Kỷ xảo tán đả của Phó Chỉ Lan luyện từ thuở nhỏ, chưa bao giờ bỏ qua, tố chất thân thể cao hơn phái nữ bình thường rất nhiều, mười người tám người đàn ông tầm thường vây công, một mình cô cũng có thể ứng phó.
Sau khi hai người ra tay, Phó Chỉ Lan phát hiện võ công của Mạc Uyên hơn đến gần đường Không thủ đạo, sức lực chiêu pháp rất là tinh xảo, kình khí tràn đầy, trực giác của cô không dám xem thường.
Hai bên ngươi tới ta đi chạy giữa sân, chân chính so chiêu cũng không nhiều. Nếu như vẫn như vậy, hiển nhiên không đạt mục đích tới so tài, Phó Chỉ Lan không muốn dây dưa quá lâu, định chủ động xuất kích.
Phó Chỉ Lan tấn công mạnh hết sức mạnh mẽ, hơn nữa cô tin tưởng ánh mắt Băng Diễm, nhận định công phu Mạc Uyên không tệ, sẽ không dễ dàng bị đánh hỏng, cô dùng toàn lực tấn công từng bước từng bước ép sát .
Mạc Uyên mới đầu còn có thể ổn định tiếp chiêu, sau đó tư thế không xuể dần dần rơi vào hạ phong, rốt cuộc lùi lại trước thế công của Phó Chỉ Lan, thu tay nhận thua.
Khách khí khiêm tốn một phen, mọi người đổi đi quần áo luyện công, trở lại ngồi xuống trong phòng ăn của phòng nghỉ ngơi tư nhân.
Bữa cơm này là Dương quán trưởng chủ động đưa ra. Phó Chỉ Lan muốn tìm nhiều cơ hội mời dạy võ học, tự nhiên nể tình, cùng Băng Diễm ở lại ăn cơm.
Bởi vì Phó Chỉ Lan và Mạc Uyên là tài xế, không uống rượu, trong bữa tiệc chỉ có Dương quán trưởng và Băng Diễm nâng ly cạn chén. Giống với bữa tiệc Trung Quốc thông thường, Dương quán trưởng liên tiếp khơi lên đề tài mới mẻ, nói chuyện trời đất, hàn huyên từ võ học tới xã hội thực tế, văn hóa trung ngoại khác biệt, khôi hài hài hước.
Mạc Uyên là nói về kiến thức mới mẻ trong cuộc sống học tập nước ngoài, nói tới tài chính quốc tế tình thế buôn bán cách cục phân tích hợp tình hợp lý, thậm chí đối với truyền thống văn hóa Trung Quốc biết so với tuổi trẻ đồng lứa trời sanh trời nuôi tại trung quốc càng thêm khắc sâu, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú đều biết, có thể nói giỏi văn giỏi võ kiến thức rộng rãi.
Đàn ông có tài hoa, dáng dấp vừa anh tuấn tiêu sái tác phong nhanh nhẹn, lực sát thương với phái nữ cơ hồ không người nào có thể miễn dịch. Một cuộc so đấu, một bữa cơm, thiện cảm của Phó Chỉ Lan với Mạc Uyên bất tri bất giác tăng lên. Mặc dù không thể lập tức biến thành ngưỡng mộ yêu say đắm, nhưng kính nể trong lòng cô với Mạc Uyên đã là không ngăn được.
Sau khi ăn xong, Mạc Uyên chân thành mời Phó Chỉ Lan và Băng Diễm lúc rãnh rỗi có thể đi nhà anh mới mua trong nội thành làm khách, hơn nữa rất tự nhiên báo cho phương thức liên lạc và địa chỉ gia đình.
Phó Chỉ Lan ngay mặt nhớ kỹ những tin tức này, cùng Băng Diễm cáo từ rời khỏi.
Trên đường đi ô-tô về nhà, Băng Diễm không nhịn được nói với Chỉ Lan: "Lan, vừa rồi khi Mạc Uyên so đấu với em cố ý che giấu thực lực."
"Em biết chứ, công phu anh ta rất cao, hơn phân nửa là vì mặt mũi của em, dỗ em vui vẻ mới làm bộ thua." Phó Chỉ Lan thở dài một cái, "Trước đây em còn tưởng rằng bản lĩnh mình tốt cỡ nào, giờ phát hiện người khác đều là cao thủ, mấy chiêu của em thuần túy là nhìn đẹp mắt."
Băng Diễm rầu rỉ nói: "Ý của anh là, Mạc Uyên cố ý ẩn núp nội công cao thâm, Dương quán trưởng cũng chẳng hay biết gì. Lúc em tỷ võ với anh ta, Dương quán trưởng và anh tham thảo chiêu thức hai người, trong lời đánh giá không hề nhắc tới chỗ cao minh trong nội công tâm pháp của Mạc Uyên ."
Phó Chỉ Lan trầm giọng nói: "Ừ, em tin tưởng ánh mắt của anh. Chỉ là Mạc Uyên ẩn dấu thực lực có lẽ có nỗi khổ tâm riêng của anh ta, dù sao thân phận của anh ta nhạy cảm như vậy, nói không chừng thường xuyên có người tính toán tánh mạng của anh ta, anh ta giấu một tay khi gặp phải nguy nan cũng có thêm một con đường sống."
"Anh biết." Băng Diễm cảm thấy cô cũng không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này, vì vậy hỏi chuyện khác, "Dương quán trưởng nói sau này Câu Lạc Bộ có việc sẽ thông báo cho anh...anh có thể tham gia chứ?"
"Dĩ nhiên có thể , có phải thứ sáu có hoạt động không? Anh còn chưa biết lái xe, từ nhà đi gọi taxi là được."
"Thứ sáu em đi công tác còn chưa về, anh nghĩ hay là anh ở nhà trước thôi." Băng Diễm đối với Chủ nhật cũng có tính toán của anh, "Dương quán trưởng nói thứ sáu chỉ là tụ hội mô hình nhỏ bình thường, mọi người cùng nhau ăn bữa ăn tối, nói chuyện trời đất. Anh không quá am hiểu cùng người nói chuyện phiếm, sợ là nhiều lời lộ sơ hở, thân phận bị người hoài nghi. Ở nhà, anh còn có thật nhiều sách cần xem đấy."
"Không sao, tự anh tùy ý thôi. Thật ra thì trong nhà em càng yên tâm hơn một chút, tránh cho anh bị cô nương xinh đẹp khác câu đi, em sẽ thua thiệt lớn." Phó Chỉ Lan trêu chọc một câu, nội tâm thở phào nhẹ nhõm.
Băng Diễm thật biết điều, cư nhiên chủ động tình nguyện ở nhà. Có phải anh đã nhìn thấu tâm tư của cô, không muốn để cho cô nhớ thương Phân tâm, sợ cô ghen loạn tưởng không? Anh yêu cô, anh vì cho cô thời khắc vui vẻ hạnh phúc tình nguyện mình chịu uất ức. Sao cô nhẫn tâm để cho anh vẫn uất ức mình như vậy đây.
Sáng sớm thứ sáu, Phó Chỉ Lan một mình đi ô-tô đến phi trường, Băng Diễm là phụ tá kiêm hộ vệ tư nhân của Phó Chỉ Lan, chánh chủ không đi làm, anh cũng không cần đi công ty điểm mão, đương nhiên ở nhà xem sách.
Tất cả an bài ngay ngắn rõ ràng, cơm trưa mua ngoài thậm chí đều là đặt trước, chỉ cần Băng Diễm mở cửa nhận là được.
Đến buổi tối, Băng Diễm đang định mang món ăn thừa cơm trưa ra đun nóng, chợt nghe có người mở cửa chính nhà trọ.
Băng Diễm vô cùng khẩn trương, nhanh chóng từ phòng bếp đi đến cửa trước, mở mắt mèo nhìn ra ngoài cửa.
Lúc này cửa khóa đã hoàn toàn mở ra, người ngoài cửa cảm thấy đẩy cửa chính không ra, kêu một tiếng: " Chị họ, cửa chính nhà chị sao mở không ra vậy?"
Nghe ra là giọng Cao Nhạc, lúc này Băng Diễm mới buông tay, mở cửa chính ra. Mới vừa rồi anh chận cửa chính hơi chần chờ, là vì lúc này Cao Nhạc ăn mặc hoàn toàn bất đồng với hình tượng Mỹ Thiếu Niên mặc quần ngủ trang điểm lòe loẹt chải lấy bím tóc nhỏ ban đầu.
Hôm nay Cao Nhạc hiếm thấy ăn mặc như bé trai bình thường, mang mũ lưỡi trai thu tóc hơi dài trong mũ, trên người mặc một cái T shirt vẽ đầu lâu dài rộng hoàn mỹ che giấu vóc người gầy của cậu, phía dưới phối hợp một cái quần jean tràn đầy lỗ nông rộng, trên cổ mang dây bạc con thô thô, rất giống thiếu niên bất lương trong phim ảnh xã hội đen.
Cao Nhạc vào cửa, sau lưng là một cô gái quần áo phong cách không khác lắm. Đầu tóc thiếu nữ nhuộm đủ mọi màu sắc, vốn là gương mặt xinh xắn lại trang điểm rất đậm, thoa son môi màu đen, mười ngón tay cũng là màu đen kịt, quần mỏng ngắn nhỏ chặt chẽ bao lấy cặp mông đầy đặn, đồ trang sức khoa trương tùy thân lóng lánh.
Cao Nhạc liếc mắt nhìn Băng Diễm, tức giận hỏi "Chị họ tôi có ở đây không ?"
Băng Diễm đóng kỹ của nhà trọ trả lời: "Lan tiểu thư hôm nay đi công tác, nghe nói sáng sớm ngày mai trở lại."
Em gái nhỏ thấy Băng Diễm lớn như vậy trai đẹp, không tránh được cặp mắt sáng lên, tò mò hỏi thăm: "Cao Nhạc, anh đẹp trai này là ai vậy?"
Cao Nhạc nhìn sang Băng Diễm quần áo và cử chỉ bình thường hơn trước kia rất nhiều, cũng không nghị luận ưu khuyết điểm người khác ngay mặt, lôi kéo em gái đi đến phòng, đóng kín cửa mới giải thích: "Bình Bình, người đàn ông mới vừa rồi kia là đầy tớ chị họ nuôi. Bạn hiểu, bọn họ chính là loại quan hệ. . . . . ."
"A! Thì ra chị họ bạn là nữ vương à? Đáng thương Đại Suất Ca đó, nhìn như thật bình thường, cư nhiên bị chị họ bạn bao nuôi tàn phá." Em gái nhỏ thổn thức không dứt.
Cao Nhạc bất đắc dĩ nói: "Không có biện pháp nào, nghe nói là chị họ bị bạn trai quăng, tâm trạng chị ấy không tốt muốn phát tiết một phen nên tìm người nam này . Lần trước khi mình tới, anh ta đã bị đánh một thân thương, máu tươi đầm đìa phạt quỳ, còn bị chị họ nhốt trong phòng người giúp việc không cho ăn mặc, cuồng bạo lực."
"Trời ạ, chị họ bạn thật là đáng sợ." Trong đầu em gái nhỏ hiện lên hình tượng nữ vương cầm roi da trong tay một bộ quần áo da chân đạp lỏa, nam, ngoài miệng kêu đáng sợ, trong nội tâm lại là sùng bái không thôi.
Hiển nhiên Cao Nhạc không có nhìn ra ý định chân thật em gái nhỏ, phối hợp nói: "Đừng lo lắng, chị họ đối với nữ sinh rất dịu dàng. Chị cũng chưa bao giờ can thiệp chuyện của mình. Bạn coi như nơi này là nhà ban5, một lát đừng làm trở ngại mình voice chat là được rồi."
Em gái nhỏ làm bộ khéo léo gật đầu nói: " Mình sẽ không làm trở ngại ngươi, bằng không mình đi tìm Đại Suất Ca đó nói chuyện phiếm, nói không chừng anh ấy cần mỹ mi dịu dàng như mình trấn an một chút người bị thương đấy."
Cao Nhạc nghiêm túc cảnh cáo nói: "Bình Bình, bạn ngàn vạn lần ** chớ sinh cái ý niệm này. Chị họ ghét nhất người khác đụng đồ chị đã dùng qua, bao gồm đàn ông của cô. Đại Suất Ca đó chỉ có thể xem không thể sờ, nếu không để cho chị họ biết, ngược lại là không có đánh bạn, Đại Suất Ca đó tám phần sẽ có nguy hiểm tánh mạng."
Em gái nhỏ hít một hơi lạnh, gật đầu liên tục, gắt giọng: " Được được, mình không làm loạn đâu. Nhạc Nhạc, nhanh đi làm cơm tối đi, để cho mình nếm thử thủ nghệ cao siêu của bạn. Thỏa mãn khẩu vị của mình, mình sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng bạn nhìn manga, đâu cũng không đi."
Nhìn ra em gái nhỏ bỏ đi hứng thú với người đàn ông khác, trái tim Cao Nhạc vui mừng không hiểu, khẽ mỉm cười dịu dàng nói: " Vậy mới ngoan chứ, bạn ở trong phòng chờ trước, mình làm xong cơm sẽ gọi bạn."
Cao Nhạc xuống bếp chuẩn bị bữa cơm, Băng Diễm nắm lấy cơ hội chủ động giúp một tay.
Trước kia Băng Diễm cũng giúp cắt món ăn, kỹ thuật xắt rau có thể nói hoàn mỹ, Cao Nhạc tự nhiên tình nguyện nhiều trợ thủ mình dùng ít sức. Một nguyện dạy một nguyện học, hai người hợp tác, không nói nhiều nói, nhanh gọn chuẩn bị xong một bàn cơm tối phong phú.
Thức ăn dọn xong, em gái nhỏ thoải mái không nhọc lên bàn ăn, cô dán chặt Cao Nhạc ngồi xuống, hai người khanh khanh ta ta liếc mắt đưa tình, trò chuyện về tin tức giải trí, không coi ai ra gì.
Băng Diễm ngồi trong góc bàn dài, nhanh chóng ăn xong phần cơm canh của mình, không dám nhìn hai người nam nữ thân mật trước mắt. Người thiếu nữ kia là ưa thích Cao Nhạc chứ? Hai người bọn họ là bạn bè trai gái đang lui tới sao? Cao Nhạc dáng dấp đẹp như thế, được con gái theo đuổi là chuyện đương nhiên, anh thuộc về "Kỳ đà cản mũi" đánh nhiễu bọn họ sao?
Nhưng nếu như cái gì cũng không nói, rời khỏi bàn cơm hiển nhiên cũng không quá lễ phép, Băng Diễm thấp thỏm ngồi chờ hai người kia dùng cơm xong, lúc này anh mới chủ động mà nói ra: "Bát đũa tôi rửa cho, hai người đi làm việc đi."
Cao Nhạc tương đối hài lòng với việc Băng Diễm tự giác, kéo em gái nhỏ về phòng khách.
Băng Diễm cũng thật vui mừng có thể tẫn chức tẫn trách hoàn thành công việc, rửa sạch sẽ bát đũa thu dọn phòng bếp bàn ăn xong, hài lòng đi thư phòng, tiếp tục học tập.
Hơn tám giờ tối, chuông điện thoại di động đặt ở bên cạnh Băng Diễm vang lên, vừa nhìn là số điện thoại Phó Chỉ Lan.
"Băng Diễm, sao rồi, trong nhà tất cả đều tốt chứ?" Phó Chỉ Lan ân cần nói, " Anh lại ăn cơm thừa có đúng không? Nói cho anh biết điện thoại mua thức ăn, đừng uất ức mình như vậy, ăn đồ mới mẻ đi."
Băng Diễm nghiêm túc báo cáo: "Buổi tối em họ của em tới, cậu ấy nấu cơm, anh giúp."
" Nó tới? Đứa bé chết tiệt này cũng không nói một tiếng, nó không có khi dễ anh chứ?"
"Sao cậu ấy lại khi dễ anh chứ? Cậu ấy tốt với anh vô cùng, còn kiên nhẫn dạy anh kỷ xảo nấu nướng. Đúng rồi, cậu ấy dẫn theo một người bạn gái, sau khi cơm nước xong bọn họ trở về phòng khách."
Phó Chỉ Lan giật mình nói: "A, không thể nào, loại ngụy nương như em họ cũng có thể cua được bạn gái? Nó còn chưa trưởng thành, chẳng lẽ biết lừa gạt thiếu nữ ngu ngốc lên giường rồi? Băng Diễm, anh xem bọn họ, đừng làm rộn xảy ra chuyện."
Băng Diễm không hiểu nói: "Cái gì gọi là gây ra chuyện gì? Anh thấy cô gái kia đối với Cao Nhạc rất tốt, bọn họ nói chuyện rất vui, phải là bạn bè trai gái thôi. Chẳng lẽ muốn ngăn cản bọn họ ở bên nhau sao? Hay là. . . . . . Cho bọn họ một hộp bao ngừa thai?"
"Ai, em không phải ý này. Thôi, đứa trẻ bây giờ đều rất mở ra, bọn họ thích chơi thế nào thì chơi thế đó thôi." Phó Chỉ Lan thở dài một cái, " Tự anh cẩn thận, thiếu nữ bình thường đối với anh cũng không có sức miễn dịch, bạn gái em họ mang tới không có quấy rầy anh chứ?"