Hân Hoan

Chương 52




“Đình Đình bình tĩnh tao nhã, thế mà lại biết đánh nhau?”

【Shock! Quản lý cao cấp của Thương Hoàn lại nói như vậy!】

【Phim điện ảnh gì mà đến cấp cao trong Thương Hoàn cũng phát cuồng?】

【Cách đu idol mới nhất của đại lão —— nói mình tán thưởng cậu ta ngay trên chương trình】

“Ôm nghệ sĩ vô sỉ vây xem. Sao lại dám nhét cái suy nghĩ PR thấp kém kia vào video chứ, ôm đầu gối quỳ muốn nhũn ra mà lê ra ngoài.”

“Cái lúc mở video ra coi ý, tui chỉ muốn chửi thề mấy câu, nhưng mà xem xong video chỉ biết thốt lên bá đạo!”

“Tìm hiểu thân phận đại lão xong, em cảm thấy mình không xứng để đu idol nữa các thím ạ.”

“Không xứng đu idol +1.”

“Nếu không xem chương trình một lần, tui còn tưởng hậu kỳ lồng tiếng ác ý chứ.”

“Fan nhà khác, cảm thấy ghen tị sâu sắc…”

“Lầu trên đừng giả vờ làm fan nhà khác hâm mộ nữa, giai nhà thím mới nhận phim điện ảnh khoa học viễn tưởng ngoài hành tinh ấy, kiểu gì cũng sml cho coi, lo nghĩ xem đến khi ấy nên khóc thế nào đi.”

“Lầu trên đừng có nói mò nhớ, tuy rằng Chiêu Chiêu nhà tui không phải con ruột của giải trí Dâu Tây, nhưng cũng coi như một phần con nuôi, giải trí Dâu Tây không để thằng bé nhận bộ phim nát này đâu.”

Mọi người đều biết, chỉ cần trong nước đóng phim đề tài người ngoài hành tinh, bộ nào bộ nấy đều ngã sấp mặt đến mẹ ruột cũng không nhận ra.

Phàm là phim khoa học viễn tưởng có sinh vật ngoài hành tinh kỳ lạ của nước nhà, mười phim thì một bộ phim lên chương trình bình luận điện ảnh trên truyền hình, bị MC cà khịa một phen, chín bộ còn lại thì flop dập mặt, vì nó nát đến mức người ta không buồn phỉ nhổ.

“Lại nói cho fan Lê một tin dữ nữa này, nghe đâu chủ đề bộ phim là yêu hòa bình, người ngoài hành tinh và người địa cầu cùng nhau phát triển.”

Fan Lê: “………”

Cái nội dung quái quỷ gì đây, nát 100% cho coi!

Fan Lê kêu gào thảm thiết, không còn tâm trạng đâu để ý cục cưng nhà mình được đại lão trong giới thương nghiệp khen, mọi người thi nhau chạy tới fanpage studio và trang cá nhân của quản lý để kháng nghị mãnh liệt!

Bọn họ muốn cục cưng có tài nguyên tốt!

Bọn họ không muốn cục cưng đóng phim vớ phim vẩn!

Quản lý khốn nạn phắn khỏi showbiz một mình đi, đừng gieo vạ tới Chiêu Chiêu nhà họ!

Trương Tiểu Nguyên bị mắng hết sức oan uổng, anh chỉ là một quản lý tuyên truyền hết sức đáng thương và bất lực mà thôi!

Lê Chiêu nghe nói Trương Tiểu Nguyên bị ăn chửi, mở wechat ra gửi cho anh phong bao lì xì 99 tệ để an ủi.

Nỗi ấm ức trong lòng Trương Tiểu Nguyên lập tức được bao lì xì 99 tệ này xoa dịu.

Vừa dỗ dành Trương Tiểu Nguyên xong, Lê Chiêu nhận điện thoại từ trợ lý của sếp tổng, sau một hồi tâm sự chuyện trò, cuối cùng Tào Gia cũng nói rõ ý đồ của mình: “Chiêu Chiêu à, nếu cậu không thích bộ phim “Dáng hình không trung” này, chúng tôi có thể đổi tài nguyên điện ảnh cho cậu.”

“Không cần đâu ạ, em cảm thấy kịch bản phim này rất hay, rất thú vị.” Lê Chiêu giải thích: “Em nhận lời đạo diễn rồi, sẽ đợi chú ấy hai tháng.”

Dạo này ngày nào đạo diễn Thẩm cũng gửi tin nhắn chào buổi sáng với cậu, dù không được trả lời cũng hỏi một câu “Đã ăn chưa”, đối mặt với sự nhiệt tình như vậy, cậu cảm thấy mình cứ như lão thái hậu trong cung, ngày ngày đợi Thẩm quý nhân tới thỉnh an.

“Sắp hết cảnh của cậu rồi, sau đó về nghỉ ngơi mấy ngày.”

“Vâng, mấy hôm nay có anh Lục phân tích cảm xúc nhân vật trong phim giúp em, em ghi hình thuận lợi lắm.” Giọng Lê Chiêu nhẹ nhàng: “Có thể sẽ kết thúc sớm hơn mấy ngày.”

Anh Lục?

Là trợ lý của sếp tổng công ty giải trí, Tào Gia nhanh chóng phản ứng lại, anh Lục trong miệng Lê Chiêu hẳn là Lục Hạo.

Cúp máy rồi, anh quay lại phòng làm việc của tổng giám đốc, thấy sếp tổng đang gãi đầu.

“Tiểu Tào à, cậu tới đúng lúc lắm.” Sếp Tôn thấy trợ lý tới, đẩy hai tập tài liệu của nghệ sĩ tới trước mặt Tào Gia: “Có một nghệ sĩ trong công ty sắp hết hạn hợp đồng, phía Lục Hạo lại đang chủ động liên hệ với chúng ta, cậu nói xem chúng ta nên tăng điều kiện ưu đãi để giữ người kia lại, hay là hảo tụ hảo tán rồi ký với Lục Hạo?”

Tào Gia không kiến nghị trực tiếp, mà nói: “Sếp à, em vừa nói chuyện điện thoại với Lê Chiêu, cậu ấy ở với Lục Hạo rất tốt, Lục Hạo ở đoàn phim cũng chăm sóc cậu ấy.”

Sếp Tôn khẽ gật đầu: “Tôi sẽ cân nhắc.”

Cảnh cuối cùng của Lê Chiêu là Từ đại nhân qua đời.

Y tài mạo song toàn, mở to mắt nằm trên giường, dường như muốn dùng ánh mắt xuyên thấu thời không, trông về tương lai.

Quay phim nâng máy quay đứng phía trên cậu, ống kính đen ngòm chĩa thằng vào gương mặt cậu. Những lúc như vậy, diễn viên cần phải quên đi sự tồn tại của máy quay.

Tất cả mọi người trong đoàn phim đều lo cho cảnh phim sắp quay này từ rất lâu rồi, bởi vì Lê Chiêu còn quá trẻ, vốn không hiểu cái chết là gì.

Trước khi quay, đạo diễn Dương dặn dò cậu rất nhiều, nhưng đến khi quay chính thức, ông vẫn không thể yên tâm.

Thế nhưng khiến tất cả mọi người phải bất ngờ là, cảnh này Lê Chiêu quay rất khá, sự mâu thuẫn không muốn sống tiếp, rồi lại không thể không chấp nhận cái chết được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trong ánh mắt cậu.

Kết thúc cảnh quay, Lê Chiêu nằm trên giường không hề cử động, các nhân viên khác cũng không dám đi tới làm phiền cậu, cảnh quay quan trọng như vậy, diễn viên không thể thoát ra trong thời gian ngắn là chuyện bình thường.

Mấy phút sau, Lê Chiêu từ trên giường ngồi dậy, cười híp mắt nhìn về phía đạo diễn: “Đạo diễn à, cháu hết cảnh quay rồi đúng không ạ.”

“Ừ ừ ừ, chúc mừng cậu hoàn thành.” Đạo diễn Dương tìm tòi trong túi, lấy một phong bao ra len lén đưa cho Lê Chiêu: “Cầm đi, tiền lì xì an ủi.”

Các nhân viên Lê Chiêu quen biết cũng tươi cười tặng lì xì và hoa tươi cho cậu.

Đến khi cậu quay trở lại phòng trang điểm lấy ra coi, phong bao nhiều nhất là sáu mươi sáu đồng, ít nhất chỉ có mười hai đồng.

Chân muỗi dẫu nhỏ cũng là thịt thà, thôi bỏ đi bỏ đi.

Bây giờ mọi người đều dùng điện thoại để thanh toán, có thể gom được sáu mươi sáu đồng tiền mặt cũng không dễ gì.

Ở đoàn phim ăn tiệc chia tay, hôm sau tờ mờ sáng Lê Chiêu đã quay về thủ đô.

Việc đầu tiên cậu quay trở lại chính là kéo Án Đình lên chiếc cân điện tử.

Bầu không khí trong phòng nghiêm nghị, vẻ mặt ai nấy đều hết sức nghiêm túc.

“Cởi áo khoác ra, cả giày nữa, không được đi, phải cởi hết…”

Tần Tiêu cầm tài liệu vừa mới đẩy cửa nhà Án Đình đã nghe thấy đoạn đối thoại này, bước chân dừng lại: “Xin lỗi đã làm phiền, mọi người tiếp tục đi.”

Lê Chiêu và tất cả các nhân viên trong nhà đồng loạt quay đầu nhìn Tần Tiêu đứng ở cửa, đồng thời lộ vẻ mặt “Sao anh lại suy nghĩ đen tối như vậy”.

Tần Tiêu: “………….”

Anh bình tĩnh đẩy cặp kính lên, ung dung bước vào cánh cửa: “Cậu Lê, cậu và anh Đình đang làm gì vậy?”

“Cân nặng.” Lê Chiêu thấy Tần Tiêu không có vẻ gì là khó xử, cậu thu hồi ánh mắt, chỉ vào chiếc cân điện tử trong phòng, nói với Án Đình: “Đừng do dự nữa, lên đi.”

Án Đình bước một bước nhỏ, lại bước thêm một bước nhỏ, chậm chạp nhích lên chiếc cân điện tử.

“Uầy.” Lê Chiêu nhếch mép cười: “Em đi hai tuần, anh gầy đi hai, ba cân.”

Án Đình bình tĩnh bước xuống chiếc cân: “Lúc Tết mập lên, sau Tết giảm hai ba cân là chuyện thường.”

“Nhưng mà anh mới cân tối hôm mùng năm mà.”

“Chắc là cân hỏng rồi.”

“Viện cớ cả.” Lê Chiêu quay người ra sofa ngồi khoanh chân lại, cúi đầu chơi máy tính bảng, không ngó ngàng gì tới Án Đình.

Án Đình đi tới bên cạnh cậu ngồi xuống, cậu lại quay đầu sang hướng khác tiếp tục chơi game.

“Bánh gato socola mới ra lò, có ăn không?” Án Đình bắt chước dáng vẻ của Lê Chiêu, cánh tay gượng gạo khoác lên vai cậu: “Trong bếp có nhiều món em thích ăn lắm.”

Lê Chiêu duỗi ngón tay ra.

“Sao hả?” Án Đình nhìn ngón tay đảo qua đảo lại trước mặt mình.

“Một bát cơm.”

“Hả?”

“Ăn với em đi, ăn một bát.”

“Được rồi.”

Tần Tiêu lặng lẽ nhìn cảnh này: “…………..”

Đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên đi vào, như vậy sẽ không phải chứng kiến cảnh sếp nhà mình “thấp kém” như vậy.

Trên đời này ngoài Lê Chiêu ra, có lẽ không còn ai làm được.

Lê Chiêu bá đạo thật!

Bởi vì có người ngoài ở đây, Lê Chiêu đặt máy tính bảng xuống, đứng dậy chào hỏi Tần Tiêu, tiện thể giữ anh lại ăn.

“Không cần, không cần đâu, tôi giúp công ty đưa tài liệu tới.” Tần Tiêu không chút nghĩ ngợi từ chối, không thể ăn cơm cùng sếp được, chỉ có mau mau biến mất, mới có thể xoa dịu tâm hồn.

Lê Chiêu liếc nhìn Án Đình ngồi bất động, không biết đường đi tiễn đồng nghiệp, đành phải tiễn Tần Tiêu ra cổng: “Anh Tần à, hoan nghênh anh lần sau tới chơi.”

“Rảnh rỗi nhất định sẽ tới.”

Câu nói qua loa nhất trên đời này chính là “rảnh sẽ tới”, hoặc là “lần sau tới chơi”.

Xe của Tần Tiêu không lái vào biệt thự mà đậu ở bên ngoài. Vừa ra tới cổng có một chiếc xe thể thao phi xẹt qua như tên bắn, đỗ lại ngay trước mặt Lê Chiêu.

Giống như bao kịch bản kinh điển, chủ xe xuống một cách cool ngầu.

Nhưng nhanh hơn cả chủ xe chính là Lê Chiêu, khoảnh khắc chiếc xe đỗ lại, cậu lập tức ngồi xuống đất.

“Cậu muốn làm gì, ăn vạ à?” Chủ xe đi xuống, tháo cặp kính râm trên mặt, nhìn Lê Chiêu từ trên cao xuống: “Trông như tên tiểu bạch kiểm, bảo sao anh ta lại nuôi cậu.”

Tần Tiêu chau mày, dừng bước không tiếp tục đi về phía trước nữa.

Lê Chiêu không để ý anh ta, cậu lấy điện thoại ra chụp ảnh đầu xe, sau đó nhét điện thoại vào túi áo: “Soái ca này, hồi còn học mẫu giáo anh nghịch lắm à?”

“Cậu muốn nói gì?”

“Ở nhà trẻ, mấy bé ngoan nghe lời thầy cô đều biết lúc lái xe trẻ con, thấy người đi đường phải đi chậm lại, anh lái ô tô có thể gây chết người mà không biết à?” Lê Chiêu đang bực mình vì chỉ trong vòng hai tuần mà Án Đình sụt đi hai, ba cân thì có người đụng vào họng súng của cậu.

Hơn nữa cậu từng gặp người này rồi, chính là cái tay bị bác quản gia nói là đầu óc không bình thường hồi Tết.

“Im đi, cái tay diễn viên xoàng như mày thì biết cái đếch gì!” Diêu Vũ Quang khinh thường nhìn Lê Chiêu, châm điếu thuốc từ từ hút: “Hôm nay tao tới là muốn nói với cái thằng điên Án Đình kia, nếu anh ta khiến mẹ tao không làm ăn được thì tao sẽ đồng quy vu tận với anh ta.”

“Chửi ai điên đấy?” Lê Chiêu sa sầm mặt xuống: “Phụ huynh nhà anh không dạy anh ăn nói thế nào à?”

“Ông đây chửi cái tên Án Đình kia là thần kinh đấy.” Mở miệng chửi câu đầu tiên, Diêu Vũ Quang như có dũng khí vô hạn, gào to giọng nói: “Án Đình, anh không được chết tử tế đâu. Một ngày nào đó anh cũng như người mẹ điên của anh, chết…”

Diêu Vũ Quang còn chưa chửi xong, bị Lê Chiêu đánh ngã xuống đất, tàn thuốc trong tay rơi xuống, làm bỏng mu bàn tay cậu ta, khiến cậu ta đau đến mức co giật.

“Huhuhuhu….”

Lê Chiêu hết sức giàu kinh nghiệm lột áo khoác Diêu Vũ Quang ra, trùm lên đầu Diêu Vũ Quang, nhân lúc cậu ta chưa kịp phản ứng mà đè xuống đất đánh túi bụi.

“Cậu Lê à, cậu bình tĩnh lại một chút, cậu Lê à.” Đợi Lê Chiêu đánh gần đủ rồi, Tần Tiêu mới giả vờ tiến lên kéo Diêu Vũ Quang đang giãy giụa lên: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng đánh làm đau tay mình, mấy chuyện tốn sức này giao cho vệ sĩ là được rồi.”

Diêu Vũ Quang đẩy Tần Tiêu ra, kéo chiếc áo trùm trên mặt xuống, đau đến mức nhe răng trợn mắt: “Mày là người của công chúng lại còn dám đi đánh người, có tin tao báo cảnh sát, để mày không sống nổi trong showbiz không?”

Mẹ kiếp, đã phải chịu đòn thì chớ, mà cái tên bên cạnh lại còn lo cho tay diễn viên hạng xoàng này, tam quan đâu hả?

“Nếu mày còn dám chửi nữa là tao đánh tiếp đấy.” Lê Chiêu cởi áo khoác của mình ra, làm Diêu Vũ Quang sợ đến mức lui về phía sau một bước dài, cho rằng Lê Chiêu lại muốn trùm đầu đánh người.

“Mày chửi bạn tao như vậy, tao đánh mày là còn nhẹ. Không sống trong showbiz thì thôi, cùng lắm về mở tiệm mì.” Lê Chiêu nhớ lại mấy lời cậu ta vừa nói, cảm thấy người trước mặt vô cùng buồn nôn.

“Mày nói nghe hay lắm, thực tế không phải để mắt đến tiền của Án Đình à?” Diêu Vũ Quang xem thường cười gằn: “Tiếc là tao sợ mày kiếm được tiền thì mất mạng, mày biết ba Án Đình chết như thế nào không?”

Anh ta giơ tay lên cổ múa máy: “Mẹ anh ta là kẻ điên, cầm dao cắt đứt cổ ba anh ta…”

“Im đi!” Lê Chiêu lại trùm áo khoác lên đầu Diêu Vũ Quang, lại đè xuống đất mà đánh.

Rác rưởi!

Kẻ cặn bã lấy nỗi đau của người ta ra để nói chuyện! Chuyện cha mẹ làm liên quan gì tới con cái chứ?!

Tần Tiêu lui về phía sau mấy bước, nhường không gian cho Lê Chiêu thỏa sức phát huy quyền pháp.

“Lê Chiêu à.” Án Đình đứng ở cửa, mặt không cảm xúc nhìn Diêu Vũ Quang đang kêu cha gọi mẹ dưới đất: “Về ăn cơm đi, đừng để ý tới tên ấy nữa.”

Lúc không thấy Án Đình, Diêu Vũ Quang chửi rất nhiệt tình, nhưng đến khi Án Đình xuất hiện trước mặt thì không thể khống chế được nỗi sợ hãi trong lòng mình, cơ thể bắt đầu co giật.

Mấy lời mắng chửi hung ác, dưới ánh nhìn của Án Đình cũng hóa thành nỗi sợ hãi.

“Chuyện đó chuyện đó, Đình Đình à,” Lê Chiêu giấu bàn tay ra sau lưng, cố gắng tỏ vẻ ngoan ngoãn và vô hại: “Thực ra em là người phản đối bạo lực, thật đấy.”

Nói rồi cậu mở to đôi mắt long lanh, hy vọng Án Đình nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt cậu.

“Anh biết.” Án Đình lặng lẽ nhìn Lê Chiêu, một lúc lâu sau mở lời: “Chiêu Chiêu à, theo anh quay về đi.”

Ánh mắt anh sáng rỡ, chỉ có thể thấy một mình Lê Chiêu.

Lê Chiêu nhìn anh, lại nhìn tên thần kinh bị đánh sưng vêu mặt mũi, xoay người chạy về biệt thự mình ở.

Nhìn Lê Chiêu chạy mỗi lúc một nhanh, giống như không thể chờ mà chạy trốn khỏi anh, ánh mắt Án Đình trở nên u ám.

Chiêu Chiêu đang sợ anh, cậu ấy muốn rời xa anh.

Ánh mắt anh dần trở nên u ám, dừng trên người Diêu Vũ Quang.

“Anh, anh..” Diêu Vũ Quang sợ hãi, anh ta chưa từng thấy ánh mắt như vậy, Án Đình muốn giết mình.. nhất định là muốn giết mình rồi.

Án Đình là kẻ điên, giống như mẹ anh ta vậy.

Diêu Vũ Quang muốn chạy trốn, nhưng bị dọa sợ đến mức đôi chân như nhũn ra, chỉ có thể chống tay xuống đất, dịch về phía sau một chút: “Từ.. không, Án Đình, giết người là phạm pháp, đừng làm loạn nữa.”

“Cậu khiến cậu ấy rời xa tôi.” Án Đình đi tới trước mặt Diêu Vũ Quang, khom lưng muốn bóp cổ cậu ta: “Kẻ dư thừa như mày nên chết đi.”

“Không không không..”

“Ôi cậu!” Quản gia và Tần Tiêu thấy tình thế không ổn, vội lao về phía trước, muốn kéo Án Đình ra: “Cậu Lê sẽ quay trở lại mau thôi.”

“Cậu gạt tôi.” Án Đình lạnh lùng nhìn Tần Tiêu, giọng nói bình tĩnh dị thường: “Cậu ấy sẽ không quay về nữa đâu.”

“Không ai lại đi yêu một kẻ điên bất bình thường.”

Bởi vậy nên Lê Chiêu sẽ không quay trở về nữa đâu.

Cậu ấy biết chân tướng rồi sẽ không thể chờ mà chạy trốn khỏi anh, cách anh thật xa.

Còn anh trong ký ức của cậu sẽ chỉ là kẻ điên biến thái, là kẻ điên.. mà cậu căm ghét.

“Đình Đình à?” Lê Chiêu xách theo một vali hành lí siêu to khổng lồ quay về, thở hồng hộc đứng cách đó không xa, nhìn Án Đình đang bóp cổ tên rác rưởi kia, trợn tròn mắt ra nhìn: “Anh đánh nhau à?”

Đình Đình bình tĩnh tao nhã, thế mà lại biết đánh nhau?

Nhất định không phải lỗi của Đình Đình.

Chỉ trách cái tên cặn bã này quá đáng ăn đòn.
Tác giả có lời muốn nói:

Bé Đình đánh nhau với mấy bạn cùng lớp, bé Đình rất sợ Chiêu Chiêu cảm thấy mình là bé hư, không chơi với mình nữa.

Bé Chiêu nghiêm túc nói: Lần sau đừng đánh nhau nữa, biết chưa hả?

Bé Đình sợ hãi gật đầu.

Bé Chiêu: Muốn đánh thì gọi tớ đánh cùng!