Hàn Diễm Ly Hiên

Chương 28: Sơn mới phủ vết nứt




"Muội ấy đã đi rồi" 

Ly Bách buông thõng tay, ánh mắt tràn ngập mỏi mệt nhìn đến bóng lưng tiểu Thi phía trước, một tay vội vàng đưa lên mặt, đoán chừng là đang lau nước mắt, hít sâu, cùng giọng giận dỗi_"Tiểu thư là đang bày trò, chúng ta tốt nhất nên nhanh chóng vào trong, đừng để người bị lạnh"  

"Muội ấy đã không còn thở nữa"_giọng nói hắn đều đều,không chút thanh sắc, đôi mắt trống rỗng vô hồn, chân lê bước theo tiểu Thi cùng tên hộ vệ của Hàn Diễm ở phía trước, miệng vẫn chỉ lẩm bẩm_"Muội ấy đã chết rồi, muội ấy lại rời bỏ ta rồi. Muội ấy không hề yêu thương ta như những gì từng hứa"  

Cửa phòng được mở một cách mạnh bạo, tiểu Thi nhanh chóng kéo hắn đến bên giường của Hàn Diễm, không quên bảo hắn nhẹ nhàng một chút, vội vàng xem xét người nằm trên giường. Đứa nhỏ này, vốn vẫn luôn cố chấp, chỉ là lần này, nó có một sự tin tưởng nhất định đối với sinh mệnh trước mắt_[Tiểu thư, người nên nhớ, vẫn còn một tiểu viện đang chờ chúng ta]  

"Ngươi tại sao lại cố chấp đến như vậy?"_Ly Bách vô hồn đứng một bên nhìn đến tiểu Thi mau chóng kéo chăn để cho tên hộ vệ đặt Hàn Diễm xuống giường_"Muội ấy...." 

"Bởi vì người không thể chết"_lời nói của Ly Bách chưa dứt, đứa nhỏ liền xen vào, chau mày, xoay người hạ màn che, sau đó bước ra ngoài, hướng đến tên hộ vệ sau lưng Ly Bách_"Nước nóng, khăn cùng kéo, càng nhanh càng tốt" 

Hắn lẳng lặng rời đi, Ly Bách vẫn đứng đó, giơ lên đôi bàn tay đầy máu của mình, cúi đầu nhìn rồi lại buông xuôi, nhắm mắt thở dài, ngẩng đầu nhìn trần nhà_"Tim, mạch đều đã dừng, đồng tử cũng đã mở lớn. Ngươi....." 

"Thiếu gia, tin ta, tiểu thư sẽ không chết. Ngươi không tin sao? Một chút niềm tin vào tiểu thư cũng không có sao?" 

"Ta....Ngươi vì cái gì mà lại chắc chắn như vậy? Trước đây, tiểu Diễm luôn sống chết muốn rời đi, hiện tại có cơ hội"_Ly Bách lắc đầu_"Đứa nhỏ này, sai một ly liền đi luôn ngàn dặm, ngay cả ý nghĩ sẽ ở lại thoáng qua cũng chưa hề tồn tại" 

Nha đầu mắt mở lớn, lộ ra tia sơ hở cùng bất đắc dĩ nhưng ngay lập tức liền giấu đi, mắt hạ xuống, nhìn đi nơi khác. Cũng may cho tiểu nha đầu, Ly Bách chau mày hỏi nàng vừa xong thì đã quay lưng đi, không muốn đối diện, điều này giúp tiểu nha đầu khẽ thở an tâm_"Tiểu Thi không rõ, nhưng linh tính cho tiểu Thi biết, người chắn chắn không rời đi"_đứa nhỏ âm giọng đến đây liền run rẩy, tựa như nức nở_"Có lẽ, người chỉ  là đang muốn một giác ngủ dài hơn bình thường mà thôi, rồi mọi việc sẽ ổn" 

Lời này của tiểu Thi hoàn toàn thành công đánh lừa cảm xúc rối loạn của Ly Bách lúc này. Hộ vệ bên người của Hàn Diễm trở lại, mang theo đầy đủ thứ tiểu Thi cần, dưới sự hướng đẫn của tiểu nha đầu, liền đi đến, cẩn thận đặt xuống ở ghế đầu giường, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài 

Ly Bách thấy hắn vào, đầu chỉ quay nhẹ để nhìn lại phía sau, trông như hắn đã quyết tâm sẽ không đến gần xem, ánh mắt với mất mát ẩn sâu đưa tầm nhìn xuống đất, sau cùng quyết định quay lưng rời đi. Tiểu Thi bên trong một lượt nhìn qua Hàn Diễm, không khỏi hít một ngụm khí lạnh không dám thở_[ Vết thương là xuyên qua, máu cũng đã chảy nhưng chuyện gì!? Tại sao máu đã có dấu hiện đông lại khá lâu! Không thể như vậy!]_đứa nhỏ vươn tay, mở mắt Hàn Diễm, sau đó bắt mạch. Qủa thực tất cả đều như lời Ly Bách nói, nhưng chỉ là tay chân vẫn còn mềm mịn hồng hào mờ nhạt dù cơ thể đã lạnh ngắt_[Người chết căn bản không hề có điểm này. Sao thiếu gia lại có thể bỏ qua điểm mấu chốt như vậy]_ánh nhìn của tiểu Thi hoang mang, không tập trung muốn tìm lời giải đáp thì bỗng nhiên ở ngực trái của Hàn Diễm có thứ gì nho nhỏ vừa gơn lên, sau đó liền biến mất. 

Đứa nhỏ mắt mở lớn, miệng vô thức lầm bầm_"Không thể nào! Mạch, chính là mạch, ta căn bản chỉ là tác động vào mạch đập để che dấu nó, hoàn toàn không thể chạm đến hoạt động của thi cổ. Vậy không lẽ..."_Tay đồng thời đưa tới bên hông của Hàn Diễm, run rẩy rút ra lần lượt từng cây châm một 

Cây cuối cùng vừa chậm chạp lui ra, Hàn Diễm liền như cá gặp nước, hít vào một hơi thật lớn căng buồng phổi, cứ như vậy thật lặng lẽ hít thở như chưa từng có chuyện gì lớn xảy ra, trông như nàng chỉ đơn giản là đang thật sự chìm vào một giấc ngủ bình yên, không hề lo lắng. Đứa nhỏ vừa từ sợ hãi liền chuyển qua kinh hỉ, cảm xúc rối loạn khó kiềm được làm cho hai mắt lại rưng rưng nhìn chủ tử, sau đó bất giác nhoẻn miệng cười, trực tiếp hướng đến vết thương bên trên, bắt đầu xử lý. 

[Chỉ cần người còn sống dù là hơi thở mỏng manh nhất, mọi thứ đều không quan trọng, tiểu Thi sẽ giúp người làm] 

"Thiếu gia, tiểu thư vẫn còn thở"_đợi cho cảm xúc bình ổn,đứa nhỏ âm điệu ngạc nhiên cùng vui mừng như vỡ òa, lớn tiếng thông báo  

"Ừ"_ Ly Bách ngẩng đầu nhìn trời, hắn vẫn thất thần bước ra ngoài, nhưng chưa được ba khắc, hắn đã trở vào, mắt trợn ngược_"Cái gì!"  

Hàn Diễm vẫn còn sống, điều có khiến tim Ly Bách hẫng một nhịp, mắt mở lớn nhìn thẳng như muốn xuyên vào hai lớp màn che một mỏng, một vừa đủ dày kia, thấp thoáng liền thấy tiểu Thi đang cẩn thận xử lý vết thương cho Hàn Diễm 

Hắn không đủ can đảm để bước vào trong xem xét tình hình, trong lòng lại phân vân có nên thật sự hỏi hay không điều mà tiểu Thi vừa nói là đang lừa gạt hắn, cũng như lừa gạt chính bản thân tiểu nha đầu kia. Ly Bách chần chừ, nhấp chân bước tới vài bước, vươn tay định vén qua lớp màn mỏng đầu tiên thì cùng lúc lại có người vượt qua hắn, trên tay là thêm chậu nước nóng cùng một khay khăn sạch đặt bên trên. 

Ly Bách lần nữa dừng chân, bàn tay chậm rãi xiết lại, thật chậm lùi bước, sau đó xoay người rời đi. Chuyện xưa bỗng dâng lên khiến tim hắn như bị bóp nghẹt. Ngày đó cũng vậy, hắn đứng dưới đài, trân mắt nhìn một đao hạ xuống. Sau đó máu, rất nhiều máu chảy ra và rồi tầm mắt của hắn cũng mờ đi. Hắn bỗng nhớ đến nụ cười ngày ấy dành cho hắn đã không còn, ánh mắt ấy lúc nhìn hắn đã không còn, những lời thủ thỉ lúc kề cận nhau cũng đã không còn. Thậm chí, xác của nàng, cũng là bị vứt lên núi và hắn lúc đó thì bị giam trong phủ. 

[Ly Bách, căn bản là một tên khốn vô dụng] 

~~~~ 

"Chát, chát chát"_Tại nơi từ đường an tĩnh, trước mười hai bài vị cao thấp theo một thứ tự cùng vị trí nhất định, bên trái lại có thêm ba và bên phải lại thêm năm, cứ như vậy như đang đồng thời chứng kiến vị gia chủ đang dụng hình lên người kế nhiệm tiếp theo. Mặc kệ cho âm thanh của roi da tiếp xúc vào sớ vải, như muốn xuyên thủng sự thanh tịnh của nơi đây, hàng trăm cây nến vẫn bình lặng, tí tách chiếu sáng. Một sự đối lập lạnh lẽo  

"Ư..." 

Hắn nào ngờ, đi được một quãng thì liền bị người bắt lại, không ngờ lại là người trong cốc. Nhưng từ khi nào mà họ đã thủ sẵn ở nơi đây. Hắn chưa kịp nêu thắc mắc thì đã có người nói nhỏ bên tai, giọng nói gấp gáp, tràn đầy lo lắng_"Đào chủ tử ở từ đường"_không nghĩ nhiều liền chạy tới, đẩy cửa, đập ngay vào mắt hắn là chủ tử đang quỳ đưa lưng, trong khi cốc chủ đang vung roi định tiếp tục đánh_"Cốc chủ!!!" 

"Các ngươi câm miệng, cút hết ra ngoài cho ta!!!"_tiếng người rống giận, tràn ngập phẫn nộ vang lên khiến cho người vốn canh giữ bên ngoài cũng đã không đủ can đảm nán lại thêm bất cứ giây phút nào nữa. Mà người vừa vào cầu tình không ai khác chính là thủ hộ thân cận bên người Đào chủ, hiện tại trân mắt nhìn tiểu chủ tử bị cốc chủ trông như dùng hết sức, từng roi đánh lên người của nàng 

Hắn mím môi, nhìn không được, quỳ xuống một bên, hai tay bắt ra trước trán_"Cốc chủ!!!" 

Cốc chủ Đào cốc quắc mắt quay đầu nhìn hắn, lại nhìn người vừa bị lão đánh phía trước, vẫn như trước, quật cường quỳ đó, cũng không động đậy, môi chỉ hơi mím lại, cố tỏ vẻ bình thường 

"Ngươi, đi ra ngoài!"_người nghiếng răng, nặng nệ phát ra từng từ một 

"Chủ tử"_hắn chau mày nhìn người, chỉ nghĩ muốn chạy lên, thay người nhận hết hình phạt như hắn từng làm, không muốn để người chịu bất kì thiệt thòi nào 

Đào Hoa lần nữa dùng uy đuổi người_"Đi!" 

"…."_hắn vẻ mặt cực độ khó chịu, lòng không cam, dập đầu_"Vâng"_sau đó đứng dậy, lùi bước, dứt khoát xoay người đi ra, đóng lại cửa 

Lão ông thở dài, nhưng lực tay nơi cầm roi da lại ngày càng chặt, ngẩng đầu nhìn lên trên, ánh mắt thẳng tắp cương nghị nhìn thẳng bài vị nhưng giọng điệu vô cùng mệt mỏi_"Nói, từ khi nào con lại dám nói dối ta như vậy?" 

"Là người cản ta" 

"Chát!"_lại thêm một roi được hạ, vô tình phần đuôi roi lại quật trúng mặt người, máu liền tuôn ra. Lão cốc chủ ngay lập tức buông roi, bước đến, khuỵu người xuống, trong ngực lấy ra khăn tay định giúp nàng nhưng lại bị cản. 

Đào Hoa đưa tay lau đi vệt máu trên mặt, lúc này toàn thân thật sự đã nóng ran, rát buốt rất khó chịu, đôi chân như đã không còn thuộc về mình. Bị từ chối giúp đỡ, lão mím môi, mắt đảo vòng tròn, hít một hơi thật sâu, đầu hơi gật_"Đào nhi khá lắm"_ thu lại khăn tay, đứng dậy, cũng không cầm lên roi da. Người mắt khẽ nhìn qua, rốt cục, tâm cũng buông được nặng nề 

[Lạy thần, thoát rồi]_Đào Hoa trong lòng thâm than 

"Có biết tại sao ta lại phạt con?" 

Người vẻ mặt ghét bỏ đưa mắt nhìn lão ta rồi chuyển sang nơi khác, vờ như phun nước bọt_"Không biết" 

"Đào nhi!" 

"Ta cái gì cũng không biết, bị đánh đến ngu rồi!" 

Lão ông bị đứa nhỏ trước mặt làm cho tức tối đến nghẹn họng. Qủa thật, lần này ra tay quá nặng, đứa nhỏ ông cưng như bảo bối này liền bày ra thái độ ghét bỏ khiến tâm ông đau như cắt. Nhưng mà, cũng bởi vì quá cưng chiều, nên mới có kết cục như hôm này. Rốt cục, lão cũng chỉ có thể thở dài, không quan tâm hình tượng thêm nữa, chán nản ngồi xổm xuống trước mặt tiểu bảo bối nhà hắn, bắt đầu điệp khúc xuống nước cầu xin 

"Đào nhi, ta sẽ kể con nghe một câu chuyện dù ta kể không tốt cho lắm" 

"Hừ" 

Dù người trước mặt thái độ rất đáng đánh, nhưng lão cốc chủ cũng chỉ có thể thở dài, mắt lại lần nữa hướng bài vị lạnh lẽo, vô hồn bên trên mà kể lại chuyện xưa_"Khi xưa, có nam nhân, hắn ta nghĩ khi biết được mọi thứ, hắn sẽ là người mạnh nhất, có năng lực nhất. Rồi chàng ta đi tìm sư học thầy. Trong quãng thời gian đó, hắn gặp được một vị nữ tử, chẳng bao lâu liền đồng ý cùng nhau sánh đôi mà tiếp tục con đường. Nàng ta mang đến cho hắn một bất ngờ chính là, cha của nàng lại là đệ nhất thần toán mà người người truyền tụng. Nữ tử ấy đến trước mặt phụ thân nàng mà nhờ người dạy cho hắn. Ông ta nhìn hài nữ bảo bối, mỉm cười chấp nhận. Chỉ là bởi vì là thần toán, ông ta chắc chắn biết rõ việc gì sẽ xảy ra, nên cố tình giấu diếm vài chuyện"_lão thở dài, ánh mắt có phần mông lung như đang cố nhớ điều gì đó 

"Nhờ đó, hắn dễ dàng đạt được nhiều thứ hắn muốn, từ việc nhỏ rồi ngày một lớn hơn và tâm của hắn cũng dần lộ rõ. Ông ta đạt được mục đích để tiểu nữ nhìn rõ bản chất của nam nhân cạnh nàng. Chỉ là vẫn chưa kịp rõ ràng thì hắn lại nhận ra lão cha kia từ trước đã âm mưu lật ra dã tâm của hắn, cũng không dạy hắn tất cả mọi thứ khi hắn tình cờ nhận được bí tích do nữ nhân bên cạnh đưa cho. Một đêm kia, hắn bỏ thuốc vào thức ăn cùng nước uống trong toàn trang, giết đi đứa con gái của lão, phóng hỏa thiêu sạch mọi thứ. Lão chính là bị trúng độc nhưng lại được một người lạ vô tình ra ngoài đêm đó, thấy lửa to liều mình vào tìm người còn sống mà cứu ra và biến mất. Ông ta dù là thần toán, nhưng cuối cùng lại để đứa nhỏ nhà mình chết trong đau đớn. Ông ta lui vào cốc, bằng mọi cách tìm được người đã cứu mình đêm kia...."_nói đây đây, lão lại nhìn đến tiểu bảo bối trước mắt đang loay hoay đưa tay ra chạm sau lưng xem xem có chảy máu hay không, bất giác nở nụ cười bất đắc dĩ_[Đứa nhỏ này, chỉ biết khiến người ta đau lòng!! Ngươi rốt cục có nghe lão phụ thân ngươi nói gì không hả!!!]

Người sau khi thành công đưa tay chạm vào sau lưng đang bỏng rát của mình vẻ mặt liền như đạt được thành tựu, xòe ra năm ngón tay, nhìn vào đó, ngay lập tức liền nheo mắt, nhìn đến lão đầu trước mắt, giọng điệu cực kì lãnh cảm, thờ ơ_"Lão đầu, câu chuyện của ông, quá mức tầm thường với ta dù là kể về cuộc đời đầy bi tráng của ông hay là tương lai lại sắp chứng kiến một thứ tương tự thì ta cũng không quan tâm. Lại nói, vậy là ta tự dưng nhảy ra thêm một tên sư huynh biến thái đồng đạo sao?" 

Mặt kệ lời nói thô tục của bảo bối, ông lẳng lặng nhìn đi nơi khác_"Người đi có bao giờ biết người ở lại đau đến bao nhiêu"_lão thở dài_"Số mệnh con vốn định trước là đấu với hắn. Nhưng giờ đây, lại vì một sinh mệnh không rõ ràng, con đã khiến mọi thứ giờ như một màn tơ mù sương. Con lại khiến cho ta một lần nữa mất..."_giọng nói đến đây cứ như bị chặn lại, thật sự là rất khó để có thể nói tròn câu 

"Lão đầu, ngươi đừng có mà lừa ta. Con người vốn dĩ sinh ra là có số mệnh, ta không bàn cãi, nhưng chuyện đó có thể thay đổi. Tỉ như một đứa nhỏ vừa sinh ra, chưa tiếp xúc với bất cứ ai quá nhiều liền bị tráo ngày sinh, rồi đến khi nó bắt đầu trưởng thành, có mối quan hệ thì số mệnh kia đã thật sự gắn liền với nó. Đừng trừng ta, ta đương nhiên biết đây là tội ác, ta cũng không muốn làm. Nhưng từ việc đó, ta lại có thêm vài ý tưởng khác. Lão đầu ông bởi vì vốn dĩ là thần toán, mọi chuyện lại càng đơn giản hơn. Gỉa như bắt về một đứa nhỏ, chăm sóc vẫn đầy đủ nhưng về mặt tình cảm hay quan hệ hay đại loại như tác động qua lại giữa người xung quanh là vô cùng hạn chế hay dường như là vô hình, người từ từ chậm rãi có thể thâm nhập, bẻ cong đi ý thức, từ đó vận mệnh cũng chuyển theo. Đương nhiên, trong quá trình của sinh mạng kia cũng sẽ xảy ra vài chuyện không ngờ tới, nhưng chung quy, vẫn là thành công thay đổi sinh mệnh"_người mắt cười, vẻ mặt có chút đắc thắng nhìn đến gương mặt ngỡ ngàng trước mắt 

"Lại nói thêm một cách khác. Chẳng hạn đối với loại người như ta, hay nữ nhân kia, ta chắc chắc lão đã nhìn ra chúng ta là ra sao. Bởi vì chúng ta là người nơi khác, lại tiến vào thân xác với số mệnh quá mức mỏng manh hoặc đã chấm dứt, cho nên người vừa đến căn bản một là sẽ mãi vật vờ hai là sẽ được tạo ra một đường sinh mệnh mới"_nói đến đây, ánh mắt người tràn đầy tự tin như việc phát hiện ra một điều vô cùng thú vị_"Người đó nếu đủ năng lực, việc tao ra một đường vận mệnh mới là quá dễ" 

Lão ánh mắt bàng hoàng nhìn đến tiểu bảo bối, sau đó nhắm mắt thở dài, lắc đầu ánh mắt mông lung, vô định_"Đúng vậy, là ta sẽ sinh mệnh cho con. Vẽ cho con một đời bình bình an an, vui vẻ mà sống, vẽ cho con một đời tài hoa, phúc phận ngập tràn. Vẽ cho con sẽ giúp ta đánh bại tên môn đồ kia. Nhưng mà, hiện tại..." 

"Vẽ vận, trao đổi không hề nhỏ" 

"Mười năm" 

"…."_người nghe được, mắt liền trừng lên, vẻ mặt khó chịu cùng cực, cổ họng như nghẽn đặc, khó khăn thốt ra_"M...mười năm" 

"Trách nhiệm của thần toán, nói cho đúng chính là kẻ điếc, người câm, không nghĩ, không thấy, không hành động, như một bức tượng chứng kiến hết thải nổi đau nhân gian mà không được chạm tay vào. Nếu đã dấn thân, cái kết thật sự là rất đắc" 

Đào Hoa mím môi, chau mày khó chịu nhìn sang nơi khác_"Người, không chỉ có mười năm" 

Lão đầu chỉ cười nhạt, vươn tay vỗ vai bảo bối, chậm rãi đứng dậy, hai tay đồng thời đưa qua hai bên dưới hai cánh tay, dừng chút lực kéo nàng dậy_"Bảo bối, ta rất vui khi con lo lắng cho ta. Cũng như chúng ta, thiên sư, họ cũng có thể tính toán nhưng chỉ là trước mắt, không phải toàn bộ vận mệnh như chúng ta, họ là người làm việc với cõi âm, làm không đúng, mạng cũng là ngàn cân treo sợi tóc" 

Nghe đến đây, người may liền chau lại thật chặt, đồng thời nhìn xuống hai chân tê rần nhưng lại vô lực của mình, nguy hiểm nhìn lão đầu gần ngay gang tấc trước mặt đang có ý đồ xem nàng như tiểu hài từ ba tuổi, nhẹ tênh mà xốc lên, mang đến chỗ ngồi gần nhất _"Ta không hề muốn nhưng điều ta suy nghĩ đều biến thành sự thật, nó rất khó chịu" 

Lão cốc chủ ánh mắt ấm áp nhưng không giấu nổi cô quạnh nhìn đến mái đầu đen bóng kia _"Ta vốn đã không tính toán nhiều năm. Nhưng từ ngày con rời khỏi góc tối trong động, ta đã biết, nét vẽ kia đã không đủ năng lực bao bọc con suốt đời. Chỉ trách ta đã già rồi. Đào nhi, cư nhiên sinh mệnh của một người bởi vì chấp niệm mà con sẵn sàng nhúng tay vào, lại còn lừa gạt mọi người là con chờ cơ hội mà xen vào! Căn bản là bởi vì sự ích kỉ của con mà khiến không những một sinh mạng mà thậm chí những người xung quanh, ngay cả con cũng đã lệch" 

"Sao có thể?! Ta tính toán rất kĩ lưỡng mà!"_người vẽ mặt không tin nhìn lão cốc chủ, rồi lại cúi đầu bắt đầu âm thầm trong ống tay áo mà tính toán 

"Đêm qua, đáng lẽ nàng ta đã chết" 

"…."_bàn tay người chợt dừng lại, môi mím chặt, hít vào một hơi thật sâu, nhắm mắt 

"Nhưng là do con không an phận!! Con nói xem ta phải làm sao!!! Làm sao để cứu lại một mạng này của con đây ĐÀO NHI!!!"_lão đầu âm giọng nghẽn lại, run run hai tay ôm đầu, khó khăn kiềm lại cảm xúc đang muốn cùng nhau ra ngoài_"Bảo bối, bảo bối, hài tử của ta" 

Đào Hoa ngẩng đầu nhìn lão đầu, bàn tay bên trong ống tay áo đã khẽ nắm lại hờ, đầu móng tay khẽ đâm vào thớ thịt bên trong _"Mạng đổi mạng sao?" 

"Đúng vậy, phàm là việc gì cũng có cái giá của nó" 

Người cúi đầu, cuối cùng cũng có thể thả lòng bàn tay, khúc khích bật cười, trước sự ngỡ ngàng cùng lo lắng của lão cốc chủ, bất chợt  ngẩng đầu cười như hoa, ánh mắt cũng lấp lánh vạn phần_"Thế là được tự do rồi" 

"ĐÀO HOA!"_lão đầu đôi mắt đầy tơ máu, hai tay cũng xiết chặt, thở ra từng hơi thở nặng nề, nghiến răng_"Đừng tưởng ta không biết con đi con đường về lần này lại tính trốn thoát ta. Theo ta về cốc. NGAY!" 

[Cả hai, căn bản đều là đồ ngốc thích thể hiện] 

~~~~ 

"Mọi chuyện thành công?"_Trịnh Lương nhướn mày, mang theo hoài nghi mờ nhạt trong ánh mắt nhìn qua người ngồi bên cạnh, cách một bàn trà 

"Đúng vậy, lần này không những lộ ra người sau lưng của nữ tử kia, khiến cho Ly Bách một lần nữa vừa định vùng dậy liền chết mà còn thêm thần toán hiện tại số mệnh chênh vênh trong khi vốn là vững mạnh như bàn thạch. Họ đều là những con bài nguy hiểm trong tương lai" 

"Thiệt hại phía người của ta, có nên hay không cũng cần một câu trả lời?" 

"Vân vương, người mất chỉ một nhưng được gần như là mười. Thứ lỗi cho học trò không thể vẹn toàn tất cả cho người, là học trò sai sót" 

Trịnh Lương nghe được lại một lần nữa hào sảng bật cười, nhưng ánh mắt liền xẹt qua tia nguy hiểm thật nhanh rồi biến mất_"Haha, huynh xem, đừng ra vẻ nghiêm trọng như vậy, chỉ mong, kết quả được như ta mong muốn" 

"Vậy Vân vương muốn kế tiếp sẽ ra sao?" 

"Ta hiện tại không động. Lúc này vẫn đang nghi ngờ về tính thực hư của việc Trịnh Hành và Trịnh Hạo đều đứng ra bảo vệ nữ nhân kia. Liêu Tĩnh, ý của huynh ra sao?" 

"Câu hỏi của người, thứ lỗi học trò không thể trả lời. Bởi vì trong lòng người chắc chắn đã có đáp án"_Liêu Tĩnh chậm rãi nâng lên chung trà, mắt từ cọng trà nổi bên trong, khẽ mỉm cười nhìn lên Trịnh Lương_"Vả lại, học trò nghĩ người bết rõ chuyện gì sẽ có thể xảy ra tiếp theo" 

"Liêu Tĩnh huynh, có phải hay không quá đề cao ta rồi"_Trịnh Lương cong mắt cười, âm thầm đánh giá biểu cảm không đổi của người trước mặt, cũng lười nhìn thêm, nâng lên tách trà, chậm rãi thưởng thức mùi thơm nhàn nhạt nhẹ dịu ấy, thong thả nhấp một ngụm_"Ta nào có thể tính toán tài ba được như người ngồi trước mặt đây, còn cần được Liêu Tĩnh huynh chỉ bảo thêm nhiều" 

"Là diễm phúc của học trò khi được Vân vương xem trọng và sử dụng" 

"Hahaha"_Trinh Lương bật cười, nâng quạt lên tay, bắt đầu lật ngữa một bàn, tay kia cầm quạt khẽ đánh nhẹ vào lòng bàn tay kia_"Được rồi, ta biết Liêu huynh cũng là còn nhiều việc phải làm, xem như hôm nay lấy của huynh một chút thời gian, thật có lỗi" 

"Vương gia lại quá lời rồi. Vậy, học trò xin mạn phép cáo lui, khi cần người cứ gọi, ta sẽ đến ngay lập tức"_Liêu Tĩnh đứng dậy, hướng về phía Trịnh Lương chắp tay hành lễ, lùi vào bước rồi xoay người rời đi, cũng không đợi hắn cho phép hay không, cứ như vậy đường hoàng bước ra ngoài, môi nhẹ nhàng vẽ lên một nụ cười 

Bóng người vừa khuất, Trịnh Lương cũng đứng dậy, mở quạt, vui vẻ phân phó, cùng lúc đi vào bên trong_"Mau đi, tiễn khách phải tiện đến tận nơi. Giúp ta cảm tạ hắn" 

"Vâng" 

Chờ cho người kia lui đi, hắn bỗng nhiên nhoẻn miệng cười_"Đến, quan sát Đông cung đi" 

[Lại thêm một lần cờ chồng cờ sao, thật tức cười. Điệu bộ nói chuyện khách sáo, mười câu liền khen nhau đủ mười câu, không thấy nhàm chán đến muốn bứt hết lông trên người à. Vô vị]_một làn gó nhẹ bởi vì muốn thể hiện sự khinh bỉ của mình, rất không hay ho liền tạt thẳng vào người vị được gọi là Liêu Tĩnh kia rồi biến mất, khiến cho hắn bỗng dưng đánh một lần rùng mình thật mạnh bởi cái lạnh xuyên thẳng xương sống.