“Cõng.. lên người?!”
“Nhà có khách à?” Anh cả nhà họ Lâm là Lâm Hồng nay đã qua tuổi sáu mươi, cả đời ông say mê nghiên cứu, nên năng lực giao tiếp qua lại với mọi người gần như là con số không.
Lần đầu tiên thấy Lê Chiêu, ông vô thức mở miệng hỏi: “Em dâu, đây là người thân bên họ ngoại à?”
“Anh à, anh vào nói chuyện đi, ngoài trời lạnh lắm.” Thấy Lâm Hồng râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bời, Lâm Thân biết ông mới từ sở nghiên cứu trở về.
Lê Chiêu không biết người này là ai, nhưng nghe giáo sư gọi ông ấy là anh cả, bèn đứng dậy vào phòng bếp lấy thêm một bộ bát đũa mới. Lúc cậu ra khỏi phòng bếp, Lâm Hồng đã ngồi xuống bên bàn ăn, kích động nói kho gen gì đó.
“Để xây dựng kho gen cần rất nhiều số liệu và phần mềm chèo chống, hao phí không ít tài chính, đầu năm nay vì tài chính eo hẹp mà sở nghiên cứu định tạm dừng hạng mục này.” Lâm Hồng nhận bát đũa Lê Chiêu đưa tới, “Ai dè vào đúng lúc mấu chốt này, có người quyên góp một khoản tiền lớn, ủng hộ dự án này tiếp tục, thậm chí để hạng mục mau chóng được hoàn thành, cậu ta còn đầu tư thêm, đưa mấy trợ thủ xuất chúng vào giúp sở nghiên cứu.”
Lâm Hồng uống hai ngụm canh gà, tiếp tục chia sẻ tin tốt với em trai: “Anh nghe người khác nói, người này muốn giúp một người bạn rất quan trọng, người bạn này xa cha mẹ từ nhỏ, chịu rất nhiều vất vả. Cậu ấy vì muốn giúp người bạn này nên mới bỏ một số tiền khổng lồ để giúp dự án được tiến hành.”
Nghe thấy câu này, động tác trong tay Lê Chiêu dừng lại, không biết vì sao cậu lại nghĩ tới Án Đình.
Lâm Hồng nói một hơi xong xuôi, cầm bát đũa lên bắt đầu ăn cơm. Ông không kén ăn, ăn một miếng cơm một miếng thức ăn, rất có quy luật.
Lê Chiêu nghĩ, có lẽ đây chính là điểm thần bí của nghiên cứu khoa học?
Có lẽ là phát hiện ra ánh mắt của Lê Chiêu, Lâm Hồng đột nhiên ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của cậu: “Cậu là người thân nhà nào của em dâu vậy?”
“Anh à đây là sinh viên đại học thành phố, không phải họ hàng đằng nhà mẹ em.” Đỗ Ngọc Thư bất đắc dĩ cười, “Anh ăn xong, đêm nay ngủ lại nhà em đi, mai em bảo trợ lý tới đón anh trở về.”
“Ừm.” Lâm Hồng nhìn Lê Chiêu thêm chút nữa, “Trông mặt mũi cậu nhóc này giống em, anh còn tưởng họ hàng nhà em chứ.”
Nói câu này ra, Lê Chiêu cảm thấy vẻ mặt của giáo sư và cô có phần kỳ lạ, giống như đau lòng và bất đắc dĩ, thậm chí ánh mắt nhìn cậu cũng có phần khó xử.
Điều này khiến Lê Chiêu định ăn bốn bát cơm chỉ ăn được có ba bát mà thôi.
Dùng bữa xong xuôi, Lê Chiêu muốn đi rửa bát giúp, bị Đỗ Ngọc Thư cản lại, giao bát bẩn cho Lâm Thân: “Con xem tivi với chú Lâm đi, cô vào phòng bếp nói chút chuyện với lão Lâm.”
Cửa phòng bếp đóng lại, Lê Chiêu nghe thấy tiếng nước máy chảy, và cả.. tiếng khóc mơ hồ.
Lê Chiêu hơi ngại ngùng, mà Lâm Hồng ngồi cạnh cậu có vẻ luống cuống tay chân.
“Tôi lại lỡ lời rồi.” Ông thấp thỏm không yên, hai cánh tay túm chặt đệm sofa, nệm sofa bị ông bóp hằn thành nếp.
Lê Chiêu không biết nên nói gì, đành phải đẩy đĩa trái cây ở trên bàn tới trước mặt Lâm Hồng.
Không bao lâu sau, giáo sư đi ra, ông dịu dàng cười với Lê Chiêu: “Ngoài trời tuyết lớn, mau về ký túc xá sớm một chút, mai nghiêm túc làm bài thi, cố gắng giành học bổng.”
“Nghiêm túc thì nghiêm túc, nhưng lấy học bổng thì làm khó cho em quá.” Lê Chiêu vờ như không thấy bầu không khí bất thường trong nhà giáo sư Lâm, đi tới cửa phòng bếp chào Đỗ Ngọc Thư: “Cô à, con về ký túc xá đây.”
“Đi đường cẩn thận.” Đỗ Ngọc Thư đưa túi hoa quả cho Lê Chiêu, “Mang về chia cho các bạn trong ký túc xá, đừng ăn đêm đấy.”
Nụ cười của bà vẫn dịu dàng như cũ, chỉ là khóe mắt hơi hoen đỏ.
“Vâng ạ.” Lê Chiêu biết mình không nên nói gì, cho nên cậu chỉ nở nụ cười tươi rói với Đỗ Ngọc Thư, mang hoa quả rời khỏi nhà giáo sư Lâm.
Sắc trời ngả tối, tuyết lại lớn, Lê Chiêu hít một hơi lạnh, mới phát hiện mình quên quàng khăn lên, bông tuyết lọt vào cổ áo, khiến cậu lạnh đến mức run rẩy.
“Chiêu Chiêu à, chờ một chút.”
Đỗ Ngọc Thư cầm khăn quàng tới, bởi bà vội đi ra, nên còn không kịp khoác áo vào.
“Cô à, ngoài trời lạnh lắm, cẩn thận kẻo bị cảm.” Lê Chiêu vội chạy tới nhận lấy chiếc khăn quàng cổ, giục Đỗ Ngọc Thư mau trở về nhà.
“Ừm.” Đỗ Ngọc Thư nhìn Lê Chiêu một chút, mỉm cười xoay người đi vào tòa nhà công chức, vừa mới đi lên cầu thang, Lâm Thân cầm áo khoác của bà chạy tới.
“Áo khoác cũng không mặc, nếu các fan của bà biết nữ thần của mình đi dưới tuyết mà không khoác áo ấm, nhất định sẽ mắng tôi không chăm sóc bà cho tốt.” Lâm Thân ôm vai vợ mình đi vào trong nhà, “Có lạnh không?”
Đỗ Ngọc Thư lắc đầu.
“Ngọc Thư à, nếu bà thích thằng bé Lê Chiêu kia, hay là để tôi nói với nó, nhận nó làm con nuôi..”
“Không.” Đỗ Ngọc Thư lắc đầu, kéo cửa đi vào nhà, “Nếu Thiều Thiều biết, sẽ cho rằng chúng ta quên thằng bé, không thích con nó nữa, con nó sẽ đau lòng lắm.”
Lâm Thân muốn nói rồi lại thôi, ông nhẹ nhàng đóng cửa lại, rót một cốc nước nóng cho vợ mình: “Uống nước đi.”
“Lão Lâm à, trên gáy đứa bé kia có một nốt ruồi, giống như Thiều Thiều.” Đỗ Ngọc Thư cầm chiếc cốc, giọng nói run rẩy, “Mỗi lần nhìn thấy thằng bé, tôi không nhịn được nghĩ, Thiều Thiều nhà chúng ta mà lớn lên, có lẽ cũng đẹp trai như cậu bé ấy.”
Nhưng bà biết Thiều Thiều mãi mãi dừng ở ba tháng tuổi, thậm chí nó còn không thể đi dạo một chuyến trên thế giới này.
Bà biết, ảo tưởng Lê Chiêu là con của mình là không tôn trọng Lê Chiêu, bà cũng muốn khống chế bản thân, nhưng bà không làm được.
Lúc trước lão Lâm trở về nói gặp được một thằng bé có ngoại hình giống bà ở sân tập, trên cổ còn có một nốt ruồi, bà còn tưởng lão Lâm nhớ con quá nên sinh ra ảo giác, sau này thấy Lê Chiêu, bà mới biết lão Lâm không lừa mình.
Thế nhưng có nốt ruồi ở cổ là chuyện rất bình thường, trong mười người thì có đến hai, ba người có nốt ruồi ở cổ, chỉ khác biệt vị trí lớn nhỏ mà thôi.
Đối mặt với nụ cười rạng rỡ của Lê Chiêu, thậm chí bà còn không có mặt mũi nói với cậu bé kia, bọn họ đối tốt với cậu, chăm sóc cậu như vậy, đều bắt nguồn từ việc di tình với đứa con ruột của mình.
Bà áy náy trong lòng, nhưng vẫn muốn nhìn cậu thêm một chút.
Sau đó lại dối lòng mình, con trai mình lớn lên nhất định cũng ngoan ngoãn được lòng người ta như vậy.
“Chú hai, em dâu, hai em tới kho gen nhập dữ liệu gen đi, có lẽ…”
Lâm Hồng muốn nói, có lẽ đứa trẻ kia vẫn chưa chết thì sao?
Nhưng hy vọng này quá mơ hồ, thậm chí là tra tấn tinh thần với vợ chồng Lâm Thân. Ngay cả người không có EQ như Lâm Hồng cũng không thể nói ra.
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, Lâm Thân ôm vợ mình, quay đầu nhìn trận tuyết lớn bên ngoài ô cửa.
Không khỏi nghĩ trong lòng, đáng lẽ ban nãy nên đưa cho cậu bé Lê Chiêu kia một cây dù.
Quay trở lại phòng ký túc xá, các bạn cùng phòng đều đang đọc sách, thấy Lê Chiêu trở về, Tiền Đạc nói: “Phòng tự học hết chỗ rồi, bọn em không giành chỗ được nên quay lại.”
Vừa dứt lời, điện thoại đổ chuông, Án Đình gọi điện thoại tới trước.
“Chiêu Chiêu à.” Giọng Án Đình nghe vội vã hơn bình thường, “Anh có làm phiền em học không?”
“Không đâu, em đang định gọi điện thoại cho anh đây, anh lại gọi cho em trước.” Lê Chiêu đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, tránh làm phiền tới các bạn học bài, “Anh đã ăn cơm tối chưa đấy?”
“Ăn rồi.” Án Đình lật tờ báo cáo thành lập kho lưu trữ gen sở nghiên cứu đưa cho mình, “Chiêu Chiêu à, mới đây các ban ngành liên quan thành lập một kho gen, trong đó có chức năng hỗ trợ trẻ lạc so sánh gen với cha mẹ mình, đợi em thi xong..”
Sau đó Án Đình nói gì, Lê Chiêu không còn nghe rõ nữa, cậu nhớ lời người anh cả của giáo sư Lâm nói, kế hoạch kho gen suýt chút nữa đình đốn, cuối cùng nhờ có người ủng hộ kỹ thuật và tài chính mới giúp kế hoạch này hoàn thành viên mãn.
Hóa ra người này là Án Đình thật.
“Đình Đình à.” Lê Chiêu đột nhiên cảm thấy lúc này cậu rất nhớ rất nhớ Án Đình, “Em nhớ anh.”
Án Đình im lặng, có lẽ phải đến mấy giây sau, anh mới cất tiếng hỏi: “Có phải.. em nhớ bọn họ không?”
Lê Chiêu biết, “bọn họ” mà Án Đình nói là chỉ cha mẹ cậu.
“Không, nhớ anh.” Lê Chiêu mở cửa sổ nhà vệ sinh ra, gió lạnh bên ngoài giúp cảm xúc của cậu bình tĩnh lại một chút, “Đình Đình à, trong lòng em anh là người yêu quan trọng nhất, cũng là người thân quan trọng nhất, anh giúp em có được một mái ấm.”
Án Đình từng tưởng tượng rất nhiều lần sau khi Lê Chiêu tìm được cha mẹ mình, bọn họ không thích Chiêu Chiêu, hoặc bọn họ không thích Chiêu Chiêu ở bên một người đàn ông, thậm chí có lẽ họ không còn nữa.
Thế nhưng Chiêu Chiêu muốn tìm được cha mẹ mình, muốn có một mái nhà.
Nhưng anh không ngờ, Lê Chiêu lại nói với anh, anh đã cho cậu một mái ấm.
Những nỗi bất an, và cả ham muốn độc chiếm phải dựa vào lý trí mới có thể kiềm chế được, bây giờ đã biến mất hết.
“Án Đình à, hình như em chưa nói với anh.” Lúc này trong nhà vệ sinh nho nhỏ, giọng Lê Chiêu dịu dàng như ánh dương mùa đông, “Em yêu anh.”
“Dù tương lai em có thể tìm cha mẹ hay không, anh vẫn là người mà em yêu nhất.” Lê Chiêu khẽ cười một tiếng, “Ngoài anh ra, không ai có thể chia rẽ chúng ta.”
Cậu không nỡ để Án Đình có một chút bất an, cũng không nỡ để anh phải chịu bất cứ nỗi khổ nào.
“Chiêu Chiêu à.” Lúc nói chuyện Án Đình thở dốc, anh vội vã đi suốt một đường, “Nếu ba mẹ tương lai của em không đồng ý cho chúng ta bên nhau..”
“Thế thì em và anh bỏ trốn.” Lê Chiêu cười, “Ai cản cũng không được.”
“Được rồi, chúng ta bỏ trốn.” Án Đình đứng dưới ký túc xá, ngửa đầu lên nhìn cửa sổ phòng ký túc của Lê Chiêu, “Chiêu Chiêu à, em xuống đi.”
“Gì ạ?” Lê Chiêu nghĩ tới điều gì đó, dùng lực mạnh kéo cửa nhà vệ sinh ra, dựa vào ban công nhìn xuống, dưới tầng có một người mặc áo khoác dài, đỉnh đầu và vai đầy tuyết đọng.
“Anh dẫn em bỏ trốn.”
“Vâng.” Lê Chiêu cầm điện thoại, mở cửa ký túc xá chạy ra ngoài, “Anh đợi em.”
“Sao thế?” Tiền Đạc thấy Lê Chiêu chạy vội như vậy, ngay cả cửa cũng không kịp đóng, đi tới ban công ngó xuống, dưới tầng chỉ có một thằng ngốc đang đứng hóng gió lạnh, ngoài ra không có mỹ nữ nào cả.
Đang nghĩ ngợi, cậu thấy Lê Chiêu lao ra khỏi cửa phòng ký túc xá, sau đó nhảy lên người “thằng ngốc” kia.
“Thằng ngốc” bế cậu lên, đưa tay lấy mũ áo choàng đội lên đầu Lê Chiêu, bịt kín người cậu, sau đó xoay người cõng Lê Chiêu lên.
Cõng.. lên người?!
Tiền Đạc mở to mắt nhìn, cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy thứ gì không nên thấy.
“Tiền Đa Đa, ông đang nhìn cái gì vậy?” Trần Bằng hỏi.
“Không có gì.” Tiền Đạc điềm nhiên đi tới bên cạnh bàn, “Nhìn tuyết xối xả bên ngoài thôi.”
Cậu vô thức giấu chuyện này giúp Lê Chiêu, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
May mà trời đã tối, không ai biết kia là Lê Chiêu, nếu không trang nhất ngày mai ầm ĩ lắm cho coi.
Lời tác giả:
Bé Đình Đình và bé Chiêu Chiêu nắm tay nhau bỏ trốn khỏi nhà trẻ.
Bởi hai bé nghi ngờ người lớn không cho hai bé chơi với nhau.