Đông Dạ Huy nói đi là đi, sau khi nói xong cũng bắt đầu thu xếp hành lý. Kỳ thật cũng không có cái gì cần thu xếp. Hám Sinh cùng với vài món đồ tùy thân của anh, còn có di ảnh của mẹ Hám Sinh, tất cả được xếp trong một cái rương da. Đông Dạ Huy mặc áo ngủ lên lầu xuống lầu sắp xếp mọi thứ, Hám Sinh thì ngồi trên giường yên lặng nhìn.
Sau đó Đông Dạ Huy làm mì sợi ở dưới lầu rồi bưng lên cho Hám Sinh ăn sáng. Hám Sinh ngồi trên giường lặng im ăn từng muỗng mì. Đối với việc anh bỗng nhiên muốn trở về không nói cũng không hỏi lý do. Cho cô ăn xong bát mì sợi, Đông Dạ Huy cầm khăn tay lau khóe miệng cho Hám Sinh, không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô: “Ngoan.” Anh nói. Hám Sinh cũng chỉ nhìn anh cười thản nhiên.
Cuối cùng trước khi đi, lúc đóng cửa sổ, cửa viện Hám Sinh nói với Đông Dạ Huy muốn tự tay cô đóng cửa, cảnh vật lặng lẽ lưu lại nơi tiểu viện yên tĩnh này, ở đây cô từng cùng Diệp Quyền thu hoạch, nụ cười ấm áp cùng với tình cảm quý giá ôn nhu nhất mà anh dành cho cô, cây ngọc lan xum xuê cành lá lay động trong gió thu “Sàn sạt”. Chàng trai mặc áo trắng đang đứng ở trong sân, quay đầu mỉm cười với cô, nét cười sạch sẽ ấm áp như ánh ban mai. Hám Sinh chậm rãi đóng cửa gỗ lại, nhẹ nhàng “cùm cụp” một tiếng cửa đóng lại. Hám Sinh đem Diệp Quyền trong lòng cô vĩnh viễn khóa lại ở bên trong, cô đối với Diệp Quyền khắc sâu cả đời chính là cho dù anh đứng ở nơi nào, cũng vĩnh viễn sạch sẽ, ôn hòa, đẹp đẽ.
Hơn bốn giờ bay, khi trời chạng vạng Đông Dạ Huy đem Hám Sinh trở về thành phố B, chính là nơi mà năm đó anh tự tay đem cô đuổi ra ngoài thành thị, bây giờ anh lại tự tay mang cô trở về. Trước sau hai loại tâm tình, cho tới bây giờ anh mới biết có thể ôm Hám Sinh vào trong lòng mới thật an tâm. Có xe đặc chủng đến sân bay đón bọn họ trở về, một đường đi thẳng vào nội thành. Bên ngoài xe cộ qua lại, thành thị phồn hoa huyên náo, Hám Sinh tựa vào trong lồng ngực Đông Dạ Huy thủy chung nhắm chặt hai mắt.
Xe lái vào khu biệt thự thì dừng lại, Đông Dạ Huy lay lay Hám Sinh trong lòng ngực: “Hám Sinh, chúng ta về đến nhà rồi.”
Hám Sinh mở mắt nhìn ra ngoài, một loạt nhà nhỏ ba tầng, trước cửa mỗi căn nhà có hàng rào trắng bao bọc, bên trong là sân cỏ nhỏ, cảnh vật vô cùng sạch sẽ xa hoa.
Đông Dạ Huy phía sau lại lặp lại một câu: “Chúng ta về nhà rồi.”
Hám Sinh quay đầu nhìn anh, đôi mắt óng ánh chứa đựng ánh sáng ôn hòa, “nhà” là một chữ ấm áp cỡ nào, nhiều năm trước đây, cô vô cùng lưu luyến không muốn xa rời người đàn ông này. Nhiều năm sau, Dạ Huy cuối cùng cam tâm tình nguyện nói với cô một tiếng: “Về nhà.” Hám Sinh nhàn nhạt xúc động, nhưng lại nhìn Đông Dạ Huy cười trong suốt.
Đông Dạ Huy xuống xe, ôm Hám Sinh đang ngồi phía sau xe ra, Mông Bự theo Hám Sinh tự nhảy xuống xe, Mông Bự bị nhốt trong lồng của mình ở bên trong khoang hành lý 4 tiếng, có chút không thích ứng với hoàn cảnh, chạy theo sau Đông Dạ Huy bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đông Dạ Huy ôm Hám Sinh, dùng chân mở hàng rào trước cửa nhà. Hám Sinh không yên lòng thò đầu ra khỏi bả vai Đông Dạ Huy nhìn Mông Bự ở phía sau. Thình lình tiếng cửa mở rất lớn từ sau vang lên, tiếp theo truyền đến một giọng nam: “Anh trai, đã trở về? Ui! Ai đây?” Câu đầu rất trịnh trọng, câu tiếp theo lại vô cùng tùy tiện.
Hám Sinh nghiêng đầu qua chỗ khác, cách một dãy hàng rào, một người đàn ông rất đẹp, ngũ quan xinh xắn trắng nõn, híp mắt, ánh mắt nhìn chăm chú vào mặt cô, cách một hàng rào, hai tay cắm trong túi áo, tư thế lạnh nhạt phòng bị, đã là buổi chiều mà cậu ta còn mặc áo ngủ, tơ lụa trắng tinh, phim hoạt hình vải bông cởi giày, phối hợp không hài hòa cho lắm, nhưng rất thích hợp với hình tượng của hắn, nói chung là một gã đẹp trai.
Hám Sinh tựa trong lồng ngực của Đông Dạ Huy, mỉm cười ngước nhìn cậu ta, Đông Dạ Huy vội vã đi qua: “Là chị dâu cậu.” Lưu lại câu này sau lưng. Lông mày Cố Bắc sít chặt.
Đi tới bậc thang trước cửa, Đông Dạ Huy nhấc chân đạp lên trên cửa chính hai cái, nhìn vào trong nhà gọi: “Kim Lộ, mau ra mở cửa.”
Hám Sinh mỉm cười nhìn cửa lớn, nghe trong phòng vang lên tiếng bước chân gấp gáp đạp lẹt xẹt trên đá, càng ngày càng gần, cửa lớn được kéo mở ra, một cô gái cao gầy, tóc thật dài, ngũ quan lập thể, dáng người đầy đặn nhấp nhô, vừa nhìn cảm thấy rất xinh đẹp.
Kim Lộ lớn giọng gọi: “Đông Dạ Huy, anh trở về rồi. A! Ai đây?” Kim Lộ biểu hiện kinh ngạc hơn so với Cố Bắc, giọng cũng to hơn.
Hám Sinh yên lặng nhìn từng người nam nữ xuất hiện bên cạnh Đông Dạ Huy, mỉm cười, vẫn ngậm miệng không nói gì.
Đông Dạ Huy hơi thiếu kiên nhẫn, anh ôm Hám Sinh lách qua Kim Lộ đi vào trong nhà, cau mày: “Mau tránh ra, là chị dâu em, ra ngoài đem hành lý vào đây.” Kim Lộ đứng lại nơi cửa, há to miệng, dại ra nhìn Mông Bự lắc lư đi vào.
Đông Dạ Huy vội vàng đặt Hám Sinh ở trên ghế sô pha trong phòng khách, ngồi xổm trước mặt cô, tiến lên hôn thoáng qua môi cô an ủi: “Chúng ta sẽ chờ mọi người tụ tập lại rồi giải thích với họ. Em có lạnh không?” Thành phố B so với Hạ Môn thấp hơn mấy độ, Hám Sinh tay bị lạnh.
Hám Sinh lắc đầu: “Không lạnh, em khát, cho em uống chút nước đi.”
Đông Dạ Huy đi vào bếp rót nước cho Hám Sinh. Trong phòng khách chỉ còn lại Hám Sinh. Hám Sinh khom lưng đem Mông Bự vẫn còn bị choáng ôm vào lòng. Mông Bự ngoan ngoãn nằm nhoài trên đùi cô, còn ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt rất oan ức. Hám Sinh nhìn nó nhẹ nhàng cười, vuốt trên lưng nó, Mông Bự lắc lư cổ họng, thở ra “khò khè khò khè”, thỏa mãn.
Chỉ trong chốc lát, chỗ cửa lớn truyền lại một tiếng vang thật to, Kim Lộ nhấc theo hành lý đi đến, cô ta đi đến bàn trà phía trước Hám Sinh, “Ầm” một tiếng đem hành lý quẳng trên đất. Hám Sinh ngẩng đầu nhìn cô ta, Kim Lộ nghiêng người dùng khóe mắt ngắm cô, sau đó vòng qua bàn trà, tách Hám Sinh một khoảng thật xa, vòng quanh đi vào phòng bếp. Chỉ chốc lát sau trong bếp truyền ra tiếng nói chuyện. Đông Dạ Huy cố gắng đè thấp âm điệu, cô gái cũng không dám nói to, mơ hồ nghe không rõ ràng lắm, khóe miệng Hám Sinh mỉm cười nhắm mắt trên sô pha, cảm giác mệt mỏi xuất hiện, làm cho cô cảm thấy buồn ngủ.
“Chị là ai?”
Hám Sinh biết có người đi tới trước mặt cô, biết người đến ngồi xếp bằng trên mặt đất trước mặt cô nhìn cô thật lâu mới mở miệng. Cô mở mắt ra, Cố Bắc vẫn còn đang hóa trang, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô nghiên cứu, cậu ta hóa trang trẻ em, thần thái ngang ngạnh làm Hám Sinh nhớ tới Diệp Quyền, cô cười trả lời hắn: “Tôi là Mạc Hám Sinh.” Thân mình Cố Bắc bỗng nhiên nghiêng về phía trước, đầu của cậu ta hầu như đưa đến gần ngay dưới mắt Hám Sinh, nhìn toàn bộ khuôn mặt cô. Hám Sinh cười không nhúc nhích, để cậu tùy ý nhìn, sau đó Cố Bắc lại ngồi xuống, lạnh lùng nói một câu: “Chị không phải đã chết rồi sao?”
Hám Sinh lắc đầu ôn hòa nói: “Tôi không chết.”
Hám Sinh tò mò hỏi: “Cậu vào đây như thế nào?”
Cố Bắc chỉ chỉ vách tường phía sau Hám Sinh: “Liên thông với phòng đó, nơi đó có một cánh cửa mở.”
Hám Sinh theo tay cậu nhìn cửa gỗ màu trắng trên vách tường một chút, quay đầu hỏi hắn: “Vậy cậu tên gì?”
“Cố Bắc”.
“Ừm, nó là Mông Bự.” Hám Sinh chỉ chỉ chú chó mập mạp trên đầu gối cô. Cố Bắc híp mắt nhìn Hám Sinh, phát hiện ánh mắt Hám Sinh đơn thuần, không có ý đùa cợt cậu. Cậu cảm thấy thích cô, chợt cậu nhảy dựng lên, kéo Mông Bự trên đùi Hám Sinh xuống, nhìn nó vặn vẹo người, ngồi xuống bên người Hám Sinh: “Em nói này, chị chết rồi làm sao mà sống lại được? Nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra?”
Hám Sinh không lường trước được hắn bỗng nhiên hành động như vậy, còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, Mông Bự đã gào thét nhào vào cắn cậu. Cố Bắc coi như là lanh trí, Mông Bự hạ khẩu trong nháy mắt, cậu bắt lấy nó quăng ra bên ngoài. Mông Bự cắn một cái trời giáng vào cổ áo Cố Bắc. Hám Sinh nhanh chóng đưa tay túm Mông Bự. Mông Bự phẫn hận trừng mắt nhỏ nhưng không hề nhả ra, Cố Bắc nắm lấy da lưng nó kéo xuống: “Hắc! Mông Bự này dám cắn tao, một lát tao đem mày rút da hầm một nồi lẩu.” Cố Bắc uy hiếp Mông Bự, Mông Bự cắn xé vẫn không nhả, nó phẫn nộ cổ hộng khò khè, mắt nhỏ oán hận trừng Cố Bắc.
Chuyện càng lúc càng ầm ĩ, Đông Dạ Huy vội vàng từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cảnh này, đi tới nắm hàm dưới của Mông Bự, nhỏ nhẹ nói với nó: “Mông Bự ngoan nào, nhả ra.”
Không biết xảy ra chuyện gì mà Hám Sinh cũng không trị được Mông Bự, nhưng sau khi nghe Đông Dạ Huy nói vậy Mông Bự lập tức ngoan ngoãn nhả ra, sau đó nó uốn mình lại nhảy lên trên đùi Hám Sinh, duỗi chân sau ra, còn nhìn Cố Bắc sủa ầm ĩ hai tiếng. Từ đây Cố Bắc xem như chính thức kết thù với Mông Bự.
Đông Dạ Huy đá vào chân Cố Bắc một cái, hỏi: “Em sao lại chọc nó?”
Không đợi Cố Bắc nói, Hám Sinh liền giảng hòa, cô nói với Cố Bắc: “Thật là ngại quá, nó chắc là sau khi đi máy bay thấy không thoải mái cho nên mới có chút cáu kỉnh.”
Cố Bắc kéo khăn tay trên bàn trà lau nước miếng của con chó đọng trên cổ áo, không thèm để ý phất tay nói: “Không có chuyện gì, em không so đo với con chó của chị đâu.”
Hám Sinh nhìn anh nhếch miệng cười, cũng không nói gì nữa. Đông Dạ Huy đưa chén nước ấm tới miệng cô: “Em không cần để ý đến nó, uống nước đi.”
Hám Sinh nhận chén nước từ tay anh, tự mình cầm uống hai ngụm. Đông Dạ Huy xoay người lấy mấy bình thuốc từ trong rương hành lý ra, cẩn thận lấy ra vài viên thuốc, đưa đến miệng Hám Sinh, nhìn cô uống từng viên thuốc một. Cố Bắc và Kim Lộ cùng đứng xem vô cùng sững sờ.
Chăm sóc Hám Sinh uống thuốc xong, Đông Dạ Huy cũng không chào hỏi hai người bọn họ, lập tức lên lầu, thấy Đông Dạ Huy đi rồi, Cố Bắc lại đi tới: “Chị dâu, em khi nãy hỏi chị, chị còn chưa trả lời.”
Hám Sinh không phải là không muốn trả lời câu hỏi của anh, mà là tình huống tỉ mỉ trong đó bản thân cô cũng không có nghe Đông Dạ Huy nói cụ thể, cô chuyển đề tài hỏi Cố Bắc: “Chị vừa nãy nghe thấy em gọi Dạ Huy là anh? Anh ta ít thấy có bạn bè.”
Cố Bắc dường như có chút lúng túng, cậu cười ha ha hai tiếng rồi nói: “Kỳ thực em là đối tác của anh ta.”
“Hử?” Hám Sinh thấy Cố Bắc ăn mặc đặc biệt lúc chạng vạng, còn mặc áo ngủ, thực sự không giống với người làm kinh doanh, cô nghi hoặc hử một tiếng.
“Anh ta là ông chủ trung tâm giải trí lớn nhất thành phố B, Đông Dạ Huy là một nửa cổ đông, bọn họ có quan hệ đối tác như vậy.” Kim Lộ vẫn đứng im lặng bên cạnh bỗng nhiên trả lời.
Hám Sinh cùng Cố Bắc đồng thời giương mắt nhìn cô ta: “Đúng vậy, em là ông chủ trung tâm giải trí, còn cô ta từng là tạp dịch dưới quyền em. Cố Bắc tức giận xoáy cô ta một câu. Kim Lộ hầm hừ trừng mắt, xoay người ngồi xuống sô pha bên cạnh Hám Sinh.
Hai người bọn họ tự nhiên nói ra quan hệ của mình, Hám Sinh hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, cúi đầu vuốt lưng Mông Bự, im lặng ngồi đó.
Bầu không khí trở nên nặng nề, Kim Lộ ngồi bên nhìn Hám Sinh chợt thẳng thắn hỏi: “Chị chính là Hám Sinh?”
Hám Sinh vui vẻ ngẩng đầu nhìn cô ta mỉm cười trả lời: “Đúng vậy.”
Kim Lộ đột ngột quay đầu, nhìn ra xa xa bên ngoài cửa sổ thở dài ra tiếng, nét mặt tươi trẻ, thẳng thắn biểu hiện nhiều loại cảm xúc vô cùng rõ ràng.
Đông Dạ Huy cầm một tấm thảm đi xuống lầu, đem thảm lông phủ lên đùi Hám Sinh, ôm Mông Bự và nói với cô: “Em ngồi ở đây một lát, để anh cho con chó ăn rồi đưa em lên lầu nghỉ ngơi.” Hám Sinh gật đầu đồng ý.
Mông Bự không muốn ăn, Đông Dạ Huy cho nó uống chút sữa bò nóng, lấy một cái khây đặt ở cửa phòng bếp rồi ngồi xổm nhìn nó ủ rũ liếm sữa từ từ.
Lúc này Cố Bắc lại đến gần Hám Sinh thấy sang bắt quàng làm họ: “Chị dâu là người ở đâu?”
Hám Sinh nhìn cậu ta trả lời: “Tôi là người thành phố B?”
Cố Bắc kinh ngạc: “Thật sao? Vậy mà tại sao trước giờ em chưa từng thấy chị? Những năm gần đây chị sống ở nước ngoài sao? Hay là sống ở nơi khác?”
Hám Sinh hơi sững sờ, sau khi dừng lại chốc lát cô vẫn trả lời: “Tôi mấy năm trước vẫn ở trong tù.” Từ rất lâu trước đây đến giờ Hám Sinh không hề nói dối, cô từ đầu đến cuối luôn luôn là người thẳng thắn.
Nụ cười trên mặt Cố Bắc cứng đờ, Đông Dạ Huy sau lưng cũng nghiêm mặt, một lúc sau anh đứng lên đi tới trước mặt Hám Sinh khom lưng nói với cô: “Lên lầu nghỉ ngơi một lúc đi, em ngủ một hồi thì anh sẽ nấu xong cơm tối, được không?”
Hám Sinh gật gù nói: “Được.” Đông Dạ Huy khom lưng ôm lấy cô, vùi môi vào trong cổ áo của cô, im lặng thở dài một tiếng, Hám Sinh dang cánh tay ôm chặt bờ vai của anh như muốn truyền cho anh chút hứng thú, hai người ôm nhau đứng dậy đi lên lầu. Cố Bắc nhìn bọn họ đi giật mình phản ứng nhìn Hám Sinh nói: “Chị dâu, không, thật là ngại quá, kỳ thực, em cũng từng bị ở tù, không tin chị hỏi anh ta xem, thật sự không có chuyện gì đâu, ha?” Cố Bắc gãi gãi sau gáy, lời nói hơi lộn xộn, Hám Sinh ở phía sau lưng Đông Dạ Huy thò đầu ra nhìn cậu ta cười ôn hòa.
Phòng ngủ Đông Dạ Huy đơn giản, sạch sẽ, đồ dùng trong phòng bình thường, giường đệm lớn, ga trải giường phẳng lỳ có màu xám nhạt, Hám Sinh được đặt trên giường, chiếc giường hơi cứng, không giống như chiếc giường thoải mái của cô ở trên đảo Hạ Môn, Đông Dạ Huy ân hận nói với cô: “Em trước tiên chờ một chút, đến buổi tối anh sẽ sửa sang lại cho thoải mái.”
“Được.” Hám Sinh gật đầu với anh.
Hám Sinh tựa người vào đầu giường, ngửa đầu nhìn Đông Dạ Huy, vẻ mặt ôn hòa khoan dung, chờ anh nói chuyện. Đông Dạ Huy ngồi xổm xuống một bên giường, kéo tay của cô nói: “Hám Sinh, em bỏ qua cho, Kim Lộ là anh một năm trước quen biết ở hộp đêm, lúc đó anh cho rằng em chết rồi, đau khổ không muốn sống nữa, nhưng lại không dám thật sự tìm cái chết, chính vì sống sót, cho dù vô vị cũng cố gắng sống, loại cảm giác đó, em có thể hiểu rõ không?” Đông Dạ Huy nhìn Hám Sinh, ánh mắt cấp bách. Hám Sinh không hề nói gì, chỉ đưa tay phải ra, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa vầng trán của anh, giúp anh xóa đi nếp nhăn giữa trán.
Đông Dạ Huy cảm thấy thoải mái hơn nhiều, anh tiếp tục nói: “Em không phát hiện ra Kim Lộ nói chuyện dáng vẻ có chút giống em lúc trước sao? Anh để cô ta ở lại bên cạnh chính là muốn tưởng niệm em, khi nghe cô ta lớn giọng gọi anh, anh có lúc sẽ cảm thấy là em đang gọi anh, anh lúc đó cũng chỉ nghĩ đến em thôi.
Đông Dạ Huy kéo tay Hám Sinh, dán trên mặt mình, biểu hiện vô cùng oan ức. Hám Sinh nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Anh cùng cô ta có quan hệ sao?”
“Anh không chạm vào cô ta, cô ta chỉ ở lại đây làm việc lặt vặt trong nhà. Hám Sinh, anh cũng không còn lừa dối em nữa, anh đối với em đã không còn che giấu điều gì, em hiểu chưa?”
Hám Sinh gật gù, cô tin tưởng Đông Dạ Huy, anh cùng cô đã đi đến bước này, anh đúng là không cần giấu diếm cô những chuyện như vậy, cô nói với Đông Dạ Huy: “Mang cô ta đi đi, cô ta yêu thích anh, giữ lại em thấy phiền phức, bản thân cô ta cũng khó chịu.”
“Cám ơn em, Hám Sinh.” Đông Dạ Huy vùi mặt vào trong tay của Hám Sinh, Hám Sinh vuốt lên tóc của anh, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Hai người nói chuyện xong, Hám Sinh an tâm thì cảm thấy buồn ngủ. Mãi đến khi Đông Dạ Huy lên lầu dẫn cô xuống ăn cơm tối, cơm tối là do Kim Lộ giúp Đông Dạ Huy nấu. Hám Sinh do đi đoạn đường dài, ăn không thấy ngon miệng. Cố Bắc cũng ở lại ăn cơm tối, trong bữa cơm một mực yên lặng không lên tiếng, nhìn Đông Dạ Huy tự nhiên hầu hạ Hám Sinh ăn cơm, thái độ đối với Hám Sinh vô cùng tò mò. Kim Lộ không ăn, cắn chiếc đũa nhìn hai người thân mật, trong lòng chua xót dâng trào.
Ăn xong cơm tối, Cố Bắc về nhà mình chuẩn bị đi làm. Đông Dạ Huy thu xếp cho Hám Sinh thật tốt, đi ra đưa Kim Lộ đi, bọn họ lúc đang nấu cơm đã nói qua việc này, Kim Lộ cũng không phản đối.
Kim Lộ mang theo hành lý đơn giản, ra khỏi gia tộc Đông Dạ Huy. Đông Dạ Huy lái xe đưa cô đi, trong buồng xe không ai nói gì. Kim Lộ im lặng nhìn ra ngoài cửa xe, tâm tình của cô lúc này không tốt, ra đến phố lớn, Đông Dạ Huy hỏi cô: “Em có nơi để đi sao?”
“Không có.” Kim Lộ giận hờn nói.
Đông Dạ Huy quay đầu nhìn cô một cái nói: “Được rồi, anh trước tiên đưa em đến khách sạn ở vài ngày.”
Kim Lộ quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, rớt nước mắt, cô lúc còn nhỏ gia cảnh long đong, cha mất sớm, mẹ bệnh hoạn liên miên, sau đó để nuôi dưỡng đứa em trai chu đáo, cô còn phải làm người hầu, ở trong trung tâm giải trí trải qua vô số mua bán lạnh lẽo, mãi đến khi gặp được Đông Dạ Huy. Đông Dạ Huy khác hẳn với tất cả đàn ông mà cô từng tiếp xúc qua, cô biết anh không nợ cô cái gì, cô kỳ thực cho tới bây giờ còn chưa có thích qua người nào, còn thuộc loại cô gái tình cảm không biết không lo, rồi lại vướng bận trên người anh, cô cảm thấy vô cùng tủi thân.
Đông Dạ Huy lặng lẽ lái xe, chạy ngang qua một tửu lâu đèn đuốc rực rỡ, anh quẹo xe vào, dừng xe tại bãi đậu xe, anh quay đầu dặn dò Kim Lộ: “Em theo anh xuống xe, anh có thứ cho em xem.”
Kim Lộ nức nở theo Đông Dạ Huy xuống xe, cô ủy khuất tới bên cạnh Đông Dạ Huy, nước mắt tuôn trào, cánh tay quẹt qua quẹt lại lau mắt như đứa trẻ, nhưng mà nước mắt càng lau càng nhiều.
Đông Dạ Huy châm một điếu thuốc trước đầu xe, kiên nhẫn chờ Kim Lộ khóc xong, sau đó anh chỉ về tửu lâu phía trước hỏi Kim Lộ: “Nhìn thấy không?”
Kim Lộ mắt mơ màng nhìn quán cơm cổ kính, có rường cột chạm trổ trang trí ở phía trước, nằm ở mặt tiền, người tới lui rất đông, kết cấu trên dưới hai tầng, bên trong đèn đuốc rực rỡ như trước, người ngồi ăn đầy cả sảnh.
Kim Lộ khóc thút thít, không có hứng thú trả lời một câu: “Nhìn thấy.”
Đông Dạ Huy kéo cánh tay đang lau nước mắt của cô xuống, nắm cằm của cô đem mặt cô nâng lên xoay nhìn về phía đó nói: “Nhìn thật kỹ, bắt đầu từ ngày mai, nơi này chính là của em. Hai tháng trước anh đã cho người mua lại nơi này, vốn nghĩ chờ sau khi anh rảnh rỗi sẽ cho em kinh doanh, giờ đúng dịp anh trở về, ngày mai anh sẽ cho người đến giúp em làm thủ tục kinh doanh, nghe rõ chưa?”
Kim Lộ ngừng khóc, xoay người lại sững sờ nhìn Đông Dạ Huy. Đông Dạ Huy vứt tàn thuốc trong tay xuống đất, dùng chân đạp lên dập tắt tàn lửa, sau đó hai tay nắm vai Kim Lộ, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: “Em hãy nghe cho kỹ, khỏe mạnh sống cuộc sống của em, đừng quay đầu lại, đừng lưu luyến anh, anh ngoại trừ tiền cái gì cũng không cho em được. Anh tốt với em là bởi vì em có chút giống Hám Sinh trước đây. Anh trước đây cho rằng cô ấy đã chết rồi, nên giữ em bên người mình như là lưu lại một món đồ của cô ấy. Anh từ đầu tới cuối đều hi vọng em có thể sống khỏe mạnh, bởi vì anh đã không để cho Hám Sinh sống những ngày tháng tốt đẹp, anh tốt với em là bồi thường cho cô ấy, cũng là bồi thường cho chính anh. Thế nhưng cuộc sống của em với anh không có chút quan hệ nào, anh chỉ muốn nhìn em càng ngày càng sống tốt, em hiểu chưa?”
Kim Lộ bị mấy câu nói của Đông Dạ Huy làm cho ngây ngốc, một hồi lâu sau cô lại bắt đầu khóc nức nở, nước mắt lưng tròng vô cùng ủy khuất nói: “Em đâu giống với cô ấy chứ?”
Đông Dạ Huy bất đắc dĩ buông hai cánh tay cô ra, xoay người vô lực ném câu tiếp theo: “Em nói chuyện giống với cô ấy.”
Hai người trở lại xe, Đông Dạ Huy lái xe đưa Kim Lộ tới khách sạn. Trên xe Kim Lộ chậm rãi nín khóc, đến cửa khách sạn, Đông Dạ Huy bực bội không thèm nhìn cô, nhìn phía trước nói: “Đi xuống đi, tự mình vào đặt phòng, trước ở vài ngày, anh sẽ cho người tìm nhà giúp em, ngày mai qua giúp em đến quán cơm xem xét, nơi đó có người quản lý, họ sẽ giúp em.” Cuối cùng anh nói vẻ uể oải: “Em hiểu chuyện một chút, Hám Sinh hiện tại bị bệnh, anh muốn chăm sóc cô ấy, em cẩn thận sống cuộc sống của em.”
Kim Lộ rất lâu không lên tiếng, rồi cô thình lình mạnh mẽ lau mắt, quay đầu nhìn Đông Dạ Huy nói: “Em sau này gọi anh là anh trai nha, em không gọi anh là Đông Dạ Huy nữa, từ nhỏ đến giờ ngoại trừ mẹ em, anh đối với em tốt nhất, em nghe lời anh, cố gắng sống tốt, sau đó tìm một đối tượng thật tốt, kết hôn nhất định sống tốt, anh là người tốt. Cám ơn anh, anh trai!”
Đông Dạ Huy quay đầu nhìn cô, khóe miệng vô lực mỉm cười, miễn cưỡng nói: “Vậy thì tốt, em đi đi, sau này có gì không làm được thì tìm anh.”
Kim Lộ mở cửa xe, vừa chuẩn bị bước xuống xe, bỗng nhiên lại rụt chân về, cô xoay người nhìn Đông Dạ Huy vô cùng trịnh trọng nói: “Anh à, em sau này còn có thể đến nhà anh không? Em bảo đảm sẽ không quấy rối, chị dâu không phải bị bệnh sao? Lúc nào anh không chăm sóc được, em có thể phụ anh một tay.”
Đông Dạ Huy hơi do dự một chút nhưng vẫn gật đầu: “Hám Sinh nửa đời vì anh nhận mọi oan ức, em nếu như thật sự xem anh là anh trai, sẽ muốn che chở cô ấy.”
Kim Lộ nhanh nhẹn gật đầu: “Anh à, em mặc kệ anh trước đây đã làm gì, anh đối với em mà nói vĩnh viễn là người tốt.” Cô gái này nói như chém đinh chặt sắt, nói xong lập tức thẳng thắn dứt khoát đẩy cửa xe ra, cầm hành lý đi vào khách sạn.
Đông Dạ Huy nhìn bóng lưng cô càng ngày càng xa, sau một lúc lâu cười khẽ thành tiếng: Đối với mọi người ta đều là người tốt, chỉ duy nhất phụ cô ấy.
Khi Đông Dạ Huy trở về Hám Sinh đã ngủ rồi. Anh mò mẫm sửa sang bản thân sạch sẽ, lên giường, cẩn thận từng li từng tí ôm Hám Sinh vào trong lồng ngực.
“Về rồi?” Trong bóng tối, Hám Sinh tỉnh táo hỏi.
“Về rồi.” Đông Dạ Huy nhẹ giọng đáp.
Hám Sinh không hỏi kết quả, rút sâu vào trong lòng ngực anh, cuối cùng an tâm nhắm mắt lại. Đông Dạ Huy nhẹ giọng lên tiếng trong bóng đêm: “Hám Sinh, ngày mai chúng ta đi bệnh viện làm kiểm tra nhé?”
Trầm mặc trong chốc lát, Hám Sinh nhẹ nhàng trả lời: “Được.” Cô không hỏi nguyên nhân, lẳng lặng chờ đợi anh sắp xếp.
Đông Dạ Huy ở trong chăn chợt ôm chặt Hám Sinh, dùng sức thật mạnh như muốn đem cô nạm vào cơ thể anh. Hám Sinh cau mày yên lặng chịu đựng, vẫn ngậm miệng không nói cũng không hỏi anh điều gì.