“Xin chào cô, tôi vừa đến đây thì gặp mưa lớn, chẳng hay có thể trú mưa ở nhà cô được không?” Rõ ràng là tiếng phổ thông, nhưng bởi âm điệu quá cứng nhắc nên nghe hơi kỳ lạ. Nước mưa từ đỉnh đầu của anh ta chảy ròng ròng xuống cằm, người đàn ông cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng sáng, ngũ quan trên khuôn mặt cũng vì nụ cười mà ôn hòa hơn, đôi mắt hoa đào híp lại trông như mắt cáo.
Trong giỏ xe, Mông Bự dưới lớp áo mưa không nhịn được kêu “ư ử” muốn chui ra ngoài. Hám Sinh đẩy xe vòng qua người đàn ông đi vào trong.
Hám Sinh dựng xe trước cửa, ôm Mông Bự ra khỏi giỏ xe, bước lên bậc thang lấy chìa khóa ra mở cửa. Người đàn ông phía sau xách hai va li bước theo “Thật không dám giấu cô, thật ra tôi cố ý tìm đến đây. Nếu cô là chủ nhà, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng không biết có thể nói với cô được không?”
Hám Sinh mở cửa, đứng ở bậc thềm trên cao nhìn xuống người đàn ông lạ mặt. Nụ cười tươi rói trên mặt anh ta đã biến mất, chỉ còn vẻ nghiêm túc có phần lo lắng. Hám Sinh yên lặng nhìn anh ta, người đàn ông nhẹ nhàng hỏi “Có thể cho tôi vào trong không?”
“Vào đi.” Hám Sinh đẩy cửa ra, thả Mông Bự vào trong, sau đó quay ra dắt chiếc xe máy vào nhà.
Hám Sinh dựng xe dưới mái hiên tránh mưa. Người đàn ông kia cũng theo sau cô bước vào cửa, dừng lại trước bậu cửa, anh ta cởi giầy và tất, đặt tất trong giầy, đôi giầy đặt song song ngay ngắn trước bậu cửa. Sau đó anh ta để chân trần bước vào nhà. Hám Sinh yên lặng nhìn sự việc đang xảy ra trước mắt.
Nước rỏ xuống từ cơ thể người đàn ông, mỗi bước đi lưu lại trên sàn nhà một dấu chân ướt nhẹp. Hám Sinh dẫn anh ta vào phòng khách, để anh ta đứng đó, cô quay người đi vào phòng vệ sinh lấy một chiếc khăn tắm đưa cho anh ta.
Người đàn ông nói cảm ơn, nhận chiếc khăn tắm lau qua tóc rồi cười khanh khách, nói với Hám Sinh “Tên tiếng Trung của tôi là Diệp Quyền, Diệp trong lá cây, Quyền trong quyền lợi, còn tên của cô là gì?”
“Mạc Hám Sinh.” Hám Sinh trả lời ngắn gọn, giọng lãnh đạm.
Động tác lau tóc của Diệp Quyền dừng lại một lát, sau đó lại thoải mái nói tiếp “Suốt đời không có gì để hối tiếc, tên rất hay, nghe vừa có khí chất lại vừa tâm trạng. Cô Mạc đây có vầng trán cao, nhất định là một người được người lớn yêu thương che chở, là một người rất có phúc.” Nói xong anh ta còn chỉ tay xung quanh phòng một lượt.
Hám Sinh hơi trố mắt nhìn anh ta một lát. Hám Sinh biết mẹ cô trước kia là giáo viên dạy văn, bình thường đúng là bà có chút văn vẻ. Nhưng bà đặt tên cô là Hám Sinh, cái tên Hám Sinh này, cô vốn nghĩ rằng lúc đó mẹ cô không muốn đối mặt với chuyện xảy ra giữa bà và ba cô, mẹ cô đặt cho cô cái tên này, là từ sự thất vọng của bà mà ra. Cô không nghĩ rằng thì ra còn có một ý nghĩa khác. Về phần Diệp Quyền nói những lời này, tuy là lời nói khách sáo, nhưng anh ta nói cũng đúng. Nửa đời người trước cô đã trải qua bao chuyện rối loạn, cho đến bây giờ, cô là một người có tiền án, chẳng có bằng cấp, cũng chẳng thông thạo nghề nào. Có thể có một chỗ mà sống yên ổn, không cần vì lý do sinh tồn, mà phải đấu tranh khổ sở. Vốn dĩ cô sẽ không phải trải qua cuộc sống thê lương khổ sở đến thế, nhưng khi mẹ ngăn cản cô, cô lại cho rằng do mẹ cô là người lạnh lùng chứ chưa từng nghĩ đến những chuyện bà làm đều có lý do. Cô chợt nhớ đến bức thư mẹ cô để lại, lòng bỗng chùng xuống.
Diệp Quyền lau đầu tóc sạch sẽ, nước từ trên người vẫn chảy xuống như cũ. Anh ta cố tình không để ý đến sắc mặt của Hám Sinh lúc này, gấp chiếc khăn tắm trên tay, lịch sự hỏi “Cô Mạc, tôi có thể mượn phòng vệ sinh của cô một lát để thay quần áo không? Đương nhiên nếu có thể tắm luôn thì vô cùng cảm ơn cô.”
Hám Sinh thấy Diệp Quyền nói từng chữ từng chữ một cách khó khăn, cô hơi chau mày, dẫn anh ta đến phòng vệ sinh lớn ở tầng một, đẩy cửa ra nói với người đằng sau “Anh cứ tự nhiên.”
Diệp Quyền nhoẻn miệng khoe ra hàm răng trắng, cười đến xán lạn “Cảm ơn cô rất nhiều.” Hám Sinh không đáp lời anh ta, xoay người rời khỏi đó.
Hám Sinh nghĩ chẳng hiểu sao người đàn ông này lại muốn vào nhà cô. Anh ta là người khôn khéo giảo hoạt, loại người này muốn nói cái gì cũng phải rẽ ngang rẽ dọc mười tám lần, suy nghĩ trong đầu cũng lòng và lòng vòng. Cô không cùng tư tưởng với loại người này, không thích giao thiệp với người như vậy. Nhưng người đàn ông này có vẻ được giáo dục rất tốt, cũng chưa làm chuyện gì khiến cô không ưu.
Hám Sinh vào bếp làm thức ăn cho Mông Bự. Hiếm thấy khi nào Mông Bự không quanh quẩn sau lưng cô. Nhà cô ít khi có người đến thăm, con chó này nhất định là đình giở trò ma cũ bắt nạt ma mới đây mà. Vừa rồi thấy Diệp Quyền và Hám Sinh nói chuyện nó liền ngoan ngoãn nằm im lặng một bên nhìn, lúc này chắc chắn đang ghé sát cửa phòng vệ sinh. Không biết Diệp Quyền này có làm gì con cưng của cô hay không.
Hám Sinh ngồi ăn một mình, suốt quãng thời gian qua cô chỉ ăn một cách miễn cưỡng. Một bát mì sợi, nấu lẫn với một ít rau xanh, có đôi khi nấu một nồi lớn ăn được vài bữa. Nhưng cô chăm sóc Mông Bự rất tỉ mỉ, bình thường món ăn chính của Mông Bự là cà rốt nấu với thịt băm, trộn thêm cơm thành món thập cẩm. Còn có thêm trên dưới một trăm loại đồ ăn vặt dành cho chó, thi thoảng còn cho nó ăn thêm hai đùi gà, chân giò hun khói và vài loại hoa quả.
Thật ra không trách được tại sao Mông Bự lại mập như vậy, cũng là do Hám Sinh quá cưng chiều nó. Cuộc sống của cô mỗi ngày chỉ đơn giản sống bên Mông Bự, cô nuông chiều nó, yêu thương nó, không nghĩ đến chuyện đã chăm nó quá mức.
Làm thức ăn cho Mông Bự xong đâu đấy, Hám Sinh múc ra cái bát chuyên đựng thức ăn cho nó, đi đến bên ngoài hàng lang đặt bát cơm hướng đến trước mặt Mông Bự gọi nó “Mông Bự, đến đây ăn cơm.” Mông Bự nghe thấy, chớp chớp mắt chạy vù đến.
Mông Bự ăn như heo, chổng cái mông to của nó lên. Xung quanh nó toàn là bồn hoa, Hám Sinh ngồi bó gối bên cạnh nó, ngẩn ngơ nhìn nó ăn, chẳng biết đang nghĩ gì.
Diệp Quyền tắm rửa sạch sẽ đi ra đúng lúc thấy cảnh một người một chó ngồi ngoài cửa. Anh ta dừng lại một lát, sau đó cố gắng tạo ra tiếng bước chân, chậm rãi đi đến đó. Khi còn cách Hám Sinh vài bước, anh ta lịch sự gọi một tiếng “Cô Mạc.”
Hám Sinh có vẻ hơi giật mình, sau đó quay đầu” Hả?” Cô liếc nhìn Diệp Quyền một lần rồi sau đó lại lãnh đạm xoay vai trở lại tư thế cũ.
Diệp Quyền cố ý ăn mặc rất chỉn chu, quần dài màu trắng, cố tình không sơ vin. Cơ thể anh ta cao gầy, dáng người rất chuẩn, ăn mặc như vậy trông có vẻ rất tự nhiên. Rõ ràng nhìn vô cùng đẹp mắt, đáng tiếc Hám Sinh chẳng hề để ý đến anh ta.
Diệp Quyền dựa mình vào khung cửa sau lưng, hai chân duỗi thẳng, hít một hơi, dường như cố gắng thả lỏng người cho thoải mái. Một lát sau anh ta lên tiếng hỏi Hám Sinh “Cô Mạc là người ở đây sao?”
“Ừm.” Hám Sinh vẫn ôm đầu gối không hề nhúc nhích.
“Vậy còn người nhà của cô Mạc thì sao?”
“Đã mất.” Hám Sinh vẫn chăm chăm nhìn Mông Bự mà trả lời. Mông Bự ăn như rồng cuốn xong hết bát cơm, ngóc đầu trừng mắt nhìn Diệp Quyền. Hám Sinh dấp một chiếc khăn mặt, lau miệng cho Mông Bự, thuận tay lau luôn phần sàn nhà bị nó làm bẩn.
Diệp Quyền nhìn cô, lại hỏi tiếp “Căn nhà này là...?”
Hám Sinh lau xong, đặt khăn mặt ở một bên rồi cũng dựa vào tường, đáp lời “Đúng như anh nghĩ, mẹ tôi để lại.”
Hám Sinh lãnh đạm nói. Diệp Quyền cũng không hỏi thêm gì nữa, anh ta đứng dậy đi đến cửa phòng khách xách một chiếc va li lại đây. Mông Bự nhìn anh ta đi đi lại lại, gân cổ sủa sau lưng anh ta hai tiếng “gâu gâu”. Hám Sinh thấy Mông Bự cậy thế chủ nhưng cũng không ngăn nó, Diệp Quyền xách va li trở lại nhìn Mông Bự cười cười, sau đó đến chỗ ban nãy ngồi bệt xuống đất.
Diệp Quyền mở va li, lấy ra một khung ảnh giơ ra trước mặt Hám Sinh. Nhìn bề ngoài khung ảnh vuông vức không khác mấy với khung ảnh mẹ cô đặt trong phòng khách. Trong khung ảnh là một ảnh chụp đen trắng, trong bức hình chụp từ thế kỷ trước là người phụ nữ mặc bộ quần áo rất được ưa chuộng ba bốn mươi năm trước. Dáng người thon thả, trên người mặc bộ sườn xám, mái tóc ngắn hơi xoăn. Bà ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế bành, thân mình hơi hơi dựa vào lưng ghế, khuôn mặt bình thản, trong đôi mắt có khí chất kiên định. Khung cảnh sau lưng bà ấy chính là khoảnh sân trước nơi Hám Sinh đang ngồi.
Hám Sinh nhìn khoảnh sân nhỏ, Diệp Quyền mở miệng nói “Đó là bà dì của tôi.” Hám Sinh không nói gì, đưa mắt nhìn anh ta, nghe anh ta tiếp tục kể.
“Thật ra bà ấy và tôi không có quan hệ huyết thống. Bà ấy là trưởng bối bên ngoại của nhà tôi. Bà dì tôi cả đời không có con, ba tôi được nhận làm con nuôi nối dõi. Bà nuôi dưỡng ba tôi, bà ở cùng gia đình tôi đến tận lúc già yếu, tuy rằng chúng tôi không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm giữa chúng tôi vô cùng sâu sắc, chẳng khác gì người trong nhà với nhau.” Diệp Quyền cầm khung ảnh kể chuyện rất xuôi tai. Hám Sinh ôm gối yên lặng nghe. Tưởng tượng ra hình ảnh đặc trưng của một người phụ nữ xinh đẹp sống trong thế kỷ trước.
Không khí đang rất tốt lại bị Mông Bự phá bĩnh. Mông Bự thấy Diệp Quyền rất có thể chiếm mất vị trí bên cạnh Hám Sinh của nó, tức giận đến nỗi đi đến chỗ Diệp Quyền, huých anh ta một cái. Hám Sinh nhìn thấy cũng chẳng nói gì, Diệp Quyền quay người nhìn nó, sau đó đứng dậy đi về phía trước tiếp tục kể “Bà dì của tôi vẫn ở đây từ năm 1939 đến năm 1942, đến khi nội chiến xảy ra mới bắt đầu theo cả gia tộc nhà tôi di cư đến Mĩ. Trong những năm cuối đời bà thường xuyên nhắc đến cuộc sống ở căn nhà này, lúc lâm chung có nguyện vọng là hy vọng chúng tôi mang tro cốt của bà đặt ở đây một thời gian.” Diệp Quyền nói một hồi rồi dừng lại. Lúc anh ta mải nói, Mộng Bự vẫn nghịch ngợm khắp người anh ta, ban đầu là huých mông anh ta, sau đó thấy anh ta vẫn bất động liền dụi vào chân anh ta. Thấy Diệp Quyền vẫn ngồi yên, từ đầu tới cuối chẳng gây được sự chú ý của hai người, cuối cùng nó tức giận, nhe răng muốn cắn người. Nhưng dù sao Mông Bự cũng được nuôi dạy tử tể, nó hướng đến Diệp Quyền sủa hai tiếng rồi nhay nhay gấu quần anh ta.
Hám Sinh vẫn lẳng lặng nghe Diệp Quyền kể hết, mắt chăm chú nhìn Mông Bự đang cố gắng bắt nạt người ta. Cô không nói tiếng nào, cũng không tỏ thái độ. Diệp Quyền quay sang va li lấy một đống đồ bày ra trước mặt Hám Sinh “Cô Mạc, tôi muốn mang theo tro cốt của bà dì tôi, thuê trọ ở đây hai tháng. Đây là hộ chiếu và chứng minh thư của tôi. Tôi là kiến trúc sư, là nghề nghiệp khá tử tế, mong cô tin rằng tôi không có ý xấu. Tôi biết mang theo tro cốt của một người đã mất vào nhà người khác là chuyện kiêng kị, nhất là ở Trung Quốc. Nhưng xin cô cân nhắc đến tâm nguyện mà bà ấy nữa đời mong mỏi này, có thể giúp bà hoàn thành nốt tâm nguyện cuối cùng này hay không? Đương nhiên tôi cũng sẽ bồi thường cho cô, đây là tiền thuê nhà.” Diệp Quyền nói xong liền đưa một tờ chi phiếu ra trước mặt Hám Sinh, anh ta hơi hơi cúi người đưa tờ chi phiếu đến gần Hám Sinh hơn.
Hám Sinh bị hành động đột ngột của Diệp Quyền khiến cô hơi ngại ngùng. Cô vốn không thích người này, nhưng vừa rồi khi nghe Diệp Quyền kể chuyện cũ, thần thái nghiêm túc, xem ra anh ta thật lòng tôn kính bà dì kia, cô tin rằng anh ta nói thật.
Hám Sinh nhìn về phía gấu quần của Diệp Quyền lúc này đã bị Mông Bự cắn cho ướt một mảnh lớn, cô trầm ngâm một lát rồi lại đột nhiên hỏi “Anh nuôi chó sao?”
Diệp Quyền cười, vẫn lộ ra hàm răng trắng và đôi mắt híp lại “Mẹ tôi nuôi một con Dubin.”
Hám Sinh cũng cười, cô cầm lấy tờ chi phiếu Diệp Quyền vừa đưa tới trước mặt mình. Số tiền rất lớn, cũng đủ để mua một căn hộ rộng một trăm mét vuông trong thành phố. Đây không phải là kẻ có tiền bình thường thôi đâu, Hám Sinh nghĩ vậy.
Mà có thể bỏ qua hành động nghịch ngợm quá trớn của một con chó, chắc cũng không phải là người xấu. Hám Sinh tiện tay cất chi phiếu vào trong túi tiền, đứng dậy nói “Ngày mai tôi sẽ soạn hợp đồng thuê nhà, tôi dẫn anh lên phòng. Tro cốt của bà dì anh để trong phòng khách đi, bàn thờ của mẹ tôi cũng đặt ở đó. Nếu con người thực sự có linh hồn, hai người cũng có thể làm bạn tán gẫu với nhau.
Diệp Quyền đứng dậy nhanh chóng, lần này anh ta cười rất chân thành “Cám ơn cô, cô Mạc.”
“Không cần khách sáo.” Hám Sinh lạnh nhạt đáp lại, đi trước dẫn đường.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Không phải không có gương vỡ lại lành, chẳng qua là sửa lại bản thảo một chút, mọi người không cần đoán mò nhé.