Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 107: Anh chị em




Động tác này không tính là vô cùng bí mật, tay cô gái người nước ngoài cũng không nhanh nhẹn, không chỉ giống như đứa trẻ lén lút cho nhau kẹo còn phải giấu đầu hở đuôi quay đầu nhìn một cái, cô nàng còn giống hệt như học sinh lần đầu quay cóp phải nhìn ngó xung quanh xem giám thị ở đâu.

Đầu tiên, đây chỉ là một cái kẹo mà thôi, mặc dù không hợp quy định nhưng cũng không phải là sai lầm gì lớn chưa đến mức phải thậm thà thậm thụt, thứ hai cô quả thật chỉ là một nhà khoa học tham gia công việc nghiên cứu, nếu để Tây Tư Diên hoặc Tiêu Tê làm nhất định có thể đưa súng cho nhau mà không để ai biết, thậm chí còn có thể trao nhau một nụ hôn khẽ.

"Cái gì thế?" Nhân viên bảo vệ bỗng giơ súng quát lên, họ dùng báng súng xua đuổi những nhân viên khác đang hóng hớt, thô lỗ cướp lấy viên kẹo Tiêu Tê cầm còn chưa nóng, chưa kịp cất giấu trong tay.

Tiêu Tê cũng thật sự không ngờ mình đã sa sút đến mức này mà vẫn còn một cô gái tốt bụng cho một viên kẹo để ăn, lần này hắn được lấy lòng đến mức không hiểu sao, cũng có chút ngờ vực. Nhân viên bảo vệ không hề nể mặt đẩy cô gái ra, ánh mắt nghi ngờ đảo qua đảo lại giữa Tiêu Tê và hai chị em người nước ngoài vừa tiến lên đỡ lấy nhau.

Liên tiếp một tràng tiếng nước ngoài xì xà xì xồ tuôn ra từ trong miệng cô gái, cô vội vàng giải thích gì đó nhưng khí thế yếu ớt, lại còn không có ai nghe hiểu được. Tiêu Tê chậm rãi thu lại lòng bàn tay đang mở ra, trong không khí giằng co hắn một mình cười nói: "Chắc là sợ tao tụt huyết áp đấy! Chúng mày cũng đâu có cho tao được ăn no."

Không có ai tiếp lời của hắn, nhân viên bảo vệ cảnh giác bóc giấy gói kẹo ra, tay phải đeo găng tay bóp lên kẹo sữa màu trắng bên trong, trái nhìn phải nhìn thấy không có gì khác thường lại nhìn vào giấy gói kẹo, bên ngoài màu sắc sặc sỡ bên trong màu trắng không có chữ, đúng là một viên kẹo bình thường đến không thể bình thường hơn.

Sau khi bị bàn tay gã đàn ông lần sờ mò như vậy Tiêu Tê cũng mất đi hứng thú bỏ kẹo vào trong miệng, hắn liếc mắt nhìn cô gái khá bất đắc dĩ nhún vai sau đó nhấc chân, nằm trở lại giường.

Nhân viên bảo vệ gói lại viên kẹo vào trong giấy, "Về sau không được phép một mình tiếp xúc với vật thí nghiệm, nghe rõ chưa?" Chị em người nước ngoài không hiểu gã đang nói cái gì nhưng vẫn hiểu ánh mắt và giọng điệu cảnh cáo, tính tình người em trai không tốt như cô chị, cũng chắc chắn rằng trước khi nghiên cứu thuốc tiến hóa thành công đám người kia không dám làm gì nhân viên nghiên cứu, sau khi đỡ chị gái dậy cậu hung hăng quay lại.

"Cậu muốn làm gì?" Nhân viên bảo vệ mặc bồ quần áo màu đen bó sát trang bị vũ trang đầy đủ nâng súng lên nhắm vào trán người em trai, chỉ một thoáng trong phòng thí nghiệm lòng người bàng hoàng, hoảng loạn.

Những nghiên cứu viên này đương nhiên sẽ bao che cho đồng nghiệp của mình, dù bọn họ mang những mục đích khác nhau cống hiến cho Đào Bách Khả nhưng cuối cùng mục đích đều là để được sống tốt hơn trong tận thế. Bây giờ lại thấy Tiêu Tê bị ép buộc giam giữ và những con người chết oan uổng, trừ khi là nhà khoa học biếи ŧɦái say mê nghiên cứu đa số mọi người ở đây đều bắt đầu nghi ngờ.

Những quân nhân này đối xử với những nhân viên nghiên cứu khác như thế nào sau này sẽ đối xử với mình như vậy, hiện tại phiên bản thuốc thử 1.7 có những nhược điểm gì trong lòng những nhân viên bắt đầu nghiên cứu thuốc từ khi bắt đầu đều biết rõ, nếu như không thể cải tiến hiệu quả sau này có khi nào Đào Bách Khả sẽ gϊếŧ người diệt khẩu không? Không ai dám cam đoan điều này nhưng mỗi người đều đang vì mình tìm kiếm một lối ra.

Mỗi người mang một ý xấu riêng, Tiêu Tê không quan tâm đ ến những thứ này, hắn chỉ biết rõ cô gái người nước ngoài kia cho hắn một viên kẹo có giấy gói giống hệt với viên kẹo Tây Tư Diên đã từng tặng cho hắn, giống y như đúc cái vỏ kẹo mà hắn vẫn luôn cất kỹ.

Hắn nghĩ, hắn đã biết tin tức mình là người dị năng tiến hóa lần hai được giấu giếm như thế nào rồi.



Ba ngày trước.

Người đàn ông tóc bạc vô cùng bắt mắt đã viết tên của mình trên phần đăng ký dành cho chiến đội Hùng Ưng: Siesvan Ingrams, sau đó giúp người đàn ông bên cạnh mình viết xuống hai chữ: Lâm Tây.

"Quy củ cũ?" Nhân viên đăng ký rất khó để không nhớ kỹ tướng mạo của Tây Tư Diên, tóc bạc mắt xanh lục ngay cả châu Âu cũng hiếm thấy, anh ta đã thấy hai người mấy lần trước đều vào phòng theo dõi chờ đủ sáu tiếng đồng hồ, Tây Tư Diên mặt không thay đổi gật đầu, "Ừ."

"Anh ấy không lấy máu." Tây Tư Diên giải thích nói: "Bỗng nhiên thay đổi sẽ khiến người ta nghi ngờ." Dù chạy trốn hai người vẫn loanh quanh bên ngoài khu an toàn, lại còn to gan vào tận bên trong, để an toàn nhất định Đào Bách Khả sẽ cho người hỏi người gác cổng điều tra xem có ai đáng nghi không, nếu như người canh cửa đủ cẩn thận sẽ rất dễ dàng nghi ngờ chút thay đổi nho nhỏ này.

"Tôi hiểu." Thẩm Trạch Đồng mở khóa áo khoác, cởi một nửa ống tay áo đã bị rách thành dải mỏng và đầy lỗ thủng, sau đó cẩn thận mở ống tay áo dài ra, trên toàn bộ cánh tay có một vết xước dài nhuốm máu, da chết dính vào thịt trên đường đi không tiện cắt bỏ.

Trong phòng theo dõi cung cấp nước và khăn mặt, Tây Tư Diên chỉ múc một bầu nước trong dội lên vết thương của Thẩm Trạch Đồng, lại lấy khăn ướt và dao nhỏ ra từ trong ba lô, "Tôi tự làm." Thẩm Trạch Đồng tự tay nhận lấy, "Không phải cậu cũng bị thương à?"

"Không có gì đáng ngại." Trên đùi có một vết thương bị đạn bắn trầy da cùng vài vết thương khi bị zombie ngăn chặn, vì mạng sống anh trực tiếp lái xe lao thẳng xuống sông nên bị thương, nhưng những thứ này không thể sánh bằng nỗi đau khi phải vứt lại hộp sữa bò để giảm bớt tải trọng.

Trước khi Sở Học Dung tuyên bố Tiêu Tê đã được quân đội nhận định tử vong hắn vẫn luôn làm việc rất cẩn thận. Sau sự cố với Ân Phi hắn tới Tây Dương dùng tên giả Lâm Đông, Tây Tư Diên vẫn nghĩ Tiêu Tê bị Ngô Tầm tìm lý do ép vào đội đi xa, sau đó bị tiêm virus zombie vào cơ thể, có lẽ vì hắn cần một tờ giấy báo tử, như vậy dù quân đội có điều tra tới đây cũng chỉ có được tin tức hắn đã qua đời.

Sau đó nhân duyên vừa khớp hắn lại lần nữa quay về Tây Dương, bình thường Tiêu Tê không ra khỏi cửa, khi ra ngoài cũng đeo khẩu trang che kín mũi miệng. Hắn là người full dị năng tiến hóa lần hai, ở bên ngoài có thể tách ra một mình xử lý toàn bộ zombie nên không lý nào lại không phát hiện có người theo dõi, nhưng từ sau khi gặp lại Sở Học Dung mọi chuyện bắt đầu vượt khỏi khống chế, nhưng nếu ngay lúc này báo tin cho Đào Bách Khả gã không có cách nào nhanh như vậy đã có thể đưa ra quyết định đến Tây Dương trao đói nghiên cứu.

Đây không phải chuyến du lịch nói đi là đi, giữa cấp cao ở Bắc Cảnh, Đông Biện, Nam Hàng và Tây Dương cần phải tiến hành mấy lần giao lưu, thống nhất ý kiến, xác định nhân số, đυ.ng tới khu an toàn theo hướng dân chủ như Bắc Cảnh còn phải tiến hành bỏ phiếu trên phạm vi lớn.

Tây Tư Diên lớn mật suy đoán, so với nói Đào Bách Khả phát hiện hành tung Tiêu Tê nghìn dặm truy sát thà nói Đào Bách Khả vốn định đến Tây Dương tập kết nhân thủ trùng hợp phát hiện sự tồn tại của Tiêu Tê.

Về phần tại sao lại là Tây Dương? Bây giờ Tây Tư Diên còn chưa có đáp án.

Ngoài ý muốn là sáu tiếng đồng hồ cũng không quá lâu, thậm chí có thể nói trôi qua trong nháy mắt. Trong lòng Thẩm Trạch Đồng vô cùng nôn nóng nhưng thân thể uể oải khiến anh không thể không quý trọng thời gian nghỉ ngơi hiếm có, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Rời khỏi Tiêu Tê mánh khoé đầy người Tây Tư Diên quay về hoàn cảnh đi mười bước gặp tám con zombie lúc trước, cả đường trốn chạy gϊếŧ chóc vô cùng chật vật, bết bát nhất là một lần tỉnh dậy bên ngoài căn nhà đã bị zombie vây kín, Thẩm Trạch Đồng cũng vì phá vỡ vòng vây tại chỗ này mới bị thương.

Đội viên đội Hùng Ưng đều biết Tây Tư Diên, vừa thấy anh và người phía sau cũng không thèm nhìn nhiều đã chi vào trong, chỉ căn dặn thêm một câu: "Đội trưởng Tuân ở chiến đội Khải Hoàn và đội trưởng sở ở chiến đội 3S đến tìm các anh, khi nào về thì tới tìm họ nói chuyện."

"Được, chúng tôi sẽ đi." Tây Tư Diên gật đầu nói, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng đến ký túc xá, đang lên cầu thang anh đã nghe thấy tiếng nói chuyện của rất nhiều vọng ra từ trong phòng, trong đó giọng của Khỉ Ốm là dễ dàng nhận ra nhất, có vẻ đang cãi nhau, ầm ỹ vô cùng.

Thẩm Trạch Đồng và Tây Tư Diên liếc nhau gõ cửa phòng, tiếng ồn bên trong không ngừng lại, Tây Tư Diên lại dùng sức gõ cửa hai cái, cuối cùng trong phòng cũng có người nghe thấy tiếng động. Tiếng bước chân tới gần, cửa cạch một tiếng mở ra từ bên trong, khiến Tây Tư Diên rất không ngờ chính là người mở cửa không phải Khỉ Ốm Lưu Huy, cũng không phải Tiểu Ngư hay Triển Thần.

"Sies!"

"Doria?" Tây Tư Diên không còn gì để nói nhìn em gái bỗng nhiên xuất hiện trước mặt trao cho mình một cái ôm nhiệt tình, anh cũng ôm lấy eo Doria rồi nghiêng người để Thẩm Trạch Đồng đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Bên trong phòng đúng là náo nhiệt vô cùng, một đống người rộn ràng chen đầy phòng khách, Khỉ Ốm tựa lên mái hiên cửa phòng ngủ, khóe mắt hiện lên màu bạc quen thuộc, cuối cùng gã cũng ngừng việc tạo ra tạp âm hai ba bước đã đến trước mặt Tây Tư Diên, "Sith, cuối cùng các ông cũng quay về, mấy ngày nay bận quá cũng không ngủ nghỉ gì, đội trưởng Sở nói với bọn tôi các ông được anh ta cử đi làm nhiệm vụ khác, nhưng cũng nên về sớm chứ... Chờ đã..." Gã nhận ra có gì không đúng, "Đội trưởng Thẩm??? Sao anh lại ở chỗ này? Tôi còn tưởng anh là Lâm Tây chứ... Lâm Tây đâu???"

Khúc mắc bên trong không thể giải thích rõ ràng ngay được, Tây Tư Diên dứt khoát mặc kệ Khỉ Ốm quay ra hỏi Doria tại sao lại ở chỗ này, sau một đống tiếng Anh vừa dài vừa nhanh khiến người nghe choáng váng, Doria bổ sung: "Gore is here too. (Gore cũng ở đây)."

Tóc vàng mắt màu xanh nước biển là Gore lập tức tiến lên phía trước, cũng tặng cho Tây Tư Diên một cái ôm rất chặt, "I miss you very very very very much!! Brother. (Anh ơi em nhớ anh muốn chết)."

"Gore... You get taller. (Gore, em đã cao hơn rồi)." Tây Tư Diên vỗ vỗ vai em trai ý bảo cậu mau xuống, Gore cũng đã là nhóc con cao 1m8 lúc này chẳng khác gì con koala ôm chặt anh trai không chịu buông tay, Tây Tư Diên không thể làm gì khác hơn là mặc kệ Gore quay đầu nhìn Goria hỏi hai người có thể ở lại bao lâu?

"Uhmmmm..." Doria nhìn đồng hồ đeo tay sau đó giơ lên ba ngón tay, cô rất xin lỗi chắp tay giải thích nguyên nhân, giữa đống tiếng Anh còn thêm không ít tiếng Hy Lạp, ngay cả Tây Tư Diên cũng phải mông lung suy đoán ý nghĩa mấy từ ngữ này nhưng không cắt ngang Doria đang vui vẻ nói chuyện.

Phần lớn thời gian Tây Tư Diên đều đi theo ông ngoại sinh sống ở Trung Quốc, rất khó gặp được em trai em gái, đáng tiếc hoàn cảnh hiện tại lại không mấy an bình.

"Đù." Khỉ Ốm quả thực không nhìn nổi cảnh huynh đệ tình thâm mắc ói này, "Thái độ của Gore với chúng tôi cũng đâu như vậy, không nói tiếng Trung lại còn dữ muốn chết, lại còn nghi ngờ tụi tôi gϊếŧ ông rồi, Sith, ông mau nói chuyện đi, cậu ta rất có ý kiến với anh Khỉ đấy."

"Bên trong còn ai nữa?" Tây Tư Diên hất cằm về phía phòng ngủ, vừa nhắc tới lại khiến Khỉ Ốm thối cả mặt, "Ông sẽ không tin nổi đâu Sith, bên trong là Lưu Huy và Trần Huỳnh."

"Ai cơ?" Kinh hỷ quá độ đập lên đầu Tây Tư Diên, Thẩm Trạch Đồng ngồi trên ghế sa lông uống nước ấm Dư Uyển Ương đưa cho mình, hai người hàn huyên vài câu, Dư Uyển Ương vẫn còn để ý chuyện bạn thân của mình chết nên thái độ không quá nhiệt tình, hai người mau chóng hết chuyện để nói ngồi yên lặng nhìn những người khác biểu diễn.

Nếu không phải hôm nay Khỉ Ốm nhắc lại cái tên này có lẽ Tây Tư Diên đã sớm quên. Trần Huỳnh là người con gái Lưu Huy thích khi còn học đại học, tận thế để cô ta có một chỗ trên xe mà Lưu Huy gần như mất mạng, sau đó lại đi đường vòng chỉ vì cô ta cầu xin hãy cứu em gái mình.

Thời điểm còn chưa quen thuộc với zombie khi ấy đi đến đâu cũng là cửu tử nhất sinh, chỉ có kề vai chiến đấu hăng hái đi tới Bắc Cảnh. Vốn tưởng rằng trong cơn hoạn nạn cuối cùng Lưu Huy cũng ôm được nữ thần về, ai ngờ Trần Huỳnh gặp mối tình đầu của mình là Từ Thâm ở Bắc Cảnh, sau đó bắt cá hai tay lấy lòng cả hai bên.

Lưu Huy còn chưa ngại mũ xanh trên đầu mình Từ Thâm đã ra tay trước gây khó dễ, đẩy hết lỗi lần về cái chết của em gái Trần Huỳnh lên đầu Lưu Huy, cũng vì cô gái kia chết trong phòng của Lưu Huy, nguyên nhân gϊếŧ người không được điều tra nghiêm túc nòi thành ngộ sát. Mặc dù bên trong có rất nhiều điểm đáng ngờ nhưng Trần Huỳnh lại tin là vậy khiến Lưu Huy khó lòng giãi bày, chỉ có thể rời khỏi khu an toàn Bắc Cảnh.

"Cô ta tới đây làm gì?"

"Ai biết, theo đội nghiên cứu của khu an toàn Bắc Cảnh tới đây." Khỉ Ốm liếc mắt, "Hôm trước tôi còn thấy cô ta đứng chung một chỗ với Từ Thâm, hôm nay đã chạy tới đây nói lại tình cũ khó quên, Lưu Huy là thằng ngu, vậy mà còn vào trong trò chuyện với cô ta."

"Có gì hay mà nói, đuổi đi." Gương mặt Tây Tư Diên lạnh lùng, Tiêu Tê còn không biết đang phải chịu tội ở chỗ nào, nửa tiếng nữa Doria và Gore sẽ phải đi, anh đâu có rảnh mà quan tâm mấy bông hoa đào nát đã không còn mà vẫn thấy vương vấn của Lưu Huy.