Hắn Đến Từ Ngoài Hành Tinh

Chương 7




“Được rồi, tôi biết cậu muốn gì rồi!” Trương Hiểu Ba đột nhiên lớn tiếng kêu. Thế là, Âu Dương Tấn dùng một loại ánh mắt qua kính hiển vi soi hồng cầu nhìn cậu.

“Cậu trước hết buông tôi ra đã, tôi nhanh chóng sẽ cho cậu.” Trong lòng Trương Hiểu Ba nghĩ cách, bày ra một vẻ tươi cười dỗ dành Âu Dương Tấn.

Ánh mắt Âu Dương Tấn rõ ràng không hề tin tưởng, thế nhưng dưới nụ cười cứng ngắc khăng khăng của Trương Hiểu Ba, cuối cùng cũng chậm rãi buông tay.

“Vậy, cậu trước hết nhắm mắt lại.” Trương Hiểu Ba lùi ra sau một bước, cách Âu Dương Tấn xa một chút.

“Vì sao?” Âu Dương Tấn không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu.

“Vì… Vì nhắm mắt rồi mới có hiệu quả bất ngờ nha!” Trương Hiểu Ba qua loa lấy một lý do có lệ với y.

Ánh mắt Âu Dương Tấn rất quái lạ, hơn nữa nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.

“Được rồi. Bây giờ ngoan ngoãn đứng ở đây không được nhúc nhích, có nghe thấy không? Cậu không được chuyển động đâu đấy.” Trương Hiểu Ba vừa nói, vừa vươn tay huơ huơ trước mắt Âu Dương Tấn, kiểm tra y có thật là đã nhắm mắt rồi hay chưa.

Âu Dương Tấn cư nhiên thật sự không nhúc nhích, cũng không có mở mắt.

Thực tốt rồi… Trương Hiểu Ba thở sâu một hơi. Trời biết tên này lại lên cơn thần kinh gì, cuối cùng cũng tạm thời lừa được y, tim vẫn còn đập rộn dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi trên trán, bờ vai cũng thả lỏng mà hạ xuống.

“Trương Hiểu Ba?”Trong phòng vệ sinh, giọng nói kìm nén tức giận của Âu Dương Tấn mang theo hiệu quả khủng bố mạnh mẽ.

“A a a?”

Trưởng Hiểu Ba run rẩy, mồ hôi lại một lần nữa chảy xuống. À, đúng rồi, tên kia còn đang chờ mình mang cục cưng gấu đến cho y.

“Cậu đừng nhúc nhích!” Trương Hiểu Ba kêu lớn, bàn tay vốn định giơ lên của Âu Dương Tấn ngập ngừng một chút, lại hạ xuống.

“Cậu không được nhúc nhích a, cũng không được mở mắt, chờ tôi nói được rồi, cậu mới được làm, biết chưa?”

Dặn dò xong vài câu, Trương Hiểu Ba từng bước từng bước nhẹ nhàng lùi ra sau, mở cửa sau lưng, sau đó lủi ra, lại chậm rãi… chậm rãi… chuẩn bị chạy trốn.

Trương Hiểu Ba vừa lùi vừa nghĩ bước tiếp theo là lên xe buýt ngoài cửa, hay là đi tàu điện ngầm… Nhưng cón chưa lùi xa khỏi phòng vệ sinh được 1 mét, đằng sau đột nhiên có người vỗ cậu một cái, dọa cậu thiếu chút nữa hét lên.

Quay mạnh đầu, Trương Hiểu Ba há hốc miệng nói không nên lời. Đứng ở trước mắt cậu là chị Tiểu Mễ cười tủm tỉm, còn có… khụ khụ… chị Sủng cười gian…

Chuông báo trong đầu Trương Hiểu Ba lập tức reo vang. Có người phụ nữ này xuất hiện, hôm nay nhất định sẽ xui xẻo không có gì để nghi ngờ. Đây là điều anh trai đã trăm ngàn lần dặn dò cậu. A di đà Phật, a di đà Phật…

Trương Hiểu Ba dùng ánh mắt cầu cứu nhìn chị Tiểu Mễ. Bạch Tiểu Mễ ôn nhu cười một cái, đột nhiên vươn tay kín đáo đưa cho cậu một thứ đồ, Trương Hiểu Ba theo phản ứng nhận lấy, vẫn còn chưa nhìn rõ là cái gì, chị Sủng khắp người đều tỏa ra hơi thở tà ác liền vươn đôi tay ác ma của cô ra, xoay cậu về một phía, sau đó đột nhiên đẩy về trước…

Thế là, bạn học Trương Hiểu Ba trơ mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Âu Dương Tấn càng ngày càng lớn, cuối cùng đạt đến mức đặc tả… Hơn nữa cậu nghe thấy cánh cửa phòng vệ sinh sau lưng ‘rầm’ một tiếng, hung hăng đóng lại.

Tí tách, tí tách….

Có ống nước đang rỉ nước….

Trương Hiểu Ba không cách nào dùng từ ngữ hình dung tâm tình phiền muộn tới cực điểm của cậu lúc này, chị Sủng đẩy mạnh cậu về phía Âu Dương Tấn, mà Âu Dương Tấn đang nhắm mắt hoàn toàn không biết Trương Hiểu Ba lúc này đang dùng tốc độ cực nhanh nhào về phía y.

Nên, kết quả của màn hài kịch này là, đồng chí Trương Hiểu Ba tấn công theo phương thức gấu chó, thành công nhào ngã Âu Dương tổng tài thân cao mét tám xuống nền đất phòng vệ sinh. Mà lúc hai người song song ngã xuống đất, răng với răng hung hăng đập vào nhau, độ ẩm trong nhà vệ sinh rất cao, răng va chạm tạo ra tiếng ‘cộp’, vang vọng rõ ràng…

Trương Hiểu Ba đau đến rơi nước mắt, có điều rất nhanh, cậu chỉ có thể dùng hai mắt phiếm lệ ngạc nhiên nhìn Âu Dương Tấn dưới thân mình.

Khóe môi Âu Dương tổng tài… chảy máu rồi…

Mà Âu Dương Tấn vì sự cố bất ngờ này mà mở mắt ra, cảnh tượng nhìn thấy là khung cảnh này: Khuôn mặt búp bê ngốc nghếch của Trương Hiểu Ba phóng đại trước mắt mình, trong mắt còn đầy nước, đang có xu hướng không ngừng chảy xuống người mình…

“Trương Hiểu Ba…”

“Ô…” Trương Hiểu Ba méo mồm, ủy khuất không gì sánh được nhìn y: “Cậu phải tin tôi, tôi thực sự thực sự không cố ý. Cậu nghìn vạn lần không được tức giận. Tất cả cái này đều…”

“Cậu cầm dầu bôi trơn làm cái gì?”

“A?”

Trương Hiểu Ba lập tức ngẩn ra, quay đầu nhìn, cánh tay phải bắt đầu kịch liệt run rẩy. Hóa ra, thứ tay phải cậu nắm chặt, thứ lúc nãy chị Tiểu Mễ âm thầm đưa cho cậu, lúc này mới nhìn rõ, là một lọ dầu bôi trơn màu hồng phấn vô cùng đáng yêu, phía trên còn có hình cục cưng gấu mỉm cười…

“Aaaaaaaaa ~~~~”

Giây tiếp theo, Trương Hiểu Ba bắt đầu thét lên, tay phải giật giật như gặp điện, lọ dầu bôi trơn kia bị ném như ném con gián vào bồn cầu bên cạnh.

‘Bụp’ một tiếng, xao động nước trong bồn cầu, bắn lên mặt Âu Dương Tấn vẫn đang nằm trên mặt đất…

Trong đầu Trương Tiểu Ba một mảnh trắng xóa. Lần này cậu chết chắc rồi!

Trương Hiểu Ba không muốn nhớ lại lúc Âu Dương Tấn cùng cậu ra khỏi trung tâm thể hình, khuôn mặt người này đen như đáy nồi, càng không muốn ngờ đến, chị Tiểu Mễ cùng chị Sủng sao có thể khóe léo như vậy ở trước cửa ‘hãm hại’ cậu, sau đó lại không chút suy nghĩ biến mất không thấy bóng. Kết quả mặc cho cậu giải thích thế nào, Âu Dương Tấn căn bản đều không tin.

Đây lẽ nào thât sự là cậu quá xui xẻo sao? Nhưng nhìn chị Tiểu Mễ thuần khiết như vậy, thiện lương như vậy, sao sao lại đưa cậu một lọ dầu bôi trơn chứ?

Trương Hiểu Ba vừa nghĩ tới đây liền đầu đầy hắc tuyền… Nhất định là chị Sủng tính kế cậu! Ai, quả nhiên đụng phải chị Sủng liền căn bản không có sống tốt a~~~

Cậu lúc thở dài, lúc lắc đầu như vậy, Âu Dương Tấn lạnh lùng nó: “Tôi lát nữa tìm cậu tính sổ, cậu vẫn nên trước tiên hệ thống hệ thống lại từ ngữ đi!”

Trương Hiểu Ba phiền muộn tới cực điểm, không sai, cậu lúc này ngồi trên chiếc xe BMWs của Âu Dương Tấn. Chị Tiểu Mễ cùng chị Sủng vứt bỏ cậu chạy đi vô tung vô ảnh, Âu Dương Tấn liền nắm cổ áo cậu ném vào chiếc xe này.

Nhưng rốt cuộc là logic gì? Được rồi, coi như là lỗi của cậu, không nên ném lọ dầu bôi trơn vào bồn cầu, làm Âu phục trên vạn tệ của Âu Dương Tấn bị ướt, tổn hại thể diện tổng tài của y, những cũng không có đạo lý muốn cậu theo Âu Dương Tấn về nhà thay đồ đi?

Trương Hiểu Ba lại nghĩ lung ta lung tung, Âu Dương Tấn chỉ cần hỏi một câu: “Cậu muốn bồi thường tôi một bộ Âu phục?” Cậu chỉ có thể lập tức mang theo bộ mặt chân chó, cười tươi nhanh chóng lắc đầu, tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám…

Xe chầm chậm chạy, bắt đầu tiến vào trung tâm thành phố, trong tình trạng ùn tắc nghiêm trọng, xe cộ đi như rùa bò. Trương Hiểu Ba ngồi trong xe không dám thở mạnh, ngoan ngoãn nhìn đuôi xe của chiếc xe phía trước.

Tâm trạng Âu Dương Tấn rất không tốt, đương nhiên cũng sẽ không để ý cậu. Hai người cứ tẻ nhạt như vậy ngồi trong xe.

Đã là tối, đèn đường hai bên đều bật sáng, những toà nhà hoa lệ cũng đèn đuốc sáng trưng. Mắt Trương Hiểu Ba không tự giác rơi xuống toà nhà cao tầng bên đường, nhìn đến vui vẻ. Đột nhiên, một tòa nhà chọc trời cấu trúc đặc biệt lọt vào tầm mắt, trên đoạn đường vàng hoa lệ này lộ vẻ vô cùng bắt mắt.

“Oa! Đó là tòa nhà Pisto đi! Thực xa hoa a!” Trương Hiểu Ba trong vô thức hưng phấn kêu lên.

Một tiếng kêu này của cậu, làm lực chú ý vốn đang chìm đắm trong phẫn nộ của Âu Dương Tấn bị thu hút. Âu Dương Tấn đẩy đẩy kính mắt, liếc sang bên một cái. Là tòa nhà kia sao?

Trên nóc tòa nhà nhấp nháy dòng chữ Pisto bằng đèn nê-ông, Âu Dương Tấn nhanh chóng lục tìm trong đầu, hình như trong một bài báo nghiệp vụ gần đây có nhắc đến chỗ điền sản này, nhưng y lại không quá chú ý. Sao? Tòa nhà này có cái gì đặc biệt sao?

Trên thực tế, tòa nhà Pisto là khu chung cư theo kiểu khách sạn sang trọng hoa lệ nằm giữa trung tâm thành phố. Trong thời đại tấc đất tấc vàng như hiện nay, để mua một căn nhà ở đây, không ít người có tiền không tiếc tiêu hơn ngàn vạn tệ đặt mua một căn chung cư như thế, không vì cái gì khác, chỉ là vị trí thuận lợi hiếm có này.

Tuy liền kề Pisto vẫn còn mấy khu chung cư cao cấp tráng lệ không tồi, nhưng vì đằng sau tòa nhà này là quảng trường Lâm Hải, cuối quảng trưởng vừa hay là góc rẽ cạnh biển. Từ khu chung cư này có thể từ cửa sổ nhìn ra biển xa, lại còn nằm ở trung tâm thành phố, khó trách lại hấp dẫn như vậy.

Âu Dương Tấn bình thường không để ý mấy cái này, nhìn Trương Hiểu Ba vui vẻ như vậy, cho rằng tên ngốc này lại đang nghĩ mấy thứ linh tinh, liền thuận miệng nói một câu: “Tòa nhà này làm sao? Tôi chả thấy có gì tốt cả.”

Trương Hiểu Ba vừa nghe y nói vậy, lửa giận liền bùng lên: “Này! Cậu sao có thể nói vậy a! Đằng sau Pisto là biển đó! Ở trong căn nhà như vậy, cửa sổ sát nền, nhìn ra biển lớn, hạnh phúc biết bao a!”

“Hư ~” Âu Dương Tấn lãnh đạm hừ một tiếng. Rất hạnh phúc sao? Vậy mua một căn biệt thự tư nhân ngoài biển không phải càng hạnh phúc sao? Quả nhiên là tên ngốc không biết gì….

“Cậu đứng có tỏ vẻ khinh thường như vậy. Tòa nhà này nằm ở trung tâm thành phố a, đoạn đường hoàng kim, đi đâu cũng tiện, không cần ngồi xe một hai tiếng đồng hồ, còn có thể nhìn thấy biến… Đây là nơi ở mơ ước của biết bao người đó!”

Âu Dương Tấn hoàn toàn lười nghe cậu ở đó lải nhà lải nhải, nhưng Trương Hiểu Ba còn chưa hưng phấn xong: “Một căn nhà như thế, căn bản là bảy tám nghìn vạn đi! Ai…. Tôi cả đời này cũng không có phúc khí đó. Có điều nếu Pisto là khách sạn năm sao, dù tôi có nhịn đói cả tháng cũng muốn vào đó ngủ một tối.”

“Cậu phiền phức đủ chưa vậy? Tôi nghe cậu ầm ĩ đủ phiền rồi.” Âu Dương Tấn không quên hất bát nước lạnh cho cậu.

Trương Hiểu Ba tức giận trừng y một cái, không đứng đắn ườn ra trong chỗ ngồi. Xe phía trước bớt đi một chút, tốc độ xe cũng dần nhanh thêm một chút.

“Chỉ là nói mà thôi… Tôi cũng biết là suy nghĩ lung tung, nhưng mơ mộng một chút là đã rất thỏa mãn a.” Trương Hiểu Ba làu bàu, từ trong túi quần móc ra một thứ giống thẻ kẹp sách, “Cậu xem, đây là bùa chú tôi vừa mới nghiên cứu ra. Nếu tôi tối nay đặt nó dưới gối đầu, không chừng sẽ mơ thấy tôi ở trong Pisto… Giường lớn kingsize, bên cạnh còn có người tìm trong mộng…”

Hai mắt Trương Hiểu Ba bừng sáng, say sưa trong mộng đẹp của mình, Âu Dương Tấn thực vất vả lôi lại lực chú ý của cậu nói, “Giường kingsize? Còn có người tình trong mộng của cậu?”

“Ừm!” Trương Hiểu Ba mạnh mẽ gật đầu.

“Người tình trong mộng của cậu là ai?” Âu Dương Tấn không lộ thanh sắc hỏi.

Trương Hiểu Ba hoàn toàn không ý thức được nguy cơ, còn ngốc nghếch cầm lá bùa kia, chân thành nói: “Đương nhiên là người đẹp trai nhất lợi hại nhất ôn nhu nhất rồi!”

“Rốt cuộc là ai?”

“Giáo chủ Minh Giáo! Trương Vô Kỵ!”

“…..”

Trong xe im ắng ba giây, Âu Dương Tấn mặt không biểu tình cầm lá bùa trong tay Trương Hiểu Ba, mở cửa sổ ném ra ngoài.

“Ê! Hỗn đản nhà cậu! Sạo lại ném bùa của tôi! Pisto của tôi! Giường lớn của tôi! Minh Giáo của tôi!”

“Cậu câm miệng vào cho tôi!”

Mẹ nó! Âu Dương Tấn sao lại dữ dằn như vậy a? Trương Hiểu Ba kinh ngạc nhìn người đàn ông sắc mặt âm trầm bên cạnh, nhất thời đột nhiên cảm thấy rất hối hận, mình sao lại thích loại người này cơ chứ? Người đẹp ôn nhu trên đường đầy một đống, cậu rốt cuộc là có dây thần kinh nào có vấn đề a!

Trên thực tế, Trương Hiểu Ba thực sự ý thức được mình thích Âu Dương Tấn là vào cuối kỳ năm hai đại học. Lúc đó hai người ở cùng một phòng ký túc xá, có thể nói là ngày ngày cùng một chỗ, căn bản đều cảm thấy khuôn mặt người kia thực đáng ghét, nhìn cũng thấy phiền chán. Nhưng một lần vô ý, vì Âu Dương Tấn gọi điện thoại không để ý đến mình, cậu giương nanh múa vuốt nhào qua, một chân không vững, vừa hay rơi vào lòng người kia.

Cơ thể rắn chắc mà ấm áp, làn da nóng rực chạm vào trán mình, hơi thở gấp gáp xen kẽ của hai người…    

Trương Hiểu Ba cho đến lúc này có nhớ rõ cảm giác lúc đó của mình, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hơi thở quen thuộc từ người Âu Dương Tấn tỏa ra làm cậu mạc danh kỳ diệu hoảng loạn không thôi. Khứu giác, xúc giác, hung hăng kích thích vỏ não cậu, cho đến khi người kia đẩy cậu ra, cậu vẫn còn đang mặt đỏ bừng cảm nhận cảm giác ‘điện giật’ vừa rồi.

Rõ ràng là một người bạn thân trong ký túc xá, ngủ cùng một phòng, ngay cả tắm cũng cùng đi, nhưng cậu rốt cuộc là làm sao vậy, cư nhiên lại có cảm giác tim đập loạn nhịp với một người đàn ông? Hơn nữa cảm giác tim đập loạn nhịp này cư nhiên còn mạnh mẽ hơn khi nhìn mỹ nữ nào khác. Vẻn vẹn chỉ còn lại thưởng thức cùng ngợi ca, hoàn toàn không còn dục vọng mê đắm lúc trước…

Dừng dừng dừng! STOP!

Lẽ nào nói, cậu cũng giống Tiếu Nhan, cũng biến thành một tên đồng tính luyến ái?

…..

Mở sách, làm trắc nghiệm tâm lý; lên mạng, làm trắc nghiệm tâm lý; ngay cả bài ma thuật đoán mệnh cũng làm đủ công phu, Trương Hiểu Ba bi thảm nằm hình chữ ‘đại’ trên giường ký túc xá, trên mặt đặt quyển ‘sách quý’ “Trắc nghiệm bạn có phải đồng tính hay không”, kêu trời kêu đất: “Con mẹ nó vì sao mọi tình huống đều phù hợp với đại gia ta!”

Kết quả cuối cùng là, tâm hồn yếu đuối của bạn học Trương Hiểu Ba cuối cùng bị sách trắc nghiệm tâm lý đánh bại. Cậu ủ rũ công nhận, ai bảo cậu nhìn thấy Âu Dương Tấn liền kìm lòng không nổi, cam tâm tình nguyện biến thành đồng tình luyến ái mà mình ghét nhất…

Đây có lẽ là tự làm bậy không thể sống đi?

Trương Hiểu Ba bi quan ngồi trong ký túc xá, trừng mắt nhìn trần nhà trắng. Máy tính bên cạnh lạch cạch, Âu Dương Tấn căn bản ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nhìn cậu lấy một cái.

Cuối cùng bắt đầu đối mặt với sự thực, Trương Hiểu Ba càng phiền muộn. Quan hệ giữa cậu và Âu Dương Tấn căn bản không hề ‘thân thiết’, toàn là cậu đơn phương coi người ta là anh em của mình, trong lòng người ta hoàn toàn không nghĩ như vậy đi?

Không thể phủ nhân, cậu để ý Âu Dương Tấn tuyệt đối nhiều hơn tên đó để ý cậu, hơn nữa còn nhiều hơn nhiều, cũng không để ý người kia ngày ngày đều một bộ mặt người chết đối với mình, quái thanh quái khí châm chọc khiêu khích, thi thoảng còn máu lạnh vô tính mà tàn hại áp bức cậu, càng đừng nói đến cái gì mà bỏ đá xuống giếng, khoanh tay đứng nhìn.

Tóm lại, trong đầu Trương Hiểu Ba, Âu Dương Tấn trên cơ bản là thứ phiền phức mà không có chuyện sẽ không tìm y. Đụng phải đại ôn thần này, Trương Hiểu Ba cậu chỉ đành đã xui xẻo lại càng xui xẻo hơn. Càng tồi tệ hơn là, cậu cư nhiên còn yêu đại ôn thần nay, nên cuối cùng bị nữ sinh thích Âu Dương Tấn tính kế, đánh mất bằng tốt nghiệp, cũng coi như bị báo ứng đi?

Trương Hiểu Ba ngồi trên xe miên man bất định, lúc lắc đầu, lúc cười khổ, lúc nhíu mày, lúc thở dài. Âu Dương Tấn ngồi bên cạnh thấy khó hiểu, cuối cùng chịu không nổi cậu không chú ý đến mình, thô lỗ vỗ đầu Trương Hiểu Ba một cái: “Này! Hồn về! Đến nhà tôi rồi!”

Trương Hiểu Ba bước xuống khỏi xe của Âu Dương Tấn, ngoan ngoãn lên tầng, vào phòng, đổi giày, sau đó mới bắt đầu xem xét phòng khách.

Nhà của Âu Dương Tấn thực không tồi, thiết bị lắp đặt phi thường hiện đại, rất có cá tính, bàn ghế cũng có thể nhìn ra thường thức cùng thân phận của chủ nhân. Nhà tự nhiên cũng rất lớn, tầm hơn hai trăm mét vuông, một người đàn ông độc thân ở, thực sự rất lãng phí.

Âu Dương Tấn sau khi vào nhà liền tự động vào phòng tắm tắm rửa, cũng lười để ý Trương Hiểu Ba. Hai người bọn họ ở chung bốn năm, tự nhiên không có khách sáo, nên Trương Hiểu Ba liền tự quyết định thăm quan nhà mới của Âu Dương Tấn một lượt.

Nhưng, chờ Trương Hiểu Ba khen ngợi phòng khách xong, mở cửa phòng bếp, lại mở cửa phòng sách ra, hắc tuyền trên đầu càng ngày càng nhiều….

Chờ đến lúc Âu Dương Tần tắm rửa sạch sẽ xong, để trần nửa người trên, trên đầu trùm khăn đi ra, nhìn thấy chính là khuôn mặt đen như mực của Trương Hiểu Ba.

“Sao vậy?”

“Tôi bảo, tôi nhớ cậu không phải mù màu đi?” Trương Hiểu Ba nhìn chằm chằm mặt y, ánh mắt nghiên cứu.

“Nói cái quỷ gì vậy, đương nhiên không phải!” Âu Dương Tân liếc trắng mắt, mở tủ lạnh, lấy ra một lon bia cùng chai nước hoa quả.

“Vậy sao tất cả đồ đạc trong nhà cậu đều là màu trắng đen vậy!” Trương Hiểu Ba không nhịn được hét lớn: “ Ở đâu có căn nhà quái dị như vậy a! Ngay cả đồ dùng trên giường cũng vậy! Còn có… a! Ngay cả cốc với bát cũng là đen trắng!”

Lạnh lùng liếc Trương Hiểu Ba đang kêu to gọi nhỏ một cái, Âu Dương Tấn lười biếng đưa chai nước hoa quả cho cậu, đặc biệt không quan tâm đáp: “Tôi thích!”

Trương Hiểu Ba trong nháy mắt không nói gì…

Trời ạ! Người này tuyệt đối là Ngoại Tinh Nhân! Bạn đã thấy trong nhà ai tất cả đồ đạc đều là hai màu trắng đen chưa? Trương Hiểu Ba nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện mình dường như là thứ ‘màu sắc’ duy nhất trong căn phòng này, nhất thời thấy dựng tóc gáy…

Âu Dương Tấn ừng ực uống hết lon bia, bộ dạng thờ ơ hỏi: “Thế nào? Cậu không thích phong cách bài trí này sao?”

“Sao có thể thích nổi a!”

Trương Hiểu Ba trừng to mắt, đầu óc người này có vấn đề sao, “Là người bình thường sẽ không thích a, chỗ nào cũng là màu đen trắng, làm tôi đứng trong căn nhà như vậy, bị dọa sợ chết khiếp! Cũng không phải điện Diêm Vương, ngay cả một chút sinh khí cũng không có a!”

Âu Dương Tấn không hé răng, xoay người mở thêm một lon bia: “Vậy cậu thích phong cách nào? Căn nhà này của tôi là tìm một nhà thiết kế rất nổi tiếng đến thiết kế đó!”

Nhà thiết kế rất nổi tiếng?

Trương Hiểu Ba lè lưỡi, khẳng định là cái loại nhà thiết kế viết trên sách, làm nghệ thuật làm đến thần kinh không bình thường…..

“Tôi thích màu nhạt. Xanh lục, xanh lam đều được, màu vàng cũng không tồi, ngược lại không nên đen đen trắng trắng thế này. Nhà phải là nơi khiến con người ta cảm thấy ấm áp, giống như chỗ này của cậu, lạnh lẽo, sao có thể cảm thấy được ấm áp? Hơn nữa, sao nhà cậu toàn mấy món đồ trang trí nghệ thuật hiện đại đắt muốn chết vậy, một chút đồ dùng sinh hoạt cũng không có?”

Trương Hiểu Ba không khách khí chỉ trỏ: “Hơn nữa căn nhà lớn như vậy, cửa sổ cửa ra vào nhiều như vậy, cư nhiên ngay cả một lá bùa cũng không có. Cho dù cậu không thích bùa ngải, cũng phải mua một tượng Phật về nhà để tọa trấn chứ. Tôi bảo cậu, trong nhà không có tọa trấn, tôi cũng ngủ không nổi…”

“Nếu không tôi về lấy cái của tôi cho cậu? Đúng rồi, là bức tượng phật Di Lặc trong ký túc xá hai chúng ta ấy…”

“À! Đúng rồi, căn nhà này của cậu còn mới a, trước khi chuyển vào có tìm người đến đuổi quỷ không a?”

“Không có?! Cậu nghĩ gì vậy!”

“Còn nữa, óc chó tránh tà ma! Trong ngăn tủ có đặt hay không?”

…..

Trương Hiểu Ba ba câu không rời chủ đề, lập tức nói đến một đống lý luận tránh ma quỷ của cậu, làm cơn giận vừa được bia làm dịu xuống của Âu Dương Tấn lại bùng lên.

“Trương Hiểu Ba! Cậu ngậm miệng lại cho tôi!”

“Này! Cái này rất quan trọng đó! Coi như cậu không sợ quỷ? Tôi sợ a! Nếu không tôi ngồi ở đây cũng sẽ sợ!” Trương Hiểu Ba tỏ vẻ nơm nớp lo sợ y như thật.

“Vậy sao cậu ngồi trong phòng làm việc không có sợ?” Âu Dương Tấn không tốt lành châm chọc cậu.

“Đó là vì trưởng phòng Đại Phật ngồi trước mặt tôi a! Có anh ấy tọa trấn, tôi đương nhiên không sợ!” Trương Hiểu Ba hùng dũng nói.

Ánh mắt Âu Dương Tấn trở nên u ám, giống như rắn nhìn ếch nhìn cậu, ngữ khí vừa chậm rãi vừa khủng bổ: “Ý của cậu là, cậu ở bên cạnh tôi không có cảm giác an toàn?”