Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Chương 52: Nhân họa khó liệu




Phó Chỉ Lan vừa nghe, vội vàng đứng lên mở cửa phòng.

An ninh kinh hoảng giải thích: “Cận vệ Mạc tổng gọi điện thoại nói trong du thuyền có gian tế lẫn vào, bọn họ ở chỗ cách xa bờ biển bị phục kích, động lực du thuyền hư nên thả neo rồi. Cũng may đi theo thuyền có năm hộ vệ võ trang đầy đủ, tạm thời khiến kẻ phục kích không thể tới gần, bảo vệ mọi người an toàn, chỉ có một người có vết thương nhẹ. Bọn họ thỉnh cầu chúng tôi nhanh đi trợ giúp.”

“Chỗ chúng ta còn có thuyền không?”

“Có hai chiếc ca nô đã lên đường chạy tới viện thủ trước, bây giờ còn có một máy bay trực thăng mô hình nhỏ có thể điều động. Nếu như chúng tôi đều xếp người đi cứu viện, phòng vệ biệt thự sẽ xuất hiện sơ hở. Xin ngài cẩn thận, sợ rằng còn có sát thủ ẩn núp phụ cận, chúng tôi cố ý tới thông báo một chút.”

Tài sản bối cảnh Mạc Uyên hấp dẫn sát thủ cũng không kỳ lạ, ban đầu ở bãi đậu xe cố cung, sợ rằng tên sát thủ kia cũng là tìm Mạc Uyên. Hiện tại đột phát nguy hiểmlại không ở trên đất bằng, coi như Mạc Uyên võ công cao cường, có thể tự vệ hay không cũng rất khó nói. Thật ra thì Phó Chỉ Lan lo lắng cho Vương Vân Vân cùng đi với Mạc Uyên hơn, còn có quản lý cao cấp vô tội trong công ty bọn họ. Nhưng nếu thật sự xảy ra mạng người, tử thương rồi ai cũng không tiện khai báo. Hơn nữa, nếu quả thật là có tổ chức ám sát, nói không chừng bọn sát thủ sớm có mai phục trên đảo, người khác đều đi viện thủ, cô và Băng Diễm hai người yếu hơn nhiều, có lẽ sẽ trở thành con tin.

Quyền hành liên tục, Phó Chỉ Lan quả quyết nói: “ Tôi và Băng Diễm cùng ngồi máy bay trực thăng đi cứu viện. Như vậy trên đảo không cần để lại quá nhiều người, tập trung lực lượng coi trọng cảng khẩu và bãi đậu máy bay là được.”

An ninh gật đầu liên tục, tật bệnh loạn chạy chữa liên tục không ngừng đồng ý: “Như vậy tốt nhất, xin mời tiểu thư và Băng Diễm tiên sinh đi theo tôi.”

Máy bay trực thăng nhỏ hơn tưởng tượng, tải trọng cố định nhiều nhất 5 người, còn mang theo một chút súng ống. Nhân thủ an ninh cũng có hạn, trừ hai chính phó lái máy bay, cũng chỉ có Phó Chỉ Lan, Băng Diễm thêm một an ninh nhét vào.

Phó Chỉ Lan và an ninh chọn súng ống tiện tôiy, Băng Diễm không biết dùng súng, chọn một thanh chủy thủ sắc bén làm vũ khí.

Tốc độ máy bay trực thăng nhanh hơn ca nô, mặc dù lên đường sau, cơ hồ là cùng ca nô đồng thời tới chỗ gặp chuyện không may.

Phó Chỉ Lan từ trên cao nhìn xuống mặt biển, chỉ thấy du thuyền Mạc Uyên lơ lửng không chừng, hướng đông nam có hai chiếc thuyền bè xa lạ rục rịch ngóc đầu dậy. Ca nô trên đảo phái đi ra ngoài nhanh chóng tiếp cận du thuyền Mạc Uyên, hình như không gặp quá nhiều trở ngại, thể tích thuyền nhỏ, người chở có hạn, hai chiếc ca nô chỉ có thể để trước mang mấy tên an ninh đổi mấy tên quản lý cao cấp về.

Trên thuyền phục kích ánh lửa lóe lên, không biết là vũ khí gì đánh trúng du thuyền Mạc Uyên, du thuyền kịch liệt đung đưa rồi mất trọng tâm nghiêng về phía mạn sườn, quản lý cao cấp và vợ con trên thuyền kêu khóc thút thít, loạn thành một đống.

An ninh trên máy bay trực thăng liên lạc đồng đội trên du thuyền, đề nghị cho máy bay trực thăng che chở đi bắn càn quét chiếc thuyền phục kích trước, như vậy có lẽ có thể cản người phục kích tổn thương người vô tội.

Hộ vệ trên du thuyền trở lại nói là người ca nô có thể mang đi có hạn, đề nghị máy bay trực thăng nắm chặt thời gian sơ tán người già phụ nữ và trẻ con trước. Nếu không du thuyền chìm mất, số người chết càng thêm không cách nào khống chế.

Thời khắc mấu chốt, Phó Chỉ Lan gặp nguy không loạn, trấn định nói: “Thả tôi đi xuống, tôi bơi lội rất tốt, đổi người khác lên máy bay.”

Băng Diễm kéo tay Phó Chỉ Lan, nghiêm mặt nói: “Lan, mang anh đi chung, anh cũng biết bơi.”

An ninh biết chuyện này cấp bách, không dám trì hoãn, lập tức liên lạc người trên du thuyền, để cho bọn họ nhanh chóng chuẩn bị, ưu tiên người bị thương và phụ nữ trẻ em lên máy bay trực thăng.

Thời gian cứu người giành giật từng giây, một lát sau Phó Chỉ Lan, Băng và người an ninh kia theo thang dây lên du thuyền đã nghiêng nghiêm trọng trên, giúp những quản lý cao cấp và thân nhân hoang mang sợ hãi kia dìu đỡ lên thang dây đi đến trên máy bay trực thăng.

Nghiễm nhiên Mạc Uyên là người chỉ huy tỉnh táo nhất trong những người này, anh ta sắp xếp hộ vệ phòng thủ hướng đông nam thuyền lúc nào cũng có thể xuất hiện đánh lén ngay ngắn rõ ràng, lại dặn dò mọi người đừng loạn, ưu tiên người bị thương và phụ nữ trẻ con. Vậy mà hai chiếc ca nô cộng thêm máy bay trực thăng cũng vẫn là không đủ mang tất cả người bị thương, phụ nữ, trẻ con trên du thuyền rời khỏi.

Những quản lí cao cấp khuyên khiến Mạc Uyên đi trước, thật ra thì Mạc Uyên cũng bị đạn lạc đả thương cánh tay coi như là bị thương.

Mạc Uyên là trấn định nói: “Các người rút lui trước đi. Bây giờ còn không biết ai là nội gian, chắc hẳn mục tiêu của bọn họ là tôi. Nếu à tôi cùng đi với mọi người, nói không chừng còn sẽ đưa tới tai họa đuổi giết cho người vô tội, đến lúc đó tất cả mọi người đi thế nào?”

“Ca nô còn có một vị trí, đi lên một người nữa, hoặc là hai phụ nữ cũng có thể.” Người lái ca nô lớn tiếng kêu.

Mạc Uyên nghiêm mặt nói: “Vương Vân Vân và Phó tiểu thư, hai người rút lui trước, tôi, bọn cận vệ, còn có mấy vị nam sĩ, không có vấn đề gì. Hai người lên bờ lại phái thuyền và máy bay trực thăng tới đón chúng tôi là được.”

Mặc dù Vương Vân Vân cố gắng trấn định, mặc dù muốn ra vẻ quan tâm Mạc Uyên, nhưng tánh mạng cô nguy hiểm lại tay trói gà không chặt, vạn bất đắc dĩ vội vã lên trên ca nô, nói: “Tiểu Lan, mau tới, hai người chúng tta có thể chen xuống.”

“Cho Băng Diễm đi trước.” Phó Chỉ Lan có thể nhìn ra sắc mặt Băng Diễm tái nhợt, đầu anh khó chịu sợ rằng không nên ở lại trên thuyền sắp chìm, “Băng Diễm, anh trở về trước.”

Sao Băng Diễm chịu cho một mình Phó Chỉ Lan ở lại cảnh hiểm nguy? Trong lòng anh không hiểu sao lo lắng, tràn đầy dự cảm chẳng lành mãnh liệt. Anh cố chấp nói: “Không, anh muốn ở lại bảo vệ em. Hoặc là em đi trước, anh có thể kiên trì.”

Phó Chỉ Lan tự nhiên không muốn Băng Diễm nhét vào hiểm địa này một mình rời khỏi, cô hạ quyết tâm, lớn tiếng nói: “Ca nô đi trước đi, đừng trì hoãn, chúng tôi ở lại chỗ này nhiều người sức mạnh lớn.”

Người phục kích bắt đầu bắn càn quét lần nữa, mọi người núp một chỗ khác trên mép thuyền, chỉ là đạn lạc không có mắt, phụ cận ca nô đều là không có ngăn cản, lại không dám trì hoãn, nhanh chóng rút lui.

Du thuyền đã có hơn phân nửa chìm vào nước, thuyền bè phục kích phách lối tiến tới gần.

Đầu óc Mạc Uyên thanh tỉnh phân tích nói: “Tôi đoán đối phương cũng không muốn muốn mạng của tôi, nếu không có thật nhiều vũ khí có thể hoàn toàn khiến du thuyền và mọi người chết hết. Một lát chìm thuyền, kẻ địch sẽ đến gần. Bọn họ bất động, chúng ta hao tổn chờ viện binh, nhưng nếu bọn họ muốn gian cầm chúng ta, tôi sẽ giả vờ đầu hàng. Mọi người thừa cơ hành động, tranh thủ giành một chiếc thuyền chạy trốn.”

Nói xong những chuyện này, Mạc Uyên cởi áo cứu sinh trên người mình xuống đưa cho Phó Chỉ Lan: “Áo cứu sinh trên du thuyền đã hết, mặc dù cô biết bơi, chỉ là chỉ có một mình cô là nữ, thân là đàn ông chúng tôi có nghĩa vụ ưu tiên bảo vệ cô an toàn.”

Phó Chỉ Lan nhận lấy áo cứu sinh không mặc ngược lại đưa cho Băng Diễm, nghiêm túc ra lệnh: “Băng Diễm, anh phải mặc cái này. Anh vẫn còn ở ngã bệnh, em cũng chưa từng thấy anh bơi lội, đừng làm cho em lo lắng.”

Ở Đại Chu, lúc đi theo Ảnh Vệ tập võ, mặc dù Băng Diễm tiếp nhận qua huấn luyện bơi lội, nhưng kỹ thuật thường thường, chưa từng thấy qua sông ngòi sóng lớn, càng thêm không có xuống biển. Anh không dám sơ ý, buồn nôn đầu choáng váng cũng đang tiêu hao thể lực tinh thần của anh, anh nhận áo cứu sinh mặc xong, theo sát bên người Phó Chỉ Lan, nhẹ giọng nói ra: “Thật xin lỗi, lại liên lụy em. Nếu như chìm thuyền, áo cứu sinh này có thể giữ hai người ay không?”

Phó Chỉ Lan cố buông lỏng nói: “Băng Diễm, thủy tính của em rất tốt, hơn nữa loại áo cứu sinh này cũng không thể cứu một người nữa. Anh chú ý an toàn. . . . . .”

Trong lúc nói chuyện, một bên du thuyền lần nữa trúng đạn, ánh lửa ngút trời, thân thuyền kịch liệt đung đưa chia năm xẻ bảy.

May mà Phó Chỉ Lan phản ứng nhanh chóng, trước khi nổ tung bị dòng biển cuốn đi thì bắt được một tấm ván, một tay khác nắm Băng Diễm thật chặt.

Bởi vì nổ tung, trên mặt biển nhấc lên sóng lớn, mảnh vụn du thuyền bắn nhanh, mọi người rối rít nhắm mắt né tránh.

Trên người Băng Diễm mặc áo cứu sinh màu vàng, mục tiêu rõ ràng, một đám người bị tản ra tự nhiên tụ lại chỗ anh. Trong tay Mạc Uyên ôm một phiến gỗ, la lớn: “Thuyền phục kích nhích tới gần!”

Lời còn chưa dứt, trên thuyền phục kích bắn ra một mảnh giảm thanh.

Mạc Uyên mạnh mẽ lặn vào trong nước biển mới tránh thoát nguy cơ.

Bọn cận vệ nhanh chóng phản ứng, súng ống còn có thể sử dụng lập tức nổ súng đánh trả. Bản thân Phó Chỉ Lan cũng không tinh thông súng ống, lúc du thuyền nổ súng đã sớm rời khỏi tay đã.

Mắt thấy hai chiếc ca nô địch quân đánh bọc sườn, Băng Diễm đưa chủy thủ vẫn nắm chặt nơi tay cho Phó Chỉ Lan, ân cần nói: “Lan, em dùng cái này phòng thân, chờ thuyền kẻ địch gần thêm nữa một chút, anh có thể nhảy lên từ trong nước, bằng vào khinh công xông về một chiếc thuyền trước. Anh không dung vũ khí cũng có thể chế phục một hai kẻ địch, đến lúc đó mọi người hẵng xông lên.”

Mạc Uyên ló đầu ra từ dưới nước, mặt mũi cương nghị anh tuấn trấn định như cũ, hình như anh ta nghe thấy đề nghị của Băng Diễm trước, tiếp lời nói: “Biện pháp tốt, tôi cũng có thể mượn lực nhảy lên thuyền. Băng Diễm, tôi và anh đánh trước, đoạt thuyền lại nói.”

Băng Diễm đề cập tới bản lĩnh Mạc Uyên tốt vô cùng, thậm chí là tu luyện nội công cao thâm, thời khắc này Mạc Uyên tình nguyện ý cùng Băng Diễm giành công, phải là tuyệt đối tự tin với thực lực của mình. Phó Chỉ Lan thoáng thở phào nhẹ nhõm, cũng không cậy mạnh, nhận chủy thủ dặn dò: “ Hai người cẩn thận làm việc. Băng Diễm, chú ý tránh đạn.”

“Ừ, anh hiểu rõ.” Băng Diễm hít sâu một hơi, đè xuống khó chịu thân thể, tự tin gật đầu. Trong tiềm thức, anh không muốn chịu thua, không muốn bị Mạc Uyên hạ thấp. Anh cũng có năng lực bảo vệ Phó Chỉ Lan, anh không thể co lại.

Trên hai chiếc thuyền đều là súng thật đạn thật, Mạc Uyên dặn dò hộ vệ tập trung hỏa lực tập kích một chiếc khác, dời tầm mắt kẻ địch, nhìn thấy cơ hội tốt anh ta kêu Băng Diễm, phi thân nhảy ra từ trong nước.

Khinh công Băng Diễm tự nhiên không nói, không tốn sức chút nào từ trong nước nhảy lên đỉnh thuyền mục tiêu, một khắc không ngừng nhanh chóng ra tay, tập kích mấy tên lưu manh đang sử dụng súng máy trên đỉnh thuyền.

Vào lúc này Mạc Uyên cũng không che giấu công phu thật, khinh công của anh ta mặc dù không lanh lẹ như Băng Diễm, nhưng là đạp bả vai một hộ vệ, thuận lợi nhảy lên thuyền địch quân. Anh ta ra tay như điện, cận thân bác đấu, kẻ địch cơ hồ là không kịp bóp cò thì bị anh ta đánh trúng ngã xuống đất.

Kẻ địch trên thuyền nhất thời loạn thành một đoàn. Một chiếc thuyền địch khác phát hiện có biến, lại không dám tùy tiện bắn càn quét thuyền bè nữa.

Lợi dụng lúc này, Phó Chỉ Lan quả quyết bảo bọn cận vệ nhấc người thể trọng nhẹ nhất là cô ra khỏi mặt nước, cô cũng thành công leo lên mép thuyền, lập tức bỏ dây thừng xuống, trợ giúp những người còn lại lục tục lên thuyền.

Giành thuyền thành công, đám bắt cóc bị bản lĩnh mạnh mẽ của Mạc Uyên và Băng Diễm chấn nhiếp, cuối cùng sợ đến bỏ thuyền rối rít nhảy vào trong biển.

Phó Chỉ Lan nhấc chân hung hăng đá người cuối cùng xuống nước, nhất thời trong tim thở phào nhẹ nhõm. Ngẩng đầu nhìn thấy hình như Băng Diễm không có bị thương, cô càng thêm vui mừng.

Mạc Uyên vừa vặn ở chỗ tương đối gần bên cạnh cô, giống như là hưng phấn đại nạn không chết sau, kích động nói: “Tiểu Lan, chúng ta thành công. Tôi biết lái thuyền, đi, buồng lái này. . . . . .”

Một chiếc thuyền địch khác hình như ý thức được mọi người phe mình bỏ thuyền thoát đi, bọn họ không cố kỵ nữa, hoặc là bởi vì sợ nhiệm vụ thất bại, định buông ra can đảm, cũng không quản chết sống, bắn càn quét chiếc thuyền bọn Mạc Uyên mới vừa đoạt lấy.

Bắn càn quét đột nhiên bùng nổ tập trung từ phía trên vội vàng không kịp chuẩn bị, Phó Chỉ Lan trơ mắt nhìn bên cạnh Băng Diễm rơi xuống mấy đóm lửa, cô sợ những thứ kia là rơi xuống đất nổ tung giảm thanh, cô sợ áo cứu sinh màu vàng trên người Băng Diễm sẽ trở thành mục tiêu, cô la lớn: “Băng Diễm, mau tránh đến bên này. . . . . .”

Lời nói không có la xong, ót cô nhất thời đau xót mất đi tri giác.

Khóe môi Mạc Uyên dâng lên một tia cười lạnh không dễ phát giác, thuận thế ôm Phó Chỉ Lan vào trong ngực, trấn định tự nhiên mà vân vê chiếc nhẫn trên tay trái. Trong nhẫn cất giấu một cơ quan tinh xảo, có thể bí mật mang theo hai loại độc tố. Loại thứ nhất rất sớm cũng đã hạ trong đồ uống Băng Diễm trước, người trúng độc có triệu chứng như say tàu, sẽ cảm thấy buồn nôn, đầu choáng váng, thân thể khó chịu không còn chút sức lực nào nhưng không trí mạng. Loại thứ hai là đủ khiến cho một con voi ngủ mê man mấy ngày, dù là cao thủ như Băng Diễm dính vào một chút cũng tuyệt đối sẽ lập tức ngã xuống.

Quả nhiên, Băng Diễm thấy Phó Chỉ Lan té xỉu, vô cùng khẩn trương, không để ý tới tránh đạn, nhanh chóng chạy tới chỗ anh ta.

Mạc Uyên có thể điều chỉnh vẻ mặt đến ân cần, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm Băng Diễm không giấu được tia sáng khát máu, giống như dã thú xảo trá chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới. Băng Diễm, rõ ràng là nam sinh trẻ trung chỗ nào cũng không sánh nổi anh ta, tại sao có thể làm Phó Chỉ Lan khuynh tâm yêu say đắm? Anh ta không hiểu, anh ya cũng không muốn hiểu, bởi vì anh lập tức có thể làm cho người kia sống không bằng chết, có thể đùa giỡn Phó Chỉ Lan trong lòng bàn tay.