Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 79: 79: Phụ Đạo Sau Giờ Học





Đến trước khi thật sự vật lộn Tây Tư Diên còn gửi gắm hi vọng Tiêu Tê lừa mình, thật ra hắn vẫn còn kỹ năng ẩn giấu chưa biểu diễn như dịch chuyển tức thời, không gian, tàng hình, bắn tia laser, trong vòng một giây biến thành vua zombie.

Không thể trách anh ngây thơ, thật sự những thứ thoát ra từ trong miệngTiêu Tê trừ yêu đương với chịch choạc thì còn lại một dấu chấm cũng không thể tin.
Nhưng lần này Tiêu Tê thật sự rất vô tội, hắn đã giải thích tất cả những chuyện mình giấu diếm trước đó nên lần này chẳng còn lại gì có thể khiến Tây Tư Diên được nữa.
Tất cả những người dị năng tốc độ tiến hóa lần hai đều có khả thể đi xuyên qua sóng zombie thưa thớt, tốc độ chạy của họ đủ nhanh, cho dù có đến gần zombie cũng chỉ kịp phản ứng: "Ủa? Cái gì vừa chạy qua đấy?" Chờ nó phản ứng lại thật sự muốn đuổi theo thì người ta đã không thấy tăm hơi, nhưng nguy hiểm ở chỗ mùi hương lưu lại sẽ khiến zombie lần theo rồi dần dần chúng sẽ tụ lại thành một nhóm, như vậy dù khoảng cách có xa nhưng zombie không gì không đánh hơi được sẽ kết đoàn đi theo hướng của người dị năng.
Người dị năng tốc độ tiến hóa lần hai đương nhiên có thể nhanh chóng vượt qua sóng zombie đông đúc đến tận khi zombie không còn cách nào nhận biết mùi của họ nhưng một lần sóng zombie có thể tạo thành những nguy hiểm gì trong tương lai thì không ai đoán trước được.
Quan trọng nhất là nếu Tiêu Tê làm điều này nguy hiểm trong tương lai sẽ không phát sinh, hắn gần như ngay lập tức quay lại giết chết những tốp zombie nhỏ bóp chết khả năng gây hại cho những người còn sống.
Tây Tư Diên không kịp hỏi Tiêu Tê có tính toán gì không, anh ừ một tiếng đồng ý với Tiêu Tê mình sẽ ngoan ngoãn nằm trên lưng hắn tuyệt đối không làm gì cả, trong chớp mắt tên này lao ra ngoài như xe đua đạp hết số.
Trong cuồng phong Tây Tư Diên vươn hai cánh tay ôm lấy vai Tiêu Tê cố gắng hết sức biến cơ thể của mình thành một chiếc áo giáp bảo về cho hắn hết sức có thể.

Cũng chính động tác này đã khiến Tiêu Tê hiểu mục đích thật sự Tây Tư Diên nằng nặc yêu cầu đi theo là gì, lúc trước hắn còn đùa cợt anh đừng gây cản trở, nhưng Tây Tư Diên lại sợ hắn lao vào giữa bầy zombie sẽ bị cắn, muốn dùng máu thịt của mình thay hắn chịu đựng những thương tổn có thể xảy ra.

Tiêu Tê tăng tốc độ đến cực hạn khiến khi ngừng lại cả hai người đều ngã trên mặt đất, trượt xa 3, 4m lao thẳng vào thân cây, một người ngã trên đất, một người khác ngã vào trong lòng người còn lại.
Phía sau vang lên mấy tiếng "bang bang bang bang", có mười mấy con zombie đang trợn mắt lao đến chỗ Tiêu Tê và Tây Tư Diên, những con khác như những thợ săn bị động tĩnh của con mồi hấp dẫn, chúng hưng phấn tụ tập đến chỗ phát ra âm thanh.
Chờ cơn choáng váng ban đầu qua đi Tây Tư Diên lập tức từ trên người Tiêu Tê đứng dậy, lấy nỏ lên dây, Tiêu Tê cau mày than nhẹ chịu đựng nỗi đau xé rách tim gan từ sau lưng truyền tới, sau đó hắn kéo cánh tay Tây Tư Diên vừa lôi anh chạy với tốc độ bình thường vừa nói: "Lui nữa."
"Vừa rồi là tiếng gì thế?" Tây Tư Diên hỏi, trên khuôn mặt Tiêu Tê dính không ít bùn đất, nhìn phong trần mỏi mệt lại có chút chật vật.

Hắn vẫn còn tâm trạng cười một tiếng, "Pháo ăn mừng năm mới sớm." "Pháo lúc trước anh mang ra ngoài hả?" Tây Tư Diên phản ứng kịp, "Không phải nói để cho Lâm Hổ chơi à?"
"Làm sao, anh không được phép ngây thơ hồn nhiên à? Tiêu Tê chạy mấy bước về phía truyền tới tiếng kêu của Sở Tử Vũ lúc trước hoàn toàn bỏ lại đám zombie cắn chặt không buông đuổi theo phía sau, hắn ngồi xổm xuống phân tích phương hướng từ những khóm cỏ dại đã bị đạp đổ.
Tây Tư Diên bật đèn pin bỏ túi thay Tiêu Tê cảnh giác chú ý đến gió thổi cỏ lay xung quanh.
"Bước chân mất trật tự chẳng khác gì mấy bà bác đi tập thể dục rồi vào siêu thị mua thức ăn...!Không đúng, trong này lẫn cả dấu chân của zombie." Tiêu Tê vê một nắm đất đặt dưới chóp mũi khẽ ngủi rồi tiếp tục đứng lên, hắn và Tây Tư Diên đi thêm mười mét nữa thì giảm tốc độ, "Xung quanh đây hướng này có nhiều người nhất, ba hướng còn lại nhiều lắm cũng chỉ có khoảng ba bốn người..." Hắn dùng giày hất tung đám cỏ dại, "Nhóm này có ba người phụ nữ nhất định không phải...!Vết chân chỗ này nhìn qua có vẻ là một người vóc dáng thấp khiêng một người có vóc dáng cao chạy nhanh, cũng phù hợp với thiết lập."
Tây Tư Diên nghe thế liếc mắt nhìn về phía bên chân Tiêu Tê, đen thui chẳng nhìn rõ cái gì, anh quay đầu xác nhận zombie phía sau vẫn còn cách một đoạn nhất định rồi khom lưng tăng độ sáng đèn pin, có thể thấy được mấy dấu giày mơ hồ trong rể cỏ, cơ bản đều chỉ có giấu vết của mũi giày hoặc đế giày.
"Nếu những phán đoán của anh không liên quan đến tiến hóa lần hai..." Tây Tư Diên nhắm mắt theo sau Tiêu Tê, "Hi vọng sau khi trở về anh có thể dạy cho em."
"Vậy em phải gọi một tiếng chồng ơi..." Tiêu Tê vốn định đùa giỡn nhưng bỗng nhớ lại vừa rồi Tây Tư Diên cử động làm hắn có hơi tức giận, lúc trước còn đang chạy nhanh trên đường không tính sổ được, bây giờ không đúng lúc nhưng Tiêu Tê thực sự nhịn không được giễu cợt nói: "Thì ra em còn muốn về à?"

"Em đương nhiên phải về." Tây Tư Diên không nghe ra hàm ý của Tiêu Tê, lại hơi nghiêng đầu ngốc nghếch nói, "Không lẽ anh chán em rồi, không muốn cho em về?"
"Anh rất có hứng thú với em, hứng thú bừng bừng! Rất hứng thú!" Tiêu Tê nhấn mạnh, giọng nói có vẻ bất lực, "Cho nên anh hi vọng em đừng có tự nguyện hiến dâng nữa, anh là người tiến hóa lần hai, em chỉ là một người thường không đeo kính, dù trước đây hình thức ở chung của em với Khỉ Ốm và Lưu Huy thế nào thì sau này khi ở với anh, trong tình huống nguy hiểm phản ứng đầu tiên của em không phải là bảo vệ anh mà là lập tức tìm anh để được che chở."
Tây Tư Diên nhận ra hành động vừa rồi của mình khi ở trên lưng Tiêu Tê đã vô tình chạm vào điểm căng thẳng trong lòng hắn, anh lập tức nhìn vào mắt Tiêu Tê, nói: "Không phải em không tin anh."
Ông nói gà bà nói vịt, cách trả lời vô cùng thành thạo, bắt lấy một điểm trong câu nói của Tiêu Tê rồi xuyên tạc tất cả ý nghĩa thành Tiêu Tê cho rằng anh không tin tưởng hắn, lảng tránh ý nghĩa thật sự là Tiêu Tê hy vọng anh có thể núp sau lưng mình.
"Em tin anh mà còn cản zombie giúp anh? Em nên lùi lại, lộ ra ngoài càng ít càng tốt, tốt nhất là co thành một đống rồi rúc vào lòng anh."
Tây Tư Diên bật cười, "Em cũng muốn vậy lắm, anh có cách nào biến em thành con mèo nhỏ cỡ bàn tay thì ngày nào em cũng rúc trong ngực anh."
Tiêu Tê tưởng tượng hình ảnh kia trong hoàn cảnh hơn mười con zombie cần cù đuổi theo, nhất thời đẹp đến mức không nỡ xóa bỏ.
Sau khi kéo ra khoảng cách nhất định với sóng zombie họ không hề tránh né, giơ tay chém xuống nhanh chóng giải quyết zombie theo ở phía sau, thi thể chồng chất ghê đến không đành lòng nhìn thẳng, trong đó có con zombie đã bị gặm hết da thịt trên hai gò má, tựa như một con gà luộc bị lột hết da để lộ xương sọ ra ngoài nhưng vẫn có thể di chuyển một cách khó hiểu.
"Có ký hiệu rồi, phương hướng chúng ta đi không sai." Tiêu Tê hai tay nắm hai cái dao găm, lưỡi dao sắc bén lóe sáng dù vừa giết hơn mười con zombie cũng không bị dính bẩn.

Tây Tư Diên không có tốc độ như của hắn, anh rút mũi tên vừa bắn ra rồi vẩy máu đi, "Em sớm muốn hỏi rồi, đến cùng ký hiệu ở chỗ nào?"

"Còn để em dễ dàng nhìn ra thì bọn anh còn lấy gì ăn hả?" Tiêu Tê cười tiến lên đón zombie đi tới, khi nó vươn móng vuốt hắn lách ra phía sau lưng nó, cứ như đùa giỡn bình thường mà ghim dao vào sâu trong gáy nó.

"Thật giòn."
"Đã có ai nghiên cứu về cấu tạo xương của zombie chưa? VÌ sao cấu tạo hộp sọ mỏng đi nhưng lực cắn lại mạnh lên?" "Em về hỏi thần y Đinh Nhất Kiệt ấy, anh hoàn toàn không biết gì về phương diện này."
Càng đi về phía trước zombie lẻ tẻ càng nhiều, Tiêu Tê dù có dị năng sức mạnh và tốc độ tiến hóa lần hai nhưng sức chịu đựng thân thể vẫn là của người bình thường, cũng biết mệt.
Trước đó Sở Tử Vũ lớn tiếng kêu một câu gì đó ngay cả Tiêu Tê ở chỗ rất xa cũng nghe thấy, nhưng sau lúc đó cậu vẫn luôn yên lặng đến tận khi Tây Tư Diên chậm rãi giết đến có chút thở dốc thì mới lại có tiếng động mơ hồ truyền đến.
"Từ lúc nãy cũng không còn ký hiệu nữa." Tiêu Tê chặt một cành cây ven đường, lúc này đang chống cành cây thở dốc, "Thoạt nhìn zombie phía trước càng ngày sẽ càng nhiều, có thể mặt liệt bị bầy zombie bao vây."
"Đi không?" Tây Tư Diên hỏi, anh biết tin tức dù sao cũng có hạn nên để vấn đề này cho Tiêu Tê, để hắn đưa ra nhận xét hai người có năng lực thực hiện cuộc cứu viện này hay không.
"Đến cũng đến rồi, chỉ sợ họ sớm đã là hai cỗ thi thể." Tiêu Tê nghiêm túc nói, còn có chút hy vọng Sở Tử Vũ mau biến thành thi thể đừng có nhảy nhót nữa.

Hai người đi về phía sườn núi trước mặt, dưới sườn núi là tình cảnh hoang vu, xung quanh rải rác kho lúa nông dân gặt xong để tạm, Tây Tư Diên đột nhiên thấy cái gì kéo Tiêu Tê hỏi chỗ đó có người đang đứng đúng không.
Tiêu Tê híp hai tròng mắt nhìn sang, không hiểu sao có chút không vui, "Anh mắt em lúc tìm Sở Tử Vũ lại lợi hại như vậy?" Tây Tư Diên lập tức trả lời một cách mỉa mai: "Sao lúc anh nhận ra có thể Sở Học Dung bị thương lại kích động thế, tình nguyện mạo hiểm lớn như vậy cũng phải cứu anh ta?"
"..." "..."

"Được rồi chúng ta hòa nhau." Tiêu Tê yên lặng quyết định về sau không bao giờ ngứa mồm tự đào hố cho mình nữa.
Sở Tử Vũ bò lên một hang động, hang động rất cạn tối đa chỉ có thể che mưa cho hai người, cũng không cao, khoảng 2m2, zombie vây quanh chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến gót giầy của cậu, lại bị cậu đạp xuống, có lúc chúng túm lấy ống quần bị Sở Tử Vũ hoảng sợ đá văng.
Sở Học Dung suy yếu tựa ở phía sau em trai, lồng ngực phập phồng kịch liệt khó khăn hít thở.

Tiêu Tê thấy đôi mắt anh ta đóng chặt, lông mi không ngừng rung động, sắc mặt tái nhợt, hai gò má lộ ra bệnh trạng ửng hồng.

Trạng thái này giống với...
"Sở Học Dung đang tiến hóa lần hai." Tiêu Tê chắc chắn, Tây Tư Diên nửa quỳ nâng nỏ chữ thập lên, nguyên nhân sự việc cũng dần hé lộ, "Trách sao đội một lại rối loạn, đội trưởng đột nhiên té xỉu bất tỉnh nhân sự..."
"Sau đó cấp dưới lập tức hoảng hốt, gặp phải zombie liền tử thương thảm trọng? Mặt than này đúng là không xứng làm đội trưởng." Tiêu Tê tháo chốt an toàn trên hai khẩu súng, "Sợ là nội bộ xảy ra vấn đề gì, chúng ta ở đây đoán cũng không có ý nghĩa, chờ cứu được tiểu thiếu gia rồi hỏi một chút thì tốt rồi."
"Sao lại không có ý nghĩa?" Tây Tư Diên nheo mắt trái nhắm bắn, "Chúng ta có thể cược xem ai đoán chuẩn hơn."
"Thắng được thưởng gì?"
"Người thua gọi người thắng một tiếng chồng ơi, thế nào?".