Hân Hân Hướng Vinh

Chương 3




Trong nhà không khí thay đổi!

Papa vẫn đang canh giữ ở trước cái TV, nhưng vẻ mặt lại giống như cầu xin Lý Nguyệt, lúc này thái độ lại trở nên vô cùng khoái trá, đang ngồi ở trên ghế sô pha, cùng bảy, tám nữ nhân cầm một cuốn album ảnh cùng nhau thảo luận.

Quái, ảnh chụp cái gì mà lại có ma lực lớn như vậy, có thể làm cho mẫu thân đại nhân thay đổi tâm trạng từ than dài thở ngắn sang vui vẻ phấn chấn?

Hân Hân kiễng mũi chân, nhìn lén từ xa, phát hiện ngoại trừ cuốn đang được xem kia, trên bàn còn vài cuốn album đang xếp chồng lên nhau. Ngô, những cuốn album này hình như rất quen, giống như — giống như –

Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên chuyển sang hoảng sợ.

Sách xem mắt!

Ông trời ơi, sách xem mắt sao lại xuất hiện ở phòng khách nhà cô!

Nhìn thấy đại sự không ổn, Hân Hân quay gót chân, xoay người muốn đào tẩu. Đáng tiếc chạy chưa được mấy bước đã bị bàn tay của Hướng Vinh chụp tới, dễ dàng kéo cô trở về.

“Em muốn đi đâu?” Anh hỏi.

“Em, em, em, em –” Cô ấp a ấp úng nửa ngày, vắt hết óc chỉ còn “em”, nói không ra câu dưới, trong lòng chỉ cảm thấy rất muốn khóc.

Ô ô, vì sao đầu của cô lại đần độn như vậy, ngay cả nói dối cũng không nói được?

Lý Nguyệt đang gắn chặt mắt vào cuốn sách, vừa nghe ngoài cửa có động tĩnh, lập tức ngẩng đầu lên gọi lớn.

“Hân Hân a, con về rồi à, Bác Lâm vừa gọi bốn, năm cuộc điện thoại hỏi xem con đã về nhà hay chưa đó.” Bà nhớ lại .

“Dạ.” Hân Hân thì thầm nói, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi đến ngực, dán sát vào vách tường chậm rãi di chuyển về phía cầu thang.

“Bác Lâm nói là Hướng Vinh đưa con về, mẹ đã bảo nếu là Hướng Vinh đưa con về thì khẳng định không có gì cần phải lo lắng!” Lý Nguyệt nói, mặt nhìn Hướng Vinh mỉm cười cảm kích.

Lời này vừa nói ra, nhóm nương tử quân đồng loạt gật đầu như đảo tỏi, đối với hành động “láng giềng tốt” của anh vô cùng vừa lòng.

“Nhưng con cũng không thể luôn làm phiền Hướng Vinh a, công việc của nó nhiều như vậy sẽ không có thời gian lúc nào cũng làm bảo mẫu cho con.”

“Yên tâm yên tâm, chờ Hân Hân lập gia đình, Hướng Vinh sẽ có thể không cần quan tâm nữa!” Lăng phu nhân được xưng là đệ nhất môi nhân [2] của trấn mở miệng nói, lộ ra nụ cười thâm thúy, cẩn thận đánh giá Hân Hân.

Hân Hân thấy vậy thật sự quá mức “Vui buồn lẫn lộn”, tuy nói là Trần Tín Minh bỏ trốn chỉ là ngoài ý muốn, nhưng cô biết bà mai này vẫn không thể tha lỗi cho bản thân nên đương nhiên sẽ không buông tay như vậy.

Lần này, bà là đánh cược chiêu bài “đệ nhất môi nhân”, mang toàn bộ tư liệu cất giữ trong nhà về những người đàn ông chưa kết hôn trong phạm vi trăm dặm đến, còn vỗ ngực cam đoan, nhất định phải thay Hân Hân tìm một đấng lang quân như ý.

“Đúng đúng đúng, mau mau mang nó gả ra ngoài, chẳng những Hướng Vinh thoải mái, ta cũng có thể trút bầu tâm sự.” Lý Nguyệt mặt mày hớn hở nói, lại cúi đầu nhìn vào danh sách xem mắt, còn không quên hỏi ý kiến.“Mấy bà nói xem lần này chúng ta nên chọn người như thế nào?”

“Ta thấy hai trang đầu tiên có vẻ coi được.”

“A, không không, mấy bà mau nhìn trang tiếp theo –”

Không khí ở hiện trường lại lần nữa trở nên náo nhiệt, nhóm nương tử quân không ngừng xoi mói, cố gắng vì Hân Hân tuyển một người chồng tiếp theo.

Không, không cần! Lại muốn ép cô cùng người đàn ông xa lạ khác đi ăn cơm sao?

Hân Hân mặt mày nhăn nhó lui lại, cố gắng cách xa đám sách xem mắt kia năm mét. Nếu không sợ mẫu thân đại nhân phát hỏa đăng báo cắt đứt quan hệ mẹ con với cô, cô thật sự rất muốn cướp đám sách kia đem đi đốt.

Khi thân hình mảnh khảnh sắp di chuyển đến cầu thang, trên ghế sô pha lại truyền đến kêu to, nhất quyết muốn cô gia nhập thảo luận, quyết không dễ dàng buông tha cô.

“Hân Hân, con cũng lại đây chọn một người, xem có ai vừa mắt hay không.”

“Con nghĩ cái kia –, hay là quên đi –”

“Làm sao có thể quên đi? Cái này rất quan trọng a, bác Lăng đã đặc biệt mang tất cả tư liệu đến đây, sao có thể phụ đi lòng tốt của bác ấy?”

“Dạ dạ –” Cô hàm hồ nói, tiếp tục hướng cầu thang thối lui.

“Còn không mau lại đây?”

“Con –”

“Đứng ở chỗ đó làm gì? Không có nghe thấy mẹ gọi con lại đây sao?” Lý Nguyệt thanh âm cất cao.“Âu – Dương – Hân – Hân, con đi đâu đó?”

Cô chạy trối chết, ba bước cũng thành hai bước, chật vật chạy lên trên lầu.

“Ách, con đi lên đổi giày, chờ một chút nữa con sẽ xuống.” Hân Hân trả lời có lệ, nhanh như chớp chạy về phòng mình, vội vàng đóng cửa phòng lại, đem tiếng la cao quãng tám của mẫu thân đại nhân ngăn cách ở bên ngoài.

~~**~**~**~~

Ở trong phòng dọn dẹp cả buổi, cô chậm chạp hết dọn đông đến dẹp tây, sau đó lại mang quần áo tất cả ra xếp lại. Cô dùng một cái máy máy hút bụi nhỏ hút sạch bụi và vụn gươm trên bàn, thu dọn tất cả các bản phác thảo rãi rác ở khắp phòng, thậm chí còn ngồi vào bàn, dùng bút chì 2B vẽ nửa bản phác thảo thật lớn.

Thật lâu thật lâu sau cô mới miễn cưỡng mở cửa, nhận mệnh đi xuống lầu.

Dưới lầu tiếng nói vẫn ầm ỹ như cũ, đại hội thảo luận vẫn chưa tan, số thành viên ngược lại chỉ có tăng chứ không giảm, thậm chí ngay cả Hướng Vinh cũng chưa rời đi. Papa thật sự có tầm nhìn xa, biết mẹ cô tạm thời không thể rời khỏi, sau khi xem xong chương trình buổi sáng, liền đi xuống bếp chuẩn bị cơm trưa .

Có trượng phu ngầm đồng ý, Lý Nguyệt càng tích cực hơn nữa.

“Hướng Vinh a, cháu luôn luôn chiếu cố Hân Hân, mau đến đây giúp bác nhìn xem, người nào cùng Hân Hân có vẻ xứng đôi.” Bà cầm một bộ ảnh đưa đến trước mặt Hướng Vinh, kiên trì muốn anh cùng gia nhập thảo luận.

“Mẹ, có cần phải gấp như vậy không?” Hân Hân đứng ở cầu thang, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ có lỗi, cảm thấy chính mình liên lụy anh, hại anh bị nhốt ở chỗ này không thể thoát thân.

Hướng Vinh hai tay khoanh ở trước ngực, thần thái thong dong ngồi trên ghế sô pha, thân hình cao lớn ở giữa đám nữ nhân trông vô cùng nổi bậc. Cô nhìn hồi lâu, hai mắt liền tự động tự phát bỏ qua những người khác, rơi xuống trên người anh, không muốn rời đi.

“Đương nhiên gấp! Ngươi có biết ngươi mấy tuổi rồi hay không? Đã sắp ba mươi rồi, làm mẹ như ta như thế nào có thể không gấp?” Lý Nguyệt thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Ách, con mới hai mươi sáu –”

“Làm tròn không phải ba mươi sao?” (mẫu thân đại nhân lợi hại =I)

Hân Hân lần đầu tiên biết thì ra toán học của mẹ mình tốt như vậy.

“Đứng sửng ở nơi đó làm gì, mau mau lại đây ngồi xuống, nhìn xem ngươi thích người nào.”

“Dạ.” Bị mẫu thân đại nhân trách móc, cô không dám phản kháng, chỉ phải ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh Hướng Vinh, cố ý không nhìn đám album ảnh kia, ngồi yên nhắm mắt làm ngơ.

“Có muốn uống chút canh gà trước không?” Anh phóng tầm mắt đuổi theo cô, đến khi cô ngồi xuống mới mở miệng hỏi.

“Sao?” Cô vẻ mặt mờ mịt, đầu óc không biết đã chạy đi đâu, quên mất bình canh gà kia.

Hướng Vinh câu môi cười, đứng dậy đi vào nhà bếp, lát sau khi trở lại phòng khách thì trong tay chẳng những mang theo bình đựng canh gà, còn mang theo một bộ bát đũa cùng thìa.

Quen biết nhiều năm, hai nhà sớm đã không còn xa lạ, chuyện tự châm trà hoặc cầm chén bới cơm đã rất bình thường, không có người nào lại cảm thấy kỳ lạ.

Anh trở lại bên cạnh bàn, bàn tay ngăm đen dễ dàng mở nắp bình, còn tự mình múc một chén canh gà thơm ngào ngạt, đưa tới trước mặt cô. (Vinh ca chu đáo quá *ôm ngực, mắt long lanh, miệng chảy nước*)

“Uống đi!”

“Cám ơn.” Hai mắt cô sáng lên, bưng lên chén canh, hạnh phúc múc một muỗng canh gà vàng ươm. (*ực* đang đói =()

“Muốn ăn chút thịt gà không?”

“Có.” Cô gật đầu thật mạnh.

Mấy miếng thịt gà đã được hầm thật mềm chuyển hết vào trong chén của cô, cô thèm đến mức bất chấp lễ nghi, bỏ chén đũa xuống, dùng hai tay cầm lên miếng thịt gà đưa lên miệng cắn, nước thịt dính vào mười ngón trắng noãn lại dọc theo đầu ngón tay nhỏ xuống. (*nước miếng chảy ròng ròng* >”

Một hộp giấy tự động đưa tới trước mặt cô, cô không chút nghĩ ngợi rút hai miếng khăn lau đi, sau đó lại cầm lên một miếng thịt gà khác tiếp tục ăn.

Đôi môi hồng nhuận của cô cũng dính nước thịt gà mà bóng lưỡng, cô lại tập trung ăn uống, không thèm dùng khăn giấy, đầu lưỡi theo thói quen chuồn ra liếm liếm môi –

Một tiếng thở dốc vang lên.

Hân Hân dừng lại động tác, hoang mang ngẩng đầu lên.

Oh, đó là tiếng gì vậy?

Nghe qua, hình như là tiếng rên của đàn ông – (hì hì, cảnh xuân như thế, khỏi nói cũng bít tiếng thở là của ai ùi =D)

Nhóm nương tử quân còn đang nhiệt liệt thảo luận, chác chắn là không nghe được tiếng động lạ kia, mà papa lại đang ở nhà bếp, vậy là chỉ còn lại một người. Hân Hân nhìn đến Hướng Vinh, chớp chớp mắt, không chắc chắn có phải là anh hay không.

Anh im lặng không nói, ngồi dựa vào sô pha, chiếc quần jean phủ bên ngoài đôi chân dài rắn chắc, vén lên ở chỗ mắt cá chân. Thần thái anh thong dong, ung dung như bình thường, không có nửa điểm bất thường.

Hân Hân ăn uống no đủ, dùng khăn giấy gói lại xương gà, bỏ vào trong trong chén, một bên thầm nghĩ có lẽ mình đã nghe lầm .

Ai, thật sự là thê thảm, đầu tiên là ngực không biết vì sao lại đau, bây giờ tới lỗ tai cũng bắt đầu sinh ra ảo giác!

“Hướng đại ca, thực xin lỗi nha, tại em mà anh bị mắc kẹt” Cô rút ra một miếng khăn giấy, che miệng thì thầm nói với anh.“Anh có việc bận thì cứ về trước, em sẽ nghĩ cách thay anh đối phó với mẹ.”

“Anh chẳng bận việc gì hết.” Anh thản nhiên nói.

Hử, thật sao?! Hướng gia tuy là công ty bán hoa gia đình, nhưng việc buôn bán lại rất thuận lợi, thân là ông chủ, lại có thói quen việc gì cũng đích thân đi làm, hẳn là lúc nào cũng phải có chuyện quan trọng cần xử lý chứ? Vì sao mỗi lần gặp cô thì anh lại vừa vặn không có việc gì? (chấp tay mà bái độ chậm tiêu của pạn Hân Hân, đã suy luận được tới đây, chỉ còn cái kết luận cuối cùng vậy mà suy hoài hổng ra =.=)

“Hân Hân, đừng ở đó mà nói chuyện phiếm, mau đến xem xem người này con có thích hay không?” Lý Nguyệt hét to, cầm cuốn album ngay ngắn giơ lên, dùng tay mạnh mẽ rút tấm ảnh ra, nắm chặt giơ lên trước mặt cô, bắt buộc cô không thể không xem.

Hân Hân nhìn ảnh chụp trước mắt.

“Không được.”

“Tại sao không được?”

“Anh ta nhìn giống như con cua.” Cô thì thầm nói. (ack, mặt người ta mà cũng có loại giống con cua ư???)

Nương tử quân rơi vào im lặng, mở mắt thật to nhìn thật kỹ tấm ảnh.

“Uh, ah, thật sự là có điểm giống –” Sau một lúc lâu, tam cô ngượng ngùng tán thành.

Lý Nguyệt còn chưa hết hy vọng.

“Thế cũng tốt, con chẳng phải rất thích ăn cua sao?” (hic, cái lý do nì mừ cũng xài được sao =.=’)

“Mẹ, đây là hai việc khác nhau a!”

“Không phải đều là cua hết sao?” Lý Nguyệt áp dụng chiến thuật “Bụng đói ăn quàng” [3].

Lăng phu nhân vội vàng đứng ra hoà giải, đưa ra một ứng cử viên khác.

“Ai nha, vậy thì người này, người này cũng tốt, người vừa trung hậu lại thật thà, là cái gì kỹ sư ở công viên khoa học, có phòng có xe, hàng năm còn được phát cổ phiếu của công ty.”

“Đúng đúng đúng, người này rất được, rất tốt.” Nhóm nương tử quân vừa nhìn thấy ảnh chụp liền liên tục gật đầu.

Tất cả đang trầm trồ khen ngợi vỗ tay thì đột nhiên có một giọng nói nam tính trầm thấp thuần hậu vang lên.

“Điều này không sai, bất quá –”

“Bất quá?” Lý Nguyệt quay đầu, kinh ngạc nhìn Hướng Vinh.“Bất quá cái gì?”

“Kỹ sư khối lượng công việc rất nhiều, sẽ không tránh khỏi áp lực quá lớn, có thể ảnh hưởng đến sức khỏe.” Anh vô cùng thong thả, nhưng ngữ khí đó, thanh âm đó lại làm cho người ta không thể hoài nghi.

“A, nghĩ lại cũng đúng, tin tức thu được cũng có nói vì áp lực quá lớn nên sức khỏe không tốt, Hân Hân không thể gả cho một cái ấm sắc thuốc!” Lý Nguyệt liên tiếp gật đầu, bác bỏ ứng cử viên này “Đổi người khác, đổi người khác.”

“A, Hướng Vinh, vậy cháu thấy người này thế nào? Ta nghe nói hắn ở Đài Bắc mở liền mấy nhà hàng, sự nghiệp kéo dài đến tận đại lục.” Ngũ thẩm nêu ra đối tượng mới, đem ảnh chụp để ở trên bàn, mấy cái đầu lập tức chụm lại nhìn.

“Đúng, người này hai năm qua vệc kinh doanh rất tốt.”

“Đúng sao? Vậy –”

Lý Nguyệt nụ cười vừa lên đến mặt thì Hướng Vinh lại có thêm câu dưới.

“Tuy nhiên, hắn thường đến quán rượu, Hân Hân nếu gả cho hắn, nếu bên ngoài tìm tới cửa thì –” Anh muốn nói lại thôi, nhìn quanh nhóm nương tử quân ngồi trong phòng.

Sẽ ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?! Đây chẳng phải là phạm vào các điều tối kỵ của “chính thất” sao?

“A? Cái gì? Kia đương nhiên là không được, Hân Hân ngoan như vậy, sao có thể đấu lại đám hồ ly tinh? Đổi người, đổi người!” Lý Nguyệt căm ghét ném qua một bên, giống như vứt bỏ một bệnh khuẩn đáng sợ.

“Bà Âu Dương này, người này cũng được, chơi piano, nhã nhặn lại lễ phép, tháng trước mới từ nước ngoài trở về.” Lăng đại nương lần nữa đề cử người mới.

Lý Nguyệt không thèm mở miệng, trực tiếp đem tấm ảnh đặt ở trước mặt Hướng Vinh, để cho anh xem trước

Hướng Vinh vẫn là lắc đầu.

“Vì sao?”

“Cả nhà bọn họ đều đã di dân sang Anh quốc .”

“Vậy cũng tốt lắm a!”

“Nhưng mà bác gái đành lòng để Hân Hân gả đến chỗ xa như vậy sao?”

“Ách –” Lý Nguyệt nhìn con gái, trong nội tâm tranh đấu. Đúng vậy, bà thật không đành lòng, nhưng mắt thấy nữ nhi đã sắp đến ba mươi .“Ta –”

Hướng Vinh kịp thời bổ sung.“Nước Anh lại rất lạnh và ẩm ướt, cái ăn, cái mặc, cả tiếng nói cũng không giống Đài Loan, chỉ sợ Hân Hân không thích ứng được.”

Hân Hân nghe đến đó, vội vàng gật đầu tán thành.

“Đúng vậy, đúng vậy , mẹ, mẹ quên sao? Tiếng Anh của con rất tệ.” Trên thực tế, nàng ngoại thể dục cùng mỹ thuật tạo hình, những môn khác đều không tốt.

Lý Nguyệt nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn chịu thua, chỉ có thể thở dài, hối hận lúc trước không buộc con gái đi học bổ túc tiếng Anh.“Ai, nói cũng đúng, gả đi xa như vậy, nếu xảy ra chuyện gì ta cũng không cách nào giúp được, việc tìm chồng cũng không thể trì hoãn. Vẫn là lại đổi một người khác đi!”

“A Vinh, còn người này thì sao?” Có người dùng tiếng Đài Loan hỏi.

Tất cả mọi người cùng nhìn anh, chờ anh phán quyết.

“Không tốt.”

Đáp án nằm trong dự kiến.

“Làm sao không tốt?” Trăm miệng một lời, hai mắt lấp lánh tranh thủ lắng nghe học hỏi. Hôm nay dù các bà không vì Hân Hân suy nghĩ thì cũng vì con gái của mình mà suy nghĩ, không hỏi thăm rõ ràng sao được?

“Phía dưới không tốt.” Hướng Vinh mặt không đổi sắc trả lời.“Hắn mấy năm trước từng bị tai nạn xe cộ, bị thương.” (khiếp! cả thông tin nì mà ca cũng moi ra được, bái bái phục +))

Hân Hân không hiểu.

“Phía dưới?”

“Phía dưới.” Hắn cúi đầu, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn mù mờ của cô, dùng giọng kéo dài lặp lại, hai từ đơn giản nhưng lại khiêu gợi lên trí tưởng tượng phong phú của con người.

Đến đây thì dù cô có ngu đến mấy cũng biết anh ám chỉ là chỗ nào rồi! (chổ nào zị ta? *em ngây thơ em hổng bít* =D)

Mặt xấu hổ đỏ như quả táo, đầu cúi đến ngực, không thể tin được anh lại dám nói ra loại sự tình này, hại cô xấu hổ vô cùng, chỉ muốn kiếm một cái hố nào đó chui xuống.

“A? Thật sao? Chuyện này ta như thế nào không biết?” Tứ di tò mò kinh hô một tiếng, vội vàng bỏ qua. (lý do nì thì trăm phần trăm ai dám gả con, Vinh ca đáng sợ =.=’)

“Loại chuyện này làm sao có thể công khai.” Hướng Vinh hàm súc nói.

Tam bác lục bà bà vẻ mặt kinh ngạc, ghé tai nhau thì thầm to nhỏ, đối với “trường hợp đặc biệt” này đặc biệt coi trọng. (tội cho anh chàng kia không bít vì sao mình ế vợ T_T)

“Không được, không được, vậy càng không được, Hân Hân còn trẻ, làm sao có thể bắt nó sống kiếp quả phụ được. Tìm, mau tìm người khác!” Lý Nguyệt ra lệnh một tiếng, chúng gia tỷ muội một người ôm một quyển album, cố gắng lật xem, độ tập trung có thể nói là ngang ngửa với thí sinh đi thi đại học.

“Ai nha, chính là người này, ta như thế nào đã quên mất.” Lăng phu nhân rút ra một tấm ảnh chụp.“Âu Dương phu nhân, người này có thể nói là không chê vào đâu được, diện mạo hiền lành, có xe có phòng lại có tiền, làm kế toán viên cao cấp, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ cảm mạo thì chưa từng có bệnh gì nghiêm trọng, cũng không bị tai nạn xe cộ, không uống rượu không đánh bài không gái gú, lại rất lễ phép.”

“Đúng vậy, đúng vậy, lần trước ta gặp hắn trên đường, đứa nhỏ này còn giúp ta làm mấy việc.” Bà chủ cửa hàng văn phòng phẩm vừa mới tới gật đầu tán thành.

“Ừ, người như thế tuyệt đối rất yêu vợ.”

“Ta nhớ ba mẹ hắn hai năm trước đều đã qua đời, Hân Hân gả đi qua cũng sẽ không chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu.” Gia tài bạc triệu, cha mẹ đều mất hết, ai a, quả thực là rất hoàn mỹ !

“Đúng vậy, nhà lại gần đây, không cần lo lắng không thích nghi được.”

“Đúng đúng đúng, đứa nhỏ kia vóc người lại đẹp, khi học trung học là bạn cùng tổ điền kinh với Hướng Vinh, đến bây giờ mỗi ngày vẫn chăm chỉ chạy bộ buổi sáng a!”

Mọi người vội vàng gấp rút liệt kê ra một đống ưu điểm của người đàn ông này, Lý Nguyệt sau một lúc lâu không có hé răng, cho đến khi những lời ca ngợi kết thúc mới giơ tay lên.

“Chờ một chút, chờ một chút.” Mọi người đều im lặng, bà quay đầu, tìm kiếm “cao nhân” chỉ điểm.“Hướng Vinh, cháu nói đi?”

Anh im lặng. (để nghĩ cách moi ra điểm xấu của người ta =D)

Nhìn thấy Hướng Vinh im lặng không nói, Lăng phu nhân vô cùng đắc ý, kiêu ngạo giống như con công, nhịn không được ngẩng đầu ưỡn ngực.

Hắc hắc, tiểu tử này chắc không còn lời nào để nói nữa?!

Không ngờ anh lại mở miệng giáng cho một nhát chết toi.

“Hắn thích đàn ông.” (ặc, em dập đầu bái anh làm sư phụ =.=’)

“Đàn ông?!” Nụ cười đắc ý hóa đá trên mặt, còn tròng mắt Lăng phu nhân thì thiếu chút nữa rớt ra.“ Đàn ông?”

“Đúng, đàn ông.” Anh chậm rãi xác nhận.

Nhóm nương tử quân ồ lên một trận, không thể tin được quyết liệt lắc đầu.

“Không thể nào?”

“Làm sao có thể?”

“Không, không, ta không tin!”

“Cháu có thể lầm lẫn hay không? Có thể có uẩn khúc nào đó?”

“Không thể nào.” Anh chém đinh chặt sắt khẳng định.

Ô ô, nếu vậy thì thật đáng tiếc, thật đáng hận a! Ông trời vì sao lại tàn nhẫn như vậy, một người đàn ông tốt như thế tại sao lại không để dành cho nữ nhân chứ? (ông trời: tàn nhẫn không phải là ta mà là cái tên mặt dày nói láo không chớp mắt ngồi đó kìa! *có người liếc xéo cười đắc ý*)

Tiếng thở dài ngày một nhiều, một đám phụ nữ kêu trời gọi đất, nếu có người nào bên ngoài đi ngang qua chắc chắn sẽ liên tưởng đến hình ảnh một anh chàng đẹp trai chết trẻ, như vậy mới có thể làm các nàng bi ai muốn chết như thế.

Lăng phu nhân siết chặt cổ tay, nhìn Hướng Vinh yên lặng thở dài.

Ai, nếu không nghe nói anh từng trước mặt mọi người tuyên bố là đã có đối tượng, bà tuyệt đối sẽ không buông tha người đàn ông độc thân hoàng kim này đâu! Nói thật ra , Hân Hân cùng anh ngồi cùng một chỗ có thể nói là vô cùng đẹp đôi, hai người lại vô cùng môn đăng hộ đối, chỉ tiếc anh là danh thảo đã có chủ, bằng không –

A!

“Đúng rồi, ta nhớ rồi!” Lăng phu nhân hai mắt sáng ngời, vội vàng cúi xuống, lục trong đám album moi ra một tấm hình.“Cậu ta mới từ Đài Bắc trở về, may mắn bị ta nhìn thấy. Ta cũng có hỏi qua cậu ta có muốn kết hôn hay không, cậu ta liên tục gật đầu, thật sự rất có thành ý! Ta biết cậu ấy từ nhỏ đến lớn, ngoại hình số một, thân thể khỏe mạnh, sự nghiệp thành công, không có thói quen tật xấu — a, còn nữa, người này chắc chắn là cực phẩm trong cực phẩm, cam đoan không có vấn đề !” Bà hăng hái đề cử, bây giờ là mười phần nắm chắc.

“Lấy hìn ra cho mọi người nhìn một cái đi!” Tam cô thúc giục.

Lăng phu nhân đứng dậy mỉm cười, nhìn quanh trái phải một vòng để tạo không khí căng thẳng, sau đó mới rồi đột nhiên đem cuốn sách xem mắt đưa ra, để cho mọi người thấy thế nào là “lư sơn chân diện mục”[4].

“Đây!”

Lúc này, bao nhiêu thất vọng trước đây lập tức bị cuốn trôi, người sau tiếp nối người trước bắt đầu vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

“Good good!”

“A, đúng nha, người này rất tốt, rất hoàn hảo!” Lý Nguyệt liên tục gật đầu, cười đến hai mắt chỉ còn là một đường thẳng. (bác nì mắt một mí hả ta???)

“Đúng đúng đúng, tán thành người này không có vấn đề!”

“Đúng vậy!”

Trong tiếng trầm trồ khen ngợi, Hướng Vinh thủy chung không nói được một lời. Anh trừng mắt nhìn người trong tấm ảnh kia, toàn thân cứng ngắc, nửa ngày không thể nhúc nhích. (chết anh chưa, gặp đối thủ nặng ký ùi hắc hắc T__T)

Hân Hân vươn ngón trỏ, khiều khiều cánh tay anh.

“Hướng đại ca.”

Anh cúi đầu, con ngươi đen hung ác nham hiểm, hàm nghiến chặt, biểu tình giống như ngày cô đưa thiệp cưới cho anh.

“Người này — có vấn đề gì không?” Cô hạ giọng hỏi nhỏ, chờ mong anh lại khai khẩu, thay cô dẹp đi bửa ăn hẹn hò mà cô không có may mắn hưởng này.

Bà bà mụ mụ nghe được câu hỏi của cô lập tức câm miệng, bên trong trở nên lặng ngắt như tờ. Hơn mười con mắt dõi theo anh, chờ anh khai kim khẩu.

Quai hàm của anh càng siết chặt, sau một lúc lâu mới mở miệng.

“Không có.”

“Oh.” Hân Hân uể oải cúi đầu, bộ dáng so với con cún con rơi xuống nước còn đáng thương hơn.

Nhóm nương tử quân vui mừng khôn xiết, khẩn cấp thảo luận đến vấn đề hẹn hò kế tiếp. Các bà người người mặt mày hớn hở, kích động vạn phần, thậm chí còn ôm nhau, chỉ thiếu điều leo lên cái bàn kia nhảy nhót ăn mừng.

Hướng Vinh nheo lại con mắt, lộ ra vài phần sát khí. Anh nắm chặt hai tay, trầm mặc nhìn cái người gọi là “Cực phẩm trong cực phẩm” kia, người này cùng anh quen biết hơn mười năm, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa. (sao lại chỉ có mười năm nhở?? Phải là hơn hai mươi năm mới đúng chớ =.=)

Chàng trai trong ảnh tên là Hướng Cương.

Đó là em trai anh.

Chú thích:

[1]: nguyên văn là “đôn thân mục lân”, nghĩa là thúc đẩy quan hệ tốt với người thân và hàng xóm.

[2]: bà mai.

[3]: nguyên văn là “cơ bất trạch thực”, nghĩa là khi đói thì không thể lựa chọn thức ăn.

[4]: con người thật sự.