Hân Hoan

Chương 64: Dùng bữa




“Chiêu Chiêu nhà cô sắp đi ở rể rồi!”

“Quá rõ đám seeder kia muốn bôi xấu ai rồi còn gì.” Đến người qua đường cũng không coi nổi, “Nói ai phịa ra hình tượng công tử nhà giàu, làm ơn đừng nói Lê Chiêu được không? Tui chưa từng thấy quý công tử nào lại ngồi xe chở lợn, bế heo con, ngồi chồm hỗm ngoài đường bán khoai lang mà cũng vui như vậy được.”

“Em là fan của chương trình “Quy ẩn sơn lâm”, thấy chủ đề này nực cười thật đấy, Lê Chiêu bình dị như vậy, còn trốn trong bếp ăn thịt khô, PR hình tượng công tử nhà giàu cái nỗi gì chứ?”

“Bôi đen khó coi quá, đừng bảo mấy chương trình thấy “Quy ẩn sơn lâm” nổi quá, trong lòng thấy bất bình nên mới dùng thủ đoạn xấu xa kia nhớ?”

“Cần gì phải vậy, “Quy ẩn sơn lâm” chỉ còn một kỳ nữa, đừng có làm việc khó coi như vậy.”

Trên mạng cãi nhau om xòm hầu như không đến tai Lê Chiêu, buổi trưa cậu ăn cơm với Án Đình xong, buổi chiều tắm rửa đánh một giấc ngon lành, đến khi ngủ dậy thấy hành tây mình tiện tay bỏ vào chậu hoa đã lên mầm xanh.

Cậu hớn hở lấy điện thoại ra, chụp ảnh hành tây, rồi không đợi được nữa mà chia sẻ lên weibo.

Lê Chiêu: Bé hành của em cuối cùng cũng nảy mầm rồi 【Hình ảnh】

“Hành lá quý công tử Chiêu Chiêu trồng, nhất định không phải hành lá tầm thường.”

“Đúng vậy, hẳn là hành lá mang theo sức mạnh thần bí, loại mà chỉ quý’s tộc’s mới ăn được thôi ấy.”

“Cả bình hoa kia nữa, óng ánh trong suốt, vừa nhìn đã biết là lưu ly bảo thạch vô giá.”

Lê Chiêu vừa nhìn bình luận là biết fans nhà mình đang nói sảng rồi.

Lê Chiêu trả lời bình luận: Lưu ly bảo thạch cái nỗi gì chứ, chỉ là lọ đào vàng mua xong còn lại, mười hai đồng một lọ, mua ba lọ được tặng thêm một lọ nữa.

“Hahahaha.”

“Cục cưng à con đừng như vậy, hình tượng quý công tử của con biết làm sao bây giờ?”

Lê Chiêu:???

Hình tượng quý công tử gì cơ?

Cậu đến nhà còn không mua nổi, quý công tử thì có miếng liên quan gì tới cậu?

Trương Tiểu Nguyên gọi điện thoại tới, vừa mới bắt máy đã nghe thấy tiếng cười sang sảng: “Chiêu Chiêu à, chiêu đáp trả này của cậu được lắm. May mà cậu nghĩ ra được, trồng hành trong hộp đào.”

“Chuyện gì ạ?”

“Còn không phải chuyện có người cố ý bôi đen cậu trên mạng nữa hay sao.” Trương Tiểu Nguyên không nhịn được cười, kể đầu đuôi sự việc này cho Lê Chiêu nghe: “Phía ekip đang muốn giải quyết giúp cậu, thế mà cậu nhờ vào thực lực dập tan mấy lời đồn này luôn.”

Có quý công tử nào lại đi trồng hành ở ban công không, phải nói, có mấy nghệ sĩ lưu lượng nào lại đi khoe hành mình trồng nảy mầm không?

Thế mà Lê Chiêu lại dám khoe, fan Lê lại dám tâng bốc, đúng là truyện kỳ lạ trong showbiz.

“Trồng hành thì làm sao?” Lê Chiêu nhỏ giọng thầm thì: “Trồng hành vừa kinh tế lại vừa hữu dụng.”

“Ừ ừ ừ, cậu nói đúng.” Trương Tiểu Nguyên nhịn cười: “Hay là anh gửi cho cậu mấy cái chậu tới, cho cậu trồng mấy món rau.”

Lê Chiêu suy tư trong thoáng chốc: “Thôi bỏ đi, em sợ Đình Đình biết lại xới tung cả vườn hoa lên, lấy đất cho em trồng rau.”

Trương Tiểu Nguyên: “…………”

Có phải người bạn này đối xử với Lê Chiêu tốt quá rồi hay không? Anh quen Chiêu Chiêu bao nhiêu năm như vậy, vẫn chưa thể làm đến mức ấy vì cậu, đây là tình bạn cảm động đến nhường nào chứ?

Nhưng mà, đúng là nhà anh không có đất để xới lên.

“Tối mai em hẹn nhóm chị Hà đi ăn đấy, anh đi cùng đi.” Lê Chiêu nhớ ra chuyện chính.

“Tối mai không được rồi, tối mai anh phải viết kế hoạch tuyên truyền rồi.” Trương Tiểu Nguyên thở dài, bây giờ thu nhập của anh tăng lên, nhưng công việc cũng bận rộn hơn nhiều.

“Thế lần sau em mời riêng anh vậy.” Hai người họ đã quen đến mức không cần nói mấy lời khách sáo với nhau: “Em nói với anh rồi đấy, chỗ tối mai ăn lẩu siêu ngon luôn, anh không đi thì thiệt thôi.”

“Lê Tiểu Chiêu à, anh đây là quản lý tuyên truyền của cậu đấy, tốt nhất là cậu đừng đắc tội anh, có tin anh đào hố hại cậu trong lúc tuyên truyền không?” Trương Tiểu Nguyên giả vờ tức giận.

“Hại thì em đi mở tiệm…”

“Đừng có nhắc tới chữ phía sau kia nữa!!” Trương Tiểu Nguyên cắt ngang lời Lê Chiêu: “Con trai bước vào thời kỳ phản nghịch rồi, ba rất thất vọng vì con.”

“Anh Tiểu Nguyên à, anh lại nằm mơ rồi, anh không sinh được đứa con đẹp trai như em đâu.”

Hai người trêu chọc lẫn nhau một hồi, Trương Tiểu Nguyên đột nhiên hỏi: “Án Đình đi cùng cậu à?”

“Vâng.” Lê Chiêu đưa tay vân vê chồi non nhú trên hành tây: “Em muốn giới thiệu Đình Đình cho họ làm quen.”

Trương Tiểu Nguyên nghe câu này, cứ cảm thấy có gì đó sai sai, sao nghe như con trai dẫn con dâu đi gặp ông bà vậy?

Anh lắc đầu, lắc cho cái ý nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu mình, Trương Tiểu Nguyên khẽ ho một tiếng: “Được rồi, lúc ra ngoài nhớ che chắn kỹ càng, giờ cậu đang nổi tiếng, không còn là thằng nhóc vô danh như trước đây đâu.”

“Anh yên tâm, em đặt phòng trước rồi.”

“Thế thì được rồi, anh cúp máy trước đây, mấy bài viết trên mạng cậu xem rồi thôi, đừng đáp trả.”

Nói chuyện điện thoại với Trương Tiểu Nguyên xong, Lê Chiêu xuống nhà, việc đầu tiên làm là bảo quản gia tìm chiếc cân điện tử, đặt trước mặt Án Đình.

Án Đình nhìn Lê Chiêu, Lê Chiêu nhìn anh.

Căn phòng yên tĩnh mấy giây, cuối cùng vẫn là Án Đình phải thoả hiệp, anh lặng lẽ bước lên chiếc cân điện tử.

“Không tồi, em đi mấy ngày mà anh mập lên hai cân..” Đột nhiên Lê Chiêu dừng nói, cậu quan sát chiếc cân một hồi, tự mình bước lên đó.

“Đình Đình à, chúng mình đúng là anh em tốt, anh tăng hai cân, em cũng tăng hai cân.” Bước xuống bàn cân, Lê Chiêu ngồi xuống sofa, hai tay khoanh trước ngực: “Nào, chúng ta thảo luận một chút, thật thà khoan hồng, chống lại nghiêm trị.”

Án Đình: “…………”

Anh lặng lẽ quay đầu nhìn quản gia, đã bảo phương pháp cân điện tử này khó dùng rồi mà.

Quản gia đành phải tiến lên: “Cậu Lê à, chắc cái cân này hỏng rồi, nhưng mấy hôm nay cậu nhà chịu khó ăn uống lắm, thật đấy.”

“Thật chứ?”

“Thật mà!” Quản gia chợt có ảo giác không tên rằng mình là ông nội cưng chiều cháu trai vô điều kiện, mà Lê Chiêu lại là người cha nghiêm khắc nuôi con theo khoa học.

“Được rồi.” Lê Chiêu đứng lên, kéo tay áo Án Đình: “Đi thôi, mình ra sân đi dạo một chút, sau đó vào ăn tối.”

Án Đình đứng dậy theo Lê Chiêu, hai người dạo bước trong vườn hoa nở rộ, Án Đình nghiêng đầu nhìn Lê Chiêu, cho dù Chiêu Chiêu không nói gì cả, nhưng trong lòng anh cũng được bình yên trong thoáng chốc.

Gió đêm mơn man, chưa bao giờ Án Đình có hy vọng mãnh liệt như lúc này đây, hy vọng rằng dòng chảy sinh mệnh sẽ dừng lại ở điểm này mãi mãi.

“Đình Đình à, hơn mười ngày nữa bộ phim mới của em bấm máy rồi, nhưng lần này địa điểm quay chủ yếu trong thành phố, có lẽ buổi tối em sẽ tranh thủ chạy về.”

“Không về kịp cũng không sao, sức khỏe là trên hết.”

“Em không về thì ai quản anh ăn cơm đúng giờ chứ.” Lê Chiêu huých cùi chỏ vào anh, “Nếu anh ngoan một chút thì em đã chẳng phải bận tâm nhiều như vậy.”

Động tác huých của Lê Chiêu rất nhẹ.

Án Đình nghe thấy tiếng tim mình rộn vang.

Thình thịch.

Thình thịch.

Thình thịch thình thịch.

Trái tim nhảy nhót, thể như không đợi được nữa mà nhảy ra khỏi lồng ngực, để người trước mặt thấy trái tim anh rung động.

Nhưng anh không dám.

Thậm chí anh không dám để Lê Chiêu biết mình ôm tâm tư dơ bẩn, không thể nói ra với cậu.

Thậm chí anh còn nghĩ, cứ để Chiêu Chiêu phải bận tâm về anh cả đời này đi, đừng để ý tới một ai khác.

“Sao anh không nói gì thế?” Lê Chiêu tiếp tục huých nhẹ cùi chỏ vào người anh: “Không muốn em quản anh à?”

Án Đình buông rèm mi: “Em quản đi, quản cả đời cũng được.”

Lê Chiêu chỉ mỉm cười.

Sớm muộn gì Đình Đình sẽ có người yêu, sẽ có con, sao cậu có thể quản cả đời được.

Vườn hoa lại chìm trong yên tĩnh, nụ hoa treo trên ngọn cây khẽ lay động trong làn gió thoảng, đợi thời khắc nó được bung tỏa.

Vừa tan tầm, Chu Hà đã vội vã thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị tan làm.

“Chị Hà à, hôm nay chị tan làm sớm như vậy, không muốn tiền tăng ca à?” Đồng nghiệp thấy cô tan làm sớm như vậy thì lấy làm bất ngờ. Từ lúc Chu Hà được điều tới bộ phận trợ lý, làm việc rất liều mạng, hầu như đêm nào cũng tăng ca qua mười giờ tối.

“Em trai tôi mời đi ăn.” Chu Hà cười nói, cô đeo túi trên lưng rồi rảo bước ra khỏi văn phòng.

Chu Hà vừa ra khỏi tòa nhà đã trông thấy Châu Minh cưỡi trên xe máy ở dưới tầng đợi cô, cô đi tới ngồi vào yên sau: “Đi đi, đừng để Chiêu Chiêu phải đợi lâu.”

Chạy xe máy trong mùa xuân ở thành phố này hơi lạnh, Châu Minh khoác áo lên người Chu Hà: “Ngồi chắc vào.”

“Tiểu Minh à, Chiêu Chiêu nói thằng bé sẽ đưa bạn tới, anh nghĩ xem mình nên chuẩn bị quà ra mắt gì đây?”

“Cũng có phải em dâu đâu, chuẩn bị quà ra mắt làm gì?” Châu Minh không suy nghĩ nhiều: “Anh em với nhau cả, mọi người ăn ngon là được rồi, khách sáo quá lại khiến người ta khó xử.”

Chu Hà: “……….”

Thành thật mà nói, cô sợ đây là “em dâu” thật, nhưng không thể nói câu này ra.

“Nhưng lát nữa gặp người bạn của Chiêu Chiêu, vẫn phải mời người ta mấy chén.” Châu Minh nói: “Hơn nửa năm qua, cậu ấy chăm sóc Chiêu Chiêu nhà chúng ta rất nhiều.”

Chu Hà: Có lẽ một thời gian ngắn nữa, Chiêu Chiêu không còn là của nhà chúng ta nữa rồi.

“Sao em không nói gì vậy?”

Chu Hà: “Mệt, không muốn nói.”

Mệt nhất vẫn là tâm.

Ở thành phố ùn tắc, xe máy thể hiện được ưu điểm vượt trội của mình, hai vợ chồng nhanh chóng tới được nơi cần đến.

Bây giờ đang là giờ cao điểm, nhưng nhà hàng không có lấy một vị khách, yên tĩnh đến lạ thường. Nhưng nhà hàng vẫn bật đèn đuốc sáng trưng, không giống như đóng cửa.

Chẳng lẽ họ tới nhầm chỗ rồi?

“Xin hỏi hai người có phải là cô Châu và anh Châu không ạ?”

“Đúng rồi.” Châu Minh gật đầu.

“Anh Lê đang ở trong phòng đợi hai anh chị, mời hai anh chị đi theo tôi.”

Châu Minh và Chu Hà nhìn nhau, cả hai đều trố mắt ra.

Thằng nhóc này thế mà lại đi bao cả nhà hàng?

Có tiền cũng không thể tiêu như vậy được chứ!!

Hai người đang định dạy dỗ Lê Chiêu về cách tiêu tiền, nhưng vừa vào phòng trông thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của Lê Chiêu, lửa giận tắt ngúm.

Thằng nhóc nhà mình bao nhà hàng thì sao?

Không trộm không cướp, vất vả lắm mới có thể dựa vào sức mình để bao nhà hàng một lần, làm gia trưởng sao có thể trách con cái?

“Chị Hà, anh Minh, mọi người mau ngồi xuống đi.” Đã một thời gian rồi Lê Chiêu không được gặp hai người, cậu tỏ ra vô cùng niềm nở: “Tối nay chúng ta may quá, nhà hàng tổ chức event, mà em lại đặt chỗ trước rồi, quản lý giữ chữ tín không hủy đơn của em, thế nên hôm nay chỉ có mấy chúng ta ăn lẩu thôi.”

Kể cũng khéo thật, lần trước cậu và Đình Đình tới đây ăn lẩu, nhà hàng họ nâng cấp dịch vụ.

Lần này dẫn Đình Đình tới, nhà hàng lại có hoạt động.

Đúng là bỏ chi phí phổ thông lại hưởng dịch vụ bao trọn gói, ôi cái vận may gì đây?

Cậu quay đầu nhìn Án Đình, quả nhiên chỉ cần dẫn Đình Đình ra ngoài là lại gặp may mắn.

Giới thiệu cho mọi người làm quen lẫn nhau, họ bắt đầu bật nồi lẩu.

Sau đó Chu Hà thấy, Lê Chiêu bình thường mê ăn lẩu, thế mà lại chẳng màng gắp cho mình, cậu cầm đũa lúc thì nhúng cho Án Đình cái này, lúc lại luộc cho Án Đình cái kia.

Chu Hà cảm thấy lúc này mình như người mẹ chồng độc ác trong phim gia đình, nhìn đứa con một tay mình nuôi lớn chịu đói bụng mà chăm sóc người yêu, trong lòng có chút khó chịu.

“Em cũng ăn đi.” Án Đình bắt chước Lê Chiêu, nhúng dạ cỏ cho Lê Chiêu.

Cuối cùng Chu Hà cũng dễ chịu hơn một chút.

“Tay nghề tiến bộ rồi, không bị khô nữa.” Lê Chiêu ăn dạ cỏ, không quên khen ngợi Án Đình.

Có khướt ấy!

Chu Hà nghĩ, rõ ràng luộc bị già quá rồi.

“Chiêu Chiêu à, bình thường em với cậu Đình đây cũng ăn cơm như vậy à?” Linh hồn mẹ chồng độc ác trên người Chu Hà hầu như không kiềm chế nổi nữa.

“Như nào ạ?” Lê Chiêu vớt bò viên đã được luộc chín kỹ trong nồi lẩu ra, chia cho ba người bạn trong cô nhi viện, sau đó lén lút cho Án Đình thêm một viên.

Mọi người đều thích ăn đồ trong nồi lẩu, nhưng Đình Đình không ăn cay được, bởi vậy nên cho thêm một viên thịt rất công bằng.

Lê Chiêu len lén nhìn mọi người.

Ừm, rất công bằng.

Chu Hà: “Thì chăm sóc nhau dùng bữa ấy.” Cô nhìn chòng chọc viên thịt bò trong bát Án Đình, linh hồn mẹ chồng độc ác đang gào thét.

“À không ạ.” Lê Chiêu lắc đầu: “Ở nhà Đình Đình có cô và chị giúp việc, em ở nhà ăn cơm chỉ cần há miệng thôi.”

Cô giúp việc?

Chị giúp việc?

Nghĩ tới đối phương là người có hai căn nhà xa hoa, linh hồn mẹ chồng độc ác trong lòng Chu Hà nhất thời ỉu xìu.

Chiêu Chiêu nhà cô sắp đi ở rể rồi, bọn họ làm phụ huynh chẳng phải nên cẩn thận cười bồi hay sao?
Lời tác giả:

Bé Đình Đình hỏi bé Chiêu Chiêu: Nói đi, tớ quan trọng hơn hay là anh chị cậu quan trọng hơn? Nếu mọi người rơi xuống nước, cậu cứu ai trước?

Bé Chiêu Chiêu:????

Chị Hà: Không, chị tự bơi!