Hân Hân Hướng Vinh

Chương 7




Phần 1

Warning: phần nì mém có H, nhưng cũng làm mất mớ máu (của ta hic), vì thế trước khi đọc ta khuyên các nàng nên uống mí viên sắt bổ sung a!

PS Clair: nàng quả là siêu BT, toàn nhận làm mí chap BT ko à! >

Cảm thán: Người ta nói: một khi con sói đã nếm qua vị máu thì nó sẽ bị mùi vị ấy mê hoặc ko từ bỏ được, và khi một con sói đang ở cạnh một con thỏ thì đương nhiên con sói sẽ ko rủ con thỏ :”bạn thỏ ơi chúng ta cùng ăn cỏ nhé!” mà sẽ là :”thỏ ơi giờ ăn thịt đến rồi!”

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥

“Ai nha, sao có thể độc ác như vậy a!”

“Đúng vậy đúng vậy, làm thế nào lại có loại phụ nữ như vậy?”

“Loại nữ nhân này, thật sự nên bị Thiên lôi đánh a– “

Tám giờ rưỡi tối, đám người chen chúc trong phòng khách của Âu Dương gia, vây quanh tivi thảo luận rối rít.

Tiếng chuông cửa vang lên.

“Cửa không khóa, tự vào đi!”

Lý Nguyệt ở trong la lớn, vẻ mặt phấn khích canh giữ trước tivi, không nỡ rời đi.

Cửa lớn bị đẩy ra, một chàng trai từ bên ngoài đi vào, bà nghe tiếng quay đầu lại, lập tức thu hồi vẻ giận dữ, thay bằng khuôn mặt tươi cười.

“Ai a, Hướng Vinh cháu tới rồi? Có muốn ăn bánh trôi hay không? Trong nhà bếp có một nồi ta mới vừa nấu xong, cháu tự mình đi xuống múc đi, đừng khách sáo!”

“Hân Hân đâu?”

“A, con bé a, nó đang ở trong phòng.”

Lý Nguyệt mỉm cười nhìn anh.

“Sẵn tiện cháu giúp ta múc một chén bánh trôi mang lên– “

“A!”

Mọi người trước tivi đột nhiên cùng phát ra tiếng kêu.

Lý Nguyệt hoả tốc quay đầu lại, mở to mắt nhìn chằm chằm vào ti vi.

“Diễn tới chỗ nào, diễn tới chỗ nào rồi? A, người đàn ông này làm sao đột nhiên chết rồi? Vừa rồi có chuyện gì xảy ra?”

Mọi người bàn tán ríu rít, báo cáo diễn biến phát triển của bộ phim, vừa xem vừa mắng, kích động vô cùng, cơ hồ muốn đập vỡ tivi.

Trong vòng 1 tiếng đồng hồ, ngoại trừ 15 phút quảng cáo, còn dư lại 45 phút, có 30′ khóc, 15 phút gây lộn. Tâm tình của bọn họ, cũng theo nội dung bộ phim lúc khóc lúc cười lúc chửi rủa.

Trong trấn có rất nhiều người, tối nào cũng không để lỡ bộ phim lúc tám giờ này, thậm chí còn vì nó mắc hội chứng tinh thần thác loạn [1] một cách nghiêm trọng. Không chỉ như thế, vui một mình không bằng vui chung, tự mình mắng cũng không bằng cùng nhau mắng, một người chỉ vào ti vi mắng cũng không thú vị bằng một nhóm người cùng nhau chỉ vào ti vi mắng, những người hàng xóm cũng có thể gọi bạn bè của họ cùng nhau tới nhà ai đó xem. (cả trấn nì đúng là BT a, nhưng ta thik T__T)

Nhìn khắp trấn, nơi tập trung người xem đông nhất không chỗ nào qua được Âu Dương gia, kết quả là, mỗi đêm vừa đến tám giờ, không ít người tất cả đều cầm theo cây quạt, tự chuẩn bị ghế ngồi cùng trà bánh tới nhà xem ti vi.

Hướng Vinh bưng lên bát bánh trôi tự mình lên lầu, đi đến trước phòng của Hân Hân.

Cửa không khóa, anh thuần thục đẩy cửa vào, nhìn thấy cô đang gục ở trước bàn đọc sách ngủ, hai tay còn đè lên một quyển tranh đồng thoại [2] đang vẽ dở.

Mắt đen chăm chú nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say của cô, tràn ngập dịu dàng, anh nhếch môi cười một tiếng, đem bánh trôi đặt ở một bên, cởi áo khoác trên người đắp lên cho cô.

Hân Hân bất chợt mở mắt mơ màng nhìn, nhìn từ chiếc áo khoác trên người đến chàng trai bên cạnh.

“Em nghĩ hôm nay anh không tới.”

Cô dụi dụi mắt, ngáp một cái.

“Hôm nay có chút việc bận nên hơi muộn.”

Anh ngồi xuống bên mép giường, mang bát bánh trôi nóng hổi đưa đến trước mặt cô. Chiếc giường mềm mại vì trọng lượng của anh mà lún xuống, ngay cả cái nệm đáng thương cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân hình cao lớn kia ngồi ở trên chiếc giường đơn đầy hình hoa cỏ, bất luận như thế nào cũng thấy không hợp.

“Là bác Hướng nấu sao?”

Cô đưa tay nhận lấy, dùng bàn tay cầm lấy bát sứ ấm áp, nhìn thấy mấy viên bánh trôi liền không còn thấy buồn ngủ nữa.

Gần đây khí trời trở lạnh, cô chẳng những tham ngủ mà hơn nữa còn tham ăn, cả ngày ăn ăn ngủ ngủ, tinh thần cũng không tốt lắm, ngay cả vẽ cũng không được mấy tờ.

“Không phải.”

Anh cầm lên một quyển vẽ trên đầu giường, tùy ý lật xem, đã hoàn toàn quen thuộc với từng chỗ trong phòng cô.

Kể từ sau ngày “say rượu loạn tính” kia, anh cơ hồ mỗi đêm đều đến trình diện. Mỗi đêm lúc tám giờ, một nhóm người chen chúc ở dưới lầu xem phim bộ, còn anh sẽ xuất hiện ở cửa phòng cô. (làm gì ai cũng bít a T__T)

Thật ra thì ban đầu Hân Hân là muốn nói chuyện với anh. Cô cố gắng muốn thuyết phục anh từ bỏ cuộc hôn sự này, nhanh chóng chạy khỏi trấn, nhưng không biết tại sao, bọn họ nói nói, cuối cùng cũng đều nói tới trên giường –

Có mấy lần lúc Hướng Vinh tới thì cô đang bận vẽ. Anh cũng không làm phiền cô, chỉ ngồi ở một bên, lẳng lặng lật xem mấy quyển truyện tranh cổ tích mà cô sưu tầm; đến khi cô muốn thương lượng kế hoạch bỏ trốn với anh thì bình thường cũng qua chín giờ, mẫu thân đại nhân liền bưng nước trái cây hoặc canh nóng đi lên, làm cho cô lỡ mất thời cơ.

A, không được không được, hôn lễ đang tới gần, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ thực sẽ bị buộc kết hôn!

Hân Hân nuốt vào một viên đậu đỏ, quyết định tận dụng cơ hội khó có được này đem chuyện giải quyết một cách triệt để.

“Hướng đại ca — “

“Hướng Vinh.”

Anh không ngẩng đầu lên, sửa lại.

“Uh, oh.”

Cô thu người lại một chút, vẫn là kiên trì tiếp tục mở miệng.

“Chuyện lần trước em nói với anh, anh nghĩ thông suốt chưa?”

“Chuyện gì?”

Hai tay anh đặt trên đùi, cầm quyển vẽ liếc mắt nhìn cô một cái.

“Chính là – chuyện đào hôn a!”

Hân Hân hai tay nắm lại với nhau, lo lắng nhìn anh.

“Em là nói thật, anh không cần lo lắng cho em, cũng không cần lo lắng cho mẹ em, chờ sau khi mọi chuyện qua rồi, bà cũng sẽ không trách anh. Em biết anh tốt với em, nhưng kết hôn là chuyện cả đời, anh nên nghĩ đến mình nhiều hơn, anh thấy có đúng không?”

“Ừ.”

Anh khẽ nhếch miệng, gật đầu.

“Cho nên, anh không cần phải băng khoăng quá nhiều. Ở thời đại này, quan trọng là hai bên tình nguyện, hơn nữa còn là do em sai trước, anh không cần đối với em chịu trách nhiệm.”

“Anh biết.”

Anh hạ thấp mi mắt, đưa tay lật qua một trang trên quyển sách

Anh biết?

“A, oh. Vậy thì tốt.”

Hân Hân chớp chớp mắt, đồng thời thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng lại có chút co rút, đau đớn bất thường.

Ai, cô không phải là sớm đã biết là Hướng Vinh không thuộc về cô, sự chu đáo của anh, sự dịu dàng của anh, nụ hôn an ủi của anh đều là thuộc về một cô gái khác, cô không thể ích kỷ như vậy, bởi vì bản thân yêu anh mà buộc anh phải tiếp nhận một cuộc hôn nhân không tình nguyện.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô len lén thở dài một hơi.

“Kia, anh có cần em giúp anh soạn hành lý hay không?”

Cô nuốt xuống bánh trôi, cảm thấy miếng bánh kia như nghẹn ở ngang ngực, làm cho ngực cô đau đớn.

“Không cần, anh sẽ xử lý.”

Anh tiếp tục lật xem trang kế tiếp.

“Được.”

Cô cúi đầu, không còn mùi vị gì nữa, chỉ dùng thìa khuấy bát bánh trôi, một hồi lâu sau lại ngẩng đầu lên.

“Hướng đại ca — “

“Hướng Vinh.”

Anh lần nữa sửa lại.

Cô cắn đôi môi hồng, nghe lời sửa lại cách xưng hô.

“Hướng Vinh, xin lỗi đã khiến cho anh gặp nhiều phiền toái như vậy –”

Đúng, anh nhất định rất khó giải thích cùng với ý trung nhân của anh.

Hướng Vinh để quyển vẽ xuống, ngẩng đầu nhìn cô.

“Không sao.”

“Nhưng còn ba mẹ anh bên kia — “

Anh vươn tay, đem tiểu nữ nhân đang không ngừng tự trách kéo vào trong ngực, đưa tay nâng mặt của cô, buộc cô ngẩng mặt lên.

“Bọn họ sẽ không để ý.”

“Thật sao?”

Cô rụt rè chớp mắt.

“Ừ.”

Môi anh khẽ cong lên, gật đầu xác nhận.

Hân Hân mặt hồng lên, cúi đầu xuống, đôi tay nhỏ bé đặt trên đùi, nắm chặc quần áo.

Cô hình như không nên ngồi ở trên đùi của anh, nhưng– nhưng– nhưng mà khí trời lạnh quá, cơ thể của anh lại rất ấm áp, cô thật sự không rời đi được – (cô nàng nì giỏi nhất là viện lý do a T__T)

Hân Hân ở trong lòng không ngừng đấu tranh, bất chợt cổ tê tê ngứa, cô phục hồi tinh thần, phát hiện Hướng Vinh đang cúi đầu, nhẹ nhàng yên lặng hôn cô, bàn tay từ eo dò dẫm đi lên, luồn vào bên trong áo cô. (lại…lại…H..HOT nữa ư? Khăn giấy khăn giấy a >”

“Hướng đại — Hướng Vinh, không được, như vậy — như vậy không tốt –”

Cô đỏ mặt, vội vàng muốn bắt lấy bàn tay không an phận của hắn.

“Chỗ nào không tốt?”

Giọng anh khàn khàn, ôm lấy cô, ở bên tai cô mở miệng.

“Em không thích?”

Hơi thở ấm áp lại lướt qua bên tai, Hân Hân nhạy cảm rụt lại một chút, mặt càng đỏ.

“Cũng không phải –”

Tiếng nói của cô rất nhỏ.

Uh, thật sự mà nói, cô là còn rất thích nữa! Kể từ ngày sau khi chuếnh choáng say cùng anh vụng trộm nếm hương vị trái cấm, cô có muốn ngừng cũng không được — nhưng là — nhưng cho dù có muốn lại làm “chuyện xấu” nữa thì cũng phải suy nghĩ về hoàn cảnh, địa điểm một chút a.

“Không được, mọi người — tất cả mọi người đang có mặt ở dưới — “

Anh đặt cô nằm xuống giường, cởi áo bên ngoài, áp lên người cô, đôi mắt đen ám muội nhìn cô, khàn giọng mở miệng.

“Bọn họ đang bận xem ti vi, sẽ không chú ý.”

“Uh — “

Cô muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy lồng ngực rắn chắc, khiêu gợi của anh, đầu liền nóng lên, đừng nói là tranh luận, cô thậm chí còn không cách nào suy nghĩ, chỉ có thể bị anh kéo vào dòng xoáy đam mê, càng lúc càng trầm luân.

Ai biết được, hai người vừa mới làm xong “chuyện xấu” không bao lâu thì dưới lầu truyền đến tiếng ca buồn bả quen thuộc.

A, thảm, nhạc hết phim!

Hân Hân một giây trước toàn thân vẫn còn mềm yếu, mệt mỏi, nửa mê nửa tỉnh, lập tức giật mình tỉnh lại, bối rối vỗ mạnh vai Hương Vinh.

“Hướng đại ca, đến cuối phim rồi, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, mau mặc quần áo vào đi, mẹ đang lên!”

Cô đẩy anh trên người ra, tay chân luống cuống lăn xuống giường, vội vàng mang quần áo mặc vào.

Bị bắt gian tại trận một lần đã rất thảm, tới hai lần sẽ ra sao?! (hê hê ta cũng mún bít a T__T)

Lời vừa mới dứt, quả nhiên nghe thấy âm thanh có người lên lầu, cô run rẩy mặc xong quần áo, vừa quay đầu lại nhìn thấy anh mới vừa ngồi dậy, đưa tay lấy áo.

“Hướng đại ca, anh, anh nhanh một chút!”

Cô lo lắng thúc giục.

“Được.”

Anh thản nhiên nói, chậm rãi mặc áo vào, tiếp theo bước ra khỏi cái giường xốc xếch, không nhanh không chậm mặc quần lót. (*tưởng tượng* phụt máu mũi! oa khăn giấy a ~>”

Hân Hân chỉ sợ bị lộ, thật sự chờ không nổi nữa, vội vàng cầm lấy quần jean, chủ động tiếp nhận trọng trách mặc quần vào cho anh, bàn tay nhỏ bé lung tung sờ soạn, vội vàng giúp anh cài khuy, ai biết bận rộn hồi lâu, khóa quần thủy chung vẫn kéo không lên.

Ách, a, anh anh anh –

Hân Hân hít vào một hơi, mặt nóng đỏ, kinh ngạc nhìn biểu tượng đàn ông đang “sẵn sàng chờ hành động” kia, không thể rời mắt khỏi. (xịt máu lần hai ~>”

Làm sao nhanh như vậy? Bọn họ không phải là vừa mới — anh làm sao nhanh như vậy lại bị “khuấy động”?

“Anh thích tay của em.” (phụt! hết máu -> ngất)

Anh có ý ám chỉ nói, nụ cười nơi khóe miệng mang theo vài phần tà khí, cùng vẻ cương nghị bình thường hoàn toàn khác nhau.

Cô mắc cỡ vội vàng thu tay lại, đúng lúc này cánh cửa bật mở.

Hân Hân bị làm cho sợ đến hồn phi phách lạc, vội vàng xoay người lại, che ở trước mặt Hướng Vinh, chỉ sợ bị người phát hiện tình trạng lúc này của anh là cỡ nào không nên gặp khách.

“Hướng Vinh a, bánh trôi vẫn còn, cháu có muốn ăn thêm một chút không?”

Lý Nguyệt thăm dò trước cửa, cười gian nhìn con rể nói.

“Mẹ, bọn con đang nói chuyện.”

Hân Hân đỏ mặt, chỉ muốn nhanh chóng đuổi mẫu thân đại nhân đi.

“Mẹ xuống trước đi, bọn con một lát nữa xuống ăn.”

“Nói chuyện sao?”

Lý Nguyệt tò mò hỏi.

“Nói chuyện gì?”

“Ah –”

Hân Hân mở to hai mắt, đầu trống rỗng.

“Chuyện sinh con.” (vừa mới ngốc đầu dậy -> ngất tiếp )

Phía sau truyền đến tiếng nói trầm thấp.

Cái gì?! Anh nói? Anh nói? Anh lại còn dám nói!?

Hân Hân bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa chân mềm tê liệt ngã xuống, lúc này lại nghe Hướng Vinh bổ sung nói rõ.

“Bọn con đang nói chuyện sau khi cưới muốn sinh mấy đứa.”

“A, đúng.”

Lý Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, liên tiếp gật đầu.

“Cái này hẳn là nên nói sớm một chút, mẹ biết lớp trẻ các con có suy nghĩ của người trẻ, bất quá, mẹ cảm thấy — “

Thấy bộ dáng thao thao bất tuyệt muốn đẩy cửa đi vào của mẹ, Hân Hân cả kinh, vội vàng chạy lên trước, dùng thân thể ngăn chặn cửa phòng.

“Mẹ, đừng nói nữa, mẹ đi xuống trước đi, bọn con sẽ lập tức xuống ngay.”

“Ai, ngừng lại, người ta nói bất hiếu có ba việc, ngươi đừng đẩy ta a — “

“Con biết con biết con biết.”

Hân Hân luôn miệng nói, đem mẫu thân đẩy ra khỏi cửa phòng, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất đóng cửa lại, đem nguy cơ ngăn cách bên ngoài.

Lý Nguyệt nhìn nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, đầu tiên là nhíu mày, tiếp theo lại đột nhiên gương mặt tràn ngập nụ cười, hướng về phía cửa phòng mãnh liệt gật đầu tán dương. (bác nì đúng là đáo để T__T)

Oh, tốt tốt, người trẻ tuổi tình cảm tốt, bây giờ chắc là muốn ở một mình đây! Xem ra bà sắp được bế cháu ngoại rồi. Ah, bởi vậy, bà phải nhanh chóng đi chuẩn bị quần áo cho trẻ con, rồi còn nôi niếc nọ kia nữa chứ.

Bà ngân nga đoạn nhạc kết, tâm tình khoái trá đi xuống lầu, bận rộn tìm hàng xóm kể chuyện.

Chú thích:

[1] bệnh điên

[2] truyện cổ tích bằng tranh của trẻ em

Phần 2

Lịch ngày xé đi một tờ, lại một tờ, Hân Hân xé đi tờ lịch hôm nay, sau đó lật lên tờ phía dưới, lại len lén lật vài tờ, nhìn cái ngày kia, sau đó thở dài một hơi.

Cô ngồi xuống trước bàn, hai tay chống cằm, ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ.

Cuộc sống giống như là trôi qua đặc biệt chậm.

Kể từ khi mấy ngày trước Hướng Vinh đi Hà Lan tham gia lễ hội hoa Quốc tế, cô đã cảm thấy toàn thân có cái gì không đúng, giống như là bị rút xương, cả người mềm nhũn, không có một chút khí lực.

Không gặp được anh, lòng cô trống rỗng, giống như là bị thiếu cái gì rất quan trọng.

Cô gục xuống bàn, lần nữa thở dài một hơi, nhìn như không nhìn đám cây cối ngoài cửa sổ, trong đầu suy nghĩ lung tung.

Hướng Vinh có thể hay không sẽ nghe lời của cô, thừa dịp đi tham gia lễ hội hoa Quốc tế, cùng người yêu bỏ trốn? A, chẳng lẽ, người mà anh ấy yêu là một cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh?

Cô càng nghĩ càng cảm thấy có thể, anh không phải là hàng năm đều đi Hà Lan rất nhiều lần sao? Nói không chừng làm ăn chẳng qua là lý do, anh đi Hà Lan thực chất là để cùng người yêu gặp mặt.(DD: cô nàng nì đang nghĩ cái gì vậy trời ())

Ảo tưởng trong đầu càng lúc càng không thể khống chế, Hân Hân không nhịn được lấy gương ra, chăm chú nhìn vào.

Ai, đôi mắt của cô khá lớn, nhưng luôn là mông mông lung lung, sao có thể so sánh được với đôi mắt sáng như có thể phóng điện của các mỹ nữ châu Âu? Rồi lại nói gương mặt nho nhỏ, ngũ quan tỉ mỉ, cũng không có nửa phần gợi cảm, đôi môi so với người đẹp phương Tây nhất định là kém phần quyến rũ, và ngực của cô thì–

Ánh mắt chậm rãi ngó xuống, nhìn đường cong nhu hòa bên dưới bộ quần áo thể thao, gò má mềm mại nhất thời trở nên hồng nhuận.

Được rồi, mặc dù cô không phải là đầy đặn đến mức làm cho người ta một tay khó có thể nắm giữ, nhưng mà Hướng Vinh rất thích a, mỗi lần anh đều –

Ách, bất quá, có phải anh chán ăn quả đào mật, cho nên mới mới thích dạng trái cây khô như cô không? (DD: ())

Cô hướng về phía gương, lại thở dài một hơi, tâm tình rơi xuống đáy vực, cảm thấy bản thân căn bản không cách nào cùng người đẹp Hà Lan sánh ngang. Hơn nữa — hơn nữa — hơn nữa tiếng Anh của cô rất kém, ô ô –

Cũng không xem người Hà Lan có đúng là nói tiếng Anh hay không, Hân Hân ôm gương tự thương hại mình, gần như bậc khóc.

Chuông điện thoại dưới lầu vang lên, quấy rầy Hân Hân đang chìm trong cảm xúc hổi tiếc. Chuông điện thoại nghe thật chói tai, kêu hơn nửa ngày, nhưng chậm chạp không có ai đi nghe máy.

Hân Hân đặt gương xuống, chậm chạp xuống lầu, vốn là hy vọng chuông sẽ dừng lại, nhưng người gọi điện tựa hồ vô cùng kiên nhẫn, rất kiên trì, mãi cho đến khi cô đi đến phòng khách, điện thoại vẫn như cũ, vang không ngừng.

“Uy, tìm ai?”

Cô thờ ơ hỏi.

“Là anh.”

Nghe được tiếng nói trầm thấp quen thuộc, cô sửng sốt một chút, theo phản xạ nhìn quanh. Trong phòng khách không có một bóng người, mẹ không có ở đây, ba không có ở đây, đám người nhàn rỗi thường ghé vào nhà cô xem phim hoặc tám chuyện cũng không thấy bóng dáng. ( DD: ())

“Uy? Hân Hân?”

Trong điện thoại lần nữa truyền đến tiếng nói của anh.

“Ách, em nghe.”

Cô vội vàng lên tiếng, có chút thấp thỏm không yên, không khỏi dựa vào lưng ghế salon, dùng thanh âm nhỏ nhất hỏi anh.

“Anh trở về chưa?”

A, cô rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ anh!

“Vẫn chưa.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn xìu xuống.

“Vâng –”

Đúng rồi, cô quên, Hướng Vinh đã nói phải đi Hà Lan mười ngày xử lý các đơn đặt hàng nước ngoài, hôm nay mới là ngày thứ năm mà thôi.

Đáng ghét, còn tới năm ngày, thật lâu –

Cắn cắn môi, cô duỗi ngón tay, mặt như đưa đám, vẽ vẽ hoa văn trên gạch lát sàn, lẩm bẩm đặt câu hỏi:

“Có chuyện gì không?”

Anh có phải trước khi bỏ trốn gọi điện báo cho cô hay không?

“Ngày mai anh trở về.”

Hướng Vinh ở đầu dây bên kia nói, giọng nói êm dịu như vậy thật là dễ nghe.

“Buổi tối em đừng đi ngủ sớm, anh sẽ qua.”

“Ngày mai?”

Hân Hân sửng sốt, dừng lại động tác vẽ vòng, đột nhiên ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa bị trật cổ.

“Ách, nhưng mà, nhưng mà — anh không phải nói, lần này cần đi mười ngày sao?”

Trong trí nhớ của cô, các chuyến đi Hà Lan của anh thường chỉ có kéo dài, chưa bao giờ về trước thời hạn.

“Chuyện làm ăn bàn xong rồi, cho nên về trước.”

Anh nói một cách hời hợt.

“Vâng.”

Cô gật đầu, không tự chủ cười một cách ngu ngốc, nhưng nụ cười chỉ duy trì hai giây, cô liền a một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn như đưa đám nhíu lại.

“Nhưng mà — ngày mai em không có ở nhà — “

“Em đi đâu?”

“Đài Bắc.”

Hân Hân một lần nữa cúi đầu vẽ nên các vòng tròn, hoài niệm hơi thở cùng thân nhiệt của anh.

“Em đã hẹn với nhà xuất bản, lần này đi là tới nộp bản thảo, nhân tiện cùng người thiết kế mỹ thuật tạo hình nói chuyện. Cái kia cực phẩm — không đúng, ách, Hướng Cương, anh ta bảo ngày mai cũng phải đi Đài Bắc, có thể chở em cùng đi, cho nên — “

“Vậy chúng ta hẹn ở Đài Bắc.”

“A?”

Cô ngẩn ngơ.

“Sau khi anh xác định chuyến bay sẽ báo cho em biết.”

“A?”

“Nhớ sắp xếp công việc.”

“A?”

“Còn nữa, anh sẽ gọi điện thoại nói chuyện với Hướng Cương.”

“A?”

“Ngày mai anh sẽ trực tiếp đến nhà xuất bản, em ở đấy chờ anh.”

Hướng Vinh đột nhiên hạ thấp giọng nói một chút, trở nên khàn khàn, ngữ điệu thật gần đến làm cho người ta đỏ mặt.

“Nhớ anh không?”

“Ách – nhớ –”

Cô ngây ngốc thành thật trả lời.

Đáp án này khiến cho đầu dây bên kia truyền đến mấy tiếng thở gấp.

“Anh cũng nhớ em.”

Hân Hân ngồi trên sàn nhà, gương mặt ửng hồng, bởi vì mấy chữ đơn giản nàymà vui mừng đến mức toàn thân bay bổng (), cảm giác như đưa đám lúc nãy đã sớm bị quét sạch trong chốc lát, không thèm để ý đến việc bản thân không nói được tiếng Anh nữa. ()

(Clair: Truyện viết thế, nhưng ta chẳng hiểu 2 cái này thì liên quan gì?

DD: Nếu suy nghĩ của HH mà hợp logic thì anh Vinh đâu có chịu khổ lâu như vậy =.=)

“Biết điều một chút chờ anh trở lại.”

Hướng Vinh lần nữa mở miệng.

“Được.”

Cô biết điều một chút gật đầu, nguyện ý chờ anh cả đời.

(Clair:Ta thích câu này ^^

DD: Ta lại thích câu: “nguyện ý chờ em cả đời” cơ, ước gì có ai nói với mình câu nì nhỉ *mơ màng* :”>)

“Đại ca, đủ rồi chưa? Khách hàng còn đang chờ đằng trước kìa! Có lời gì có thể chờ ngày mai hãy nói, Hân Hân có thể đợi, nhưng tiền thì không có đợi người, bỏ lỡ cơ hội lần này, chúng ta tổn thất không ít a!”

Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói thúc giục của Hướng Nhu, tiếng nói có mấy phần chế giễu, tựa hồ không có kiên nhẫn nghe hai người ngọt ngào âu yếm.

Hướng Vinh đơn giản giải thích mấy câu, ngay sau đó cúp máy, trong ống nghe không còn tiếng nói trầm thấp dễ nghe của anh, chỉ còn lại tiếng bip đơn điệu.

Hân Hân không nỡ buông tay, khuôn mặt nhỏ nhắn còn dán tại ống nghe, trong lòng có một dòng nước ấm ngọt ngào tràn ra.

Anh cũng nhớ cô!

Hướng Vinh cũng nhớ cô!

Sau đó, cô ôm điện thoại, ngồi trên sàn phòng khách, ngây ngốc nở nụ cười.