Hắn Có Khi Nào Đi Nhảy Sông Không?

Chương 26




Thẩm Mục không nói, trực tiếp đứng lên đi mất.

Tướng quân cảm thấy “Hồi hộp”, thư ngốc giống như tức giận rồi.

Hắn nhanh chóng đuổi theo, “Thư ngốc, thư ngốc…”

Con mọt sách không để ý tới hắn, tự nhiên đi về phía trước.

Tướng quân sốt ruột, lôi kéo người chặn vào góc tường.

Tướng quân: “Tại sao ngươi không để ý tới ta?!”

Thẩm Mục mở mắt nhìn hắn, vẫn cứ không nói lời nào.

“Được, ngươi không phải là sợ đám người ngu ngốc Tề Vương làm ra chuyện gì sao?” Tướng quân hoàn toàn thất vọng, “Một người ngu ngốc mà thôi, lão tử chinh chiến sa trường nhiều năm như vậy, âm mưu dương mưu gì mà chưa từng thấy, còn không phải vẫn bình an trở lại sao?”

“Ngươi là mang một thân thương tổn trở về!” Thẩm Mục rốt cục không nhịn được, trừng mắt rống hắn, tướng quân nhìn liền phát hiện khóe mắt y đều đã đỏ.

“Ta…” Tướng quân có chút hoảng loạn, “Ngươi đừng khóc, không có chuyện gì” hắn suy nghĩ một chút hỏi, “Làm sao ngươi biết Tề Vương muốn hại ta?”

Thẩm Mục rũ mắt xuống, tĩnh táo một chút, nói: “Hôm nay khi ta xuất cung, nghe thấy Tề Vương cùng thân tín của hắn nói chuyện, buổi tối sẽ đi tìm chỉ huy sứ Thôi Mính, thương lượng xem trong trận săn bắn mùa thu làm thế nào dạy dỗ ngươi…” 

Tướng quân cười lạnh một tiếng, “Cái tên Thôi Mính này lá gan thật không nhỏ.” 

Thẩm Mục: “Hắn dựa vào Tề Vương mới đi đến vị trí hôm nay, đương nhiên phải nịnh bợ hắn.”

“Chuyện này, ” tướng quân nói, “Đêm nay ta đi nghe xem bọn họ có kế sách mục nát gì, chuẩn bị tâm lý đầy đủ còn sợ chắc?”

Thẩm Mục vẫn lo lắng, “Ngươi trực tiếp không đến đại hội săn bắn mùa thu không được sao?”

“Vậy không được” tướng quân nghĩ ngươi không phải cũng muốn đi sao, nhưng ngoài miệng lại nói, “Coi như lần này tránh thoát được, cũng sẽ có lần sau, còn không bằng trực tiếp giáo huấn đám người ngu ngốc kia, đỡ phiền cả ngày phải bận tâm bọn họ có ý đồ xấu gì.”

Thẩm Mục suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: “Vậy tối nay ta cũng muốn đi!”

Tướng quân: “Hả?”

“Nếu như quá nguy hiểm,” Thẩm Mục nói, “Vậy ngươi vẫn không thể đi săn bắn mùa thu.”

Tướng quân nhìn bộ dáng nghiêm túc của y, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, “Được, vậy ngươi giờ Dậu ở chỗ này chờ ta…”

Vì vậy, đêm đó, sau khi tướng quân nghe được tin tức Tề Vương đã đến gặp Thôi Mính thì liền dẫn Thẩm Mục đi thẳng đến Thôi phủ.

Thẩm Mục cho là bọn họ phải thật cẩn thận, tránh thoát tầng tầng hộ vệ, nhưng tướng quân chỉ ôm y vượt nóc băng tường, sau đó tránh ở phía sau một cái cửa sổ.

Thẩm Mục: “… Như vậy liền vào được?” Vì sao một chút trở ngại đều không có?

“Thủ vệ của Thôi phủ quá đơn giản, ” tướng quân cười đùa y, “Thư ngốc, ngươi thất vọng sao, là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, nên muốn kích thích hơn?”

“Không… Không có.” Thẩm Mục nhanh chóng quay mặt đi chuyên tâm nghe người trong phòng nói chuyện.

Bọn họ nghe nửa ngày, phát hiện Tề Vương muốn khi săn bắn mùa thu sẽ đào cái hố to ở trong rừng, bố trí cạm bẫy, dẫn tướng quân đi vào đó.

“Người ngu ngốc chính là người ngu ngốc” tướng quân ghét bỏ nói, “Mấy trò này khi lão tử mười mấy tuổi thì còn dùng được.”

Thẩm Mục nhắc nhở hắn, “Ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, để ngừa vạn nhất.”

Tướng quân gật đầu: “Biết rồi, trở về thôi.”

Lúc trở về, tướng quân xác nhận thủ vệ Thôi phủ quá đơn giản, hắn che chở con mọt sách cũng không có vấn đề gì, liền quyết định để Thẩm Mục chơi trò thăm dò.

Hắn để Thẩm Mục ở phía trước dẫn đường, bản thân mình đi theo phía sau y.

Thẩm Mục còn rất hưng phấn, hạ thấp lưng, dán vào tường, cẩn thận kiểm tra bốn phía có người hay không, sau đó vẫy tay, ra hiệu tướng quân đi tới.

Tướng quân nhịn cười, nhìn y khom người xuống, giống như một chú mèo trắng nhỏ, cào đến tim hắn ngứa ngáy.

Mẹ nó, con mọt sách sao lại đáng yêu như vậy! 

Hắn nhịn không được, giơ tay bấm vào mông con mọt sách một cái.