Không khí buổi sớm trên đảo mang theo hơi lạnh, mặt trời còn chưa mọc, ánh nắng sớm trong trẻo, hòn đảo nhỏ đã thức tỉnh. Trên các phố lớn ngõ nhỏ đã đông người qua lại, tiếng còi xe không ngừng vang lên chói tai hoà lẫn với tạp âm tạo nên hơi thở cuộc sống đời thường.
Hám Sinh bước chậm đến đầu con đường nhỏ về nhà, bước đi chậm chạp, ánh mắt mỏi mệt, trong lòng đầy phiền muộn. Đến dốc cao, cô bất ngờ quay đầu lại nhìn, xa xa mặt trời đỏ rực đang từ từ nhô lên trên mặt biển phẳng lặng, sắc đỏ như màu mực đậm vẩy lên nền xanh thẳm, những đám mây xung quanh được tô điểm một tầng viền sáng, rực rỡ đến mức dường như không có từ ngữ miêu tả cảm xúc nào diễn tả hết. Toàn bộ sắc đỏ như tràn đầy vào lồng ngực, dường như cô đã hao hết sinh lực nửa đời mình, sức lực bản thân bị rút cạn đến cạn kiệt, cơ thể bị tàn phá hết mức có thể, hình ảnh người đàn ông trong lòng kia cuối cùng cũng lưu lại thành một nét mực đậm.
Hám Sinh cô đơn đứng quay mặt hướng về biển cả, thân hình mong manh đứng đón gió và ánh nắng mặt trời, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Cô bị tổn thương sâu sắc, trong lòng ngoài đau đớn và mỏi mệt không còn cảm giác gì nữa, cô đã trả giá quá nhiều quá sớm nên giờ trở nên trắng tay.
Hám Sinh sải rộng bước chân, chậm rãi trở về nhà. Đến cổng nhà cô ngẩn người nhìn khoảnh sân một lát, nét mặt lặng im, ánh mắt đờ đẫn.
Khi Hám Sinh đang lấy chìa khóa mở cửa, cửa gỗ đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong.
“Hám Sinh.” Giọng Diệp Quyền đầy lo lắng, vẻ mặt nôn nóng, đôi mắt hằn những tơ máu đỏ, gương mặt bất ngờ xuất hiện trước mặt Hám Sinh.
Sau khoảnh khắc ngắn ngủi đối diện với anh ta ở khoảng cách gần, Hám Sinh cúi đầu vòng qua bên người anh đi vào trong nhà.
Diệp Quyền cảm thấy chột dạ vội bước đi theo sau Hám Sinh: “Hám Sinh, Hám Sinh.” Ngoài gọi tên cô anh ta không biết nói gì khác. Lúc đi đến trước cửa phòng Hám Sinh, Hám Sinh nãy giờ vẫn yên lặng đi trước bỗng nhiên dừng chân, quay người lại: “Cả đêm qua em không ngủ, bây giờ muốn ngủ bù. Không được đến làm phiền em, nếu không anh sẽ chết với em biết chưa?” Hám Sinh trừng mắt, ánh mắt hung dữ cảnh báo.
“Hả? Ồ.” Diệp Quyền lúng ta lúng túng đáp lại hai tiếng, sau đó lập tức im lặng. Hám Sinh quay người bước vào phòng rồi đóng cửa phòng lại, không hề gây nên tiếng động.
Diệp Quyền đứng bất động trước cửa phòng Hám Sinh một lúc lâu, sau đó dứt khoát quay người sải bước tới phòng Diệp Chí. Anh ta không gõ cửa, dùng sức mở tung cửa gỗ trước mặt, cửa đập vào tường phát ra âm thanh lớn sau đó bật trở lại.
Diệp Quyền một tay giữ cửa phòng, trừng mắt nhìn Diệp Chí mới bước từ phòng tắm ra, cất giọng chất vấn gay gắt: “Anh đem bán Hám Sinh để đổi lấy cái gì?”
Khoảnh khắc Diệp Quyền đẩy cửa vào Diệp Chí đã khựng lại, sau đó anh ta hoàn toàn không đếm xỉa đến sự phẫn nộ của Diệp Quyền, đi đến bên giường, chậm rãi cởi bỏ áo ngủ chuẩn bị thay quần áo: “Trong nước có rất nhiều ngành công nghiệp, như sản xuất năng lượng tự nhiên hay các hạng mục xây dựng quan trọng. Nhưng không phải cứ có tiền là có thể thò chân vào trong, anh cần phải tạo mối quan hệ tốt với người có thể giúp đỡ anh.” Giọng Diệp Chí lạnh lùng, không thèm ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Quyền một cái.
Ánh mắt Diệp Quyền phức tạp nhìn anh trai mình, khàn giọng nói với anh ta: “Anh, Hám Sinh, cô ấy rất đáng thương.”
Diệp Chí ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn lướt qua Diệp Quyền, không nói gì cúi đầu cài cúc áo sơmi.
Cuối cùng Diệp Quyền đạp cửa bỏ đi, một lúc lâu sau Diệp Chí khẽ thở dài thất vọng.
Hám Sinh ngủ hết tận buổi chiều, nhưng thật ra không phải cô đang ngủ, chỉ là chùm chăn ẩn mình trong bóng tối. Có người đẩy cửa bước vào, tiếng bước chân nhẹ nhàng, một bên giường hơi lún xuống, chăn trên đầu bị kéo ra, Hám Sinh giương mắt nhìn Sa Sa ở trước mặt, một đôi mắt sáng thanh tĩnh.
Sa Sa nhớ đến chuyện tối qua, cô ta dựa vào đầu giường, một tay gạt lọn tóc trên trán Hám Sinh hỏi: “Hôm qua em đi đâu vậy? Lúc bọn chị trở về đã không thấy em. Gọi điện thoại cho em nhưng không có ai bắt máy.” Giọng nói của Sa Sa vốn nhẹ nhàng dịu dàng, Hám Sinh cong người nhìn bức tường trước mặt, ánh mắt nhìn vô định.
Hám Sinh không nói lời nào, Sa Sa cũng không thúc giục, gạt một vài lọn tóc của cô. Không khí trong phòng như ngưng đọng lại ảm đạm mà yên tĩnh. Một lúc sau, Hám Sinh mới hắng giọng, giọng nói thô cứng: “Tối hôm qua tình cờ gặp một người quen cũ, nên sau đó em đi cùng anh ta.”
Sa Sa cúi đầu cười thành tiếng: “Người yêu cũ à? Làm chuyện đó rồi ư? Sao nhìn sắc mặt em lại tệ như vậy?”
Hám Sinh trở mình đưa lưng về phía Sa Sa, không kiên nhẫn nói: “Đúng là đã làm, bên dưới chảy máu , bụng cũng rất đau.”
Sa Sa muốn đưa tay vuốt gáy Hám Sinh nhưng lại dừng lại giữa chừng: “Đau bụng? Chảy máu ?”
Hám Sinh khó chịu đem mặt vùi vào trong chăn rồi khẽ “Ừm” một tiếng.
Một lát sau Sa Sa đứng lên nói: “Chị đi mua thuốc cho em, em cứ nằm nghỉ ngơi cho khoẻ đi, đừng ngồi dậy.” Hám Sinh không đáp lại, Sa Sa đi vội ra khỏi phòng, đến tận khi tiếng đóng cửa vang lên Hám Sinh mới ngẩng đầu, yên lặng nhìn về phía cửa phòng, chăm chú nhìn thật lâu.
Sa Sa quay về rất nhanh, trong tay cầm một túi to dường như là thuốc giảm đau và thuốc đạn. Hám Sinh bị cô ta thúc giục đành ngoan ngoãn vào trong phòng tắm bôi thuốc, lúc quay ra lại bị bắt uống mấy viên thuốc nữa, sau khi bị bắt ép xong cô trở về giường, mệt mỏi nhìn Sa Sa không muốn nói chuyện.
[1] Thuốc đạn: thuốc để đặt vào âm đ*o hoặc hậu môn.
Sa Sa dọn dẹp xong xuôi cũng trở lại giường, cô ta ngồi bên giường Hám Sinh giống như vừa nãy, cất giọng nhẹ nhàng bình thản nói: “Hình như em mắc bệnh phụ khoa rất nghiêm trọng, sao không đến bệnh viện khám thử đi.”
Hám Sinh dường như muốn trốn tránh vấn đề này, cô lại quay người đi, rõ ràng không muốn trả lời câu hỏi của Sa Sa.
Lời nói của Sa Sa không có ý trách móc mà mang theo chút lo lắng: “Hám Sinh, sao lại không quan tâm đến chính bản thân mình mình như vậy. Hám Sinh, em có nghĩ rằng nếu mẹ em biết được, bà sẽ cảm thấy thế nào không?”
Bên tai vang lên một tiếng thở dài của Sa Sa, Hám Sinh nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt vô thức nghĩ: Nếu mẹ cô thật sự ở đây thì sẽ lạnh nhạt phớt lờ không để ý tới cô, hay là sẽ nổi giận bắt cô đến bệnh viện. Cô mơ hồ nghĩ nhưng không tưởng tượng ra được hình ảnh rõ rệt nào, trở mình một cái lại ngẩn ngơ nhìn trần nhà như người mất hồn, Sa Sa đi ra ngoài lúc nào cô không biết.
Hám Sinh nghỉ ngơi suốt một ngày, ngày hôm sau đã có thể xuống giường. Về chuyện một đêm biến mất kia cô không nói gì, hai anh em Diệp Quyền cũng không hỏi. Cuộc sống dường như lại giống như trước đây, chỉ là từ ngày đó Hám Sinh không để tâm nhiều đến việc chăm sóc hai anh em họ Diệp nữa. Đã ba ngày trôi qua, mỗi ngày Hám Sinh tuỳ theo tâm trạng mà bữa nấu cơm bữa không nấu. Còn Diệp Quyền dường như cũng đang lẩn tránh cô, anh ta ăn cơm xong liền trở về phòng, buổi trưa nằm phơi nắng, buổi tối đi dạo anh ta cũng đều không tham gia.
Giữa trưa ngày thứ ba, Hám Sinh đang nằm trước cửa vừa phơi nắng vừa đọc tiểu thuyết, Diệp Quyền ăn cơm trưa xong liền trốn về phòng. Hám Sinh nhìn cửa phòng anh cô đơn cười, ôm Mông Bự vào lòng rồi lại vùi đầu vào cuốn tiểu thuyết.
Buổi tối Hám Sinh lại không nấu cơm, hai anh em Diệp Chí Diệp Quyền xuống lầu thấy không có cơm ăn. Hám Sinh cũng vừa tỉnh ngủ đi xuống lầu, ba người gặp nhau ở hành lang bối rối nhìn nhau. Tình huống này có phần ngượng ngùng, bản thân Hám Sinh không phải là người nhỏ nhen, cô là người tùy hứng, đột nhiên cảm thấy không còn hứng thú đối với việc chăm sóc cuộc sống hằng ngày của anh em họ Diệp, nhưng khiến người ta ở nhà mà không có cơm ăn, cô vẫn thấy hơi áy náy. Diệp Chí vốn khó tính, anh ta đã quen được người khác chăm sóc, nhưng Hám Sinh không phải là người giúp việc nhà anh ta, nên anh ta cũng không thể biểu hiện sự không hài lòng của mình.
Ba người đứng đờ ra đó, cuối cùng vẫn là Diệp Chí lên tiếng phá vỡ không khí căng thẳng này. Anh ta tùy ý quay đầu phòng bếp rồi nhìn Hám Sinh nói: “Nếu không thì ra ngoài ăn đi.”
Hám Sinh mắt sáng bừng nhìn Diệp Chí: “Đi ra ngoài ăn sao?”
Diệp Chí quay lại nhìn cô: “Đúng vậy, ra ngoài ăn đi, cũng không xa lắm, quán cơm nhỏ trên phố có đồ ăn.”
Trong lúc hai người một hỏi một đáp cũng trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng Hám Sinh khẽ cười đồng ý: “Được ạ, vậy đi thôi.” Dáng vẻ không để tâm lắm.
Ba người lần lượt đi bước vào quán cơm trước ngã tư, quán cơm này tuy nhỏ, nhưng khá nổi tiếng bởi hương vị món ăn rất ngon. Khi bọn họ đến, bên trong đã chật kín chỗ. Ông chủ quán cơm vừa đi vừa mang thêm bàn ghế ra xếp trên vỉa hè, ba người cũng không để ý nhiều, tùy ý chọn một bàn rồi ngồi xuống.
Trong khi chờ đồ ăn được mang lên, bàn bọn họ lại thêm một người nữa, người đến là Sa Sa. Lúc Sa Sa đến Hám Sinh và Diệp Quyền không cảm thấy bất ngờ, trên đường bọn họ đến có nghe thấy Diệp Chí gọi điện thoại .
Có thêm Sa Sa làm cho bầu không khí ngột ngạt giữa bọn họ bỗng trở nên vui vẻ hơn một chút. Trời đang vào giữa hè, càng gần tối, thời tiết càng bớt nóng nực oi bức hơn, gió từ biển nhè nhẹ thổi vào khiến không khí khá thoải mái.
Sa Sa cùng Diệp Chí thoải mái uống bia, trò chuyện tán gẫu, thái độ thân mật như trước nhưng mỗi người đều tự duy trì phong thái của mình. Khi Sa Sa mỉm cười khóe mắt dường như có nếp nhăn mờ, tư thế ngồi của cô luôn luôn là lưng thẳng tắp hơi nghiêng về phía trước, năm tháng khiến cô ngày càng phong tình, ngày càng xinh đẹp. Diệp Chí tựa lưng vào ghế, dáng vẻ thư thái an nhàn, khí chất nhất thời tản ra xung quanh, hơi nghiêng đầu nghe Sa Sa thầm thì, thỉnh thoảng cũng lên tiếng đáp lại vài câu, khóe miệng nở nụ cười mơ hồ. Hai người họ đều là những người xuất sắc, bọn họ ngồi cạnh nhau như là điều đương nhiên. Hám Sinh không để ý đến hình tượng ngồi co người dựa vào ghế nghiêng đầu nhìn bọn họ.
Bọn họ cũng không để ý nhiều đến đồ ăn mà chủ yếu là thoải mái hưởng thụ gió biển và bầu không khí thư dãn thoải mái này. Khi trời bắt đầu tối, đèn đường bật sáng, ánh đèn vàng vây quanh bọn họ, càng khiến cho người ta dễ sinh cảm giác lười nhác. Hám Sinh quay sang nhìn Diệp Quyền, thấy anh đang cầm một chai bia, uống một mình, tầm mắt nhìn về phía biển lớn phía xa, ánh nhìn xa xăm.
Hám Sinh im lặng nhìn Diệp Quyền một lúc rồi đột nhiên chộp lấy chai bia trong tay anh ta, há miệng uống một ngụm lớn. Diệp Quyền quay đầu lẳng lặng nhìn cô, Hám Sinh lau bia đang chảy xuống bên khóe miệng, hỏi anh ta: “Vì sao anh phớt lờ em?”
Diệp Quyền lẩn tránh ánh mắt Hám Sinh, anh ta cúi đầu nhìn xuống chân, buồn bã nói: “Không có.”
Hám Sinh nhìn Diệp Quyền bất ngờ nở nụ cười. Trước kia cô thấy Diệp Quyền thực ra giống như một đứa trẻ chưa lớn, tính cách tuy có chút kiêu ngạo nhưng là một đứa trẻ tốt bụng thiện lương, thực ra cô chưa từng trách anh ta, nhưng anh ta lại thấy khó chịu trong lòng. Hám Sinh lại uống một ngụm bia, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Diệp Quyền, anh rất ngu ngốc.”
Diệp Quyền ngẩng đầu nhìn thấy Hám Sinh bĩu môi chế giễu anh, còn cố ý làm vẻ mặt ngây thơ. Diệp Quyền bỗng nhiên thoáng đỏ mặt, dường như đây là lần đầu tiên anh ta nhận ra khuôn mặt Hám Sinh thật ra khá xinh xắn .
Bỗng nhiên Diệp Quyền thấy hơi ngượng ngùng, anh ta liền vươn tay với lấy chai bia trên bàn để che giấu sự hoang mang của mình. Hai bia đổ sang một bên, tiếng cốc chén va chạm vào mặt bàn khá lớn, động tác của anh bối rối vội vàng, giống một cậu thiếu niên nôn nóng. Hám Sinh ngồi bên cạnh bật cười “Ha hả” thành tiếng.
Diệp Quyền ngượng ngùng quay đi, thẹn quá hóa giận thấp giọng nói: “Cười cái gì hả.” Hám Sinh càng cười lớn hơn, hai người nhất thời quên đi khoảng cách kia.
Tiếp đó Hám Sinh uống không ít bia cùng Diệp Quyền, sau cùng phải vội vàng đứng lên chạy vào toa-lét. Từ nhà vệ sinh của quán cơm đi ra, cô đi qua gian phòng ăn ồn ào. Ra đến cửa chính, một dáng người thẳng tắp đang đứng chắn trước mặt Hám Sinh, khiến con đường phía trước cô bị chặn lại.
Đông Dạ Huy dán một miếng gạc lớn trên trán, đứng ngay dưới đèn đường sắc mặt anh càng tái nhợt yếu ớt giống như người bị ốm. Thấy Đông Dạ Huy xuất hiện trước mắt, Hám Sinh không cảm thấy bất ngờ chút nào, cô bình tĩnh nhìn anh. Đông Dạ Huy đang muốn mở miệng nói gì đó Hám Sinh liền ngăn lại, cô vươn tay đến nắm lấy tay Đông Dạ Huy nói: “Đi theo em.”
Hám Sinh kéo Đông Dạ Huy đến bên vệ đường, cách quán cơm một đoạn khá xa. Hai người một trước một sau, Hám Sinh xoay người lạnh nhạt hỏi: “Rốt cục là anh muốn gì?”
Đông Dạ Huy cảm thấy đối mặt với Hám Sinh anh chẳng có gì. Tất cả tự tôn, kiêu ngạo, sự bình tĩnh, khí thế của anh đều không có tác dụng trước mặt cô, trước mặt cô anh luôn mất đi sự tự tin vào tài ăn nói của mình.
Đông Dạ Huy im lặng lúng túng, Hám Sinh thờ ơ nhìn anh, lúc này cô chẳng cảm xúc gì, kiên nhẫn chờ anh mở miệng.
Rất lâu sau, cuối cùng Đông Dạ Huy cũng ngập ngừng nói: “Hám Sinh, hôm ấy anh không cố ý, anh… Anh cứ nghĩ rằng em đã chết. Một năm trước, chuyến bay đi Canada mà em lên đã gặp tai nạn trên Thái Bình Dương, lúc ấy anh cho rằng… Cho rằng em đã chết, anh… chính tay anh đã xây cho em một ngôi mộ, rồi giam giữ em trong mộ phần trống rỗng ấy, anh thật sự cho rằng em đã chết… em đã chết rồi.” Anh ăn nói ấp úng, gần như là nói năng lộn xộn để giải thích, lúc nói câu cuối cùng giọng anh hơi khó khăn, cứ lặp đi lặp lại mấy từ em đã chết, nước mắt tràn đầy khoé mi. Không ai biết vào một năm trước anh đã mất đi thứ gì, cũng không ai biết anh đã sống trong đau đớn đến chết lặng, thế giới của anh phút chốc bị đảo lộn, bị phá vỡ khi nghe tin Hám Sinh mất đi sinh mạng. Lúc ấy anh chỉ nghĩ: nếu vứt bỏ tự tôn và kiêu ngạo mà có thể khiến cho anh tới gần người trước mặt hơn, thì anh có thể vứt bỏ tất cả.
Hám Sinh im lặng nhìn người đàn ông trước mặt, im lặng lắng nghe, từ đầu đến cuối ánh mắt cô lạnh nhạt, đợi Đông Dạ Huy nói hết câu, cô hỏi một câu nhẹ bẫng: “Vậy thì sao? Em còn sống hay đã chết thì có liên quan gì đến anh?”
Đông Dạ Huy chợt cảm giác như bản thân mình già đi, một áp lực mạnh mẽ đè nén xuống khiến anh phải khom lưng xuống, sống lưng anh cuối cùng không còn thẳng nữa. Ánh mắt Hám Sinh vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, giọng nói lạnh lùng: “Tôi sống hay chết thì có liên quan gì đến anh.”
Sau khi gặp lại Hám Sinh, Đông Dạ Huy vẫn luôn cho rằng cô còn yêu mình. Anh sợ hãi biết bao, anh muốn giải thích cho cô hiểu, dù cho Hám Sinh có lạnh nhạt, anh cũng có thể cảm nhận được trong thân thể cô chảy đầy tình cảm dành cho anh. Nhưng lúc này đây, lần đầu tiên anh dám nhìn thẳng vào như vậy một vấn đề: Hám Sinh có trở lại cuộc sống của anh nữa hay không, bọn họ khả năng ở bên nhau nữa nữa hay không? Thực ra việc Hám Sinh còn yêu anh nữa không còn liên quan đến anh nữa. Anh đã làm những việc quá tuyệt tình, anh đã tổn thương cô quá nhiều, cho dù cô còn yêu nhưng tình yêu đó đã không còn quan trọng.
Hám Sinh không cần anh , Đông Dạ Huy có một cảm giác vô cùng sợ hãi, vội vàng muốn cứu vãn mọi chuyện. Anh đi từng bước lên phía trước, gần Hám Sinh hơn một chút, lòng chất chứa đầy tâm sự. Anh lấy hết tâm can, chân thành nói: “Hám Sinh, anh không cần gì cả, chỉ xin em có thế cho anh tới gặp em, bất cứ lúc nào cũng có thể chăm sóc em, anh chỉ xin em việc ấy được không?”
Người đàn ông trước mặt nhăn mày, vẻ mặt đầy đau khổ đang van xin cô. Trong lòng Hám Sinh tràn đầy cảm giác đau thương. Vì sao hai người họ lại đi đến bước này. Hám Sinh lùi về phía sau hai bước, cô ngẩng ngẩng lên nhìn Đông Dạ Huy, bình thản nói một hơi: “Dạ Huy, anh hãy nghe tôi nói cho rõ, tôi thật sự không biết anh nghĩ quan hệ giữa tôi với anh là gì? Là kim cương không thể phá hủy, đánh không vỡ, đập không nát hay sao? Biết rõ anh không thích tôi nhưng tôi vẫn theo anh hơn mười năm, bây giờ nhớ lại tôi mới thấy thứ lúc ấy tôi cho là dũng khí thật ngu xuẩn, thật khờ khạo. Khi đó tôi cho rằng tuy anh không thích tôi nhưng ít ra cũng cần tôi. Tôi cũng biết rõ ràng anh đang lợi dụng tôi nhưng tôi cam tâm tình nguyện bị anh lợi dụng. Chẳng qua là hy vọng xa vời có thể có được một chút tình yêu mong manh của anh. Bởi vì lúc nhỏ khi tôi đưa cho anh một viên đường chỉ có một mình anh không từ chối, chỉ có một mình anh. Tôi dùng mọi thứ có thể để lấy lòng anh, mong anh sẽ để ý đến tôi. Nhưng vào giây phút anh một bước đá tôi vào tù, tôi mới biết chúng ta thật sự đã chấm hết rồi. Giá trị lợi dụng của tôi đối với anh đã hết. Ở trong tù được vài năm tôi bắt đầu hận anh, sau đó lại sinh ra ảo tưởng rằng có thể anh đã hối hận. Anh làm nhiều chuyện thiếu đạo đức với tôi như vậy, tôi nghĩ rằng ít ra sẽ có một ngày nào đó anh cảm thấy áy náy, cho dù là đến liếc nhìn tôi một lần cũng được, chỉ như vậy thôi tôi cũng cam lòng. Mỗi ngày tôi tự nhủ trong đầu ý nghĩ này, mỗi ngày tôi đều chờ đợi. Anh có biết cảm giác tuyệt vọng là như thế nào không? Chính là hơn một ngàn ngày đêm cứ chờ đợi đến khi hoàn toàn tuyệt vọng. Cảm giác đó như thế nào anh có biết không? Là trống rỗng, có biết trống rỗng là cảm giác như thế nào không? Chính là đẩy một người đến một nơi không có một chút ánh sáng, không một âm thanh nào, nơi đó không ai có thể chịu đựng được quá hai ngày mà không phát điên. Có một khoảng thời gian, tôi thật sự cho rằng tôi không bình thường, thậm chí là tôi phát điên rồi, biết vì sao không?”
Thân mình Hám Sinh đứng thẳng tắp, hai tay trong bóng tối không ngừng run rẩy. Cô muốn kiềm chế cảm xúc của bản thân, ban đầu cô cũng không hề xúc động, nhưng cô không thể ngăn dòng hồi ức kia lại, không thể ngăn vết thương kia lại bị xé rách một cách đau đớn thêm lần nữa. Mỗi một câu nói là một lần cô lại đau đớn. Cô cố hết sức khống chế cơ thể đang run rẩy, nhưng cô không thể kiềm chế được, ngày càng lớn tiếng. Cô lạnh lùng nhìn Đông Dạ Huy tiếp tục nói: “Về sau có một ngày cuối cùng tôi cũng hiểu được, hai từ áy náy này con người tham vọng như anh sẽ không bao giờ biết được. Toàn bộ con người anh lúc nào cũng tràn đầy tham vọng, ham muốn, tiền tài, địa vị, tình cảm đối với anh chỉ mỏng manh như một tờ giấy.”
Lời nói cuối cùng của Hám Sinh gần như là gào lên, tức giận làm cho máu của cô trào lên, trước mắt chợt tối sầm lại, thực ra cô đã không muốn nhắc lại quá khứ nữa, nhưng lời nói cứ tuôn ra không theo ý cô. Cô hít sâu một hơi, giọng nói bình tĩnh hơn rồi nói tiếp: “Sau khi ngồi tù năm năm, tôi vốn đã không còn có gì ý nghĩ gì đối với anh. Thời điểm tôi ra tù anh lại đến đùa giỡn tôi. Anh đuổi tôi đi, anh lại lừa tôi, quỳ xuống trước mặt tôi, cuối cùng lại đâm tôi một dao, khi đó tôi là thực sự rất đau, tôi muốn nhìn vào anh mà hét lên, đừng đâm tôi nữa, thật sự rất đau đớn, ngay cả sức lực hét lên với anh cũng không còn. Anh chưa từng dừng tay một lần, mà vẫn cứ đâm vào vào tim tôi. Tôi đau đến sắp phát điên rồi, lúc ấy thế giới xung quanh tôi đều trở nên hỗn loạn, nếu cuối cùng không đến được hòn đảo này thì thật sự tôi đã điên rồi. Sau khi tôi đến đây, tâm trạng thanh thản hơn. Sau đó tôi nói với chính mình, nếu ông trời đang đày đọa tôi, vậy thì tôi sẽ nhắm mắt lại, buông bỏ tất cả mọi thứ, không suy nghĩ nữa, trái tim tôi đã chết , anh hiểu không? Dạ Huy, trái tim tôi đã chết.”
Hám Sinh mệt mỏi ngồi xổm xuống, cô tiêu hao sức lực nói một hơi này, trước mắt đã tối sầm lại. Cô sợ mình ngất xỉu đi, chỉ có thể ngồi xổm xuống. Cô cong lưng nhìn dưới mặt đất ngón tay chỉ vào nơi trái tim mình, tiếp tục đem lời cuối cùng nói cho hết: “Trái tim tôi đã chết, Dạ Huy, nơi này bị anh chà đạp đến chết, nó không thể chứa anh nữa, cũng chẳng thể nào chứa nổi ai khác. Tôi chấp nhận số phận, anh hiểu không? Cứ như vậy mà sống hết cuộc đời”
Cuối cùng Hám Sinh lắc đầu đầu bất đắc dĩ nói: “Nhưng anh vẫn đùa giỡn tôi, những gì anh đã làm với tôi mấy ngày nay khiến tôi thấy ghê tởm, anh biết không? Tôi ghê tởm anh! Tôi không muốn gặp lại anh! Không muốn nhìn thấy anh nữa, anh hiểu không?”
Đông Dạ Huy không biết Hám Sinh làm thế nào sống qua khoảng thời gian đã nói kia. Từ trước tới nay anh vẫn không dám nghĩ đến Hám Sinh đã gặp phải chuyện gì , bởi vì anh sợ phải thừa nhận rằng lương tâm anh cũng đang cắn dứt, đang đau đớn. Nhưng giờ phút này, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Hám Sinh bắt trái tim anh xé lớp da trước ngực tự chui ra, trần trụi trước mặt anh. Vì thế anh cuối cùng anh đã hiểu được thứ lâu nay anh vẫn luôn trốn tránh là gì, thứ lâu nay anh vẫn e ngại là gì, điều này khiến anh đau đớn như bị lăng trì vậy. Từng câu từng lời Hám Sinh nói như một con dao đang từng nhát lăng trì anh.
[1] Lăng trì: Hình phạt xẻo từng miếng thịt cho đến khi chảy máu hoặc đau đớn mà chết.
Hám Sinh ngồi xổm trên đất hai cánh tay duỗi ra ôm lấy đầu gối, cả người thả lỏng, dáng vẻ vô cùng mỏi mệt. Sau khi lớn tiếng trút hết ra cô cũng đã hoàn toàn kiệt sức. Đông Dạ Huy đứng sững tại chỗ, trước mắt anh là xương con bướm sau lưng Hám Sinh, gió biển thổi mát lạnh nhưng mồ hôi anh vẫn vã ra như tắm. Anh không biết nên làm gì bây giờ, anh sợ hãi muốn ôm Hám Sinh vào ngực, anh sợ sẽ không nhìn thấy cô, anh cũng sợ cô không cần anh nữa. Và anh cũng ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy Hám Sinh từ phía sau, dồn sức lực mạnh mẽ ôm cô đến tuyệt vọng. Anh vùi đầu vào cổ Hám Sinh, nước mắt chảy xuống cổ Hám Sinh từng giọt rơi xuống đất.
[2]: Xương con bướm: chính là xương sống nổi lên ở những người quá gầy.
Bọn họ yên lặng ôm nhau, chặt chẽ không có khoảng trống, chỉ có điều nhìn vào bọn họ như hai người đi chệch hướng, từ xa trông như hai kẻ đi đến đường cùng, lại giống như đứa trẻ đang trong cơn tuyệt vọng mơ hồ không tìm được mẹ.
Cách đó không xa Diệp Chí, Diệp Quyền, Sa Sa vẫn đang im lặng nhìn hai người, không khí đau thương dường như cũng lan tới chỗ này. Bọn họ mãi nhìn, không khí chìm trong im lặng, Diệp Chí với lấy chai bia trên bàn uống một ngụm, nhìn hai người đang tuyệt vọng ôm nhau phía xa, tâm trạng trở nên phức tạp nói: “Hai người đó một người thì yêu không đủ sâu, một người vì lợi ích mà tổn thương người kia. Một người thoạt nhìn thâm tình thực ra rất tuyệt tình, một người thoạt nhìn tuyệt tình thực ra lại chung tình.” Diệp Chí quay đầu nhìn Diệp Quyền: “Diệp Quyền, cậu đã hiểu vì sao chưa? Loại chuyện vướng mắc sâu sa giữa bọn họ cả đời cậu có thể gặp được mấy lần? Lẽ nào cậu có thể không vun vén cho họ, không giúp họ giải quyết vướng mắc rõ ràng?”
Diệp Quyền không trả lời, anh ta đứng lên yên lặng sải bước đi ra ngoài, bước chân rất nặng nề, bóng dáng cô đơn xa dần, từ từ tan biến vào bóng tối.
Sa Sa nhìn về hướng ấy bỗng nhiên nói: “Hám Sinh đúng là dũng cảm biết bao, thành tâm yêu một người, huỷ hoại bản thân tàn nhẫn như vậy rốt cục cần bao nhiều can đảm và nhẫn tâm.”
Hai người từng trải qua sóng gió cuộc đời, lại đều là kẻ thông minh nên nhìn cùng nhìn về hướng ấy. Ngay cả sắc thái biểu cảm cũng giống hệt nhau, phảng phất như mất mát điều gì đó, ánh mắt tràn đầy phiền muộn, ai cũng cảm thấy tiếc nuối không từ nào tả được.
Hám Sinh mỏi mệt thả lỏng trái tim mình, mặc cho Đông Dạ Huy tùy ý ôm, thật lâu sau cô chậm chạp lên tiếng, dùng cái giọng điệu chẳng còn chút sức lực nào nói với Đông Dạ Huy: “Đông Dạ Huy, tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi, chúng ta coi như là đã kết thúc, anh hãy buông tha cho tôi đi. Tôi không còn sức lực nữa, thật sự không còn. Cơ thể tôi hiện tại không tốt. Đông Dạ Huy, nói thật với anh, lúc vào tù tôi đã từng mang thai đứa con của anh, khi mới vừa vào tù tôi không được kiểm tra. Khi đó tôi cứ nghĩ mình béo lên, chính bản thân cũng không phát hiện, người khác cũng không nhận ra. Luc mang thai được sáu tháng, có một ngày tôi thấy đau bụng không chịu nổi, đi kiểm tra mới phát hiện được. Lúc kiểm tra thì cái thai đã chết lưu, thời điểm phát hiện ra đứa trẻ trong bụng tôi đã chết được một ngày. Tôi bị xảy thai, cả đêm lại cố chịu đựng nên chảy hơn nửa số máu trong người. Sau khi xuất viện, ở trong ngục giam cũng không được nghỉ ngơi an dưỡng, từ đó hay bị ốm vặt. Còn bây giờ tôi đã mệt mỏi đến mức chẳng thể dậy nổi nữa.”
Hám Sinh bình tĩnh như đang kể chuyện về người khác, cảnh ngộ thảm thương kia được cô dùng giọng điệu bình thản nhạt nhẽo kể lại. Nhưng cái cách cô kể mọi chuyện như một người mắc chứng tâm thần phân liệt lại càng khiến người khác cảm thấy thật hơn. Đông Dạ Huy cảm thấy cuối cùng Hám Sinh cũng đâm thật sâu một nhát dao vào trái tim anh, sau đó khoét nó trống rỗng.
Ngay lúc Đông Dạ Huy cảm thấy đau đớn đến mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, Hám Sinh đưa tay đẩy anh ra, đứng lên, chậm rãi bước ra ngoài.
Hám Sinh đi rất chậm, cứng ngắc bước từng bước, dưới chân như dẫm phải hư vô. Dưới ánh đèn đường, bóng người cô bị kéo thật dài, mỏng manh mà cô đơn. Cô đi được một đoạn Đông Dạ Huy mới lấy lại được tinh thần, loạng choạng bước theo lên phía trước. Đông Dạ Huy rốt cục hiểu được Hám Sinh thật sự không cần anh. Trái tim anh bị bóp nghẹt vô cùng đau đớn, đau đớn khiến cuống họng anh chất chứa nghẹn ngào, anh như gào lên trước mặt Hám Sinh: “Hám Sinh, thật sự xin lỗi, anh sai rồi, anh biết anh thật sự sai rồi, anh đã đi quá xa, muốn quay đầu lại nhưng không tìm thấy em, em không còn đợi anh, em đừng vứt bỏ anh.” Đông Dạ Huy thật sự khóc, nước mắt nước mũi trào ra, cuộc đời này anh chỉ lộ bộ dạng khổ sở những chân thật nhất vào lúc này. Hám Sinh từ đầu đến cuối không hề quay đầu, cuối cùng anh cũng biết dù có đuổi theo cũng chẳng có ích gì nữa, đành tuyệt vọng dựa vào một cột đèn đường, bật khóc nghẹn ngào.
Hám Sinh không dừng lại tiếp tục đi về phía trước, không nhìn thấy khuôn mặt Đông Dạ Huy đầy nước mắt, lớn tiếng nói: “Hám Sinh, xin lỗi em!” Cô cảm thấy nước mắt tràn mi trong nháy mắt, nước mắt tích tụ nhiều năm mới có cơ hội trào ra. Cô đã trả giá bằng toàn bộ tuổi thanh xuân, đã trải qua năm năm trong lao tù, cuối cùng người đàn ông này cũng đã nói với cô một câu: “Xin lỗi.”
Nước mắt Hám Sinh không ngừng chảy ra, cô đè nén không phát ra tiếng khóc. Cuối cùng cô càng chạy càng xa, cả người run rẩy, hai cánh tay run rẩy dữ dội. Ngay khi cô nghĩ rằng không thể khống chế bản thân được nữa mà sụp đổ, con đường trước mặt xuất hiện khúc ngoặt, Diệp Quyền lặng lẽ đứng dưới ánh đèn đường, lẳng lặng đợi cô ra khỏi chỗ ngoặt.
Hám Sinh khổ sở che mắt để mong ngăn dòng nước mắt không ngừng tuôn ra. Cô đi đến trước mặt Diệp Quyền, Diệp Quyền im lặng giơ tay về phía cô, không nói gì mà nhẹ nhàng đem cô ôm vào lồng ngực, cuối cùng Hám Sinh cũng gào khóc thật lớn.
Hám Sinh rất muốn nói với Diệp Quyền: “Diệp Quyền, Diệp Quyền anh nghe thấy không? Anh ấy nói xin lỗi.” Nhưng cổ họng của cô bị tiếng khóc nghẹn ngào ngăn lại, cô không nói nên lời.
Diệp Quyền rất muốn nói: “Hám Sinh, Hám Sinh, anh phải làm gì với em đây?” Anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng được sự tủi thân, đau đớn đang tràn ngập toàn thân thể Hám Sinh. Anh ta cũng như mất đi tiếng nói.