phách hay không thế, mỗi cái tên trai bao mà cũng phải sợ à?!” Cẩu Thịnh nổi trận lôi đình vì thái độ của Diêu Vũ Quang.

Diêu Vũ Quang không hé răng.

Một người cùng phòng bao với Cẩu Thịnh thấy mãi mà hắn chưa về, bèn kéo cửa ra ngoài xem, lập tức sửng sốt bởi tình huống bên ngoài hành lang.

Đại thiếu gia mới nãy còn diễu võ dương oai bấy giờ bị đánh đến độ sưng vêu mặt mày, nghệ sĩ đang hot của giải trí Dâu Tây bảo vệ cô gái thiếu gia họ Cẩu kia vừa mắt, rõ ràng vừa ẫm ĩ một trận với thiếu gia họ Cẩu kia.

Đừng bảo vết thương trên mặt Cẩu thiếu gia… là bị Lê Chiêu đánh đấy nhé?

Người này rụt cổ, nhẹ nhàng che cửa lại, nói với những người khác ngồi trong phòng: “Hình như Cẩu thiếu gia có mâu thuẫn với người ta.”

“Mấy khách trong phòng bao tầng này ngày hôm nay chỉ có chúng ta với mấy vị chủ sang trong đoàn phim “Thiên ca”, ai lại dám va chạm với thiếu gia Cẩu cơ chứ?” Một thiếu gia nhà giàu hờ hững đi tới cửa, vừa kéo cửa ra nhìn, nụ cười trên môi cứng ngắc, sau đó đóng chặt cửa lại.

“Có chuyện gì vậy?” Những người khác thấy cậu ta phản ứng như vậy thì lấy làm ngạc nhiên.

“Diêu Vũ Quang cũng ở ngoài đó.” Cậu thiếu gia nhà giàu khẽ ho một tiếng: “Hình như tay Cẩu ầm ĩ với Lê Chiêu.”

Chỉ có điều lần ầm ĩ này, trên mặt tay Cẩu có thương tích.

Nghe thấy hai chữ “Lê Chiêu”, mọi người im lặng trong thoáng chốc, không ai muốn ra ngoài hóng hớt tình hình.

“Chuyện đó.. Vũ Quang ở bên ngoài mà, chắc không sao đâu.”

“Đúng vậy, còn có Vũ Quang mà.”

Chỉ có tay quản lý dẫn cô gái tới là thấp thỏm không yên, đương nhiên hắn biết thiếu gia Cẩu có hứng thú với cô bé, nếu không đã không cố ý dẫn người ta tới đây.

Hắn muốn đi xem một chút, thế nhưng mọi người ngồi đây đều không muốn đi ra, hắn đành phải ngồi yên.

Hi vọng không xảy ra chuyện gì.

“Cái cô bé anh dẫn tới từng hợp tác với Lê Chiêu à?” Cậu thiếu gia nhà giàu hỏi quản lý.

Quản lý cố gắng nhớ lại hồi lâu: “Lúc Lê Chiêu quay quảng cáo đồng hồ đeo tay của Thương Thời, Giai Giai là vũ công trong quảng cáo.”

Tuy rằng lúc quảng cáo phát sóng trên truyền hình, chỉ còn lại nửa cái bóng của Giai Giai.

Đồng hồ đeo tay Thương Thời?

Mọi người lại im lặng một lần nữa, đó chẳng phải sản phẩm dưới trướng Thương Hoàn hay sao?

Mấy hôm trước họ mới nghe Diêu Vũ Quang nhắc tới Lê Chiêu là người của Từ Án Đình, ai lại dám đi trêu chọc Từ Án Đình chứ?

Mọi người trao đổi ánh mắt, quyết định không ra ngoài dây vào Lê Chiêu.

Đám hồ bằng cẩu hữu không xuất hiện, Cẩu Thịnh bị đánh một trận, tuy rằng vẫn chưa tỉnh táo lại, nhưng cái thái độ ban nãy bị đánh cũng xẹp xuống còn chưa tới một nửa, hắn rúc trong góc không dám ho he tiếng nào.

Diêu Vũ Quang biết hôm nay mình không đi được rồi, cậu nặn nụ cười với Lê Chiêu: “Cậu Lê, hôm nay cậu tới đây dùng bữa à?”

Mong cậu đi nhanh hộ cái!

“Vừa lên đây đã thấy anh này khiếm nhã với con gái.” Giọng Lê Chiêu bình tĩnh hơn nhiều, “Thấy vậy nên ngăn cản, vậy mà anh đây mắng tôi là trai Án Đình bao.”

“Cậu ta nói vớ nói vẩn!” Diêu Vũ Quang mắng Cẩu Thịnh một trận, sau đó nở nụ cười lấy lòng Lê Chiêu: “Cậu với Đình tiên sinh, phải là tâm đầu ý hợp…”

“Anh Diêu à, tôi với Án Đình chỉ là bạn bình thường.”

“Phải phải phải, hai người là bạn tốt.” Chỉ là bạn “tốt” ở cùng một nhà mà thôi.

“Chuyện gì cũng phải chú ý cô tình tôi nguyện.” Lê Chiêu không thèm để ý cái nháy mắt của Diêu Vũ Quang, cậu nói với Cẩu Thịnh, “Hy vọng Cẩu tiên sinh đừng gây khó dễ cho người khác.”

Cẩu Thịnh hé miệng vừa muốn mở lời, lại bị Diêu Vũ Quang bịt lại: “Mong cậu Lê yên tâm, tôi nhất định sẽ quản cậu ấy thật tốt, không để cậu ta táy máy tay chân với cô gái này.”

Lê Chiêu xoay người ấn thang máy đi xuống, sắc mặt ôn hòa nói với cô: “Quay về nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai tỉnh dậy không có chuyện gì đâu.”

“Lê Chiêu à, cảm ơn anh.” Viền mắt cô gái đỏ lên, “Xin lỗi, đã làm liên lụy tới anh.”

Nỗi sợ qua đi, Tôn Giai Giai dần phản ứng lại, cô sợ gây phiền phức cho Lê Chiêu. Lê Chiêu là cô nhi nhà không có bối cảnh gì, nếu đám nhà giàu kia muốn trả thù cậu, quả thực rất dễ dàng.

Nghĩ tới đây, cô dừng bước lại: “Lê Chiêu, em..”

“Đừng suy nghĩ nhiều.” Cửa thang máy từ từ mở ra, Lê Chiêu đẩy cô vào thang máy, “Tôi không sao đâu, con gái đừng bận tâm nhiều, chóng già đấy.”

Cửa thang máy từ từ đóng lại trước mặt cô gái, lại nhớ ban nãy bị Cẩu Thịnh đùa giỡn sợ hãi, la hét trên hành lang mà không ai giúp đỡ đến mức tuyệt vọng, cuối cùng được Lê Chiêu bảo vệ phía sau, cô ngồi sụp xuống thang máy, ôm đầu gối khóc lên thành tiếng.

Nhìn thang máy từ từ đi xuống, Lê Chiêu nhìn về phía Diêu Vũ Quang đứng rúm ró với Cẩu Thịnh: “Diêu Vũ Quang, anh đi theo tôi nói chuyện về Án Đình.”

“Nói.. nói về ai?” Nghe hai chữ Án Đình, Diêu Vũ Quang không khỏi nói lắp.

Lê Chiêu liếc mắt nhìn cậu ta.

“Vâng vâng vâng, đi theo cậu.” Diêu Vũ Quang có quan hệ tốt với ông chủ nhà hàng, bảo quản lý mở một phòng riêng ra.

“Đại Khả, anh đi nói với phía đoàn phim một tiếng, nói là em gặp thiếu gia Diêu và Cẩu, tạm thời không đi được, nửa tiếng sau sẽ qua.”

Diêu Vũ Quang: “………..”

Sao lời này nghe là lạ, cứ như bọn họ ép buộc Lê Chiêu ở lại.

Không hiểu sao lại bị gánh nồi, Diêu Vũ Quang không dám nói tiếng nào, cũng không dám hỏi lời nào.

“Được rồi.” Đại Khả nhìn Diêu Vũ Quang và Cẩu Thịnh: “Chiêu Chiêu à, có gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh.”

Diêu Vũ Quang: “………..”

Chỉ có bọn họ mới gặp chuyện gì thôi.

Cũng không biết Lê Chiêu ăn gì, nhìn thì tưởng chừng ngây thơ vô hại, lúc đánh thì thấm tận xương tủy, sao lại ra tay mạnh như thế được cơ chứ.

Cẩu Thịnh bị Lê Chiêu đánh đến mức sợ hãi, thấy Diêu Vũ Quang đứng trước mặt Lê Chiêu cũng sợ hãi như vậy, bản thân không dám mở miệng.

Tuy rằng hắn được người ta gọi tiếng thiếu gia, trên thực tế thua kém hơn nhiều so với mấy rich kid chân chính. Mấy thiếu gia nhà giàu chân chính bây giờ không dám chơi cùng Diêu Vũ Quang.

Những người ngoài chỉ biết Diêu Vũ Quang quan hệ không tốt với Từ Án Đình, nhưng không biết Từ Án Đình ghét cay ghét đắng nhà họ Từ, trên người Diêu Vũ Quang mang một nửa dòng máu nhà họ Từ, chỉ cần Án Đình còn sống, sẽ không một thiếu gia nhà giàu nào qua lại với Diêu Vũ Quang.

“Cậu Lê muốn nói chuyện gì?” Biết rõ Án Đình không ở đây, nhưng Diêu Vũ Quang vẫn không dám lớn tiếng nói chuyện.

“Gì cũng được.” Ánh mắt Lê Chiêu bình tĩnh, “Chỉ cần là chuyện tôi không biết.”

“Thực ra mấy lời tôi nói lần trước là nói sảng thôi, sự thực không phải như vậy.” Diêu Vũ Quang nhớ lại chuyện ngày bé, “Tôi cũng không qua lại nhiều với.. Đình tiên sinh, từ nhỏ anh ấy đã không thích nói chuyện, cũng không thích chơi với người khác. Mấy đứa trẻ trong nhà cũng không thích chơi với anh ấy, bởi vậy nên mọi người thường ở sau lưng anh ấy.. nói anh ấy giống như mẹ, là một kẻ thần kinh…”

“Được rồi, anh đừng nói nữa!” Lê Chiêu đột nhiên đứng dậy, cắt ngang lời Diêu Vũ Quang: “Mọi người đi đi.”

Diêu Vũ Quang cảm thấy vẻ mặt Lê Chiêu rất kỳ lạ, dường như vừa đau lòng lại vừa giận dữ, cuối cùng tất cả cảm xúc hóa thành sự đau lòng khôn nguôi: “Cậu không muốn nghe tiếp thật à?”

Lê Chiêu không để ý tới anh ta.

“Vậy… vậy chúng tôi đi trước.” Diêu Vũ Quang kéo Cẩu Thịnh đã tỉnh táo hơn nhiều đi ra ngoài, tốc độ nhanh như bay.

Đóng cửa lại, Diêu Vũ Quang khẽ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Cẩu Thịnh: “Ông muốn chết à mà chọc vào cậu ta?”

“Chẳng phải chỉ là cái tên trai bao..”

“Trai bao cái đầu nhà ông ấy!” Diêu Vũ Quang vội vã ngậm miệng lại, dè dặt quay đầu nhìn cánh cửa đã đóng chặt, xác định Lê Chiêu không đột ngột xuất hiện nữa mới nhỏ giọng nói: “Có biết Lê Chiêu đang ở đâu không?”

Cẩu Thịnh lắc đầu.

“Cậu ta ở cùng một chỗ với Án Đình, lần trước Lê Chiêu đánh tôi, Án Đình còn đánh cùng.” Diêu Vũ Quang tức giận nói: “Ông lại đi đối xử với trai bao như vậy à?”

Cẩu Thịnh sợ đến mức mặt mày trắng bệch, tỉnh cả người: “Từ Án Đình thật lòng với Lê Chiêu à?”

“Ai bảo ông gọi Án Đình như vậy?” Diêu Vũ Quang bịt kín miệng Cẩu Thịnh lại, “Ông muốn chết à, có biết Án Đình ghét nhất bị người ta gọi cả họ cả tên không?”

Mẹ kiếp, không cứu được cái đám hồ bằng cẩu hữu này, để bọn họ chịu chết đi.

Càng nghĩ càng cảm thấy đám bạn này óc chó, Diêu Vũ Quang quyết định sau này cách xa bọn họ một chút. Bây giờ cuộc sống của cậu đã đủ chật vật rồi, không muốn vào địa ngục đâu.

Ngồi một mình trong căn phòng yên tĩnh, đầu óc Lê Chiêu tỉnh táo chưa từng có.

Đáng lý cậu phải phát hiện mọi chuyện không đúng từ trước, chỉ là ở đời chưa từng được tiếp xúc với nhà giàu thực sự, mới khiến cậu bỏ qua rất nhiều điểm bất thường.

Sống ở thành phố xa hoa này hai, ba năm rồi, nhưng trong lòng Lê Chiêu vẫn là thiếu niên ở thành phố nhỏ kia.

Khoé mắt đuôi mày của Từ tiểu thư trong bức ảnh ở căn phòng sưu tầm của Thương Thời có nét giống với Án Đình, không phải là trùng hợp, mà bởi cô ấy vốn là tiền bối của Án Đình.

Khoảnh khắc biết mình bị lừa, cậu phát hiện suy nghĩ đầu tiên trong đầu mình lại là vì sao Đình Đình lại gạt cậu, chứ không phải tức giận.

Thậm chí ngay cả khi Diêu Vũ Quang kể chuyện Đình Đình từng trải qua, cậu cũng không đành lòng nghe tiếp.

Có thể những chuyện quá khứ từng xảy ra, là điều mà Án Đình cố gắng che giấu trước mặt cậu, bởi Án Đình không muốn vạch trần quá khứ.

Tuy rằng bị người anh em của mình lừa, nhưng cậu lại không muốn người ấy phải khó xử.

Mở điện thoại ra, Lê Chiêu mở bức ảnh chân dung Án Đình, chăm chú nhìn khung hình hồi lâu, cuối cùng buông tiếng thở dài, khóa màn hình điện thoại lại.

Vào phòng bao của đoàn phim, Lê Chiêu mở lời xin lỗi: “Các thầy à, em xin lỗi vì đã tới muộn.”

“Tự phạt…”

Có người ồn ào, muốn Lê Chiêu tự phạt ba chén, nhưng Lưu Phân mở lời: “Không có gì không có gì, gặp đám con nhà giàu không nói lý kia, em nhất thời không đi được là chuyện bình thường. Nào, qua đây ngồi xuống ăn gì đi.”

Thấy Lưu Phân đã mở lời vậy rồi, không ai dám ồn ào, mọi người chuyển qua an ủi Lê Chiêu.

Trong phòng bao đặt hai cái bàn, không biết có phải Lưu Phân và Lục Hạo cố tình chăm sóc không, vị trí của Lê Chiêu lại ở bàn chủ sang.

Hai người đều là người có tiếng được giải trí Dâu Tây một lòng nâng đỡ, không ngờ lại săn sóc cậu tân binh Lê Chiêu này tới vậy.

“Cảm ơn chị Phân Phân.” Lê Chiêu ngồi xuống bên cạnh Lục Hạo, Lục Hạo rót cho cậu một cốc nước trái cây, “Nhóc con còn chưa tới độ tuổi kết hôn hợp pháp, đừng có hùa cùng người lớn, ngoan ngoãn uống nước trái cây đi.”

Mọi người bật cười, trêu chọc Lục Hạo bắt nạt trẻ con, nhưng có lời này của Lục Hạo rồi, không ai dám ép rượu Lê Chiêu nữa.

Đạo diễn giơ cốc rượu lên: “Cảm ơn mọi người thời gian qua đã khổ cực, mấy hôm nữa bộ phim sẽ lên sóng đài quốc gia, còn phiền mọi người phối hợp tuyên truyền giúp đoàn phim nữa. Nào, mọi người cùng cụng ly.”

“Chúc cho tỉ suất bộ phim cao.” Lưu Phân tao nhã nâng ly rượu lên, “Gây được tiếng vang lớn.”

“Chúc tỉ suất của “Thiên ca” thật cao!”

Mọi người đều rất hào hứng, bộ phim này đóng rất vất vả, nhưng hiệu quả rất tốt, mọi người đều rất mong chờ với bộ phim này.

Các thành viên trong đoàn phim không có mâu thuẫn gì với nhau, bởi vậy nên mọi người dùng bữa rất vui vẻ, ngay cả Lưu Phân dạo này đang giảm cân cũng động đũa gắp thêm mấy miếng thịt.

Tống Dụ ngồi ở mặt bên kia cạnh Lê Chiêu, thấy Lục Hạo nói chuyện với đạo diễn, không rảnh để lo chuyện bên này, bèn chọc tay vào Lê Chiêu, nhỏ giọng hỏi: “Này, sao cậu lại đụng mặt Diêu Vũ Quang?”

Lê Chiêu lau khô khóe miệng, quay đầu nhìn Tống Dụ: “Sao vậy?”

“Cậu tránh xa Diêu Vũ Quang một chút, tôi nghe người khác kể, mẹ của cậu ta có thù cũ với đứa cháu trai nắm quyền nhà họ Từ, năm ngoái đứa cháu trai kia tống chồng bà ta vào tù, chuyện làm ăn của nhà họ Diêu tụt dốc không phanh, mấy người có máu mặt đều tránh xa gia đình này.” Tống Dụ chỉ một lòng gia nhập showbiz, không để ý tới chuyện trong giới thương nghiệp, không biết nhiều tin đồn ở đây, “Dù sao mấy người biết một vài chuyện nội tình đều dặn vãn bối không được qua lại gần với nhà họ Diêu, tránh rước phải phiền phức.”

Lê Chiêu đột nhiên cảm thấy mấy món ăn trên bàn không có vị gì cả.

“Thế nhưng cũng không thể trách đứa cháu này ra tay tàn nhẫn với nhà họ Diêu được.” Tống Dụ nhỏ giọng nói, “Nghe nói mẹ ruột đứa cháu này bị mấy người nhà họ Từ này bức điên. Dù sao mấy chuyện xấu xa trong mấy nhà giàu có này nói ra cũng đủ khiến người ta sợ hãi, chẳng trách người rơi vào hoàn cảnh đó lại bị bức điên.”

Cổ họng khô khốc, Lê Chiêu cầm cốc nước trái cây lên uống một ngụm.

Nước trái cây ngọt đến độ phát ngấy, Lê Chiêu hơi buồn nôn.

“Sao mặt mũi cậu tái nhợt thế kia?” Tống Dụ thấy mặt cậu đột nhiên trắng bệch, “Đừng bảo phát sợ vì mấy chuyện tôi kể nhé?”

Không đúng, Lê Chiêu nhát gan như vậy từ bao giờ?

“Đùa à, phản ứng mạnh vậy? Tôi còn chưa kể với cậu, cái đứa cháu này tận mắt nhìn mẹ ruột phát điên lên giết ba mình, cuối cùng đâm anh ta một nhát, rồi tự đâm mình, muốn kéo anh ta nhảy lầu tự sát.”

Câu chuyện này của nhà họ Từ quá đáng sợ, hai mươi mấy năm trước còn từng lên báo.

“Vậy sau đó… anh ta thế nào?”

“Còn như nào được nữa, không muốn chết cùng mẹ mình, cuối cùng tận mắt chứng kiến mẹ mình nhảy lầu tự sát chứ còn gì.” Đối với Tống Dụ mà nói, đây chỉ đơn giản là vụ huyết án của nhà giàu hai mươi năm trước, “Năm đó rất nhiều người đồn rằng, người nhà họ Từ trúng tà, cho nên mới xảy ra huyết án kia. Bởi mới nói, nhà họ Từ….”

Lê Chiêu đột nhiên cắt ngang lời Tống Dụ: “Anh đừng nói nữa.”

“Cậu.. cậu sao thế hả?” Tống Dụ thấy mặt Lê Chiêu cắt không còn giọt máu, đâu còn dám nói tiếp: “Bị cảm à?”

Lê Chiêu nở nụ cười gượng gạo, đứng dậy nói với mọi người trong đoàn phim: “Xin lỗi mọi người, em có việc cần về ngay lập tức.”

Mọi người thấy sắc mặt cậu thực sự rất khó coi, không giữ cậu ở lại thêm, chỉ dặn cậu đi đường cẩn thận.

Lưu Phân nhìn bóng lưng Lê Chiêu vội vã trở về, hàng mày liễu hơi chau lại, cô mở điện thoại ra lên mạng nhìn một chút, không thấy bài bóc phốt nào về Lê Chiêu.

Nhưng trong weibo chính thức của “Dáng hình không trung” có đăng vài bức ảnh Lê Chiêu làm bài tập trong đoàn phim, khiến không ít cư dân mạng cảm thấy danh học bá không phải từ trên trời rơi xuống.

Cô nhìn lướt qua bình luận, các cư dân mạng đều đánh giá tốt về Lê Chiêu, có thể thấy Lê Chiêu rất được lòng người qua đường.

Không phải vấn đề về sự nghiệp, vậy chắc là về cuộc sống riêng tư?

Lưu Phân nâng ly rượu lên, nói mấy câu thu hút sự chú ý về mình, để mọi người quên chuyện Lê Chiêu ra về sớm đi.

Cậu em trai đáng yêu như vậy, có bán chút tình người cũng không sai.

Vào trong xe, Lê Chiêu lấy điện thoại ra, bấm số của Án Đình.

Trong phòng làm việc, Án Đình đang thảo luận với hai quản lý cấp cao về sản phẩm mới mùa sau, thấy Lê Chiêu gọi tới, anh nhấc tay, bấm vào nút nghe máy.

“Đình Đình à, anh ở đâu?”

“Anh đang họp ở công ty.” Án Đình ra hiệu cho hai quản lý im lặng trong thoáng chốc, anh cầm điện thoại đi ra ngoài: “Giọng em lạ quá, sao vậy?”

“Ở khách sạn gặp một tay nhà giàu đùa giỡn con gái, nên lo chuyện bao đồng một chút.” Lê Chiêu nhìn xe cộ qua lại bên ngoài, “Đối phương mắng em là đào kép, em không nhịn được mà đánh một trận.”

“Ai?”

“Gì ạ?”

“Người bắt nạt em là ai?”

“Một tay rich kid gọi là thiếu gia Cẩu. Nhưng không sao, em cũng không chịu thiệt, đã đánh lại rồi.”

“Không chịu thiệt là tốt rồi.” Án Đình nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, “Kết thúc liên hoan về nghỉ ngơi sớm, chắc tối nay anh sẽ về muộn.”

“Vâng.” Lê Chiêu cúp máy, nói với Đại Khả đang lái xe: “Đại Khả, tới tổng bộ Thương Hoàn.”

Cúp máy rồi, Án Đình sắp xếp người đi điều tra xem “thiếu gia Cẩu” mà Lê Chiêu nói là ai.

Cậu nhóc anh không nỡ nặng lời dù chỉ một câu lại bị người ta mắng là đào kép?!

Quản lý cao cấp thấy lúc trở về mặt mũi sếp không được dễ nhìn cho lắm, bèn trao đổi ánh mắt với nhau.

Không biết vì sao dạo này sếp đột nhiên quan tâm tới công ty, tính tình cũng thay đổi nhiều, trong vòng bạn bè thường xuyên xuất hiện một “cậu nhóc” nào đó, chẳng lẽ… có tình cảm chân thành với “cậu nhóc” này?

Bị suy đoán này dọa sợ, hai người đồng loạt thu hồi ánh nhìn.

Hóa ra không chỉ là vui đùa một chút, mà thật lòng sao?

Lúc Lê Chiêu bước vào cửa của tòa nhà tổng bộ Thương Hoàn, cô gái phụ trách lễ tân chính là cô gái lần trước từng bảo vệ cậu.

“Chào buổi tối.” Cậu hỏi thăm cô gái, quan sát vẻ mặt của cô: “Án Đình bảo em tới phòng làm việc tìm anh ấy.”

Cô lễ tân mở to mắt nhìn, sửng sốt vài giây mới nói: “Vâng vâng!”

Bạn tốt của cục cưng, thế mà lại là sếp tổng ư?!

Chẳng trách lần đầu tiên tới đây, trợ lý Tần dẫn cục cưng lên tầng, bỏ qua trình tự tới thăm của khách thông thường.

“Cảm ơn.” Lê Chiêu nói lời cảm ơn, “Em tự đi được rồi.”

“Không cần khách sáo, nhưng thang máy chuyên dụng cho quản lý cấp cao cần quẹt thẻ..”

“Không sao đâu.” Lê Chiêu lấy khẩu trang xuống, mỉm cười với cô lễ tân gọi mình là “Chiêu Chiêu”, đi thang máy thường cũng vậy, nếu lần nào cũng làm phiền trợ lý Tần và mấy người ở thư ký em cũng ngại.”

Hóa ra thang máy mà mỗi lần tới đây cậu đi đều là thang máy chuyên dụng cho quản lý, chẳng trách lần nào cũng không có nhân viên khác sử dụng.
Lời tác giả:

Bé Đình Đình nói với cậu rich kid sắp bị “tự hủy”: Cậu chỉ bị Chiêu Chiêu đánh một trận, vậy mà Chiêu Chiêu bị cậu mắng là đào kép.

Rich kid: Thế nên?

Bé Đình Đình: Tớ phải trút giận giúp Chiêu Chiêu.