“Cuối cùng cũng bị ratting bức điên rồi.”
Lê Chiêu quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt hết sức tò mò của Án Đình.
“Là chị lớn trước đây lúc ở cô nhi viện chăm sóc em nhiều lắm, mới đây chị ấy được điều tới công ty của các anh làm việc, tính ra mọi người là đồng nghiệp của nhau đấy.”
Chị lớn, lớn bao nhiêu, lớn thế nào?
Đồng nghiệp ư?
Chiêu Chiêu đi đưa cơm cho anh, vì anh hay vì đi chào hỏi người chị lớn này, tiện thể mới đưa cơm cho anh?
“Chị ấy và chồng muốn định cư ở thành phố này, đợi em ghi hình kỳ sau xong, em định mời họ ăn một bữa, đến khi đó anh đi cùng em nhé?” Lê Chiêu vẫn còn đang nhắn tin với các bạn trong group, không để ý vẻ mặt Án Đình đã thay đổi: “Em muốn giới thiệu anh với họ.”
“Bạn bè nhiều năm, cũng nên mời cơm.”
Gạt mây thấy trăng, tuyết tan trời quang, mặt trời chiếu rọi, vạn vật hồi xuân.
“Em không quen với thành phố này, chuyện đón gió tẩy trần này giao cho anh làm đi.” Án Đình nghe mấy chữ “giới thiệu anh với họ”, đôi mắt sáng bừng lên.
(Đón gió tẩy trần: tiếp bạn phương xa)
“Bọn họ thích ăn gì, anh có thể hẹn đầu bếp cao cấp…”
“Dừng lại, dừng lại.” Lê Chiêu xua tay: “Hẹn đầu bếp cao cấp làm gì, mời họ ăn nồi lẩu là được rồi, một bữa không được thì hai bữa. Cái nhà hàng lẩu lúc chúng ta mới quen không lâu tới đó cũng được đấy, nguyên liệu tươi mới, giá cả phải chăng.” Lê Chiêu vỗ tay, “Chọn nhà này đi, thế nào?”
“Được.” Án Đình trầm mặc trong thoáng chốc: “Bình thường họ có sở thích gì, có cần…”
“Đình Đình à, anh là anh em của em, họ là nhóm bạn của em, anh chỉ cần vui vẻ đi ăn, sau đó vui vẻ đi về cùng em là được rồi.” Lê Chiêu đột nhiên ý thức được, bên cạnh Án Đình hầu như không có người bạn nào khác, chỉ có mình cậu thôi.
Bởi vậy nên Đình Đình coi trọng cậu, thậm chí còn có vẻ dè dặt cẩn thận từng li trong mối quan hệ này.
Chuyện này với Đình Đình mà nói là không công bằng.
“Được rồi.” Án Đình buông mi, chỉ cần họ không đưa Chiêu Chiêu rời xa anh thì thế nào cũng được cả.
“Em lại sắp đi ghi hình à?” Án Đình hỏi.
“Sáng mai phải đi rồi.” Lê Chiêu giải thích: “Đáng lý kế hoạch là ba ngày sau, nhưng có mấy khách mời không sắp xếp thời gian được nên đi sớm hơn hai ngày.”
“Anh bảo quản gia giúp em thu thập hành lý.” Án Đình trầm mặc trong chốc lát: “Dù ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng đừng để bản thân phải chịu thiệt thòi.”
“Ekip và các khách mời rất dễ gần, anh yên tâm.”
Lê Chiêu thầm nghĩ, còn chưa biết ai hành ai đâu.
Buổi tối ăn cơm cùng Án Đình xong, phải rề rà tới mười một giờ đêm Lê Chiêu mới kéo vali hành lý đã được thu dọn xong về nhà mình.
Khoảng năm giờ sáng, ekip chương trình lại tới gõ cửa nhà cậu.
Lần này cậu có kinh nghiệm hơn rồi, sau khi mời họ dùng bữa sáng xong, nhấc theo vali hành lý ra ngoài.
“Cậu Lê lên đường bình an.” Quản gia đứng ngoài cổng, mỉm cười với Lê Chiêu ngồi trong xe.
“Cảm ơn bác quản gia ạ.” Lê Chiêu ngẩng đầu nhìn lên phòng Án Đình, phòng vẫn sáng đèn, trước cửa sổ có bóng người đang đứng.
Cậu thò đầu ra, vẫy tay về phía bóng người.
Xe của ekip từ từ lái ra khỏi khu, nhân viên cười tươi roi rói, ánh mắt nhìn Lê Chiêu cứ như nhìn em bé vàng.
“Chiêu Chiêu à, chương trình lần này rất thành công, tuy rằng mới chỉ phát sóng tập đầu, nhưng rất nhiều khán giả mong đợi nội dung tập ngày mai.”
“Khán giả thích xem các khách mời thảm thế nào lắm ạ?”
Đây là không có nhân tính, hay là đạo đức…
“Khán giả rất thích biểu hiện của cậu trong chương trình, cậu có cảm nghĩ thế nào?”
Lê Chiêu lấy hộp sữa bò của nhà tài trợ ra lắc lư trước ngực: “Mọi người dậy sớm uống sữa bò là có thể giống như em, không tốn sức nhấc heo.”
Nhân viên: “………”
Chắc nhà tài trợ sẽ thích câu trả lời của Lê Chiêu lắm cho coi.
“Chỗ chúng ta tới lần này có vui như lần trước không ạ?” Lê Chiêu rất hào hứng với hành trình mới, thậm chí còn có phần không đợi được.
Nhân viên cảm thấy sự khoái trá khi hành hạ các khách mời những kỳ trước đã bị tiêu cạn ở chỗ Lê Chiêu. Lần trước chơi vui ở chỗ nào, bán khoai lang vui hay là bị gà đuổi vui?
“Nhất định sẽ không để cậu thất vọng đâu.”
Nhất định ekip sẽ cho cậu thấy rõ cái gì là quy củ, cái gì là thể thống!
Mục tiêu của họ là —— để các khách mời phải đau khổ, khóc lóc như trước!
Địa điểm lần này họ đến là cao nguyên Hoàng Thổ.
Có lẽ là sợ Lê Chiêu lại bắt xe chở heo chở lừa, nên ekip cắt phăng đoạn này đi, để Lê Chiêu kiếm đủ ba mươi chai nhựa bên ngoài sân bay thì mới có thể ngồi xe của ekip tới thôn.
Ba mươi chai lọ?
Lê Chiêu cảm thấy chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng đến khi cậu đi ra khỏi sân bay, thấy rất nhiều bạn nhỏ đeo khăn quàng đứng bên ngoài làm tình nguyện viên bảo vệ môi trường, đừng nói là chai lọ, ngay cả một tờ giấy cũng không thấy đâu.
“Mấy người là ác quỷ à?” Lê Chiêu trố mắt ra nhìn cảnh tượng này, qua hồi lâu mới hoàn hồn lại: “Nhân tính đâu rồi?”
Cả ekip cũng hết sức ngạc nhiên, họ thực sự không ngờ sẽ phát sinh chuyện này, mấy đứa trẻ này không phải do họ sắp xếp.
Nhưng trông thấy vẻ mặt sụp đổ của Lê Chiêu, nhân viên cố nhịn cười vỗ vai cậu: “Chúng tôi cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này. Người người đều có trách nhiệm bảo vệ môi trường mà, có phải thấy những búp măng non của Tổ Quốc khiến cậu càng có thêm động lực không?”
Lê Chiêu mặt không cảm xúc: “Động lực chửi các anh thì có.”
“Diễn viên tốt không được nói tục chửi bậy.” Nhân viên mỉm cười: “Cố lên, tôi tin cậu.”
“Anh tưởng làm vậy thì làm khó được em à?” Lê Chiêu đi tới bên cạnh bồn hoa, cởi áo khoác ra, phủi bụi trên đó một lượt, sau đó mặc chiếc áo xám lên, đeo khẩu trang lên mặt: “Mọi người hãy đợi đó.”
Ekip chương trình: “………..”
Cậu khách mời này đối xử quá tàn nhẫn với bản thân, quá tàn nhẫn luôn.
Không cần vậy đâu mà, thực sự không cần đâu.
Năm phút sau, trên đường có một cậu chàng mặc đồ xám xịt. Tay cầm một chiếc bao tải, thấy dưới đất có rác thì bỏ vào thùng. Nếu thấy chai lọ thì bỏ vào trong bao tải.
Có hai cô gái đi ngang qua cậu, một người trong đó nhỏ giọng nói với bạn mình: “Chắc tui cuồng cục cưng nhà chúng ta quá rồi bà ạ, thấy người nhặt rác mà cũng tưởng là cậu ấy.”
“Nói lung tung, cục cưng nhà chúng ta giống người nhặt rác khi nào chứ? Tui thấy bà thương thành bệnh luôn rồi đấy, nhìn ai cũng thấy giống Lê Chiêu. Giống mấy người FA lâu ngày, nhìn đười ươi cũng tưởng trai đẹp.”
Ekip theo sau lén lút ghi hình: “…………”
Cô gái à, cậu chàng nhặt rác trên đường kia chính là Chiêu Chiêu nhà cô đấy.
Cuộc đời luôn đầy rẫy những bất ngờ, ngay cả ghi hình cũng như vậy.
Trong lúc Lê Chiêu đang cúi người nhặt rác thì một streamer nổi tiếng trên mạng đi tới trước mặt cậu.
“Chào cậu, tôi là streamer Trứng Xào Khoai Tây tới từ kênh livestream Ớt Xanh. Ban nãy thấy cậu chăm chỉ nhặt rác dưới đất, bỏ vào thùng, thậm chí không màng lấy cho bản thân.” Trứng Xào Khoai Tây còn chưa quay ống kính về phía Lê Chiêu: “Các fan của tôi cảm thấy rất hứng thú với hành động của cậu, xin hỏi cậu có thể trả lời các câu hỏi của họ không?”
Lê Chiêu kéo khẩu trang lên trên, nghiêng đầu nhìn các nhân viên trong ekip, thấy họ khẽ gật đầu mới nói: “Được chứ.”
Nghe giọng Lê Chiêu, streamer hơi ngạc nhiên, giọng của người nhặt rác này.. nghe rất êm tai.
“Cậu là người thu gom rác à?”
Lê Chiêu do dự một chút, gật đầu.
Bây giờ cậu đúng là như vậy thật.
“Nhưng có vẻ cậu rất để ý tới chỗ rác dưới đất kia.”
“Bởi vì người người nhà nhà đều có trách nhiệm bảo vệ môi trường.”
Trứng Xào Khoai Tây là tâm phúc của kênh Ớt Xanh, mỗi lần livestream đều có hơn mười ngàn khán giả trở lên. Anh tới phỏng vấn Lê Chiêu vì trong lúc livestream có rất nhiều fan để ý tới người nhặt rác không tầm thường này.
Nghe người nhặt rác này trả lời, các fan cười ha ha trong bình luận.
“Haha, đây là một người thu gom rác thải rất có ý thức trách nhiệm.”
“Nhưng mà nghe giọng của anh ấy có vẻ không lớn tuổi lắm. Còn trẻ sao không đi kiếm tiềm mà đi thu gom rác?”
“Người ta không ăn trộm ăn cướp không làm chuyện phạm pháp, cũng không gây nguy hại cho xã hội thì làm gì mà chẳng được. Lại nói ngoài đường nhiều người đẹp trai xinh gái như vậy mà không thấy họ tiện tay nhặt rác lên, nhưng người thu gom rác lại làm được, rốt cuộc ai mới nên xem thường ai?”
“Có mỗi em cảm thấy giọng người thu gom rác này nghe quen tai thôi à?”
“Tui nghi ngờ đây không phải người thu gom rác đâu, cái mũ anh ta đội là hàng hiệu đấy, giá cả lên tới năm đơn vị. Chiếc áo khoác trên người là mẫu mùa xuân của một hàng hiệu, không những giá cao mà còn là hàng limited. Nếu không phải tin tưởng nhân phẩm của Trứng Xào, tui đã nghi anh ấy hợp tác với người ta để PR rồi.”
“Thế cậu có lời nào muốn nói với các khán giả coi livestream không?”
“Trái đất này là của chúng mình, mọi người cần chung tay bảo vệ môi trường.”
Nói xong câu đó, Lê Chiêu xốc bao tải lên vai, quay đi đầu không ngoảnh lại.
Trứng xào khoai tây bị khí thế của cậu làm cho chấn động, cầm điện thoại quay bóng lưng cậu, qua hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Đây không chỉ là một người gom rác, mà còn là một nhà triết học.
Mãi đến khi không còn thấy bóng lưng người thu gom rác nữa, trên livestream mới có fan đột nhiên bình luận.
“Aaaaaaaaaa, giọng người thu gom rác này nghe rất giống một nghệ sĩ đang hot nọ.”
“Có phải tên hai chữ, là bùn đá trôi trong chương trình thực tế nọ không?”
“Hóa ra không chỉ có mỗi em thấy như vậy à?”
Trứng xào khoai tây nhìn bình luận của fan, bị mấy suy đoán này chọc cười: “Sao một ngôi sao đang hot có thể chạy ra đường nhặt rác được, nếu cậu ấy là Lê Chiêu thật thì tui cạp bàn phím luôn á.”
Các fan hâm mộ không nhịn được cười, không ai coi chuyện này là thật.
Làm một khách mời không biết xấu hổ, các nhân viên trong ekip đều không tiện đi cùng với cậu, bởi vì mặt không dày bằng cậu.
Lê Chiêu đã thu gom đủ ba mươi chai từ lâu, nhưng dọc đường đi có xe chở hoa quả bị lật, cậu giúp bác tài nhặt hết hoa quả lên, cầm hai trái táo bác tài dúi cho cậu vui vẻ trở về.
Nửa đường gặp một bà lão nhặt rác, Lê Chiêu giao hết chỗ chai lọ mình nhặt được cho bà, cởi chiếc áo khoác bẩn ra ngồi vào xe của ekip.
Ánh mắt các nhân viên nhìn cậu hết sức phức tạp, có phải cát-xê ekip cho Lê Chiêu quá ít không?
Bây giờ không có nhiều diễn viên trẻ mặt dày như vậy, nhỡ bị ekip khác cướp đi thì sao?
“Chia cho mọi người một trái nhé?” Lê Chiêu lấy một trái táo trong túi ra đưa cho nhân viên.
Tâm tình rối bời thì rối bời, nhưng táo được chia cho thì vẫn phải ăn.
Trong khi “Quy ẩn sơn lâm” bắt đầu ghi hình, ekip “Yêu nhau” đang phát sầu vì tỉ lệ xem buổi tối.
Đạo diễn trốn trong phòng riêng, xem đi xem lại tập tuần trước của “Quy ẩn sơn lâm” nhiều lần. Tiếng vang và ratting của “Quy ẩn sơn lâm” bắt đầu tăng lên từ tập này, bởi vì trong chương trình có một cậu Lê Chiêu hoàn toàn không làm theo sắp xếp.
Càng xem trong lòng ông lại càng cảm thấy khó chịu, nếu Lê Chiêu làm khách mời của họ, nhất định có thể thu hút không ít lượt xem.
Ầy, hạt giống tốt như vậy, sao lại rơi vào tay “Quy ẩn sơn lâm” chứ.
Đang sầu não thì điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình hiển thị, đạo diễn hơi chột dạ, rề rà một lúc mới bắt máy: “Thầy Lục à, chúc mừng bộ phim mới của cậu kết thúc, còn ký hợp đồng với một ông chủ tốt.”
“Lê Chiêu á?” Thấy Lục Hạo chủ động nhắc tới Lê Chiêu, trong miệng đạo diễn hơi đắng chát.
“Haizz, em nhìn cậu bé Chiêu Chiêu chịu khổ trong “Quy ẩn sơn lâm” mà đau cả lòng mề.” Lục Hạo ở đầu bên kia đùa giỡn: “Nếu trước đó anh giữ suất lại giúp em thì cậu ấy đã không phải chịu khổ như vậy rồi, anh nói xem đây có phải lỗi của anh không?”
“Cậu nói sao?” Đầu đạo diễn ong lên: “Suất lần trước cậu bảo tôi giữ lại là muốn đề cử cho Lê Chiêu à?”
“Ngoài cậu ấy ra, bên cạnh em không còn ứng viên nào phù hợp nữa.” Lục Hạo thở dài: “Tiếc là cậu ấy không có duyên với quý chương trình…”
Lục Hạo còn nói gì đó, nhưng đã không vào tai đạo diễn.
Lúc này ông chỉ nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát.
“Đạo diễn à, phía ekip Từ Bắc yêu cầu…”
“Yêu cầu cái quái gì!” Đạo diễn tức giận nói: “Nhiều yêu cầu như vậy thì đừng quay nữa! Khách mời “Quy ẩn sơn lâm” người ta đào đất gánh khoai còn không yêu cầu gì, cậu ta còn mặt mũi đòi yêu cầu nữa hả?!”
Nếu không phải vì Từ Bắc, sao ông lại bỏ lỡ Lê Chiêu chứ?!
Trợ lý đạo diễn: “………..”
Cuối cùng đạo diễn kiêm chế tác cũng bị tỉ suất người xem bức điên rồi!
Lời tác giả:
Mấy ngày này bé Đình Đình phiền muộn dữ lắm: Khi nào ăn cơm với người nhà Chiêu Chiêu đây, lúc đấy mặc quần yếm gì thì đáng yêu hơn nhỉ?