Hắn Có Khi Nào Đi Nhảy Sông Không?

Chương 31




Khi Thẩm Mục tỉnh lại, phát hiện mình bị tướng quân ôm vào trong ngực, trên người chỉ trầy da một chút, không có gì đáng ngại.

Tướng quân còn chưa tỉnh, quần áo bị cành cây quẹt vào rách rưới, còn dính chút vết máu.

Trái tim Thẩm Mục tê rần, viền mắt đều đỏ, “Tư Đồ, tỉnh lại đi… Tư Đồ…”

Mí mắt tướng quân giật giật, chậm rãi mở mắt ra, “Thư ngốc…” Cánh tay hắn chống đẩy một cái muốn ngồi dậy, phía sau lưng lại đột nhiên truyền đến cơn đau, “A…”

“Ngươi làm sao vậy?” Thẩm Mục vội vàng dìu hắn, bàn tay y đặt trên lưng hắn dính đầy máu, đỏ đến mức nhìn thấy mà giật mình, “Tư Đồ!”

“Không có chuyện gì, ” tướng quân nhịn đau nói, “Đại khái là bị cành cây quẹt vào thôi… Vết thương nhỏ…”

“Vết thương nhỏ gì chứ?!” Vết thương sâu như vậy, Thẩm Mục chỉ nhìn cũng cảm giác phía sau lưng rất đau.

Y cởi y phục của mình giúp tướng quân băng bó, lại mở miệng nói pha lẫn tiếng khóc, “Nói ngươi không nên đến… Ngươi lại nhất định phải đến…”

“Thật không có chuyện gì, ” tướng quân nói không biết lựa lời, “Lão tử hành quân đánh trận so với thương thế như thế này còn nghiêm trọng nhiều hơn, cái này không tính là cái gì…”

Thẩm Mục trầm mặc không nói, cánh tay đang băng bó lại run rẩy.

Tướng quân biết mình nói sai, ảo não nói: “Không phải… Thư ngốc, ta… Ta là nói… Ta da dày thịt béo, thật sự không có chuyện gì, ngươi đừng lo lắng…” Như là để chứng minh mình thật sự không có chuyện gì, hắn cắn răng muốn đứng lên, Thẩm Mục gấp đến độ la lên một tiếng, “Ngươi không nên cử động!”

“Được, được” tướng quân lập tức đàng hoàng nói, “Ta không động, ngươi đừng nóng giận…”

Hắn nghĩ, thư ngốc này lúc nổi giận lên thì cũng hung dữ lắm.

Thế núi cao chót vót, tướng quân lại bị thương, bọn họ không thể làm gì khác hơn là chờ người tới tìm.

“Chu Liệt bọn họ buổi tối phát hiện chúng ta không trở lại, tự nhiên sẽ nghi ngờ, ” tướng quân nói, “Bất quá chỗ này hẻo lánh, sợ là phải tốt nhiều thời gian…”

Thẩm Mục gật gật đầu, tâm lý có chút bận tâm, dưới núi này lúc nào cũng có thể có dã thú đi ngang qua, đến buổi tối càng nguy hiểm, bọn họ cần phải tìm một chỗ tránh nhanh một chút.

Lúc chạng vạng tối, bọn họ tìm được một cửa động, bí mật lại có thể chắn gió.

Thẩm Mục tìm cành khô đốt một đống lửa, sau đó đi tìm đồ ăn nhưng chỉ có thể tìm được một ít quả dại.

“Loại này tương đối ngọt.” Y dùng tay áo xoa xoa quả dại, đưa cho tướng quân.

Tướng quân cắn một miếng, phát hiện rất chua, nhíu nhíu mày.

“Làm sao vậy? Không ngọt sao?” Thẩm Mục thấy sắc mặt tướng quân không tốt, liền cắn một miếng quả dại trong tay hắn, nhất thời chua đến mặt đều nhíu lại, “Tại sao là chua? Vừa nãy ta nếm thử rõ ràng ngọt vô cùng…” Y chọn một loại quả khác, “Nếu không ngươi thử cái này xem?”

Tướng quân nhai “kèn kẹt” mấy cái nuốt xong quả dại trong tay, cười nói: “Không chua, ngọt vô cùng.”

Thẩm Mục: “…”

Ban đêm, bọn họ đốt lửa, tại cửa động ngủ một đêm.

Đống lửa bốc cháy đến nửa đêm thì nhỏ dần, đã sắp tắt.

Thẩm Mục bỗng nhiên từ trong mộng thức tỉnh, thấy thế nên thêm chút củi lửa.

Tướng quân ngủ ở một bên vách động, bởi vì sau lưng có thương tích nên chỉ có thể nằm nghiêng.

Thẩm Mục nằm xuống bên cạnh hắn, nhìn khuôn mặt khi ngủ say của hắn, nhỏ giọng gọi, “Tư Đồ…”

Tướng quân nhắm hai mắt, hô hấp đều đặn.

Thẩm Mục đến gần, hôn lên môi hắn một cái.

Môi khô đến bong da, y nghĩ, ngày mai đi tìm xem có thảo dược giúp hạ hỏa hay không…

Y cầm lấy ống tay áo của tướng quân, chậm rãi nhắm chặt mắt lại.

Mà lúc này, tướng quân vốn nên ngủ say lại mở mắt ra, đáy mắt không có lấy nửa điểm buồn ngủ.