Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Chương 3: Tựa như ảo mộng




Phó Chỉ Lan cõng túi du lịch chạy như điên trong mưa, một bên chạy một bên mắng:“Lão thiên gia ngươi đùa giỡn ta đi? Mỗi lần ta mang ô xuất môn cũng không trời mưa, không có mang ô liền mưa to giống như trêu ta".

Trời tựa hồ nghe được hạ giới nho nhỏ phàm nhân mắng, trừ bỏ thêm mưa to còn phụ sấm chớp.

Phó Chỉ Lan đã sớm thành ướt sũng, tâm tình phiền não, đi ngược lại hướng bãi đỗ xe, chạy vào sâu trong núi.

Bất quá cô coi như là gặp may mắn, ở phía trước phát hiện một cái sơn động thoạt sạch sẽ.

Gió không ngừng thổi, sơn động không thể nghi ngờ là chỗ tốt để tránh, cô hưng phấn mà chạy đi vào, hoàn toàn xem nhẹ biển báo bị nhánh cây che lấp “Này động nguy hiểm chớ tiến vào”.

“A, như thế nào trong động còn có lưới sắt?” Phó Chỉ Lan bắt tay hướng bên trong sờ soạng.

Đầu năm nay dân cư đông đúc tự nhiên hoàn cảnh ngày càng chuyển biến xấu, thủ đô vùng ngoại thành ngọn núi đa số cây cối là không đủ cao lớn tươi tốt, ngay cả sóc đều hiếm thấy, ngẫu nhiên chỉ thấy động vật hoang dã như hồ báo sài lang tất cả chúng gặp người đều là e sợ, tránh không kịp,huống chi là xuất hiện. Phó Chỉ Lan điều tra huyệt động, chủ yếu là đề phòng có người xấu không, vạn nhất có sắc lang ở trong động ấn nấp, cô là phụ nữ độc thân chỉ sợ sẽ gặp phiền toái, đương nhiên ngươi gặp phiền toái có lẽ là sắc lang.

Đèn pin sáng rực, cô vội vàng tìm một vòng, trừ bỏ phát hiện lưới sắc đã rỉ sét theo thời gian, cùng với bức bích hoạ mờ ảo trên tường, thì không phát hiện cái gì mới mẻ.

Phó Chỉ Lan xoay đầu, thân hình mạnh mẽ bay qua lưới sắt, phía sau lưới sắt có mấy khối đá lớn tạo hình kỳ lạ vừa vặn có thể che theo khuất bên trong cái động. Nàng cầm đèn pin chuyển quá tảng đá lớn, thế này mới phát hiện phía sau động là không gian so với cô tưởng tượng lớn hơn một ít, giống nhau là để che phủ một gian mật thất. Ở “Khung đỉnh” Dưới,“Mật thất” Chính giữa có một cái ao hình tròn đã khô cạn.

Phó Chỉ Lan cố nhìn kỹ hơn, đã đem đèn pin đặt ở trên, tìm một khối đá san bằng khô ráo đem ba lô trên người dỡ xuống. Cô đối chính mình luôn rất tự tin, xác nhận quanh mình không có người, không trì hoãn nữa, đem áo khoác hết thảy cởi ra, đặt trên tảng đá.

Đầu mùa hạ, trời mưa cũng không cảm thấy lạnh lắm. Phó Chỉ Lan không thích cảm giác ướt sũng, mở ba lô, lấy khăn mặt lau khô người, tiếp theo theo bên trong lấy ra đồ ăn đã chuẩn bị cho việc dã ngoại, ở dưới đất trải thảm thật tốt, ngồi ở mặt trên lấy đồ thừa đồ ăn vặt, đồ uống còn thừa bày ra quanh mình.

Bao lớn bao nhỏ đồ ăn không tốt cho sức khỏe, mang bên ngoài năm sáu chai bia.

Bên ngoài gió không biết khi nào mới có thể ngừng, có lẽ là quanh mình bị ảnh hưởng bởi âm trầm, hoặc là cô vốn tâm tình kỳ thật cũng không tốt, tóm lại cô quyết định phóng túng một phen, ngay tại trong động ngủ lại, ăn xong rồi rời đi.

Ở cô mở ra chai bia thứ nhất thời, di động vang lên tiếng chuông.

Cô xem xem dãy số, là số kia quen thuộc, cũng không hiển thị tên họ người gọi tới, cùng người gọi xa lạ giống hệt nhau.

Cô cười lạnh cắt đứt, cũng không tiếp nghe, ngửa đầu đem bia uống.

Di động lại vang lên tin nhắn.

Cô biết nhất định là hắn gửi tới, màn hình hiển thị tin nhắn đầu tiên nói: Lan Lan, trước tiên chúc ngươi sinh nhật vui vẻ......

Thật là có đủ dối trá, cô thầm mắng, dùng bạo lực tìm tòi túi khoai chiên trong ba lô, bóc 1 nắm lớn bỏ vào miệng. Thực thống khoái a, cô thật sự rất ngốc, vì muốn giảm cân mà kiên trì gần ba năm không chạm đồ ăn vặt mà cô yêu thích(thật thương tỷ ấy mà).

Kỳ thật cho dù cô gầy chỉ còn lại có xương thì cũng vô dụng thôi? cô cao 1m78, chân tay thì dài, dù nuôi tóc dài cũng không thể đẹp theo yêu cầu của hắn.

Từng có bạn bè nói đùa, cô, Phó Chỉ Lan, cũng chính là tên nghe qua giống nữ nhân. Hơn nữa bởi vì mới trước đây không hiểu chuyện bị người lừa gạt, gia nhập đội bơi lội, quanh năm suốt tháng rèn luyện so với bình thường nữ nhân không có thon dài tứ chi, cánh tay cùng trên đùi ẩn hiện hoàn mỹ cơ bắp đường cong.

Như vậy dáng người, cho dù cô cột tóc đuôi ngựa, nhìn từ phía sau, cũng không hề nghi ngờ bị trở thành nam nhân. Nhìn phía trước mặt, không trang điểm đẹp, không rõ chân tướng chắc sẽ có nhiều người nghĩ rằng nàng là tuấn mĩ thiếu niên, hóa trang mặc váy mười lần thì có chín lần bị hoài nghi là gay, tâm lý có vấn đề,bị mọi người nghị luận.

Phó Chỉ Lan trừ bỏ một vài trường hợp ở bên ngoài, bình thường chỉ mặc quần áo rộng thùng thình, rất ít hoá trang, bị cho là nam nhân,thì cho là nam nhân đi,cô không muốn quan cần.

Thẳng đến có một ngày,xuất hiện một người tên là Đỗ Thuần.

Hắn cùng với cô sinh cùng ngày tháng, hắn so với cô lớn hơn ba tuổi, hắn so với cô cao mười cm. Hắn cường tráng khôi ngô, toàn thân cao thấp tản ra thành thục nam tử sức quyến rũ. Hắn là tiến sĩ về từ nước ngoài, cô là thạc sĩ đại học danh tiếng, hắn gia cảnh ưu việt áo cơm không lo, cha mẹ cô cũng không kém. Vô luận tướng mạo bối cảnh, bọn họ hai người đều là như vậy xứng. Cô đứng ở bên cạnh hắn, lần đầu tiên có chim nhỏ nép vào người.

Cô bắt đầu tin tưởng nhất kiến chung tình, cô từng nghĩ đến hắn chính là mục tiêu bạch mã vương tử của mình.

Cô vì hắn không ngừng thay đổi, hướng về bộ dáng mà hắn thích.

Hắn thích phụ nữ đẹp, cô định ra kế hoạch ăn kiên, không chạm vào đồ ăn à cô yêu nhất(bánh nack đấy).

Hắn thích làn da trắng nõn mềm mại, cô mỗi ngày đúng giờ đi trung tâm bảo dưỡng, buông tha yêu thích nhất của cô là bơi lội, học ôn nhu uyển chuyển hàm súc ngượng ngùng, che giấu bản tính hào sảng của mình.

Hắn rất là lãng mạn, trong quá trình kết giao, hắn hết sức ôn nhu săn sóc.

Bọn họ cùng nhau vượt qua hai mùa sinh nhật, cô cũng đem chính mình quý giá nhất hết thảy đều cho hắn(ôi đừng như ta nghĩ nha,không được tỷ ơi).

Nhưng mà ở sinh nhật thứ 3, hắn lại nói với cô, chia tay đi.

“Vì sao?” Cô lái xe hơn trăm km, đuổi tới trước mặt hắn, đau lòng hỏi.

“ Đã ba năm, em không mệt mỏi, anh cũng sẽ chán ghét.” Hắn nói như giỡn bình thường, bình tĩnh nói với cô, hoàn toàn đã không còn sự dịu dàng ngày xưa.

“Chán ghét?” Cô nghi hoặc khó hiểu.

Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, kiên nhẫn giải thích nói:“Lan Lan, anh lúc đầu nghĩ em bộ dạng không giống phụ nữ bình thường cũng không sao cả, hơn nữa em vì đạt tới của thẩm mỹ anh mà vẫn không ngừng cố gắng, điều này làm cho anh thực cảm động. Bất quá em không phải là chim nhỏ nép vào người mà là nữ cường nhân, em có biết hay không? Ở chung lâu hết thảy ngụy trang đều đã mất đi hiệu lực, em ngụy trang thống khổ như vậy, lương tam anh lại cắn dứt. Em hiện tại đã hiểu rõ rồi chứ, anh không thiếu tiền, không thiếu thân phận địa vị, em gây cho anh kích thích mới mẻ đã muốn tiêu tan. Anh tuổi không nhỏ, nên lo lắng lập gia đình, hiện tại cần là một người nguyện ý đứng sau lưng anh, giúp chồng dạy con làm bà chủ.”

“Cha mẹ cho anh trai anh kế thừa, anh hoàn toàn có thể không cần đi làm, ở lại trong nhà. Chỉ cần em đưa ra yêu cầu, anh đều thực hiên, thẳng đến thỏa mãn tiêu chuẩn của em. Như vậy cũng không có thể sao?”

“Lan Lan, em vẫn là không hiểu. Em rất mạnh mẽ, độc lập thông minh có cá tính, bền gan vững chí, đôi khi so với đàn ông còn mạnh mẽ hơn, sự tình gì giao cho em, anh hoàn toàn yên tâm. Rất nhiều thời điểm anh đem em trở thành anh em, hợp tác tốt, căn bản tìm không thấy nam nữ luyến ái cảm giác......”

Cô đánh gãy lời hắn nói, không cần hắn nhiều lời, chỉ cần ánh mắt biểu tình của hắn đã muốn tiết lộ hắn cố ý giấu diếm bí mật. Hai năm nhiều, hắn hiểu biết cô, cô cũng hiểu biết hắn. Cô run giọng hỏi:“A thuần, nói cho em biết cô ấy là ai, cô ấy so với em tốt đẹp hơn sao?”

Hắn cười khổ, tình trường lão luyện đã làm cho hắn có nhiều kinh nghiệm, vẫn tiếp tục duy trì thân sĩ tư thái, trấn định nói:“Rốt cục em cũng hỏi trước. Em đã muốn nghe, anh hiện tại liền nói. Cô ấy chính là Miêu Linh Linh, em cũng gặp qua, là trợ lý mới của anh. Cô ấy mọi thứ không bằng em, sự tình gì không có anh đều làm không xong, hoàn toàn là như thế, cô ấy làm cho anh phá lệ cảm thấy thỏa mãn. Anh tin tưởng, không có anh, em vẫn là một người sống tốt. Nhưng cô ấy không có anh, thực sống không nổi.”

“Tuổi trẻ xinh đẹp, ngực lớn,phụ nữ ngốc nghếch?” Nàng châm chọc một câu,“Nguyên lai anh lại thích làm bảo mẫu đến như vậy?.”

“Lan Lan, không cần cực đoan như vậy. Con người qua từng thời gian cũng sẽ thay đổi huống chi là tình cảm của con người, nói anh hoa tâm cũng tốt, nói anh có mới nới cũ cũng tốt, anh thề rằng anh từng thật lòng yêu em. Em là con người đặc biệt, là anh không xứng với em.” Hắn ôn nhu nói xong không thua gì lời ngon tiếng ngọt.

Cô thất hồn lạc phách xoay người, lười lại tiếp tục trầm mê trong lời nói của hắn.

Hắn nói đúng, sai là nàng, rất ngốc.

Hắn là tình thánh, là vạn nhân mê, là ao ước của các cô gái xinh đẹp về bạch mã vương tử.

Cô hẳn là nên cảm kích hắn từng nắm qua tay cô.

Cô hẳn là hiểu được có chừng có mực, không cần ước mơ xa vời.

Cô bất quá là của trò chơi hắn, bụi hoa ở giữa không nghĩ dính vào phiến lá cây, cô còn tưởng rằng chính mình là kiều diễm loá mắt hoa hồng, có thể vĩnh viễn ở lại hắn trong lòng sao?

Mọi người đều là người trưởng thành, không cần phải nhiều lời?

Cô cũng không quay đầu lại, lái xe rời đi, thuận tiện mua túi du lịch cùng một đống lớn đồ ăn vặt đồ uống. Cô nghĩ dừng lại xe, ở ngoài thành tìm một chỗ hoang sơn cắm trại, đi một mình giải sầu, sẽ quên mất hết thảy.

Nhưng đi giải sầu cũng không thuận lợi, cố tình gặp mưa to tầm tã.

Cô tùy hứng quan bắt đầu mở bia, ngưỡng mặt nằm xuống, mở ra chai bia thứ hai.

Nghe tiếng mưa rơi, mượn rượu giải sầu.

Có lẽ say, có thể sẽ quên hắn đi? Tỉnh lại trời liền tạnh mưa, cô trở lại, đi tìm chân mệnh thiên tử của mình.

Nhưng vì sao trong lòng đau như vậy?

Theo cuối cùng chai bia bị vứt trên mặt đất, cô mắt say lờ đờ mông lung đã muốn quên chính mình ở địa phương nào.

Hình như là chỗ cô đụt mưa trong sơn động có cái gì đó không giống.

Vì sao trên đỉnh lại hiện ra hoa văn màu đồ án? Vì sao ao hình tròn vốn khô héo, trong ao lại toát ra nước?

Là cô say đi? Là cô nằm mơ đi?

Trong ao dần dần xuất hiện một cái hình dáng hình vuông.

Cô nhu nhu ánh mắt, tay chân cùng sử dụng lắc lắc lắc lắc hướng về cái ao đi qua.

Bùm một tiếng, thân thể của cô ngã ở hoàn toàn vào trong ao nước ao.

Nước lạnh chạm vào người, thật rõ ràng.

Nước ao cũng không sâu, nàng nửa quỳ, sờ soạng hình dáng hình vuông. Rõ ràng là cảm giác thật, lại nhìn không rõ ràng sự vật, nước trong ao hình vuông hiện ra với nhiều màu sắc, như là ẩn dấu ánh sáng ngọc châu báu từ bên trong phát ra phía ngoài sáng lên, chói loá cả mắt.

Cũng không biết qua bao lâu, giống như có ma thuật, sắc thái biến ảo bao vây địa phương bắt đầu dần dần biến mất, từ từ lộ ra hình một người.

Một cặp đùi thon dài hữu lực, hai chân bị xích, eo nhỏ, lưng ngực rắn chắc, bả vai rộng lớn, cơ bắp cân xứng với đường cong duyên dáng của cánh tay, cùng hé ra khuôn mặt tuấn tú không thua kém gì các minh tinh điện ảnh. Hắn làn da nâu, da thịt đầy các vết thương loang lổ máu tươi chảy xuống, hắn tay trái cổ tay còn bị còng một đoạn xích.

Người nam nhân tuấn mĩ tóc dài, lõa thể vừa xuất hiện này là ai?

Rất kỳ quái, giấc mơ này thật kỳ quái.

Phó Chỉ Lan càng mơ hồ, dưới chân mềm nhũn, cả người hoàn toàn gục trên người nam nhân tuấn mĩ.