Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 29: 29: Đại Sát Tứ Phương





Tên lùn bên cạnh còn đang phân cao thấp với Vương Anh năm lần bảy lượt muốn tiếp lời đều bị Vương Anh xị mặt lờ đi, khi bị giam giữ quan hệ của họ cũng tạm được, cùng ngửa đầu bốn mươi lăm độ há miệng uống nước mưa đọng trên vách đá, hợp lực bắt một con chuột trong hang, mặc kệ cái bệnh dịch hạch mà tranh nhau ăn tươi nuốt sống.
Thịt chuột tanh hôi buồn nôn, khi ăn vào miệng chỉ muốn nôn ra nhưng đợi đến khi dòng máu ấm nóng chảy vào thực quản họ bỗng nhiên có một loại cảm giác vui sướng khi mình còn sống.
Vương Anh oán giận tên lùn vạch trần mình nhưng cũng hiểu đây không thể gọi là phản bội, cậu ta che giấu tin tức bản thân có khả năng biến dị thì cũng yếu đuối đáng thương đến nực cười chẳng kém là bao, bạn bè đâm một dao ngay lúc cậu ta yếu đuối nhất âu cũng là tự làm tự chịu.
"Được rồi Vương Anh, không phải chỉ sợ bóng sợ gió một lúc thôi à, đừng có giận như con gái nữa." Tên lùn cũng rất rộng lượng, "Không thì lần tới tôi cũng cho phép cậu thấy tôi chết không cần cứu được chưa."
"Mẹ nó còn muốn tôi cứu cậu à?! Tôi còn chưa giết cậu là may lắm rồi!" Vương Anh tức giận vẩy sạch chym nhỏ rồi cất vào trong quần, cậu ta trừng mắt lạnh lùng lườm một cái rồi quay về.
"Ôi chao ôi chao!" Tên lùn còn chưa tiểu xong, ở phía sau gọi, "Vương Anh! Ban đầu bị thương không nói là cậu sai rồi, cậu còn —— "
"Tôi còn? Còn cái gì nữa?" Vương Anh vốn định cãi chày cãi cối không cho tên lùn nói tiếp nhưng tiếng nói phía sau bỗng nhiên im bặt, cậu vội vàng quay đầu lại liền thấy hai tên cầm dao cắt dưa hấu đang cắt cổ tên lùn.
Tên lùn trợn to hai mắt, bưng lấy yết hầu đang không ngừng chảy máu của mình, sắc mặt tái nhợt, vô lực làm khẩu hình: Chạy! Chạy mau!, sau lưng Vương Anh lạnh toát, mái tóc ngắn rối như bãi cỏ dại xõa tung, cậu lớn tiếng gào lên chạy như điên về phía trước để lại cái xác vừa mới ngã xuống đất.
"Cứu mạng á ——!!!"
Nhưng đa số người bên trong cũng gặp phải mai phục, rõ ràng kẻ địch hết sức quen thuộc với địa hình nơi này, bỗng nhiên tấn công mãnh liệt khiến người bên trong không kịp đề phòng.
Bọn họ cũng chế tác cung tên, uy lực không lớn đến mức có thể một đòn chế địch ngoài trăm thước như Tây Tư Diên nhưng những người trong phạm vi ba mươi mét trúng tên cũng phải la oai oái.

Một trận sóng tên qua đi những nông hộ ở vòng ngoài cầm cuốc xẻng xông tới, lúc này đã có hai người ngã ra đất, một trong số đó bị bắn vào mắt, bên dưới bàn tay máu tươi chảy ròng ròng.

Tây Tư Diên lặng yên không tiếng động đi tới phía sau cây, nhờ bóng tối che giấu bắt đầu giương cưng, đội trưởng đội hai nằm dưới một thân cây khác lưng tựa lưng với đồng đội giương súng, hắn la lớn: "Các người là ai?!"
Kỳ thực đáp án đã hết sức rõ ràng nhưng tóm lại vẫn muốn chửi nhau một phen, lại nói tiếp ai đầu hàng sẽ không giết rồi mới bắt đầu khai chiến.
"Trong số chúng mày có đứa làm đại ca của tao mất hứng, như vậy đi, giao nó ra thì sẽ thả cho chúng mày đi." Một tên cao gầy dáng dấp lưu manh đứng phía trước lên tiếng, nửa mái tóc của gã màu đỏ thẫm, bên trong đang mọc ra chân tóc mới màu đen, hiển nhiên trong thời buổi tận thế này chẳng có cách nào nhuộm tóc làm đỏm.
Đội trưởng đội hai móc móc cái gì bên hông, ra chiều không hiểu đáp lại: "Chúng tao không có ai từng xung đột với đại ca của mày hết!"
"Đại ca từng căn dặn, là một thằng nước ngoài tóc bạc, và một thằng Trung Quốc cao ngang nó.

Nhìn thấy chúng nó thì nhất định phải đâm tên vào tay chúng nó để chúng không còn dám hung hăng!"
Mọi người không hẹn theo bản năng liếc mắt nhìn về hướng Tây Tư Diên đang trốn, cho dù chỉ có nửa giây ngắn cũng lập tức khiến anh bại lộ.

Cao Sổ kêu lên một tiếng, Tây Tư Diên thì lại bất đắc dĩ mím môi, anh thẳng thắn hào phóng đứng ra, còn rất chi là vô tội chỉ ngón tay lên mái tóc dài màu bạc của mình, "me?"
"Mật?! Mật cái đcm mày chứ mật!" Tên tóc đỏ liếm khẩu súng trong tay như một thằng thần kinh, "Chính là nó đấy các anh em! Bắt sống có thưởng, những người khác thì đánh chết hết!"
"Đã hứa bắt được sẽ thả chúng tao cơ mà!!" Một tên lính đánh thuê đứng bên phải lập tức rống lên, gã tóc đỏ khiêu khích nhìn sang rồi giơ lên một ngón giữa, trong nháy mắt đó đội trưởng đội hai quăng ra một vật cứng, chiêu giương đông kích tây phối hợp vô cùng ăn ý.
Trong nháy mắt khi vật cứng rơi xuống bán kính năm mét xung quanh gã tóc đỏ nổ tung trong ánh lửa kích liệt, sau khi khỏi tan hết gã tóc đỏ và một tên khác đứng ở vị trí trung tâm đã bị nổ gãy tay chân, những người còn lại cũng bị ảnh hưởng nhưng không mất sức chiến đấu.

Chiến tranh hết sức căng thẳng, đám dân bản địa vốn chiếm cứ ưu thế địa hình nhanh chóng trốn tiệt rồi phóng ám tiễn đánh lén sau lưng, còn có kẻ móc súng ra bắn về phía đội lính đánh thuê, người sau cũng có súng, bắn lẫn nhau nhưng không trúng chả ai bị tổn hại gì.
Tây Tư Diên thuộc diện được chăm sóc đặc biệt, đại ca của chúng cũng từng nhắc nhở qua anh có võ lực mạnh, mũi tên gỗ và đạn bắn về phía anh chi chít đến mức không thò được đầu ra.
Vòng vây đang không ngừng thu nhỏ, mũi tên tự chế của lính đánh thuê dù hữu dụng nhưng lực sát thương quá thấp và số lượng nhỏ, sau khi đập phá hai cái đội trưởng đội hai trốn rịt dưới gốc cây dùng tay ra hiệu cho các anh em nghênh chiến.
Bọn họ nhất định phải mau chóng tìm được chỗ đột phá lao ra khỏi vòng vây, hai tay Tây Tư Diên vẫn luôn đặt trên cò súng, anh nhắm mắt lại nghe ngóng tiếng hô đánh hô giết phía sau.

Có một tiếng bước chân vội vã càng lúc càng gần, anh tỉ mỉ nhận biết phương hướng, trong nháy mắt một phát đạn bắn trúng lồng ngực của kẻ địch rồi một giây sau bắn thủng hầu kết tên đứng bên cạnh.
Hai người ngã xuống, bên trái bỗng lộ ra một lỗ hổng, Tiêu Tê từ trên cao nhảy xuống đá chéo chân đạp bay một gã đàn ông muốn xông lên chém hắn, sau đó quay người nhấc chân giẫm lên gáy người kia rồi đè xuống đất.
Đội trưởng đội hai vung tay lên, đầu tiên đẩy tên đàn ông bị bắn mù mắt ra, vừa xạ kích vừa chạy trốn về phía lỗ hổng.

Tây Tư Diên trốn cuối cùng yểm trợ những người còn lại rút lui, Tiêu Tê chờ người bị thương chạy hết cũng nhanh chân vọt tới bên cạnh anh, kéo lấy cánh tay người kia rồi đè thấp lưng anh xuống tránh thoát một viên đá đang bay nhanh tới.
"Sao anh lại trở về?" Hai bên má Tây Tư Diên bị tên lạc đả thương, một vết máu khắc vào phía dưới đôi mắt, Tiêu Tê căm hận nói: "Tôi vốn không đi xa, nghĩ lại thấy không đúng nên trở về."
"Giác quan thứ sáu của anh hay thật đấy." Tây Tư Diên nở nụ cười vô cùng qua loa, phía trước đột nhiên truyền tới tiếng kêu sợ hãi, có người bị bẫy làm từ cọc trúc đâm xuyên qua giày, có người bị dây thừng khuất trong bụi cỏ ngáng chân làm ngã dập đầu, ngửa lên máu đã chảy đầy mặt.
"Cẩn thận có bẫy!" Cao Sổ lên tiếng nhắc nhở mọi người, trong hỗn loạn cánh tay trái của Vương Anh bị gãy, máu chảy ra khiến cánh tay gần như mất đi tri giác, cậu lảo đảo chạy trốn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Chạy! Chạy mau!

Tiêu Tê cau mày, kỹ thuật bắn súng của hắn đã chuẩn đến mức không ai có thể lại gần, trong lúc hắn thay băng đạn Tây Tư Diên sẽ ở trên đỉnh, mũi tên của anh bắn ra một cái sẽ ít đi một cái, chờ đến khi túi đựng tên trống rỗng cũng chỉ có thể tìm viên đá nào thuận tay nện lên đầu kẻ địch, nên lúc này chủ lực dồn hết về phía Tiêu Tê.
Trong lúc tấn công kẻ địch đã mất đi đầu lĩnh, áp lực của Tiêu Tê không lớn nhưng sắc mặt hắn vẫn nghiêm trọng như cũ, cạm bẫy trong rừng rậm tầng tầng lớp lớp, dường như trong một ngày một đêm họ rời đi đã có kẻ tới đây bày thiên la địa võng chỉ để bắt hai người.
Tây Tư Diên cũng nhận ra vấn đề này, phẫn nộ quăng nồi về lỗ hổng đang chạy trốn: "Đến cùng anh đã làm chuyện xấu xa gì?!"
"Oan uổng quá!" Khuôn mặt Tiêu Tê đầy vẻ chân thành, "Kể từ lần đầu tiên tới nơi này, từ lúc gặp được các cậu tôi không rời đi một tấc thì sao có thể làm chuyện xấu? Hơn nữa thằng tóc đỏ kia cũng nói đại ca nó đòi bắt sống cả cậu còn gì?"
Tây Tư Diên bước lên một chỗ trên mặt đất, phút chốc dừng bước, anh dùng mắt ra hiệu cho Tiêu Tê, người sau lập tức hiểu ý nhanh chóng quan sát bốn phía một lần rồi lấy ra một con dao buộc dây câu trên cành cây.

Có vẻ đám người truy đuổi phía sau đã từ bỏ, không thấy tiến lên, họ có thể rảnh rỗi mày mò cái bẫy này.
Đội trưởng đội hai cũng sang giúp đỡ, họ lấy một dải vải cố định dây câu cá trên cành cây khô, Tây Tư Diên lập tức buông tay khiến dây mảnh trượt lên ba phân, một hàng chông vót nhọn rơi khỏi tán lá cây tươi tốt, miễn cưỡng dừng lại giữa không trung.
"Chết thì không chết được nhưng cũng mất nửa cái mạng." Tiêu Tê bình luận, "Độc ác, lòng trả thù quá nặng."
"Tự đại kiêu ngạo, trừ hắn ra trên đời đều là thằng ngu cả." Tây Tư Diên cũng tổng kết, hai người liếc mắt nhìn nhau không hẹn mà cùng nhớ tới hai tên trộm đồ từng đụng độ ở nông trại bị Tây Tư Diên một tên bắn bị thương sống mũi.
Gương mặt gã khi đó cũng phù hợp với ba điều trên, tuy rằng lúc đó gã chịu thua rất nhanh nhưng người tinh tường đều có thể nhìn thấu hận thù bên trong lời của gã.
"Tại cậu lúc đó không nhắm chuẩn đấy." Tiêu Tê gỡ cái nồi sau lưng xuống rồi cưỡng ép đội lên đầu Tây Tư Diên, đội trường đội hai cau mày hỏi: "Đến cùng là tình huống thế nào?"
"Mềm lòng tha mạng cho một thằng tiểu nhân." Tiêu Tê cũng không thể xác định phán đoán của họ chính xác một trăm phần trăm, nhưng nếu hai người đều cùng có một dự cảm thì hẳn cũng có vài phần tin cậy.
Đội trưởng đội hai liếc mắt nhìn những đội viên ai cũng bị thương ít nhiều của mình, cùng với cái tên đàn ông đã biến thành Độc Nhãn Long không có thuốc giảm đau chỉ có thể cắn vải nhịn đau.
"Không phải tất cả mọi người đều đáng giá để anh mềm lòng." Hắn nhìn Tiêu Tê, đội trưởng đội hai rất gầy nhưng khi đưa ra mệnh lệnh thì đôi tay dài nhỏ lại ổn định đến lạ thường, "Đã sớm không còn là thời đại hòa bình nữa, giết chóc, sau đó mới có thể sống tiếp."

Tiêu Tê sửng sốt một chút, một tay đè lại bả vai gầy yếu của Tây Tư Diên mà cười rộ lên, "Nhớ, lần sau sẽ không tái phạm."
Đội trưởng đội hai gật đầu, phái người thăm dò xung quanh, sau khi xác định không có cạm bẫy cũng không có người đuổi theo mới nghỉ ngơi tại chỗ.

Tây Tư Diên cụp mắt nhận lỗi, "Tôi quá tự tin, nghĩ rằng dù có tha cho hắn thì hắn cũng chẳng làm gì được chúng ta."
"Cậu không sai, quả quả thật chẳng làm gì được chúng ta." Tiêu Tê nhấn mạnh hai chữ này, "Ai có thể nghĩ tới chúng ta còn có thể quay về cứu người khác?"
Vương Anh được người bên cạnh trợ giúp miễn cưỡng bó lại xương, treo cánh tay ủ rũ cúi đầu ngồi vào bên cạnh Tây Tư Diên, viền mắt hồng hồng muốn khóc nhưng không khóc, "Tôi thật sự là đồ khốn nạn..."
Cậu nói được một nửa thì bị tiếng quát tháo của Độc Nhãn Long cắt ngang, có mấy người đang ngăn gã tay đấm chân đá để lính đánh thuê có kinh nghiệm xử lý vết thương.

Vương Anh dừng một chút, "Tôi không nên giận dỗi trong thời điểm như thế này, chẳng khác gì đàn bà...!Câu cuối cùng cậu ta nói với tôi lại là bảo tôi chạy mau, thế nhưng tôi chạy thật, có lẽ lúc ấy vẫn có thể cứu cậu ta được..."
Tiêu Tê hơi cúi đầu, gật gà gật gù theo từng tiếng xưng tội của Vương Anh rồi dần dần ngả xuống trên vai Tây Tư Diên, nước mắt của Vương Anh rơi trong nháy mắt, hắn cũng thuận thế ngủ gục rồi ngã ngào vào trong lòng Tây Tư Diên.
Tư thế này dọa Vương Anh xuýt nghẹn chết, tiếng nức nở kẹt lại trong cổ họng rồi đổi thành một tiếng rống thất thanh: "Người anh em!!! Anh không thể chết được!!!"
Tây Tư Diên: "..."
Trong nháy mắt tất cả mọi người nhìn sang, đội trưởng đội hai cũng sững sờ đến há hốc miệng, không ngờ người khi nãy còn nói năng lưu loát với mình nay cũng đã oẳng.
Tây Tư Diên bất đắc dĩ đặt ngón trỏ lên môi, "Đang ngủ.".